Nam Nam Chi Gian

Chương 32: Khai Trí




Mỹ nữ mặc bộ váy liền áo hiệu Chanel màu đỏ tươi cực kỳ xinh đẹp, vai trần ngực thấp, chân váy khó khăn lắm mới che lấp đôi mông cong vểnh, lộ ra hai đùi thẳng tắp thon dài.

Mỗi một cử chỉ giơ tay nhắc chân của cô đều tràn ngập vẻ gợi cảm và mê hoặc, nhưng hết lần này đến lần khác trên người cô còn có một loại khí chất tao nhã, hai loại khí chất dung hợp vào nhau, không hề mâu thuẫn chút nào, ngược lại làm cho người ta có cảm giác muốn ôm cô vào ngực ấu yếm một phen!

Cô đeo đồ trang sức trang nhã tinh xảo, trên người tản ra hương nước hoa cao cấp, tóc dài ngang vai, sợi tóc mềm mại như thác nước, làn da trắng sáng như ngọc, mặt trái xoan tiêu chuẩn, hai hàng mi tinh tế, đôi mắt to tròn ngập nước, thân hình hoàn mỹ, hai cánh môi no đủ, làm cho người ta vừa nhìn thấy liền muốn đi lên cắn vào nó!

Hai vai trần của cô, trắng nõn nhẵn nhụi, dưới ngọn đèn thuỷ tinh trong nhà hàng, ánh sáng xinh đẹp loá mắt hơn cả ngọn đèn thuỷ tinh.

Bộ ngực no đủ cao vút, lộ ra hơn một nửa với rãnh ngực rất sâu. Điều tốt đẹp nhất chính là phong cảnh như ẩn như hiện, càng kích thích thị giác của con người.

Cô bước từng bước trầm ổn mà ung dung, phong thái hoa lệ, giống như không phải đến ăn cơm Tây mà là đang bước trên thảm đỏ dưới ánh đèn huỳnh quang trong ánh mắt chăm chú của mọi người!

Tất cả mọi người trong nhà hàng đều bị cô làm cho kinh diễn, các cô gái ghen tị muốn chết, mà các chàng trai thì quên mất việc phải ăn cơm, con dao trong tay rớt xuống đất mà cũng không hề hay biết, chỉ là toả sáng hai mắt nhìn cô gái vừa mới tới kia.

Mộc Thanh cũng bị kinh diễm rồi!

Anh nhìn thấy rất nhiều mỹ nữ, hoa hậu giảng đường, người mẫu, ngôi sao, thậm chí còn thấy những người đó trần trụi... Bởi vì anh là bác sĩ đứng đầu, sau lưng những cô gái sặc sỡ loá mắt đó, luôn có bệnh tật hoặc là tổn thương, cần anh trị liệu.

Anh có sức chống cự rất mạnh đối với mỹ nữ, nhưng mà bây giờ nhìn thấy mỹ nữ trước mắt, anh vẫn bị kinh diễm như trước.

Nhưng mà, cho dù Mộc Thanh có kinh diễm, thì trong mắt anh vẫn rất trong suốt, ánh mắt của anh chỉ là thưởng thức cái đẹp mà thôi, không có dục vọng chiếm lấy.

Nhưng mà Triệu An An đang ngồi rất xa lại không cảm thấy như vậy!

Cô chỉ nhìn thấy, từ khi mỹ nữ kia xuất hiện, Mộc Thanh đã nhìn chằm chằm vào người ta, ngay cả chớp mắt cũng không chớp một cái!

Triệu An An tức giận đến nỗi muốn cắn chết mình!

Sao trước kia cô không phát hiện, Mộc Thanh lại là loại người như thế!

Nhìn chằm chằm đùi người ta, nhìn đến nỗi con ngươi thẳng tắp, suýt chút nữa thì chảy nước miếng luôn rồi kìa!

Cô gái kia thì có gì đẹp chứ, da trắng hơn cô, ngực lớn hơn cô, chân dài hơn cô sao?!

Chẳng qua... Là cô không có chăm sóc bản thân thôi!

Triệu An An nhìn vào bộ đồ ở nhà Spider Man đầy nếp nhăn của mình, nhìn lại bộ váy hàng hiệu gợi cảm và khí chất của người ta, lập tức thở dài.

Đột nhiên cô có hơi mơ hồ, trước kia, rốt cuộc thì Mộc Thanh thích cô ở chỗ nào!

Cô tuỳ hứng như vậy, lôi thôi như vậy, không có chút mùi vị phụ nữ như vậy, vậy mà Mộc Thanh lại đau khổ theo đuổi cô mười một năm!

Bao dung, nhường nhịn, cưng chiều, vì cô anh có thể mặc kệ tất cả, không cần tất cả, nếu không phải vì cô, sao anh lại đánh mất chức vị viện trưởng chứ!

Cô có tài có đức gì!

Nhìn đi, Mộc gia tuỳ tiện tìm đối tượng xem mắt cho anh, đều có thể tìm được người tốt hơn cô gấp trầm lần, không nói đến dung mạo và khí chất, chắc chắn là người ta không có bệnh nan y trong người! Chắc chắn là có thể sinh con cho Mộc Thanh!

Tưởng tượng như vậy, Triệu An An cảm thấy mình nên nhanh đi tìm dây thừng treo cổ chết cho rồi đi!

Mỹ nữ bước từng bước thong thả trên đôi chân thon dài đến gần, Mộc Thanh đang nhìn chằm chằm mỹ nữ thì thấy mỹ nữ nhe răng cười với anh, sau đó dưới ánh mắt ghen tị và hâm mộ của tất cả đàn ông có mặt, lấy tư thế tao nhã ngồi đối diện anh.

Mộc Thanh kinh ngạc mở to miệng, không thể nào...

“Xin chào, xin hỏi có phải Mộc Thanh Mộc tiên sinh không?”

Giọng nói thanh thuý, dễ nghe như tiếng trân châu rớt vào bàn ngọc, rồi lại có một chút yếu ớt, gãi ngứa lòng người.

Mộc Thanh có chút nói lắp: “Cái kia... Tôi tôi tôi... Tôi là Mộc Thanh!”

Mỹ nữ này là đối tượng xem mắt của anh!

Oh, my-god!

Thượng Quan Ngưng tìm được cực phẩm mỹ nữ như vậy ở đâu! Gợi cảm như vậy, đây là buộc anh phải phạm tội sao?!

Mỹ nữ đặt chiếc ví Hermes màu trắng tinh xảo lên bàn, vươn tay về phía Mộc Thanh, trên mặt xuất hiện tươi cười mê người: “Mộc Thanh, xin chào, tôi tên là Mễ Hiểu Hiểu, là ông nội Mộc kêu tôi tới đây, xem mắt vui vẻ!”

Cô tự nhiên hào phóng, mặc dù là chuyện xem mắt cũng bị cô nói như buổi gặp mặt bình thường, không làm ra vẻ chút nào, làm trong lòng người ta xuất hiện hảo cảm.

Mộc Thanh nhìn thoáng qua móng tay hồng nhạt trên bàn tay trắng nõn mịn màng, hơi do dự một lát rồi cầm lấy: “Xin chào, xem mắt vui vẻ!”

Bàn tay Mễ Hiểu Hiểu tinh tế mềm mại, giống như là không có xương, hơn nữa còn đẹp như tác phẩm nghệ thuật, làm cho người ta không nhịn được mà muốn đặt vào vào lòng bàn tay cẩn thận thưởng thức.

Nhưng mà Mộc Thanh chỉ cầm rồi buông ra, cũng không nhân cơ hội mà nắm thêm một lát.

Mễ Hiểu Hiểu nhìn hắn một cái, trong lòng cảm thấy, Thượng Quan Ngưng nói đúng, trong mắt người đàn ông này không có cô gái khác, cho dù có ăn mặc đẹp thế nào, cũng không để họ quấn quít lấy mình.

Không thể nghi ngờ, Mộc Thanh chính là người đàn ông cực kỳ anh tuấn, hơn nữa, cái loại anh tuấn này rất dễ kêu gọi phụ nữ, không lãnh đạm, nhưng cũng không ân cần.

Chuyện giả vờ xem mắt này, chính là sở trường của Mễ Hiểu Hiểu, hơn nữa cô còn rất hưởng thụ, nhất là xem mắt với bác sĩ soái ca, làm cho tâm tình cô rất thoải mái.

Cô nhìn Mộc Thanh, phát hiện tuy là anh đang nhìn cô, nhưng trong mắt lại cực kỳ trong suốt, không có một chút cảm giác nào khác, điều này làm Mễ Hiểu Hiểu vừa lòng.

Cũng không biết vì sao cô gái tên Triệu An An kia lại sống chết không chịu gả cho Mộc Thanh, người đàn ông chất lượng như vậy mà còn không nhanh chóng bắt lấy, rất dễ bị người ta cướp mất!

Triệu An An cắn ống hút, cô nhìn thấy cách đó không xa, Mộc Thanh đang nắm tay mỹ nữ mê người đó, cô tức giận đến run rẩy cả người, còn cái ống hút kia, đã bị cô cắn đến không nhìn ra hình dạng!

Đại sảnh cơm Tây vang lên âm nhạc nhẹ nhàng, Triệu An An không nghe rõ hai người đang nói gì, chỉ nhìn thấy hai bàn tay đang nắm chung một chỗ, nhìn nhau cười, giống như rất vừa lòng với đối phương!

Trước kia khi Mộc Thanh bắt tay với cô gái khác, cô không tức giận chút nào, hôm nay sao vậy nè, sao lại dễ tức giận như vậy, dễ ghen tuông như vậy!

Bây giờ Mộc Thanh không có quan hệ gì với cô, người ta thích bắt tay với ai thì bắt tay với người đó, không liên quan đến cô!

Không thể tức giận, phải bình tĩnh phải bình tĩnh!

Triệu An An cố gắng trấn an bản thân, miễn cho mình xúc động, đi lên đánh người.

Cô liều mạng nói với bản thân, bây giờ phải rời khỏi nơi này, người ta đang xem mắt, cô là bạn gái trước ở chỗ này nhìn thấy, đúng là doạ người!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.