Nam Nam Chi Gian

Chương 11: Kích Thích




Edit: Vân Tích

Beta: Bổn cung muốn cắt JJ của ngươi

***

Có một số chuyện Wales không cho cậu biết, không phải vì coi thường cậu, mà bởi vì những chuyện Wales làm, rất có khả năng liên quan tới vấn đề chính trị. Nhưng đối với những chuyện khác, Wales lại không biết phải xử lý ra sao, ví dụ như làm thế nào để quán xuyến gia đình, nuôi dạy trẻ con trong nhà khôn lớn khỏe mạnh, anh em một lòng.

Lúc này, Dillow đang ngồi trên bãi cỏ nhìn các em chơi đùa, nhóc không có ý định xông vào rượt đuổi bọn nhỏ. Emile quay đầu lại, kêu meow, bé thấy Dillow bất động, bèn tung tăng chạy tới cọ đầu lên đùi Dillow. Bé con xinh đẹp ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt to tròn, ngây thơ vô tội nhìn anh trai: sao anh không chơi cùng?

Dillow cúi đầu, liếm đỉnh đầu của Emile, nhóc muốn cùng chơi, nhưng lại nhớ tới lời Jim nói, các em trai còn nhỏ, nếu không cẩn thận sẽ rất dễ bị thương, lúc ấy thì thầy sẽ không vui.

Trong khi Dillow do dự không tự quyết định được thì Asa lại không nghĩ nhiều như vậy. Động tác cọ cọ cọ cọ của Emile hoàn toàn không phù hợp với phong cách của Asa tiểu điện hạ. Bé đầu gấu co người lại, trốn trong bụi cỏ, nhắm chuẩn vị trí cái đuôi của Dillow phóng tới – chiến đấu đi anh trai ngu ngốc!

Dillow rụt đuôi lại khiến Asa vồ hụt, bé con ngặm đầy cỏ trong mồm nhưng không hề giận mà tiếp tục nhào tới tấn công. Dillow vung vẩy đuôi, dụ Asa chạy tới chạy lui. Emile thấy trò này có vẻ vui, cũng tham gia chơi cùng.

Caesar đứng trên thảm cỏ, vẻ mặt lạnh lùng không cảm xúc, ánh mắt khinh bỉ nhìn ba người anh. Mắt phượng hẹp dài nheo lại, nheo lại, cuối cùng biến thành một đường chỉ – bé con ngủ đứng luôn.

Asa thấy em trai không chịu giúp một tay lại còn đi ngủ, bèn bỏ qua mục tiêu cái đuôi của Dillow, nhào tới xô cục lông Caesar béo tròn ngã xuống. Caesar cáu lên, kêu chiếp một tiếng – mổ! Mổ cho trụi lông luôn!

Trong chớp mắt, hai đứa nhỏ lại lao vào đánh nhau. Dillow không thể để mặc chúng như vậy, vội vã chạy tới đập cho mỗi đứa một cái, dạy dỗ: “Không được đánh nhau!”

Cú đập này nhẹ bẫng, không có tí khả năng uy hiếp nào, cho nên hai anh em chỉ giương mắt nhìn một cái rồi lại đánh nhau tiếp!

Đúng lúc ấy, Archer và Caly chạy tới. Ba thằng nhóc này cứ gặp mặt là phải chào hỏi bằng màn đánh nhau. Sáng hôm nay cũng không phải là ngoại lệ, vừa nhác thấy hai đứa bé xíu liều mạng đánh nhau như vậy, Caly và Archer cảm thấy đây chính là cái cớ hoàn hảo để gây chiến với Dillow. Đương nhiên, Dillow điện hạ chả sợ gì mà không nghênh chiến cả.

Đáng tiếc Caly và Archer không thể ngờ, lần này Dillow có đồng minh…

Anh em ruột đều thích đánh nhau, chính là do di truyền từ trong máu!

Vừa thấy hai kẻ to con nhe răng với đại ca của mình, hai bé báo ấu tể hoàng thất đồng lòng dũng mãnh xông lên, đứa nhe răng cắn chân, đứa giơ móng cào cấu, phi thường hung hãn!

Đương nhiên, không thể không kể tới công lao của Chiến thần Caesar. Từ lúc bắt đầu giao chiến, bé út đã đập cánh ầm ầm, nhảy dựng lên định mổ vào mắt Archer. Vừa ra tay đã chọn trúng chỗ hiểm, quả thực là Chiến thần trong số các Chiến thần họ chim!

Archer và Caly bị tập kích như thế, chỉ còn cách ôm đầu nằm sấp xuống, mặc cho ba bé con muốn đánh thế nào thì đánh, không dám cử động. Thời khắc này, cả hai đứa đều cảm thán: em trai Dillow so với Dillow còn đáng sợ hơn!

Dillow cảm động đến mức miệng run rẩy, nhóc muốn há miệng hô to, các em trai lợi hại! Tất cả đều đứng về phía nhóc này! Như thế có phải nghĩa là Asa không hề ghét nhóc vì chuyện sáng sớm nay phải không? Quả nhiên bọn chúng sùng bái nhóc mà, cho dù nhóc có làm gì cũng không giận. Vậy mà tự nhóc lại giận mình, thiệt là ngốc! Jim đâu nhỉ? Ông mau ra đây! Bản Dillow điện hạ muốn nói cho ông biết: Em trai ta yêu ta, em trai ta cần ta!

Nghĩ tới đây, Dillow cũng xông lên, chỉ huy Emile giữ chặt Caly, nhóc muốn đánh cái thằng chó không biết xấu hổ dám mơ tưởng em trai nhóc trước đã!

Sở Du Nhiên bước ra ngoài, thấy bốn anh em vây đánh hai đứa học sinh của mình thì cạn lời. Quả nhiên, nhà đông anh em cũng tốt, có đánh nhau sẽ không bị thiệt thòi. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng cậu vẫn chạy tới tách bọn nó ra. Ôm ba cục lông mập mạp lên, Sở Du Nhiên để Dillow, Caly và Archer chuẩn bị, chờ tới khi Vic đến. Bốn đứa nhóc này đã thức tỉnh dị năng, cho nên sáng nay Sở Hồng Vũ sẽ dạy bọn nhóc cách khống chế chúng.

Dù sao sáng nào Sở hiệu trưởng cũng chạy qua thăm cháu, cho nên có thể tiện lên lớp luôn. Còn buổi chiều, Sở Du Nhiên sẽ dạy văn hóa cho bọn trẻ.

Biết người dạy là Sở Hồng Vũ, ba thằng nhóc cực kỳ bất hợp tác: Hiệu trưởng là đại ma vương, là đại ma vương!

Còn với Vic thì bé con vừa nghe thấy chuyện phải đi học cách khống chế dị năng đã rất bất hợp tác, biểu hiện cực kỳ rõ ràng, cứ nằm vật ra giả chết.

Sở Du Nhiên cũng không định ép buộc Vic, cho nên ban đầu cậu dự định sẽ chỉ để đám Dillow đi học, còn Vic thì ở lại. Panda xin nghỉ học, giờ lớp ngoài Vic là giống đực duy nhất ra, cũng chỉ có hai giống cái là Miller và Jimmy. Dù sao Vic chỉ cần là mỹ nam xinh đẹp, trước giờ cũng không có ai bắt nạt bé cả. Ngờ đâu, điều bất ngờ vẫn xảy ra!

Giờ ngủ trưa, nhóc Asa luôn quan sát Vic từ lâu, rốt cục tìm thấy cơ hội, nhào tới đè lên Vic. Vic cứ tưởng Asa chỉ định trêu mình, cho nên không phản kháng gì. Không ngờ Asa còn nhỏ, làm chuyện gì cũng xuất phát từ bản năng, cho nên theo bản năng, bé con coi Vic như món đồ chơi, quẳng ra xa.

Emile tiếp được Vic, giơ móng đập ngược trở lại, giống như đang chơi bóng bàn.

Bé út nhanh nhảu há mỏ ngậm chặt Vic, vỗ cánh, mượn sức gió thả người như cục bông bay về phía trước, hai con báo nhỏ thì đuổi theo sau.

Asa: “Meow” Đứng lại, ta tìm thấy trước mà!

Emile: “Meow” Đừng tự chơi một mình, có chơi thì cùng nhau chơi!

Caesar: “Chíp!” Kệ các ngươi!

Vic: “Chít chít chít chít chi…” Cứu mạng a a a a a a ~

———————

Bị ấu tể chưa đầy trăm ngày tuổi biến thành món đồ chơi, Vic sợ hãi trốn trong lòng thầy Hal khóc chít chít, thậm chí còn có ý nghĩ muốn tự sát. Giống mèo thực sự rất đáng sợ! Em trai Dillow còn đáng sợ hơn cả Dillow, ít ra Dillow không có chuyện gì sẽ không chủ động dọa bé, nhưng mà em trai Dillow thì không có chuyện cũng mò tới tìm bé, đáng sợ nhất chính là cái đứa lông đen sì, trốn trong bóng râm thì không phát hiện ra được. Còn có cái đứa có cánh đang đậu trên ghế cúi đầu nhìn bé nữa, vẻ mặt giống như đang do dự không biết nên bắt đầu ăn từ đâu vậy!

Trưởng quản hậu cần tương lai của đế quốc khóc chít chít, giơ móng vuốt xin được phát biểu: “Tầy ơi, đi học cùng với Dillow cũng rất tốt ạ, Vic không sợ chết nhưng mà Vic sợ đau lắm!”

Sở Du Nhiên: “…” Không đâu con trai, thật ra con cũng sợ chết đây chứ, sợ tới mức gió thổi cỏ lay đã lăn ra giả chết rồi mà!

—————

Đêm đó, Archer và Caly xin ở lại tá túc một đêm, hai giống cái trong lớp gia đình gia giáo chắc chắn sẽ không được ở lại, nhưng trường hợp của Vic thì không cần quá câu nệ. Vì vậy, Sở Du Nhiên hỏi Vic: “Con có muốn đêm nay ngủ lại nhà thầy không?”

Asa và Emile ngồi bên cạnh Dillow, hai bên trái phải, một đen một trắng, ánh mắt nhìn móng vuốt của mình, theo bản năng lôi kéo: Đừng đi mà!

Chiến thần Caesar đậu trên đỉnh đầu Dillow, bé mập mạp đè nặng xuống đầu đại ca, mắt phượng híp lại, khóe mắt lộ ra sắc bén, cũng thể hiện ý muốn nói: Đừng đi mà!

Vic sợ tới mức móng vuốt cũng mất hết cảm giác, “Ổ phải về nhà! Ổ nhớ mẫu phụ của ổ!” Phiên dịch ra chính là: con muốn về nhà, con nhớ mẹ của con.

Mấy bé con đứng sau lưng Sở Du Nhiên, cho nên cậu không nhìn thấy vẻ mặt của chúng, bị thái độ của Vic chọc cười, cậu cũng không mời bé ở lại nữa mà phái người đi Vic ra khỏi Hoàng cung, giao tận tay người nhà – con về nhà với mẹ đi!

Sau bữa tối, Dillow phát hiện Jim vẫn chưa về, bèn hỏi Lindsay: “Jim vẫn chưa về à?”

Lindsay mỉm cười, thu dọn đồ chơi bị đám nhỏ trong nhà vứt lung tung, dịu dàng trả lời: “Trong nhà Jim tiên sinh có việc, tối nay nếu điện hạ cần cứ bảo người hầu tìm ta, ta lập tức tới ngay.”

Dillow không hỏi gì nữa, nhân lúc Archer và Caly không chú ý, nhóc tự mình bò lên bậu cửa sổ, thẫn thờ nhìn ra ngoài. Nhóc thấy Sở Du Nhiên cách một cái hành lang đang nhìn nhóc, hai người bốn mắt nhìn nhau, sau đó Sở Du Nhiên vẫy tay với Dillow, dịu dàng cười với nhóc, trong tay hình như còn cầm theo thứ gì đó.

Dillow động lòng, mặc kệ Archer và Caly, nhảy qua cửa sổ ra ngoài.

Sở Du Nhiên thấy Dillow ra ngoài, liền đi phía vườn hoa, lát sau đã thấy Dillow chạy tới nơi.

Thấy Sở Du Nhiên ngồi trên ghế mây chờ mình, Dillow chạy tới, nghiêng đầu hỏi: “Sao thế? Làm bộ thần thần bí bí.”

Sở Du Nhiên chọc chọc chóp mũi của nhóc, nhét một miếng lê hơi lạnh vào miệng Dillow, cười haha hỏi nhóc: “Ngon không?”

“Ngon!” Dillow nhảy lên ghế mây, lắc lắc lỗ tai đầy lông, nhóc chưa từng được ăn loại quả này. Nhất là bây giờ, thời tiết khô nóng, ăn một miếng giòn giòn, trong miệng ngọt ngào còn hơi lạnh, quả thực ăn xong đã thấy tinh thần lực dịu đi rất nhiều. Báo nhỏ tò mò: “Đây là quả gì ạ?”

“Đây là một loại trái cây ở quê hương thầy, rất khó phát triển, năm năm mới kết quả một lần. Thúc thúc của con phải nhờ bên hậu cần gửi tới đấy, có mỗi một cân thôi.” Sở Du Nhiên trả lời, lại nhét một miếng lê nữa vào trong miệng Dillow, “Ít quá nên thầy giấu hết, cho mỗi con ăn thôi.”

“Các em trai không được ăn ạ?”

“Em trai còn nhỏ, ăn vào dễ bị đau bụng.” Sở Du Nhiên cười, xoa đầu báo nhỏ. Hiện giờ Dillow đã không còn giống con mèo nữa, mà bắt đầu lộ ra nanh vuốt sắc nhọn của một con báo rồi.

Cơ thể nhóc lớn hơn báo bình thường, thoạt nhìn giống như báo đã vào giai đoạn thiếu niên. Nhưng thực tế, Dillow vẫn còn nhỏ, chỉ là một ấu tể hơn bự mà thôi.

Sở Du Nhiên hài lòng nhìn Dillow, có thể nuôi dạy nhóc con trưởng thành như ngày hôm nay, cậu hẳn cũng nên tự trao cho mình một đóa hoa hồng nhỏ rồi.

Dillow không biết lại nghĩ tới điều gì, hỏi thêm: “Archer và Caly cũng không được ăn ạ?”

“Đương nhiên không rồi.” Sở Du Nhiên ôm cổ Dillow, ăn một miếng lê, “Dillow không giống Archer và Caly, hai bạn đều có mẫu phụ thương yêu, thầy chỉ thầy của các bạn thôi, không phải là mẫu phụ của các bạn.”

Dillow nhìn Sở Du Nhiên, chưa kịp nghĩ đã thấy Sở Du Nhiên nói tiếp: “Dillow cũng giống như đám Asa, đều là con của thầy, có đồ ăn ngon thầy đương nhiên muốn cho Dillow ăn rồi.”

Dillow hai mắt lấp lánh nhìn Sở Du Nhiên, dường như đã hiểu ra ý của cậu.

Sở Du Nhiên cười, hai tay xoa mạnh báo nhỏ: “Thầy giống như mẫu phụ của Dillow, con hiểu không?”

“Thầy có nói vậy, ta cũng không cảm động chút nào đâu!” ╭(╯^╰)╮

Dillow ngoảnh mặt đi, không thèm nhìn Sở Du Nhiên. Lời nói phiến tình này làm sao có thể làm nhóc vui được, nhóc còn lâu mới hi vọng có mẫu phụ nhé.

Sở Du Nhiên kéo đầu Dillow lại, túm lấy quai hàm báo nhỏ, híp mắt nhìn nhóc: “Lén gọi một tiếng mẫu phụ thầy nghe nào, không gọi thì thầy đánh con đấy.”

“Không gọi!” Dillow điện hạ là một con báo rất có nguyên tắc, tuyệt đối sẽ không khuất phục trước thế lực tà ác!

“Không gọi thì thầy sẽ đưa em trai cho người khác!”

“Không được!” Dillow tức giận, em trai ngoan như vậy, đáng yêu như vậy, hiểu chuyện như vậy, nghe lời như vậy…còn giúp nhóc đánh người nữa, quả thực chính là thiên thần nhỏ! Báo nhỏ cuối cùng cũng hiểu rõ, mặc kệ người khác nói gì, cảm nhận của bản thân mới là chân thực nhất.

Người trước mặt cũng giống như mẫu phụ, tuy rằng không mở miệng gọi, nhưng trong lòng vẫn luôn coi như vậy, đương nhiên, chuyện này không thể nói ra được. Em trai cần nhóc bảo vệ, cần nhóc dạy dỗ, nhóc còn phải làm một đại ca uy nghiêm! Mọi thứ trong nhà này, một thứ nhóc cũng không thể thiếu, kể cả thúc thúc ngu xuẩn…miễn cưỡng chờ tới lúc thúc thúc già rồi chăm sóc vậy ╭(╯^╰)╮————

Lúc này, tại một căn phòng trọ bình thường, là chỗ ở tạm thời của Jim, có người đến gõ cửa. Sau khi ông ra mở, nhìn rõ người tới là ai thì mặt tái nhợt đi. Jim nghiêng người cho khách vào phòng, sau đó xiết chặt nắm tay, giả vờ bình tĩnh, hỏi: “Đệ đệ của ta đang ở đâu?”

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường vô trách nhiệm

Vic: “Ổ cũng có anh em, ổ cũng có đồng minh!”

Dillow: “Ngày mai cùng chơi trốn tìm nhé.”

Asa + Emile + Caesar: (mắt sáng long lanh)

Vic: Cảm giác bây giờ nên giả chết thì hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.