Nam Nam Chi Gian

Chương 57: Riva Tinh




Hwan

************

“Nếu đã biết điểm mấu chốt, chuyện này dễ giải quyết rồi. Hắc hắc, chờ nghe tin tức xấu đi.” Lâm Mộc sau khi nói xong không biết nghĩ tới điều gì, vừa cười gian vừa đi ra ngoài.

Ánh mắt cưng chiều của Patrick nhìn bóng dáng Lâm Mộc vui vẻ đi ra ngoài, lắc đầu, nghĩ đối phương cười gian, lại không biết Mộc Mộc sẽ làm ra chuyện gì khiến cho người khác mở rộng tầm mắt nữa.

Lâm Mộc rủ đám người Linie đi ra ngoài, thuận tiện hào phóng cho cả ba đứa nhóc kia đi cùng lên núi. Tuy nói chuyện của Linie cực kỳ quan trọng, nhưng kế hoạch phải từng bước mà tiến hành. Hiện tại dù sao cũng là mùa thu hoạch, mùa đông lại khó khăn, dự trữ nhiều thức ăn là điều tuyệt đối đúng đắn.

Trên lưng mỗi người đều đeo ba lô, ngay cả Casso cùng Cầu Cầu đều mang theo túi đựng thức ăn mà Lâm Mộc chuyên làm cho bọn nó, bọn nó cũng thích dự trữ thức ăn Nhất là Cầu Cầu, che giấu rất nhiều hạt quả, làm cho Lâm Mộc nghi ngờ tên nhóc này có bản tính của loài chuột trong kho không.

Mỗi lần lên núi, đám người Lâm Mộc đều dốc sức tìm thức ăn mới. Đánh dấu thứ ăn được, sau đó làm cho các thú nhân đến lấy, dù sao năng lực của bọn họ có hạn, cõng không được nhiều đồ như vậy.

Nghĩ lại hiện tại bọn họ dự trữ lương thực, mùa đông này cũng không cần vì thức ăn mà lo âu.

Hiện tại Lâm Mộc ngồi xổm giữa một bụi hoa rậm rạp hái hoa. Đây là một bụi hoa cúc dại, Lâm Mộc quyết định hái nhiều chút, về sau có thể uống trà hoa cúc. Thường xuyên ăn thức ăn chiên dầu mỡ dễ bị nóng trong người, uống ít trà hoa cúc cho mát. Trong lòng tính toán, cũng giải thích công dụng của hoa cúc cho bọn họ nghe.

Những người khác sau khi nghe Lâm Mộc giới thiệu công dụng của trà hoa cúc cũng hái hoa, đương nhiên một mình chơi ba tiếng không tính ở bên trong.

Phil ngồi xổm xuống bên cạnh Lâm Mộc, một bên hái hoa một bên nhỏ giọng nói với Lâm Mộc “Lâm Mộc, cậu xem Linie vẫn thất hồn lạc phách, tôi rất lo lắng. Cậu hỏi thăm sự tình ra sao rồi?”

Lâm Mộc nhìn Linie hái hoa cách họ không xa, tuy rằng không giống như Phil nói nghiêm trọng như vậy, những vẫn là trạng thái có tâm sự.

“Yên tâm, tôi đã có biện pháp, rất nhanh sẽ giải quyết.”

“Biện pháp gì?” Phil ngạc nhiên nhỏ giọng hỏi “Bây giờ tôi còn chưa rõ là vì sao nữa?”

“Hắc hắc, hiện tại tôi phải giữ bí mật.” Lâm Mộc chớp mắt với Phil, nói ra chuyện câu khuẩ vị người khác.

“Hai người đang nói chuyện lén lút gì đó?” Không biết khi nào thì Sacha đã lại đây, rất tò mò chuyện hai người này thì thầm.

Lâm Mộc nhịn không được trợn trắng mắt “Sacha, hành vi của bọn tôi nhiều nhất là thần thần bí bí, cũng chẳng phải lén lút. Khi nói chuyện dùng từ vẫn không có tiến bộ.”

Thấy Sacha bị Lâm Mộc khinh bỉ, Phil ở bên cạnh che miệng cười.

Sacha bất mãn “Tôi có tiến bộ đó. Còn có, không được nói sang chuyện khác, vừa rồi hai người đang nói chuyện bí mật phải không, nói cho tôi biết đi?”

“Bí mật?” Lâm Mộc vui cười liếc nhìn Phil “Kỳ thật vừa rồi tôi cá cược với Phil, khi nào thì Locker sẽ ‘ăn’ cậu. Tôi cá là trước khi cử hành nghi thức.”

“Tôi cá là sau khi cử hành nghi thức.” Phil phối hợp cùng trêu chọc Sacha.

Quả nhiên, Sacha đỏ mặt sau khi nghe bọn họ nói “Hai người….Hai cậu thật sự rất sắc.” Nói xong không để ý tới hai người bọn họ nữa.

Nhìn bộ dáng ngượng ngùng của Sacha, Lâm Mộc cùng Phil đều cười một cách càn rỡ. Làm cho Sacha nhịn không được rống to ở trong lòng: hu hu…..Đều là người xấu!

Linie chú ý tới đám bên này náo nhiệt, cũng bị cuốn hút bật cười, trong lòng cũng tốt hơn nhiều.

Mấy người vừa cười vừa nói, không bao lâu đã hái được không ít. Mấy người tiếp tục đi về phía trước. Vận may lại đến, gặp được một mảnh cây kim ngân, cũng có thể dùng để thanh nhiệt hạ hỏa, cũng dùng để pha trà uống, mấy người đương nhiên không có buông tha.

Lâm Mộc nhìn ba lô đã đầy, tuy rằng không nặng, nhưng cũng chiếm không gian. Hiện tại cho dù cậu tìm được thứ khác, cũng không biết đê ở chỗ nào. Trong lòng vì bản thân không an bài ba lô một cách hợp lý mà thở dài, nhưng mà điều này cũng không ảnh hưởng tâm tình. Dù sao lên núi với bọn họ mà nói cũng không phải một mặt tìm thức ăn, quan trọng nhất là giải buồn. Dù sao, bọn họ luông ở trong phòng cũng không tốt.

Đám người vừa đi vừa chú ý hoàn cảnh bốn phía, Phil hy vọng có thể tìm được một ít dược liệu có ích để dự trữ, Sacha thì hy vọng có thể tìm được trái cây ăn ngon, Linie càng chú ý thứ ăn được, mà Lâm Mộc thì càng chú trọng thứ mới có thể dùng làm đồ vật, cho dù là thực vật hay là thứ khác.

Đột nhiên có một cái cây rất kỳ quái xuất hiện trước mắt Lâm Mộc, cây này không cao lắm, nhánh cây cũng không nhiều, mà thứ làm cho Lâm Mộc cảm thấy kỳ quái chính là chất lỏng trong suốt trên thân cây. Thời gian dài phân bố, làm cho trên thân cây cô đọng một chuỗi chất lỏng hơn mười centimet.

Lâm Mộc rất ngạc nhiên những chất lỏng kia là gì, muốn vươn tay sờ lên, lại bị Linie kéo lại.

“Lâm Mộc, cái này không thể đụng vào.”

“Vì sao? Nó có độc hả?”

Linie lắc đầu “Không có độc nhưng rất dính.”

“Ừ, chất lỏng này rất dính. Có một lần tôi tò mò dùng tay sờ nó, kết quả hai ngón tay dính chặt lại, cuối cùng phải dùng dao mới mở ra được.” Cái loại cảm giác đau này làm cho Sacha vẫn còn sợ hãi. Sau lần đó làm cho hắn cứ thấy cây này là trốn thật xa.

Lâm Mộc nghe xong bọn họ nói”Là nhựa cây sao? Hiệu quả rất tốt.” Hai mắt sáng lên “Chúng ta tìm được thứ tốt rồi.” Nói xong dưới ánh mắt nghi ngờ của mấy người kia, lấy ống trúc ra chuẩn bị chứa.

Sacha hỏi “Cái này có ích gì?” Tại bọn họ xem ra, chỉ cần Lâm Mộc nói tốt, thứ đó nhất định có ích.

“Rất hữu dụng với nghề mộc. Có nó có thể làm rất nhiều thứ.” Nói xong cầm ống trúc bắt đầu thu thập nhựa cây.

Mấy người khác cũng giúp đỡ, mấy người Lâm Mộc thu thập đầy hai ống trúc liền dừng lại. Trước lấy về thử xem, nếu dùng tốt về sau lại lấy nữa.

Lâm Mộc vừa mới cẩn thận bỏ hai ống trúc vào trong ba lô, nhìn thấy Cầu Cầu chạy về phía cậu, cắn cắn ống quần cậu kéo đi, giống như muốn kéo cậu đi tới một nơi nào đó.

“Cầu Cầu, mày lại phát hiện ra cái gì sao?”

Thấy Cầu Cầu không đáp lại lời mình, cậu cũng đi theo.

Sacha nói “Cầu Cầu thật thông minh, không biết lại phát hiện ra cái gì.” Nghĩ tới Câu Cầu giúp bọn họ tìm ra quả bột, còn có khoai tây, rất chiếu cố tới bọn họ.

“Cầu Cầu luôn phát hiện ra thứ để ăn, xem ra Lâm Mộc nói đúng. Cầu Cầu đúng là tên ham ăn. Ha ha ha…”

Mấy người kia cùng Lâm Mộc đi theo xem nó phát hiện ra cái gì.

Lúc đám người Lâm Mộc đi theo Cầu Cầu tới mục đích, liền thấy Mischa dang ôm một thứ gì đó to bằng quả banh mà gặm. Bên cạnh có một con sói con cũng đang gặm, mà Rod (một thành viên du thú, lần này phụ trách an toàn cho giống cái lên núi” thì đang đứng canh chừng ở một bên.

Thấy bọn họ chạy tới, Mischa vẫy tay “Tới nhanh, cái này ăn ngon lắm.”

Hai mắt Lâm Mộc tỏa sáng “Khoai lang hả?”

Lâm Mộc vội vàng chạy tới, nhặt lấy một củ trên mặt đất, bẻ đôi gặm một miếng, hương vị quen thuộc tràn ngập trong miệng “Đúng là khoai lang rồi.”

Sacha rất để bụng việc ăn uống nhìn thấy bọn họ ăn cũng học theo cầm một củ lên ăn “Ngọt, giòn, ăn ngon. Loại trái cây này thật kỳ lạ, thế mà lại mọc ở trong đất.”

“Thứ này không phải trái cây.” Lâm Mộc nói xong gọt hai miếng cho Linie và Phil nếm thử.

“Thứ này gọi là khoai lang, có thể làm món ăn chính. Phương pháp bảo tồn đúng có thể để một thời gian dài. Hơn nữa cách ăn rất nhiều, chúng ta lấy một ít trở về, tôi làm cho mọi người ăn thử.” Nhìn một mảnh không nhỏ trước mắt, thu hoạch không nhỏ đây.

Đối với ăn, không người có sức chống cự. Nghe Lâm Mộc nói, bọn họ đều bắt tay giúp đỡ.

Lâm Mộc nhìn lá khoai non xanh non, cậu cũng hái một ít, nghĩ tới món ăn bánh ngô lá khoai lang, Lâm Mộc cảm thấy nước miếng phân bố tràn đầy khoang miệng.

Thấy Lâm Mộc hái lá khoai lang, nghĩ đó cũng là thức ăn, mấy người kia cũng hái giúp.

Nhìn thu hoạch trong tay bọn họ “Hôm nay chúng ta có lộc ăn.”

Trở lại nơi cư trú vừa lúc ăn cơm trưa, mấy người đơn giản rửa mặt rồi trở về phòng nghỉ ngơi. Về phần khoai lang mới phát hiện, Lâm Mộc cảm thấy hơi mệt, cho nên ăn trễ cũng chẳng sao.

Tuy rằng hiện tại mọi người đều bận rộn tạo nhà, nhưng đối với giấc ngủ trưa, các thú nhân cũng sẽ ngủ, giống như lời Lâm Mộc nói, lao động kết hợp nghỉ ngơi mới tốt. Mà lúc này Lâm Mộc đang được Patrick ôm vào trong ngực, hai người đều ngủ say.

Khi Lâm Mộc tỉnh ngủ, Patrick đã đi làm việc. Rửa mặt cho tỉnh ngủ, Lâm Mộc ra khỏi phòng, cũng nhìn thấy Phil đi tới.

“Phil, hai ta đi xử lý khoai lang đi.”

Phil gật đầu, dù sao cũng đào từ trong đất ra, dính rất nhiều bùn.

Đem một số củ có hình dáng nhỏ bỏ ra, còn lại đều bỏ vào trong nồi, lại giúp đỡ Phil nhóm lửa. Lại bỏ một số khoai lang nhỏ xuống dưới bếp, khoai lang nướng ăn rất ngon.

Lúc buổi tối, Lâm Mộc làm cháo khoai lang, nồi khoai lang luộc, khoai lang thái sợi cùng bánh ngô lá khoai lang. Được hoan nghênh nhất là bánh ngô lá khoai lang bởi vì mỗi người chỉ có thể nến thử một ít. Mà khoai lang thái sợi lại được đám người Sacha thích. Có thể nói, đối với khoai lang, tất cả mọi người đều nói mình thích, lương thực mùa đông của bọn họ lại nhiều thêm một loại.

Lâm Mộc tính toán ngày mai làm một ít khoai lang khô để ăn vặt. Đương nhiên, cậu chưa nói ra, lo lắng tên ham ăn Sacha kia yêu cầu cậu làm ngay lập tức. Làm cho nhiều người như vậy ăn, cho dù không nhiều nhưng cũng mệt.

Ăn cơm tối xong, mọi người ngồi vây quanh trên quảng trường tiêu thực nói chuyện phiếm, hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp này. Lâm Mộc lặng lẽ lôi Linie đi.

Linie bị kéo tới trong phòng Lâm Mộc.

“Chuyện gì vậy Lâm Mộc?” Thấy bộ dáng thần thần bí bí của Lâm Mộc, Linie rất nghi ngờ

“Tôi tới giúp cậu giải buồn. Không phải cậu đang rối rắm xem Jason có thích cậu không à?” Nói xong liền đem chuyện Jason rối rắm nói ra.

Linie rất tức giận “Anh ta nghĩ vậy sao?”

Lâm Mộc gật đầu, bộ dáng Linie tức giận rất khủng bố

“Jason thật là, tại sao anh ấy có thể nghĩ như vậy chứ? Tôi biểu hiện còn chưa đủ sao? Tôi biết ơn anh ấy, nhưng ai sẽ bởi vì biết ơn mà gả cho anh ấy chứ!….”

“Linie, cậu bình tĩnh đi, calm down! Bình tĩnh!”

Tâm tình của Linie bình phục, ngồi lên giừng “Lâm Mộc, cậu nghĩ tôi nên làm gì bây giờ?”

“Jason là tên hay suy nghĩ, hiện tại anh ta dang chiu rúc vào trong sừng trâu, cảm thấy cậu vì biết ơn nên mới tiếp thu anh ta. Patrick nói gì anh ta cũng không nghe, ngược lại làm cho Patrick thiếu chút nữa tiếp thu quan điểm của anh ta.”

“Biện pháp thì có.” Nói xong đến bên tai Linie nhỏ giọng nói.

Linie đỏ mặt “Nhất định phải làm như vậy sao?”

Lâm Mộc nghiêm túc gật đầu “Làm điều này trực tiếp nhất, hiệu quả tốt nhất.”

“Chỉ là tôi sẽ không.” Mặt Linie đỏ bừng, giọng nói cũng nhỏ như tiếng muỗi vo ve.

Lâm Mộc nghĩ, cũng phải, giống cái đều thuần khiết như vậy, Linie lại là đứa bé thuần khiết, làm cho cậu ta chủ động cậu ta cũng sẽ không. Kỳ thật nghĩ lại, thú nhân, đó không phải là một con thú sao? Sắc dụ tuy rằng không, nhưng chỉ cần chủ động một tí, cậu cảm thấy thú nhân sẽ tan rã. Cho nên lại nói nhỏ bên tai Linie một phen.

“Thật sự có thể?”

“Thật sự!”

“Nhất định phải làm vậy sao?” Linie vẫn cảm thấy ngượng ngùng.

“Làm vậy là trực tiếp nhất.”

Hạ quyết tâm “Vậy được rồi.”

Lâm Mộc làm một cái “V” ở trong lòng, rốt cuộc thuyết phục Linie thành công.

Lâm Mộc xuất chủ ý cho Linie là cậu ta chủ động đê Jason ăn cậu ta luôn. Về phần đó có phải là phương pháp tốt nhất không thì Lâm Mộc không biết, nhưng tuyệt đối là phương pháp nhanh nhất, hơn nữa, nếu Linie bị ăn, cậu sẽ không là người duy nhất chưa kết hôn đã bị người nhấm nháp, thật tốt (Tác giả: Đây mới là mục đích chính của Mộc Mộc a, để cậu không trở thành người duy nhất bị xơi. Lâm Mộc: Ai nói, cái kia là hiệu quả tăng thêm (trạng thái chột dạ). Tác giả: Không cần nói xạo, tiểu dạng, tôi còn không biết cậu sao.)

Lúc Patrick đi vào, vừa lúc thấy Linie đỏ mặt đi ra ngoài.

“Mộc Mộc, Linie làm sao vậy? Mặt đỏ ghê.”

“Hắc hắc hắc…..” Lâm Mộc cười gian một trận.

“Điều gì làm cho em cao hứng vậy?” Nhìn dáng vẻ đắc ý của cậu, nhịn không được nhéo mũi cậu.

“Thành công sẽ nói, trước không nói cho anh biết.” Lâm Mộc nhướn cằm, đắc ý nói.

“Không nói thì không nói. Muốn đi tắm không, anh nấu nước cho em?”

“Muốn Patrick, anh tốt nhất.”

“Biết là tốt rồi.” Patrick nói xong đi ra ngoài nấu nước. Mà Lâm Mộc thì vui vẻ nằm ở trên giường lăn qua lăn lại.

Ngày hôm sau, Lâm Mộc vừa mới tỉnh dậy bỏ chạy đi ra ngoài hỏi thăm tình hình

“Phil, Linie dậy chưa?”

“Hả?” Phil nghi hoặc “Còn chưa thấy cậu ta, làm sao vậy?”

“Không. Tôi đi rửa mặt đây.” Nói xong bỏ chạy “Sớm biết rằng tối nay dậy.”

Phil nghi ngờ nhìn bóng lưng Lâm Mộc “Chuyện gì vậy?”

Sự thật tự nhiên giống như Lâm Mộc nghĩ, buổi sáng Linie cũng chưa đi ra, phòng của cậu ta luôn đóng, (che mành, không tiếp khách) bữa sáng vẫn là Jason bưng vào. Cho nên, Lâm Mộc cảm khái mình nấu cháo quả thật đúng đắn.

Nói chút tình huống cho Phil cùng Sacha không hiểu biết, sau đó dưới sự kinh ngạc của hai người lắc lư đi về phòng. Cậu quyết định đi nằm một lúc nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.