Nam Nam Chi Gian

Chương 50: Đau Lòng




Tiêu Thịnh Vũ là người cao ngạo lại ích kỷ, nhưng chính là có vốn để cao ngạo. Thái độ làm người cường thế, thủ đoạn tàn nhẫn, đã nói là làm. Mới 30 tuổi đã ngồi chắc trên cái ghế vua thế giới ngầm thành phố Z. Nhìn sao cũng thấy là một người có đường làm quan rộng mở, đẹp trai đa tình. Vậy mà lần đánh cược này… đã trở thành nỗi đau mãi mãi trong đời anh.

Lúc Tiêu Thịnh Vũ vội vàng chạy đến, tâm phúc của anh – Trình Thạc đang sợ hãi mà ôm lấy một người trên mặt đất, xung quanh đều là vết máu cùng với tiếng xe cứu thương chạy đến. Tiêu Thịnh Vũ trong lòng đột nhiên hoảng loạn. Bỗng dưng cảm thấy có việc gì đó đã vượt khỏi tầm kiểm soát của mình, anh thấy người được ôm lên băng-ca chính là người kia – Thư Lan…

Tiêu Thịnh Vũ cảm thấy chính mình sắp nhận không ra Thư Lan, người kia khuôn mặt đều là vết máu, đôi mắt khép chặt, quần áo trên người trước nay luôn luôn sạch sẽ giờ đều là máu và bụi bẩn, bàn tay đang nắm chặt giật giật vài cái liền bất động…

Không… Thư Lan…

Thư Lan là tình nhân của Tiêu Thịnh Vũ – mới 20 tuổi liền nổi tiếng một vùng là tình nhân của Tiêu thái tử, không ai không biết Tiêu thái tử cưng chiều cậu, có lời đồn rằng cậu muốn trăng được sao, đòi gì được nấy. Thế nhưng gần đây lại có tin đồn truyền ra là Thư Lan bán đứng Tiêu Thịnh Vũ nên anh đã đem cậu đem nhốt lại, nghe đâu là bị hành rất thảm đến mức phải nhập viện. Mấy ngày nay lại có người nghe đồn có kẻ liều chết bắt cóc Thư Lan đang trong bệnh viện dưỡng thương, người đó kể rằng Tiêu Thịnh Vũ sau khi nghe được tin Thư Lan bị bắt cóc vẫn thờ ơ mà ra ngoài làm loạn, khiến cho bọn bắt cóc hận không thể xé xác anh.

Nhưng sự thật thì sao? Trong khoảnh khắc nhìn thấy Thu Lan, Tiêu Thịnh Vũ cảm thấy mình sắp điên rồi…

“Thư Lan… Thư… Lan…” Tiêu Thịnh Vũ nhìn người tái nhợt nằm trên băng-ca, trong ngực liền cảm thấy mờ mịt lạnh lẽo, dường như không thể tin được cái người hô hấp mỏng manh này chính là bảo bối quý giá trong lòng mình.

“Thư Lan… anh…” Tại sao lại thế này… Tiêu Thịnh Vũ sờ đến vết máu trên khóe miệng Thư Lan cùng miếng vải trắng muốn máu trên băng-ca liền run rẩy nói năng lộn xộn. Anh trước giờ chưa từng muốn cậu chết! Chưa bao giờ!

“Anh chỉ muốn trừng phạt một chút để em sau này không phản bội anh nữa!” Tiêu Thịnh Vũ không dám tin mà lắc đầu: “Em sao lại thành ra như vậy?” Tiêu Thịnh Vũ nắm lấy cổ áo Trình Thạc điên cuồng hét lên: “Tôi không phải nói không được để em ấy bị thương sao!! Cậu không phải nói sẽ không có chuyện gì sao! Tại sao lại thành thế này!”

Trình Thạc cảm thấy cổ họng mình khó thở: “Trước đấy… Thư… Thư thiếu bị…”

“Bị cái gì!?” Tiêu Thịnh Vũ gào lên, anh cảm thấy mình sắp điên rồi!

“Thư thiếu bị đánh tráo, người bọn em âm thầm bảo vệ không phải Thư thiếu thật… bọn họ rất giống nhau…” Giọng Trình Thạc khàn khàn như mấy năm rồi không nói chuyện, hắn sợ, sợ nói ra điều này sẽ khiến Tiêu Thịnh Vũ chịu không nổi…

Như vậy nghĩa là cái người sắp chết này mới là thật! Người hắn tự cho là bảo vệ rất tốt kia chỉ là hàng giả!! Tên kia mới là người đáng chết!!!

“Tiên sinh! Tiên sinh xin anh tránh ra! Đừng cản trở chúng tôi cấp cứu!” Y tá lớn tiếng quở trách, đem Tiêu Thịnh Vũ đẩy lảo đảo ra phía sau rồi nhanh chóng theo bác sĩ đem người đặt lên xe cứu thương.

Tiêu Thịnh Vũ suýt chút nữa ngã khụy xuống làm cho Trình Thạc đứng phía sau phải giữ lại, Tiêu Thịnh Vũ dường như giật mình tỉnh lại, nhanh chóng nhảy lên xe cứu thương, Trình Thạc trơ mắt nhìn chiếc xe chạy đi, đáy lòng nặng nề không thể tả.

Xe cấp cứu một đường inh ỏi chạy đi, buồng xe như một phòng điều trị nhỏ, Tiêu Thịnh Vũ lần đầu tiên biết được sinh mệnh thì ra dễ dàng mất đi như thế. Trong xe để đầy các bộ nguồn điện, máy hô hấp, điện tâm đồ, bác sĩ nghiêm mặt loay hoay với thiết bị.

Tiêu Thịnh Vũ tay không ngừng run rẩy, vừa nhẹ nhàng dùng tay áo lau mặt cho Thư Lan vừa quỳ gói bên cạnh băng-ca thì thầm: “Anh yêu em, bảo bối.” Tiêu Thịnh Vũ muốn nói cho cậu biết là anh yêu cậu, nói không yêu cậu là chỉ là nói dối thôi: “Nói không yêu em chỉ là lừa em thôi… anh không trách em bán đứng anh, không trách… anh sai rồi… em nhìn anh đi… anh sai rồi…”

Anh không biết những máy móc thiết bị cứng ngắc này có bao nhiêu tác dụng, nhưng Tiêu Thịnh Vũ hiện giờ chỉ biết đánh liều, Thư Lan bị thương như vậy, anh nhìn một cái thôi cũng đã không chịu nổi. Thắt lưng của Thư Lan bị dao găm đâm vào, máu tràn ra khỏi băng-ca, muốn ngừng mà không được…

Em ấy khẳng định rất đau – Tiêu Thịnh Vũ không biết tại sao lúc này còn nhớ đến trước kia Thư Lan gọt trái cây vào tay, thế là cứ than thở cả ngày, thế nhưng bây giờ em ấy chỉ nằm an tĩnh như vậy, không kêu đau, không làm nũng, cả khuôn mặt sưng vù bầm tím buồn cười, còn dính dơ bẩn và máu me, nửa người bên dưới, anh cũng không dám liếc nhìn một cái, đây không phải là bảo bối một tháng trước anh phủng trong lòng…

“Đừng như thế… cầu xin em…”

“Anh không phải cố ý đến muộn… anh chỉ là muốn cho em một bài học nhỏ thôi…”

“Anh rất sợ…”

“Anh sai rồi…”

Anh trước kia không nghĩ rằng mình yêu Thư Lan như vậy, đến khi Thư Lan đem cơ mật bán cho kẻ thù làm anh tức giận, mới phát hiện rằng anh rất để ý đến cậu, cho nên anh hận Thư Lan phản bội anh, cho nên anh làm ra nhất nhiều việc có lỗi với Lan Thư. Nhưng khi Tiêu Thịnh Vũ suy nghĩ cẩn thận, anh dám thề rằng anh dùng cả linh hồn của mình để yêu Thư Lan, anh rõ ràng đã đem tất cả mọi thứ sắp xếp ổn thỏa, sau khi Thư Lan bị kẻ bắt cóc mang đi, Tiêu Thịnh Vũ cũng ở trong tối âm thầm an bài cho người bảo vệ cậu, cũng đem thân phận kẻ bắt cóc điều tra rõ ràng. Tiêu Thịnh Vũ không đem kẻ đứng sau sai người bắt cóc Thư Lan xử lý ngay chỉ vì muốn dọa Thư Lan một chút, để cho cậu sau này lại đừng không ngoan như vậy, để cho cậu đừng nghĩ đến việc rời xa anh, sau đó khi Thư Lan chịu chút đau khổ đem cứu cậu ra, đem cậu ôm trong ngực, cho cậu biết chỉ ở trong ngực anh mới là ấm áp nhất, anh không biết rằng làm như vậy sẽ khiến Thư Lan chờ tới đau đớn, sau đó liền mất mạng.

Là muốn trả thù anh sao? Cho nên cứ như vậy mà đi, im hơi lặng tiếng mà đi ngay khi anh điên cuồng mà khóc chạy theo đến phòng cấp cứu…

Tiêu Thịnh Vũ ngơ ngác ngồi trên sàn nhà, không nhúc nhích, miệng thì thào gì đó…

Ngay cả Trình Thạc đó giờ là người khôn khéo nội liễm lúc này cũng tránh không khỏi vẻ mặt ảm đạm, cảm giác được cái đau đớn đến tê tâm liệt phế. Người mình yêu nhất vì chính quyết định sai lầm của bản thân mà chết, Tiêu Thịnh Vũ sẽ còn đau đớn hơn thế nhiều, đây mới gọi là chân chính sống không bằng chết.

Trình Thạc chậm chạp đi đến trước mặt Tiêu Thịnh Vũ quỳ xuống: “Vũ ca, là lỗi của e. Là em phán đoán sai lầm, không bảo vệ tốt Thư thiếu.”

Tiêu Thịnh Vũ không có bất kỳ phản ứng nào.

Trình Thạc cúi đầu nghe thấy Tiêu Thịnh Vũ lẩm bẩm gì đó, giọng nói khàn khàn nghẹn ngào, lặp đi lặp lại mấy câu: xin lỗi, đừng bỏ anh, anh thật sự yêu em.

Trình Thạc lau mặt đứng dậy, dặn hai đàn em coi chừng lão đại sau đó rời đi.

Chuyện này còn chưa kết thúc, hiện tại Tiêu Thịnh Vũ thành thế này, tất cả trọng trách đều đè nặng trên vai hắn, chỉ hi vọng Tiêu Thịnh Vũ có thể từ trong đả kích này gắng gượng trở lại.

Đèn phòng cấp cứu vụt tắt, Tiêu Thịnh Vũ biết bác sĩ sẽ nói cái gì, anh một chút cũng không muốn nghe một chút thôi cũng không muốn! Tiêu Thịnh Vũ lảo đảo đứng dậy, anh muốn dẫn cậu đi, nơi này đâu đâu cũng là màu trắng không một chút sắc màu, có hai mẹ con phòng bệnh bên cạnh khóc đến khản cả cổ, anh cảm thấy bên tai toàn tiếng ong ong, Tiêu Thịnh Vũ không muốn Thư Lan bị làm phiền, bọn họ sẽ đến nơi chỉ có hai người họ, phải nhanh lên một chút, Thư Lan sắp tỉnh rồi!

Hai vệ sĩ không biết phải làm sao mà nhìn lão đại lảo đảo đem cánh cửa đụng hỏng mà xông vào.

Thư Lan đang an tĩnh mà nằm ở trên giường, mặt nạ thở oxy và ống truyền dịch nước biển đã được tháo xuống, trên mặt che một miếng vải trắng, Tiêu Thịnh Vũ kéo xuống, bên dưới vẫn là khuôn mặt đó, bầm tím sưng tấy khó coi, trước đấy máu ở khóe miệng đã được Tiêu Thịnh Vũ lau qua, nhưng vẫn còn lưu lại vệt máu, đấy là một vết trầy da nghiêm trọng, như là bị người khác kéo lê trên đất một đoạn dài. Quần áo dơ dáy bẩn thỉu, Tiêu Thịnh Vũ đem cổ áo Thư Lan xé ra, trên ngực vốn trắng nõn giờ đây toàn là dấu vết ngược đãi, thậm chí có cả dấu hôn… mà từ xương sườn trở xuống là vết dao xuyên thủng, nửa người dưới chịu cưỡng bức bạo lực nghiêm trọng. Bác sĩ nói, Thư Lan là bị hành hạ ngược đãi tàn bạo mới có thể thành như vậy.

Tiêu Thịnh Vũ mỗi lần nhìn là lại như có nhát dao cắt trong lòng, đau đến mức hai mắt cay cay, không biết phải làm cái gì.

“Em nhất định là rất đau, trước kia vết thương trên tay em đều là anh giúp em thổi thổi, em nói anh tẻ nhạt vô vị, nhưng anh biết là em rất thích việc đó, anh giúp em thổi thổi có được hay không, thổi một chút liền không đau nữa.” Vết thương ở trên ngực vừa nhỏ vừa nhiều, anh thật nghiêm túc mà thổi cho cậu, còn hỏi cậu có còn đau hay không, sau đấy nhớ đến trước kia mỗi lần như vậy Thư Lan rõ ràng cao hứng nhưng vẫn luôn miệng chê bai anh, anh sẽ đắc ý, sẽ đem người ôm lấy đặt trên đùi, Thư Lan vùng vẫy hai cái không thoát liền chiều theo anh.

Bây giờ Tiêu Thịnh Vũ hỏi Thư Lan có đau hay không, cậu vẫn trắng bệch lại trầm mặc, Tiêu Thịnh vũ tủi thân nhỏ giọng nói xin lỗi: “Em nhất định là giận anh, anh lại hôn hôn em được hay không.” Tiêu Thịnh Vũ nhẹ nhàng hôn gương mặt Thư Lan, quai hàm, y phục đầu bụi bẩn và máu, mùi tanh chưa tiêu tán hết, Tiêu Thịnh Vũ cau mày: “Thì ra là quần áo bị dơ, nên không nói chuyện với anh hả? Về nhà anh sẽ tắm rửa cho em được không?”

“Về nhà anh sẽ tắm rửa cho em, ở bệnh viện vi khuẩn rất nhiều, người thích sạch sẽ sao có thể chịu được chỗ này?” Tiêu Thịnh Vũ cười cười, sờ lên gương mặt của Thư Lan, trên mặt hẳn là bị tát qua, dấu tay rất rõ ràng.

Tiêu Thịnh Vũ cảm thấy mình đau sắp chết.

“Thư Lan, anh sẽ mang em về… đừng sợ.” Tiêu Thịnh Vũ dùng khăn trải đem Thư Lan che kín, từ dưới nách và chân vòng tay qua, đem người bế lên, cảm giác người trong ngực nhẹ đến không tưởng tượng nổi, từ sau khi phát hiện Thư Lan bán đứng mình, hình như mình không còn gần gũi chạm vào với em ấy, trừ ở trên giường mình nói là trừng phạt, không có một chút thương yêu, như vậy anh có khác gì những kẻ đã xâm phạm đến Thư Lan đâu?

“Sau này sẽ không thế nữa… anh sẽ đối xử tốt với em…” Tiêu Thịnh Vũ hôn lên trán Thư Lan, lại hôn hôn lên môi cậu: “Em ngủ một chút đi, anh sẽ gọi em.”

Anh sẽ gọi em…

Đừng ngủ nướng không chịu dậy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.