Nam Nam Chi Gian

Chương 29: Dư Luận




“Mẹ có hơi lo lắng, muốn về đó xem thử.” Mục Lam Thục giải thích.

“Vậy con đi với mẹ.” Cố Niệm liền nói.

“Không cần.” Mục Lam Thục từ chối, sẵn tiện múc một bát canh cho Sở Chiêu Dương, “Công việc của con bận rộn, đừng xin nghỉ làm gì, trở về cũng chỉ làm khổ thêm thôi.”

“Một mình mẹ về đó, con không yên tâm.” Cố Niệm nói.

Đường xá xa xôi, để một mình Mục Lam Thục ngồi xe lửa, lỡ như gặp phải chuyện gì không hay thì sao?

Hơn nữa, Ngu Thành còn có Thôi Hân Mi đang làm ầm ĩ nữa.

Cậu của cô Mục Định Kiệt, cũng không phải người có thể ngăn được Thôi Hân Mi.

“Mẹ, mẹ định khi nào thì đi?” Cố Niệm hỏi.

“Vẫn chưa quyết định, chuyện này nói với con một tiếng, không phải vì muốn bảo con mua vé tàu cho mẹ sao?” Mục Lam Thục nói.

“Vậy chi bằng thứ sáu tuần này đi.” Cố Niệm nói, “Thứ sáu con xin nghỉ phép một ngày, thứ hai xin nghỉ thêm một ngày, tổng cộng hai ngày phép là được, bốn ngày, có đủ không?”

“Đủ rồi, đủ rồi.” Thấy Cố Niệm quyết tâm cùng bà trở về, liền gật đầu đồng ý.

Sở Chiêu Dương cũng không cần suy nghĩ, trực tiếp nói: “Con cũng cùng hai người trở về.”

Cố Niệm muốn nghỉ phép về cùng bà, Mục Lam Thục đã ngại lắm rồi, ảnh hưởng đến công việc của con cái. Giờ Sở Chiêu Dương còn muốn cùng họ trở về, sao Mục Lam Thục có thể đồng ý được chứ?

“Không được, không được, con bận như vậy, công ty lớn như thế còn chờ con quản lý mà.” Mục Lam Thục vội vã xua tay, cơm cũng chẳng màng ăn nữa, “Xa xôi như vậy, sao mẹ có thể bảo con từ bỏ công việc để cùng về chứ? Cố Niệm đi cùng mẹ là được rồi.”

“Con cũng lo lắng cho Cố Niệm.” Sở Chiêu Dương thành thật nói.

Mục Lam Thục bị anh làm nghẹn họng.

Ý này chẳng phải là không thèm coi trọng người mẹ vợ như bà sao? Người ta chỉ lo lắng cho vợ mình thôi, là bà tự suy nghĩ nhiều quá rồi. Tuy nhiên, Sở Chiêu Dương yêu thương con gái của mình như vậy, bà rất vui. Nhưng vẫn cảm thấy, Sở Chiêu Dương thành thật như thế cũng khiến bà đau lòng lắm.

Mục Lam Thục nói: “Trước đây mỗi năm, Cố Niệm cũng cùng mẹ trở về.”

“Trước đây là vì chưa có con.” Sở Chiêu Dương vội vã nói, bây giờ có anh rồi, có thể giống như trước đây sao? “Chẳng qua cũng chỉ là mấy ngày thôi, công ty có chuyện gì cũng có thể liên lạc với con. Xem như con đi công tác vậy thôi.”

Mục Lam Thục không ngờ, vì một câu của mình, kết quả lại kéo theo hai người muốn cùng bà trở về.

Có Sở Chiêu Dương đi cùng, Cố Niệm cũng không cần lo lắng chuyện vé xe nữa. Sở Chiêu Dương vốn muốn lái xe đi, trực tiếp bảo tài xế Lưu Thành Nghiệp đưa họ đi là được, còn có thể mang theo không ít quà về nữa. Nhưng nghĩ đến quãng đường hơn hai mươi tiếng đồng hồ, Cố Niệm cảm thấy như vậy mệt quá, cũng rất nguy hiểm, nên không đồng ý.

Sở Chiêu Dương đương nhiên cũng không kiên trì nữa, liền bảo Hà Hạo Nhiên đặt vé nằm khoang VIP, bao hết một toa xe, tránh để người ngoài chen chúc với họ.

Đến thứ sáu, Lưu Thành Nghiệp lái xe, tiễn họ đến ga xe lửa. Hà Hạo Nhiên và Lưu Thành Nghiệp cùng nhau, xách túi to túi nhỏ, đều là quà mà Sở Chiêu Dương chuẩn bị cho ông bà Mục. Đa số đều là thực phẩm chức năng, còn có quần áo cho hai ông bà, một năm bốn mùa đều chuẩn bị đủ, nhiều vô số kể.

Hai người đều trực tiếp xách đồ lên xe lửa, sắp xếp hết cho Sở Chiêu Dương rồi mới xuống xe.

Xe lửa chầm chậm lăn bánh, Sở Chiêu Dương cũng đóng cửa toa tàu lại.

Trong toa tàu có bốn cái giường, trống một chiếc, là Hà Hạo Nhiên dùng chứng minh thư của cậu ta mua thêm một vé, để có thể bao trọn cả toa tàu này.

Sở Chiêu Dương trải giường ra cho Mục Lam Thục và Cố Niệm.

Cố Niệm kiểm tra ấm nước trên bàn một chút, cũng không biết có sạch sẽ hay không, liền nói: “Con đi rửa ấm nước rồi lấy nước sôi về pha trà.”

“Để anh đi cho.” Sở Chiêu Dương nói xong, liền giơ tay đón lấy ấm nước.

Nhưng anh đâu biết làm!

Cố Niệm không đưa cho anh: “Anh cứ ở đây nghỉ ngơi đi.”

Cố Niệm cầm ấm nước ra ngoài, ai ngờ, Sở Chiêu Dương cũng đi theo sau.

“Mình em đi là được rồi.” Cố Niệm chớp chớp mắt, giải thích, “Mỗi năm em đều cùng mẹ trở về một lần, không phải đều như thế sao?”

Sao khi có anh, ngược lại cô liền bị đối đãi như con nít vậy?

“Bây giờ có anh.” Sở Chiêu Dương nhàn nhạt nói, không giải thích quá nhiều liền nắm lấy tay Cố Niệm.

Cô gái của anh xinh đẹp như vậy, để một mình cô đơn độc ra ngoài, sao anh có thể yên tâm chứ?

Thế nên, anh càng nắm chặt tay Cố Niệm hơn.

Nắm chặt tay cô như thế nhưng anh vẫn không thật sự thỏa mãn, ngón tay thon dài cọ cọ vào mu bàn tay cô, chuyển phương hướng, từng ngón từng ngón, đan vào giữa mỗi ngón tay của cô, mười ngón đan vào nhau.

Một luồng điện lập tức truyền từ ngón tay anh đến tay cô. Cố Niệm run lên, không còn chút sức lực nào, yếu đuối dựa vào cánh tay Sở Chiêu Dương.

Cô quay đầu trừng mắt với anh.

Trên xe lửa đông người như thế, anh làm gì vậy chứ?

Sở Chiêu Dương không nói năng gì, lại trực tiếp kéo tay cô, hôn nhẹ lên mu bàn tay.

Bất tri bất giác, Cố Niệm liền dừng bước.

Sở Chiêu Dương một bên hôn lên mu bàn tay cô, một bên nhìn chằm chằm vào cô. Ánh mắt vừa nóng bỏng vừa ái muội, đôi mắt đen láy đó giống như muốn hút cô vào bên trong vậy.

Cả người Cố Niệm nóng bừng lên, ngây ngốc liền bị anh ép vào bên cạnh cửa sổ xe.

Thân hình cao lớn che kín vóc dáng của Cố Niệm, một tay đỡ lấy eo của Cố Niệm, những nụ hôn vụn vặt mềm mại vẫn không ngừng rơi trên mu bàn tay cô.

Mặt Cố Niệm nóng bừng, cảm thấy mình như sắp bốc khói rồi.

Rõ ràng chỉ là hôn tay thôi mà, nhưng cô đến cả nói chuyện cũng không nói hoàn chỉnh được: “Chiêu... Chiêu Dương.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.