Nam Nam Chi Gian

Chương 20: Cầu Trượt Hình Mèo




Edit: Vân Tích

Beta: Bổn cung muốn cắt JJ của ngươi

***

Sở Du Nhiên vừa nghe nói Dillow gặp chuyện, mặt đã tái đi, mà lúc này, Wales cũng nghe thấy âm thanh bên ngoài nên bước ra. Thấy Sở Du Nhiên và Lindsay vội vội vàng vàng chạy về phía phòng ngủ của Dillow, Wales hỏi: “Đã gọi bác sĩ chưa?”

Lindsay vội đáp: “Bẩm bệ hạ, bác sĩ lập tức tới ngay.”

Lúc này, trong phòng ngủ của Dillow, một đám nhóc đã vây kín vòng trong vòng ngoài. Caly và Archer đứng ở xa nhất, hai đứa lo lắng nhìn Dillow, mà Asa và Emile ở gần nhất thì không ngừng thè lưỡi liếm mặt đại ca nhà mình, vừa liếm vừa kêu meo meo luống cuống, tiếng kêu thảm thiết thê lương. Hai cục lông không sợ nhiệt độ quá cao trên người Dillow, bọn chúng ôm chặt lấy báo nhỏ mà Caesar cũng nóng nảy giẫm lên mặt đại ca, vừa giẫm chân vừa cúi đầu cọ cọ, cực kỳ bất an. Ba bọn nó vốn ngủ cùng với Dillow, sau đó bị nhiệt độ tự nhiên tăng cao trên người đại ca làm cho tỉnh giấc vì nóng bức. Asa, Emile và Caesar cũng biết nhiệt độ này không bình thường, cho nên ba đứa bé rất sợ.

Jimmy cũng lo lắng, vừa khóc vừa giơ chân lay cổ Dillow, nhưng hai mắt Dillow vẫn nhắm nghiền, ai gọi cũng không có chút phản ứng nào.

Sở Du Nhiên chạy vào, sờ trán Dillow, nóng đến mức làm cậu phát hoảng.

“Lindsay, Hal, hai người đưa đám trẻ ra ngoài đi.” Sở Du Nhiên kéo Asa ra khỏi người Dillow, sau đó vội vàng gọi Wales: “Nóng quá! Tại sao lại thế? Lúc ăn cơm Dillow vẫn rất ổn mà.”

Wales sờ trán Dillow xong, sa sầm mặt, y bế báo con lên, sải bước ra ngoài. Sở Du Nhiên không rõ lí do, bèn hấp tấp chạy theo sau. Wales đặt Dillow lên bãi cỏ trống, lúc này bác sĩ đã tới nơi, chính là cái vị vẻ mặt u ám đã phẫu thuật cho Sở Du Nhiên lần trước, Raman.

Raman trông thấy Dillow, vội vàng kiểm tra hạch dị năng của nhóc con trước. Vừa kiểm tra xong, hắn đã lùi ra xa vài bước, hình như có ý trốn tránh đề phòng Wales, sau đó mới nói: “Tiểu điện hạ đồng thời thức tỉnh hai loại dị năng, dị năng thủy và hỏa xung khắc, tinh thần lực tự thân không đủ để làm dịu, cho nên cần sự trợ giúp từ bên ngoài.”

“Cần giúp thế nào?” Sở Du Nhiên nóng nảy.

“Trước khi chào đời, tiểu điện hạ từng bị trọng thương, cho nên trong quá trình thức tỉnh bảy loại dị năng, mỗi một lần đều là gánh nặng đối với sức khỏe của điện hạ. Cho nên mỗi lần thức tỉnh, đều cần phải có người giúp đỡ khai thông, khổ cực cho vương hậu điện hạ rồi.” Raman vừa dứt câu, từ trong người Dillow đã bùng lên một ngọn lửa. Wales giơ tay, trong nháy mắt dập tắt nó, mặc dù đủ bảo vệ bản thân Dillow không bị bỏng, nhưng toàn bộ cỏ xung quanh cậu nhóc đã cháy đen.

Dillow co giật, đau khổ rên hừ hừ, sau đó toàn thân run rẩy. Dị năng thuộc tính “hỏa” đã sắp dùng hết, cho nên dị năng thuộc tính “thủy” bắt đầu chiếm ưu thế, chúng trốn trong dị năng hỏa, từ nước hóa thành băng, cho nên Dillow bắt đầu hạ nhiệt độ đột ngột. Wales lấy chăn bọc Dillow lại, dùng thuộc tính “hỏa” của mình sưởi ấm cho nhóc, nhưng cơ thể Dillow vẫn lạnh tanh. Y ôm Dillow vào lòng, sắc mặt cực kì khó coi.

Sở Du Nhiên đặt tay lên đầu Dillow, cố gắng thử tiếp xúc với hạch dị năng của nhóc. Trong cơ thể, hai màu sắc một vàng một lục đang rất ổn định, đột nhiên gia tăng thêm màu đỏ và màu lam, hai loại dị năng mới này liên tục va chạm vào nhau, lúc lạnh lúc nóng, không ngừng hành hạ hạch dị năng của Dillow, mà tinh thần lực của cậu nhóc cũng không biết làm sao để dẫn hai luồng thuộc tính này đi vào đúng quỹ đạo.

Tinh thần lực của Sở Du Nhiên vừa xông vào, Dillow như tìm được điểm tựa, trong nháy mắt, tinh thần lực của cậu nhóc quấn lấy tinh thần lực của Sở Du Nhiên, như đứa con tìm thấy mẹ, vừa ôm vừa hôn như muốn xả hết ấm ức trong lòng.

Sở Du Nhiên bao bọc lấy luồng tinh thần lực nhỏ bé kia, sau đó cậu trấn áp hai thuộc tính đang dao động lại, từ từ hướng dẫn Dillow dùng tinh thần lực khống chế chúng. Chừng mười mấy phút sau, Dillow thở hắt ra, từ từ mở mắt.

Sở Du Nhiên thở phào nhẹ nhõm, âu yếm hỏi Dillow: “Con có bị đau đầu không?”

Dillow há miệng nhưng không phát ra âm thanh. Wales hiển nhiên cũng thở phào nhẹ nhõm, thấy dị năng đã bị khống chế không còn khả năng gây hại nữa, y ôm Dillow về phòng ngủ.

Đút cho Dillow một ít nước, Sở Du Nhiên sai người đưa đám trẻ về nhà. Cậu bây giờ chẳng còn tâm trí làm gì nữa, chỉ chăm chăm lo cho Dillow.

Wales vẫn ôm Dillow không rời tay, thời thời khắc khắc chỉ sợ nhóc không khống chế được dị năng. Sở Du Nhiên tiếp tục rót tinh thần lực vào trong người Dillow để dịu đi sự xao động của hạch dị năng. Từ buổi trưa đến tận đêm khuya, hai người họ chăm Dillow không lúc nào ngơi tay.

Cũng may Dillow đã khống chế thành công dị năng thuộc tính “lửa”, cho nên không bị sốt nữa. Ba cục lông chạy về nhà, kiên quyết đòi nằm cạnh anh trai, cố gắng dùng cơ thể nhỏ bé của mình để giữ ấm cơ thể Dillow. Wales dịu dàng ôm hôn ba đứa con, khàn khàn nói: “Anh trai không sao, các con về phòng ngủ đi.”

Asa liếm lông cho Dillow.

Emile dùng chân chải mượt lông cho Dillow.

Caesar thi thoảng dùng mỏ hôn hôn Dillow, sau đó nhẹ nhàng dùng lông chim thấm mồ hôi cho anh trai.

Sở Du Nhiên cảm động, lấy chăn phủ lên người các con, “Không muốn đi thì ngủ ở đây cũng được. Các con lo lắng cho anh thì đêm nay nhớ không được phá rối.”

“Em có mệt không?” Wales đau lòng nhìn đôi mắt đỏ dọc của Sở Du Nhiên, y biết hôm nay tiêu hao một lượng lớn tinh thần lực như thế sẽ khiến cậu rất mất sức.

“Em không sao.” Sở Du Nhiên vuốt dọc sống lưng của Dillow, thở dài. Thấy Wales lo lắng bồn chồn, cậu bật cười: “Anh cũng thật là, bình thường cứ luôn bắt nạt Dillow, đến giờ lại là người lo lắng nhất. Sao lúc Dillow khỏe anh không thể đối xử với nhóc tốt hơn hả?”

“Dillow là giống đực…Á!” Vẫn đang chìm trong giấc mộng, Dillow đột nhiên há miệng cắn cổ tay Wales, cậu nhóc cắn rất mạnh, vết cắn rỉ máu, không biết là đang mơ thấy gì, cắn xong lại thè lưỡi liếm liếm, tựa như đang ăn món gì đó.

Sở Du Nhiên đau lòng nắm cổ tay Wales, lấy khăn lụa trên bàn cẩn thận lau vết máu, sau đó dở khóc dở cười nhìn Dillow: “Nhóc con chắc thấy đói bụng.”

Dillow nếm được mùi máu tanh trong miệng, chép miệng một cái rồi mở mắt ra. Nhóc thấy năm đôi mắt đang theo dõi mình, vội vàng chớp chớp mắt, còn tưởng bản thân đang nằm mơ.

Chun chun mũi, nhìn vết thương ở cổ tay Wales, Dillow kinh ngạc trợn tròn mắt, lập tức nhắm mắt lại – giả chết!

Nhất định không phải do ta cắn đâu!

Wales hừ hừ, bóp bóp lỗ tai Dillow, hỏi: “Đói chưa?”

Lindsay đứng canh bên ngoài, nghe thấy động tĩnh bèn nói vọng vào: “Bệ hạ, cháo đã nấu xong, có thể mang tới được chưa ạ?”

Dillow lắc lắc lỗ tai, tỏ vẻ bị ép buộc: “Ta miễn cưỡng ăn một bát vậy.”

Bốn anh em mỗi người một bát cháo thịt băm, sau đó ba cục lông mệt mỏi rã rời nằm lăn ra ngủ luôn. Caesar vốn đang ngủ đứng, lúc nhắm mắt lại đầu hơi choáng nên ngã ngửa ra sau, đè lên người Asa, xong hai đứa nhỏ cứ thế ngủ.

Emile tìm một chỗ cách xa Asa, cảm thấy chỗ này mới an toàn, nửa đêm anh trai với em trai có đánh nhau thì bé cũng không bị ngộ thương, sau đó cuộn tròn lại, ngủ.

Wales đặt Dillow bướng bỉnh lên đùi y, cuốn chặt chăn, cứ thế dựa lưng vào tường, ngồi suốt đêm. Sở Du Nhiên cũng không dám chợp mắt, chỉ sợ Dillow  gặp chuyện lần nữa, cậu chốc chốc lại dùng tinh thần lực kiểm tra hạch dị năng cho Dillow. Mãi tới tận sáng hôm sau, Dillow mới ổn định, nhưng cậu nhóc không có chút sức nào.

Biết chuyện Dillow bị ốm, các phụ huynh sau khi ôm con về rất sáng suốt quyết định hôm sau không cho con đi học. Sở Du Nhiên được một ngày rảnh rỗi, bèn ôm Dillow vào lòng, phủ chăn che cả mình cả nhóc và ba cục lông, quyết định ngủ bù.

Wales có việc phải ra ngoài gặp Thủ tướng đại nhân, đến khi trở về, y phát hiện ra ba cục lông đang nằm đè trên người Sở Du Nhiên, khiến khuôn mặt cậu đỏ ửng, khó khăn thở gấp.

Dillow hé mắt, tự động bò ra khỏi lồng ngực Sở Du Nhiên, thầy sắp đè chết nhóc rồi.

Wales dùng tay ra hiệu bảo Dillow im lặng, sau đó y bế mấy đứa nhỏ lên ôm vào lòng. Đang nhắm mắt ngủ ngon, ba cục lông bất mãn nhảy ra khỏi lòng phụ thân, thân thể tròn vo lăn vào nằm cạnh Sở Du Nhiên. Người phụ thân rắn chắc như đá tảng, không thoải mái!

Wales lạnh lùng nhíu mày, lập tức hóa hình thú. Ba cục lông đồng loạt quay đầu nhìn, sau đó nhào vào lòng mèo bự, phụ thân có lông rất mềm, rất thoải mái!

Người một nhà cứ như vậy chìm trong mộng đẹp.

Đến lúc chạng vạng, Sở Du Nhiên tỉnh giấc đã thấy bên cạnh không còn ai, ngay cả một cục lông cũng không có.

“Lindsay.” Sở Du Nhiên lười nhác nằm trên giường, gọi to.

Nghe thấy tiếng gọi, Lindsay lập tức bước vào, trong tay cầm sẵn quần áo cho Sở Du Nhiên thay.

Mặc quần áo chỉnh tề, rửa mặt xong xuôi, Sở Du Nhiên nhìn ra cửa sổ. Trên sân, báo nhỏ đã khỏe lại đang khoe khoang dị năng mới toanh của nhóc với đám em trai. Móng vuốt giơ thẳng lên trời, bên trong ôm một quả bóng nước màu xanh nhạt, dưới ánh trời chiều, bóng nước óng ánh long linh, cực kỳ đẹp mắt.

Asa và Emile cực kỳ háo hức với quả bóng này, đuổi theo Dillow đòi lấy bóng chơi. Mà Caesar đứng bên cạnh thì híp mắt phượng lại, dường như rất khinh bỉ mấy ông anh trai ngốc của mình.

Trêu em là niềm vui lớn nhất của Dillow, nhóc hươ hươ bóng nước trong tay, lắc lắc trêu ngươi trước mặt hai báo em. Sau đó Dillow cúi đầu, mở miệng muốn nói gì đó, không ngờ Caesar từ đầu đến cuối luôn tỏ ra là kẻ ngoài cuộc lại đột nhiên mổ một cái vào quả bóng nước. Bụp một tiếng, quả bóng rơi xuống đất, vỡ tan…

Asa và Emile bò lên mặt đất đi tìm – ớ, sao không thấy?

Hai anh em trợn mắt tức tối nhìn Caesar, mày giấu bóng nước ở đâu rồi? Có muốn ăn đòn không hả? Caesar cao quý lạnh lùng hừ một tiếng, thể hiện rất rõ: bản điện hạ xem thường các ngươi — một lũ ngốc →_→ Caesar điện hạ thành công thổi bùng lửa giận của hai bé báo nhỏ, ba cục lông lập tức nhảy vào đánh lộn. Dillow bất đắc dĩ phải ra tay tách ba đứa ra, nhóc lấy ba quả cầu lông trong không gian, cho mỗi đứa một cái, cực kỳ công bằng.

Asa và Emile nhìn quả cầu lông, lại nhìn Caesar, vui vẻ cười ha ha. Caesar không hiểu gì, giơ chân đá quả cầu lông đi, nhìn quả cầu lông lăn tròn trên cỏ, bé út nghẹo đầu, nghĩ một hồi, rốt cục hiểu được hai ông anh trai đang cười cái gì. Tứ điện hạ bình thường đã không hiền lành gì, nay lửa giận ngút trời, vỗ cánh phành phạch đuổi theo mổ Asa.

Tiếp tục đánh nhau!

Dillow vội túm cả hai đứa lại, khoe một tài năng khác của mình. Một móng vuốt cầm cầu lửa, một móng vuốt ôm bóng nước, sau đó hai móng vuốt sát lại gần nhau, tiếng xèo xèo vang lên không dứt, khói trắng bốc cao. Đám nhỏ ngừng đánh nhau, trợn tròn mắt quan sát. Dillow vừa định khoe khoang thì cảm thấy quả bóng nước bắt đầu sôi lên sùng sục, móng vuốt bị bỏng khiến nhóc vội vàng ném cả hai quả cầu ra ngoài.

Ba cục lông thấy hết trò hay, lại ôm nhau cùng lăn tròn trên cỏ.

Sở Du Nhiên ngắm nhìn đám trẻ một lát, mỉm cười uống trà hoa do Lindsay pha, hỏi: “Bọn nhỏ dậy lúc nào? Bệ hạ đâu?”

Lindsay nhe răng cười, lộ ra hai cái răng nanh xinh xắn, ngoan ngoãn đáp: “Bốn vị điện hạ buổi trưa thức giấc, sau khi ăn cơm trưa với bệ hạ thì ra sân chơi đùa suốt. Bệ hạ nửa tiếng trước có việc phải ra ngoài, thuộc hạ cũng không rõ bệ hạ đi đâu.”

Sở Du Nhiên gật đầu, mặc kệ Wales, đi xem bọn nhỏ thế nào rồi nào.

Dillow đang cố gắng can bọn đệ đệ đừng đánh nhau, nhóc lúc thì cào lúc thì đánh, nhưng hoàn toàn không có tác dụng nào. Ba cục lông đều biết rõ, đại ca nhà mình không dám mạnh tay, cho nên chả sợ gì, còn tưởng Dillow đang đùa với chúng, cho nên càng đánh càng hăng.

Sở Du Nhiên túm lấy Asa nghịch ngợm nhất, lập tức hai đứa còn lại ngừng chiến. Caesar và Emile lườm nhau, sau đó cả hai đều quay phắt đầu đi: Hừ!

“Túm chặt cái đứa thích gây sự, chẳng phải hai đứa còn lại sẽ ngoan ngay sao?” Sở Du Nhiên đưa Asa cho Dillow, tiện tay xoa đầu nhóc, thở phào nhẹ nhõm.

“Con khỏe lắm rồi, thầy còn mệt nữa không?” Thấy Sở Du Nhiên ngồi xuống, Dillow lại gần, gò má cọ cọ hai má Sở Du Nhiên. Tối qua thúc thúc và thầy thức canh nhóc cả đêm, Dillow đều biết, nhóc không biết nói lời cảm động, chỉ biết dùng cách này để thể hiện sự biết ơn của chính mình. Đương nhiên, nhóc không thèm đi cọ cọ khuôn mặt già nua của thúc thúc đâu.

Sở Du Nhiên ôm ba cục lông trong lòng, một tay ôm Dillow, nháy mắt cảm thấy cuộc đời thật viên mãn. Trái cọ cọ phải cọ cọ, cậu an ủi Dillow: “Không mệt chút nào nữa, thầy ngủ một giấc là ổn rồi.”

Lát sau, Wales gọi điện về. Quân đội có việc, y không thể về nhà đúng giờ cơm, cho nên bảo mọi người không cần chờ. Sở Du Nhiên sai người đi đưa cơm cho Wales, bởi cậu cảm thấy cơm quân đội chắc chắn ăn không ngon.

Sau khi ăn xong, Sở Du Nhiên dựa vào cửa sổ đọc sách, Asa và Caesar tiếp tục trận chiến buổi chiều chưa đánh xong, Emile không theo kịp tốc độ của anh em, bèn nằm nhoài bên cạnh Sở Du Nhiên, ngáp.

Bùm bùm!

Hai cục lông mập đánh nhau tới đâu thì đồ vật đặt ở chỗ đó đều rơi xuống đất hết. Những thứ còn trụ lại được thì hoặc là bị Asa đè nát, hoặc là bị Caesar đá bay, tiếng loảng xoảng bụp bụp vang lên không dứt. Sở Du Nhiên run tay, không kìm được quát: “Hai đứa ngồi im đi!”

Xoảng!

Caesar đá đổ lọ hoa.

Sở Du Nhiên hít sâu một hơi, cậu kéo cao ống tay áo, dọa: “Mẫu phụ rất tức giận, giận tới mức muốn đánh cho hai đứa một trận.”

Asa và Caesar vừa thấy mẫu phụ định đánh đòn mình, một trước một sau co chân bỏ chạy. Mấy giây sau, Sở Du Nhiên nghe thấy tiếng gào thét của Dillow: “Bỏ khăn tắm của anh xuống!” “Đừng nhúc nhích!” “Đừng xông vào!! Cút ra ngoài mau!! Người đâu! Người đâu! A!!”

Chưa bao giờ thấy Dillow nổi nóng như thế, Sở Du Nhiên vội bỏ sách điện tử trên tay xuống, đi vào phòng Dillow. Sau khi nhìn rõ đã xảy ra chuyện gì, cậu đau đầu bóp trán khổ não. Hai cái đứa hư hỏng này, không ngờ lại nhân lúc Dillow đi tắm mà gây phiền toái, mà phiền toái đó là…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.