Nam Nam Chi Gian

Chương 45: Tâm Tư




“Vậy ngươi nói ta hiện tại phải làm sao bây giờ?” Bị hệ thống chọc trúng tâm tư, Hạ Diệc Sơ không hề có ý xấu hổ, ngược lại vẻ mặt bình tĩnh hỏi hệ thống.

“Ký chủ thỉnh tự do phát huy, chỉ cần cuối cùng ngươi hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ Hạ Quỳ, khen thưởng không thể thiếu ngươi.”

“Vậy được rồi, ta đây liền làm vậy.” Hạ Diệc Sơ thần sắc bất đắc dĩ, thở dài.

“Phi, ngươi hẳn đang cười trộm đi, rác rưởi ký chủ, một người nam nhân tốt như vậy, liền phải cắm trên bãi cứt trâu nhà ngươi, hừ hừ.”

Hạ Diệc Sơ không có tiếp đối thoại với hệ thống, tuy rằng cô vẫn luôn cùng hệ thống nói chuyện, chính là cô hiện giờ trầm mặc không nói, ở trước mặt Thẩm Già Diệp, vừa vặn phù hợp với hình tượng người em gái bị hắn dọa đến sỡ hãi, chỉ có thể im lặng cúi đầu.

“Thế nào? Ngươi suy nghĩ tốt chưa?” Thẩm Già Diệp tiến đến trước mặt Hạ Diệc Sơ, hôn khóe miệng cô, thần sắc hơi mang sủng nịch.

“Anh, có thể hay không không cần như vậy bức ta?” Hạ Diệc Sơ đôi mắt hồng, bị động thừa nhận Thẩm Già Diệp hôn môi, mà không dám có chút giãy giụa.

Hạ Diệc Sơ giờ có thần sắc như là con thỏ bị kinh hách, không chỉ có không làm Thẩm Già Diệp nảy sinh chút áy náy, ngược lại là trong lòng cỗ động tình càng ngày càng mãnh liệt, tựa như là muốn lập tức đem người này áp đảo dưới thân mình, hung hăng lộng (1) khóc nàng. (khụ… khụ đoạn này ý ám chỉ anh ấy chịu ko nổi muốn cùng chị ấy làm chuyện người lớn, mà tại hạ còn rất nhỏ, rất ngây thơ trong sáng, phiền m.n tự hiểu, khụ khụ…)

“Ân?” Thẩm Già Diệp nhàn nhạt ừ một tiếng, thanh âm kia uy lực chấn áp cô

Hạ Diệc Sơ tuy rằng ở trong lòng phun tào (2) Thẩm Già Diệp biến thái, cư nhiên thích em gái của mình, kỳ thật cô đang chờ Thẩm Già Diệp nói những lời này, mặt ngoài ra vẻ giãy giụa hồi lâu, mới không tình nguyện nói: “Ta, ta thích anh trai, anh trai đối ta làm cái gì, ta đều không phản kháng.”

Nói xong, Hạ Diệc Sơ đã là một bộ dáng thấy chết không sờn (3).

Tuy rằng nghe được lời mình muốn, nhưng Thẩm Già Diệp lại là không có vui vẻ như trong tưởng tượng, bất quá để hắn cứ như vậy thả tiểu nha đầu này, hắn lại là luyến tiếc.

“Ngoan.” Thẩm Già Diệp hôn hôn cái trán Hạ Diệc Sơ, sủng nịch nói: “Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn ngốc bên người ta, ngươi muốn cái gì, ta cũng sẽ thỏa mãn ngươi.” (câu này hơi đen)

“Kia, ta đây có thể đi ký hợp đồng với M.R sao?” Hạ Diệc Sơ yếu ớt mở miệng.

Thẩm Già Diệp vừa nghe yêu cầu này của nàng, cơ hồ đều phải bật cười, hắn nói: “Thích đóng phim như vậy? Không có yêu cầu nào khác?”

“Tạm thời đã không có.” Hạ Diệc Sơ trả lời, vẫn là để lại cho mình một cái đường lui.

“Hảo, ngày mai người đại diện của ngươi, sẽ đến Hạ gia gặp ngươi, sau đó đến phim trường.” Thẩm Già Diệp đáp ứng.

“Cám ơn anh.” Hạ Diệc Sơ trong lòng thở một hơi, hơi cúi đầu xuống

Nàng vẫn luôn đều cho rằng hành động của mình mấy ngày nay Thẩm Già Diệp không biết, thực tế Thẩm Già Diệp đã sớm biết, lại còn có đã biết thời gian ngày mai đoàn phim khởi động máy

“Không cần cảm tạ, Bảo Bảo, anh trai vừa mới thỏa mãn yêu cầu của ngươi, ngươi có phải hay không, cũng nên thỏa mãn một chút yêu cầu của anh trai.” Thẩm Già Diệp nói, hàng lông mày anh tuấn khẽ nhấc lên mang theo tia tà khí.

Hạ Diệc Sơ nghi hoặc nhìn Thẩm Già Diệp, không rõ yêu cầu của hắn là cái gì.

Há miệng, Thẩm Già Diệp cúi người, hơi thở bá đạo cùng cực nóng đè ép lên môi Hạ Diệc Sơ, cô phản xạ giãy giụa, lại nhớ tới vừa mới đáp ứng Thẩm Già Diệp, liền ngồi ở trên đùi hắn, tùy ý hắn khuấy đảo trong khoang miệng mình, chỉ là bất tri bất giác, Hạ Diệc Sơ bị Thẩm Già Diệp bất động thanh sắc dẫn dắt, cũng bắt đầu nhắm mắt hưởng thụ tư vị nụ hôn này, thậm chí ngay cả tay chân đều bị Thẩm Già Diệp hôn đến mức bá đạo làm thân thể có chút nhũn ra.

Mà Thẩm Già Diệp lúc này, đột nhiên kéo một bàn tay của Hạ Diệc Sơ, chậm rãi hướng tới chỗ hạ thân mình.

Lúc lòng bàn tay đụng chạm đến cái đồ vật đang phình to ra, Hạ Diệc Sơ giống như là bỗng nhiên bừng tỉnh, muốn lùi tay mình về, chỉ là bị Thẩm Già Diệp ngang ngạnh lôi kéo lại, ỡm ờ, liền hoàn thành yêu cầu của Thẩm Già Diệp lúc này, đây thật đơn giản là “Thỏa mãn”. (khụ… khụ… khụuuuuuuu – ta bị ho lao rồi, ta vẫn còn non trẻ, sao nỡ làm vậy…. khụ khụ, đen quá)

Xong việc, Thẩm Già Diệp thần sắc tươi tỉnh, tinh thần sảng khoái đem Hạ Diệc Sơ ôm vào trong ngực, cúi đầu nghiêm túc cầm khăn giấy đem lau chà chất ****** trong tay Hạ Diệc Sơ. (cái này làm phiền tự hiểu giùm cái, tại hạ bị ho lao nhập viện rồi, khụ khụ)

“Lần này liền buông tha ngươi, cho ngươi một ít thời gian chuẩn bị, về sau, ta sẽ không đơn giản chỉ là làm vậy đâu, ân?” Thẩm Già Diệp nói, đem khăn giấy ném ở bên trong thùng rác, cúi người thân mật hôn Hạ Diệc Sơ đang đỏ bừng cả gương mặt.

Hạ Diệc Sơ không có trả lời, cô mơ hồ nghe thấy Thẩm Già Diệp hình như là đang cùng cô nói chuyện, chỉ là một trận buồn ngủ đi lên, Hạ Diệc Sơ thần sắc mơ màng, chậm rãi nhắm mắt ngủ rồi.

Thẩm Già Diệp nhìn Hạ Diệc Sơ đã ngủ, cười cười, cẩn thận đem cô bế lên, đặt trên giường lớn mềm mại phía sau ghế sopha.

Thẩm Già Diệp hôm nay ở chỗ này gặp phải Hạ Diệc Sơ, kỳ thật chính là tới khảo sát trạng thái vận hành của thương trường gần đây, lại không có nghĩ đến sẽ gặp được Hạ Diệc Sơ bị người khác khi dễ.

Hắn lúc đầu là muốn cho Hạ Diệc Sơ đi lên đổi kiện quần áo mới, rồi cho cô trở về.

Chính là sau lại, nhìn cô đối với mình có hành động ỷ lại, lại nói thích mình, tuy rằng biết rõ ràng Hạ Diệc Sơ đối hắn không có tình cảm như vậy (tình cảm nam nữ), chính là lúc ấy, Thẩm Già Diệp vẫn là kích động, thậm chí kích động đến mức không thể kềm chế được ( Vâng, nên anh đã làm ra cái hành động bôi đen tâm hồn trong sáng của tại hạ, thật bất hạnh).

Loại tâm tình này, kể cả có so với một bản hợp đồng lớn mà hắn không chút công sức nào giành được cũng không thể bằng.

Thẩm Già Diệp cúi người hôn hai má Hạ Diệc Sơ, thần sắc thật cẩn thận, giống như là đang đối đãi với món trân quý trân bảo quý giá nhất trên đời.

Chờ Hạ Diệc Sơ tỉnh lại, bên ngoài đã là mặt trời lặn lên cao.

Mà quần áo trên người cô cũng đã đổi thành một bộ áo ngủ, ánh mắt đảo qua, trên tủ đầu giường, là một bộ đồ mới.

Hạ Diệc Sơ không cần nghĩ, khẳng định là Thẩm Già Diệp chuẩn bị cho cô.

Cô cầm lấy tới nhìn nhìn, đây là bộ quần áo mới ra trên thế giới, số lượng chỉ có 7 bộ, ngày hôm qua cô còn nhìn qua trên tạp chí, giá cả đắt vô cùng. Hơn nữa xem xét, vừa vặn là với người cô.

Hạ Diệc Sơ đem quần áo ngủ trên người cởi xuống, chuẩn bị thay

“Đã tỉnh?” Thẩm Già Diệp bưng một mâm cơm đi đến.

“A!” Hạ Diệc Sơ cả kinh, vội vàng đem chăn bao cả người mình che đậy, chỉ lộ ra một cái đầu, đôi mắt trừng to nhìn Thẩm Già Diệp: “Ngươi, ngươi đi ra ngoài!”

“Ân?” Thẩm Già Diệp đem khay đặt ở một bên, không màng thần sắc Hạ Diệc Sơ có chút kinh hoảng, chân dài một mét, trực tiếp đi đến mép giường.

Hạ Diệc Sơ còn tưởng rằng Thẩm Già Diệp là muốn tới xốc chăn trên người cô xuống, vội vàng duỗi tay nắm chặt, đồng thời giống như nai con, hai mắt to trong sáng không chút tạp chất, không nháy mắt nhìn chằm chằm động tác Thẩm Già Diệp, ánh mắt cảnh giác.

======================

1 lộng khóc: từ này đen quá, tha cho tại hạ đi, ai hiểu làm ơn hãy giải thích cho những người khác giùm tại hạ, khụ khụ khụ…. Ta vẫn còn đang bị ho lao

2 phun tào: nói đơn giản là khinh bỉ, nó có nghĩa tựa tựa vậy đó

3 thấy chết không sờn: đơn giản là ko sợ chết

===================================

Tại hạ cảm thấy cả người vô cùng mệt mỏi vì nam chính, quá đen tối. Ôi! Tâm hồn trong sáng của tôi còn đâu! Hu hu hu

==================================== Chúng ta chơi một trò chơi nhỏ đi: mọi người đoán thử xem mất bao lâu nữ chính bị ăn sạch sẽ nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.