Nam Nam Chi Gian

Chương 18: Cứu Người




Edit: Vân Tích

Beta: Bổn cung muốn cắt JJ của ngươi

***

Wales nhếch mép, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Dillow. Nhóc con này chưa lớn đã biết cách bảo vệ giống cái, lớn rồi thì còn đến độ nào nữa?

Wales cho phép Dillow ra ngoài, nhưng lấy lí do là giống đực phải mạnh mẽ nên không cho đội bảo vệ đi cùng. Ngươi thích đi thì tự mình đi.

Nhóc con đi chăm gái, để người khác đi cùng cũng không tiện. →_→

Hơn nữa Dillow vẫn còn nhỏ, có gây họa cũng có cớ giải thích, thúc thúc y đây hoàn toàn không phải chịu trách nhiệm.

Dillow tới thăm nhà Bộ trưởng Bộ Tài chính, lễ phép chào hỏi phu phu Angus, sau đó trực tiếp nói ra mục đích của chuyến viếng thăm lần này: “Con tới thăm Jimmy ạ.”

Angus hơi khó xử, Dillow là hoàng tử, một thân một mình tới đây làm ông không biết nên từ chối thế nào, chỉ sợ nếu không cho Dillow vào thăm, Wales sẽ nghĩ gia đình họ coi thường trẻ con. Vì thế, ngài Bộ trưởng đành bất đắc dĩ sai người dẫn Dillow vào thăm.

Jimmy ngồi trên giường liếm móng vuốt, vết thương dài trên bả vai do nanh chó cắn đã bắt đầu khép miệng, nhưng trên bộ lông trắng muốt của bé con vẫn còn vương màu máu. Bởi vì sợ nếu tắm rửa sẽ làm loét miệng vết thương, cho nên bác sĩ chỉ lau sơ qua. Trên bộ lông trắng tinh như tuyết, vết máu thực sự rất gây sự chú ý của người khác.

Dillow vào phòng, nhóc ngẩng đầu nhìn Jimmy, bản mặt gia tới thăm ngươi mà ngươi lại không biết đường ra nghênh đón, làm cho gia rất rất khó chịu.

Jimmy lúc nhìn thấy người vào phòng là ai thì bé con trợn tròn đôi mắt, hoảng hốt: “Dillow, sao cậu lại tới đây?”

“Tới thăm cái đứa ngốc nghếch nhà ngươi!” Dillow lầu bầu, không hề khách khí nhảy phắt lên giường Jimmy. Báo nhỏ lộ ra ánh mắt sắc bén, liếc nhìn vết thương của mèo con, hỏi: “Là ai cắn. Nói cho ta, ta đánh chết nó.”

Jimmy cọ chân Dillow. Dillow càng lúc càng cao lên, làm bé không thể cùng cậu ấy cọ cổ được nữa khiến bé con cảm thấy vô cùng mất mát, lông mi dài chớp chớp, Jimmy tủi thân: “Mẫu phụ bảo bọn họ không cố ý đâu.”

“Bọn họ?!” Dillow tức điên lên: “Không chỉ có một đứa bắt nạt ngươi?”

Quan hầu của Jimmy vội vàng giải thích thay tiểu chủ nhân của mình: “Không phải là bắt nạt, chỉ là đùa giỡn thôi.”

Dillow lạnh lùng liếc mắt nhìn đối phương, bất mãn với việc câu hỏi của mình bị xen ngang: “Ngươi là ai? Không biết phép tắc gì cả!”

Đại hoàng tử là người độc đoán, tuy ra ngoài một mình nhưng không vì thế mà ảnh hưởng tới tôn nghiêm. Đừng thấy nhóc còn nhỏ mà xem thường, Dillow điện hạ là người rất có nguyên tắc.

Quan hầu há hốc mồm, vội vã lùi lại không dám nói lời nào.

Jimmy giơ móng ôm chân Dillow, cũng không dám nói gì. Lúc Dillow giận là khó dỗ nhất. Jimmy lại gần, vươn đầu liếm liếm cằm của Dillow, tỏ vẻ bé rất ngoan.

Thấy mèo con nghe lời như vậy, Dillow cũng bớt giận phần nào. Nhìn vết máu trên bả vai mèo con, nhóc nhấc chân lên, đè Jimmy xuống, liếm lông.

Quan hầu kinh hoàng khi thấy cảnh này, mồ hôi tay chảy ròng ròng, như vậy có tính là bị lưu manh đùa giỡn không đây! Tiểu thiếu gia nhà ta bị liếm!

Jimmy không hề có ý định phản kháng, mặc Dillow liếm sạch sẽ bả vai mình, lỗ tai đỏ chót, chỉ muốn cuộn tròn người lại. Bé cảm thấy cả người nóng lên, tim đập dồn dập, bèn rúc vào lòng Dillow. Nhưng Dillow lại đẩy bé ra, quát: “Đừng có nhúc nhích!”

Còn chưa dứt câu, nhóc đã thấy một luồng ánh sáng trắng lóe lên. Vị trí vốn là lỗ tai đỏ hồng của Jimmy giờ trống không, mà chỗ đầu lưỡi Dillow đang liếm cũng có cảm giác không đúng – không có lông!

Lông đâu?!

Cúi đầu nhìn xuống, Dillow chỉ thấy một bé con trần như nhộng đang hoảng hốt giơ hai tay lên quan sát. Bé con có làn da trắng trẻo mềm mại, đôi mắt to tròn ngập nước, sắc mặt đỏ bừng, trên đỉnh đầu là hai lỗ tai mèo phủ kín lông mềm, bởi vì kinh hoàng mà toàn thân run lẩy bẩy. Jimmy sợ hãi, theo bản năng ôm chặt lấy chân Dillow, giọng nói mềm mại êm tai run rẩy: “Dillow…Lông, mất rồi…”

Quan hầu hít một hơi lạnh, quên sạch lễ nghi, vội vã chạy ra ngoài. Tiểu thiếu gia biến thành người rồi! Hơn bốn tuổi đã biến thành người rồi! Tuy rằng chưa hoàn chỉnh nhưng vẫn là thiên tài có thể khiến cả đế quốc khiếp sợ!

Phu phu Angus nghe tin, cấp tốc chạy tới. Vừa vào cửa đã thấy Jimmy khôi phục hình dạng mèo con, dường như rất sợ hãi với hình dạng ban nãy của mình. Bé con cuộn tròn bên cạnh Dillow, cảm nhận chỉ có như vậy mới an toàn.

Phu phu Angus liếc mắt nhìn nhau, lần đầu tiên con nhà mình hóa hình người bọn họ lại không được xem, mà còn để cho một giống đực khác thấy hết sạch…Đè xuống sự tiếc nuối trong lòng và cảm giác cạn lời đang dâng lên, Angus phu nhân đi vào, nhỏ nhẹ hỏi con trai bảo bối của mình: “Jimmy, con không sao chứ?”

Jimmy lắc đầu, sau đó bé con ngẩng đầu nhìn Dillow, có phải sau này cậu cũng sẽ không có lông nữa không?

Dillow lạnh lùng, trong mắt đầy vẻ không cam lòng, nhóc còn chưa hóa hình người được, vậy mà giống cái gầy yếu này lại dám hóa hình người sớm hơn nhóc! Như vậy có phải đã chứng tỏ tư chất của Jimmy tốt hơn nhóc không? Không thể kìm được! Bại dưới tay Jimmy khiến nhóc uất ức hơn việc bị bại dưới tay bất kì người nào khác, bởi vì đây rõ ràng là một giống cái lúc nào cũng cần nhóc bảo vệ cơ mà!

Nghĩ tới đây, Dillow lại lầu bầu. Nhóc đẩy Jimmy ra, nhảy xuống giường, bỏ đi không hề lưu luyến.

Jimmy vội vàng đuổi theo sau, vừa chạy vừa gọi: “Dillow, sao cậu lại không vui?”

“Ta lúc nào cũng không vui, ta thích không vui đấy!” Đúng vậy, Dillow điện hạ cao ngạo thích thì tùy hứng phát sợ.

“Dillow!” Jimmy chạy một lát bả vai lại đau, bộ dạng cực kì yếu ớt đáng yêu.

Hai người vừa ra khỏi cửa, đã thấy ba chú chó con choai choai rầm rầm chạy tới, hai xám một trắng, từ xa đã gọi to: “Jimmy, tới chơi à?”

Jimmy dừng chân, bé không thích chơi với ba chú chó đực thô lỗ này. Bọn chúng chỉ thích gây náo loạn, ra tay không biết nặng nhẹ, còn cắn vai bé bị thương nữa.

Dillow cũng dừng bước, nhìn ba con chó trước mắt, chun mũi, nhóc ngửi thấy mùi một tên trên miệng vết thương của Jimmy!

Con ngươi màu xanh của Dillow sẫm lại, báo con nhe răng, cơn giận bùng lên.

Nhìn hình dáng của Dillow, ba chú chó cũng dừng bước chân, nghiêng đầu phán đoán: “Mèo Ba Tư này!” Chú chó bự nhất đám lên tiếng, “Ngươi nhìn con mắt của nó là biết, nhất định là mèo Ba Tư!”

Hai đứa còn lại gật gù, thể hiện sự nhất trí cao. Sau đó, chú chó màu trắng duy nhất mỉm cười, vẫy đuôi làm quen: “Này, ngươi nhuộm lông ở đâu thế? Đen quá!”

Dillow mím môi, nhào tới, một đánh ba, móng vuốt cào lia lịa mấy con chó, “Mèo Ba Tư này! Mèo Ba Tư này! Này thì mèo Ba Tư này!”

Đánh ba đứa xong, Dillow vung móng túm con chó ở giữa lại, túm lấy yết hầu của nó, gầm gừ dữ tợn: “Có phải mày cắn Jimmy không? Hôm nay tao sẽ nhổ răng cho mày!”

“Dillow!” Thấy những người khác không dám ngăn cản, Jimmy sợ nếu bé không đứng ra can sẽ xảy ra án mạng. Vì vậy, bé con vội lao tới, ôm chặt đuôi Dillow, “Cậu ấy không cố ý đâu, cậu đừng đánh cậu ấy nữa.”

Nếu như anh họ bị thương, ông ngoại sẽ không vui. Mà ông ngoại không vui thì mẫu phụ của bé sẽ bị mắng. Jimmy không muốn mẫu phụ bị mắng đâu.

Dillow tức giận, đá bay chó con, sau đó quay đầu lại lườm Jimmy. Giống cái yếu ớt này, không thấy là nhóc đang trút giận hộ bé hay sao? Dillow cảm thấy cực kỳ ấm ức, chẳng buồn nói gì nữa, nhóc con cứ thế bỏ đi, mặc kệ Jimmy gọi thế nào cũng không quay đầu lại.

Hừ! Dillow điện hạ là người có lòng tự trọng cao, quyết định không chơi với Jimmy nữa! ╭(╯^╰)╮————

“Ha ha ha ha…Ấy chà, mấy đứa nhỏ kia làm em buồn cười quá!”

Sở Du Nhiên ngồi sau lưng Wales, nhìn hình ảnh truyền về quang não của đối phương, cười không dừng được, “Mèo Ba Tư, dám bảo Dillow là mèo Ba Tư,  lại còn nhuộm lông ở đâu nữa chứ, ha ha ha ha…”

Wales cũng không nhịn cười được: “Con cái nhà ai mà ngốc thế?”

Crewe cũng cười, vẻ mặt thường ngày luôn nghiêm túc cũng trở nên vui vẻ khoái trá: “Bọn chúng là con của anh trai phu nhân Angus. Để chuẩn bị cho hôn lễ sắp tới của Gay thiếu gia, toàn bộ người trong nhà họ đều tới ở tạm trong dinh thự Angus mấy ngày. Ba đứa nhỏ kia cũng theo người lớn trong nhà tới.”

Sở Du Nhiên ôm bụng cười ngặt nghẽo: “Ba anh em? Ruột hay không?”

Crewe: “Ruột.”

“Ha ha! Đây chẳng phải là ba giống chó ngố nổi danh chuyên kéo xe trượt tuyết hay sao! Alaska, Husky, Samoyed, ba đứa không ngờ lại là anh em ruột, hẳn là có một đứa di truyền gien lặn của gia đình nhỉ? May mà Jimmy giống phụ thân hắn, chứ tưởng tượng Jimmy là một con Samoyed mà xem…Ái chà! Buồn cười chết mất!” Sở Du Nhiên thề, đây là lần đầu tiên kể từ khi cậu tới thế giới này, cười khoái trá đến vậy, cười đến chảy cả nước mắt. Chủng tộc trên thế giới này lai tạo quá thần kỳ.

Wales xoa đầu Sở Du Nhiên, thấy cậu vui như thế, thầm nghĩ có nên sai người đón ba con chó ngố kia vào trong cung chơi vài ngày không nhỉ? Nhưng mà quốc vương bệ hạ ngay lập tức đã gạt phắt ý định ấy đi. IQ thấp như thế, nhỡ ảnh hưởng tới con mình thì không hay.

Sở Du Nhiên cười đủ rồi, lấy tay lau nước mắt, nghiêm túc nói: “Không ngờ Jimmy nhỏ như thế đã hóa hình người thành công, tinh thần lực của nó chắc chắn rất cao. Nhỡ phu phu Angus đã nhắm sẵn sẽ thông gia với gia tộc khác thì Dillow của chúng ta phải làm sao?” Tuy Sở Du Nhiên không ủng hộ hôn nhân sắp đặt, nhưng nhìn thấy mục tiêu tốt, bậc cha mẹ nào chẳng muốn suy tính giành lấy cho con. Dẫu sao tinh thần lực của Dillow chắc chắn rất cao, giống cái có thể xứng đôi với nhóc quá hiếm.

“Ta đã đưa Jimmy và Miller vào danh sách lựa chọn cho vị trí hoàng tử phi rồi. Trước khi Dillow đính hôn, gia đình họ không được quyền thông gia với bất cứ ai.” Wales bóp bóp bàn tay nhỏ bé đang đặt trên vai y, nghiêng đầu cọ cọ, tỏ ý Sở Du Nhiên cứ yên tâm.

Bạn học? Danh sách lựa chọn? Sở Du Nhiên bật ra một suy nghĩ, ánh mắt nhìn Wales đầy nghi ngờ, “Anh và Sevilla cũng là bạn học.”

“Đừng có đoán mò, lúc đó ta đã đính hôn với em rồi.” ▼_▼

“Khi đó em vẫn còn chưa sinh ra đâu. Anh không phải bởi vì bị Sevilla đá mới chuyển sang thông gia với nhà em đấy chứ?” →_→ “Bảo bối của ta, ta kiên định chờ em sinh ra mà.” Wales nhìn Sở Du Nhiên, ánh mắt chan chứa yêu thương, “Với địa vị của ta, ta có thể có bất kì người nào ta muốn. Nhưng chỉ có em mới xứng đáng để ta phải chờ đợi lâu như vậy.”

Biết rõ đây chẳng qua chỉ là lời ngọt ngào đường mật chót lưỡi đầu môi, nhưng Sở Du Nhiên vẫn đỏ mặt, cậu lặng thinh không định kiếm cớ gây chuyện nữa.

Đúng lúc ấy, Dillow giận đùng đùng bước vào nhà. Nhìn thấy hai người họ, nhóc dừng bước, gật đầu một cái, nghiến răng nói: “Chào thúc thúc, chào thầy, con đã về.”

Sở Du Nhiên: “…Ha ha!”

Dillow nhe răng, cười cái gì?!

Wales không cười, ánh mắt nhìn Dillow đầy khiêu khích. Đối tượng trào phúng của y và Sở Du Nhiên không giống nhau. Sở Du Nhiên là cười ba anh em nhà kia, mà Wales thì cười Dillow đúng là đồ ngu, đến cả hóa hình người cũng để thua một đứa giống cái.

Dillow vốn đang thẫn thờ, vừa nhìn thấy ánh mắt này đã hiểu ngay thúc thúc nhà mình nghĩ cái gì. Dù sao cũng không phải lần đầu giao đấu, hai chú cháu quá hiểu nhau. Dillow đờ mặt ra, ta bị đả kích mà ngươi còn cười nhạo ta, có phải là chú ruột không đấy hả!

Phành phạch phành phạch phành phạch…

Tiếng đập cánh của Caesar vang lên, sau đó một vệt bóng đen lao tới, đạp qua đầu Dillow phóng đi. Dillow bị nhấn đầu xuống, còn chưa kịp ngẩng lên đã bị một quả cầu nung núc thịt dẫm tiếp, có lẽ bởi vì sợ bản thân tròn quá dễ lăn xuống nên bé con vội vàng dùng móng vuốt sắc bén bấu chặt. Dillow nghiến răng, hình tượng Đại hoàng tử trưởng thành cao quý thận trọng đã bị ba cha con kia đạp bay mất rồi. Nhóc đuổi theo, hai móng vuốt lại đập bẹp hai thằng em xuống đất, nghiêm khắc dạy bảo: “Không được làm loạn!”

Lúc này, Emile chân ngắn chạy chậm bị anh em bỏ lại phía sau rốt cục cũng tới nơi. Bé con nhảy lên lưng Dillow, giơ móng vuốt cào tai đại ca.

Dillow: “…”

Wales bật cười, chậm rãi nói: “Ngu muốn chết.”

Dillow ╰_╯╬

Sở Du Nhiên hừ một tiếng, lườm người bên cạnh cậu. Thấy Wales thu lại ánh mắt khiêu khích thì cậu mới ôm mấy cục lông nhà mình lên, dạy dỗ: “Mấy đứa lại đây, không được trêu anh. Caesar, con cũng không được mổ anh, tất cả đi theo mẫu phụ đi cắt móng chân móng tay mau. Dillow, con đi ăn cơm đã, ăn xong rồi chúng ta nói chuyện.”

Mọi người răm rắp theo sự sắp xếp của vương hậu điện hạ, để chủ nhân gia đình lại một mình.

Mèo bự nhìn theo bóng lưng của vợ yêu và đám nhỏ, sờ sờ mái tóc khi nãy bị con trai cào rối tung, trầm ngâm suy nghĩ, y vẫn cảm thấy trong gia đình này, địa vị của mình hơi kỳ quặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.