Nam Nam Chi Gian

Chương 10: Ở Chung




Edit: Vân Tích

Beta: Bổn cung muốn cắt JJ của ngươi

***

Asa quá nhỏ, bị hất đi thì bay theo đường parabol trong không gian, sau đó rơi ra khỏi giường. Bé con kêu một tiếng meow, giật giật lỗ tai, ánh mắt nhìn Dillow mờ mịt không hiểu gì. Con ngươi màu vàng kim của bé con tràn đầy vẻ vô tội, bé thử bò lên khỏi mặt đất, nhưng bởi vì ngã đau quá, cho nên lại ngồi bệt xuống. Đừng chỉ thấy bọn nhỏ nặng chừng năm cân, bởi vì chúng cũng vẫn là trẻ con chưa qua 100 ngày tuổi, phát triển nhanh hoàn toàn là do gen di truyền tốt, cơ thể cường tráng hơn những đứa nhỏ cùng tuổi. Trước khi dị năng thức tỉnh, bọn nhỏ có khả năng vẫn chỉ giữ bộ dạng này, giống như Dillow lúc mới gặp Sở Du Nhiên, mãi duy trì một vóc dáng cơ thể mấy năm liền.

IQ không phát triển theo kịp hình thể, thời điểm đau lòng sẽ tự nhiên lộ ra sự ngốc nghếch. Ít nhất trong mắt Dillow chính là như vậy – nhóc đẩy em trai ngã thành đứa ngốc rồi!

Emile và Caesar sợ hãi, lăn tròn xuống giường tới chỗ Asa, không ngừng liếm liếm liếm, cọ cọ cọ. Ba cục lông ôm chầm lấy nhau, nhìn giường rồi lại nhìn móng vuốt của mình. Dillow hối hận ra mặt, nhóc cảm thấy ban nãy ra tay quá nặng.

Dillow điện hạ đánh tiểu Hoàng tử.

Bị đánh là người có khả năng tranh đoạt ngôi vị với Dillow – là Asa.

Người hầu bước vào phòng liếc mắt nhìn nhau, sau đó một người vội chạy đi báo cáo, hai người khác thì khẩn trương ôm ba vị tiểu Hoàng tử lên, cúi đầu hành lễ với Dillow rồi nhanh chóng lui ra ngoài.

Dillow bĩu môi, đôi mắt đờ đẫn, nhóc thực sự không cố ý hất văng Asa đi mà.

Người hầu thay hết toàn bộ đệm chăn trong phòng Dillow, ai nấy đều cúi đầu làm việc không dám lên tiếng, khiến bầu không khí trong phòng vô cùng ngột ngạt. Dillow nghiêm mặt, cúi đầu, không ai biết nhóc đang nghĩ gì. Do dự một lát, Dillow cuối cùng vẫn cảm thấy không an tâm, nhóc chạy ra khỏi phòng đi về phía ban nãy người hầu đưa các em trai đi.

Lúc này Sở Du Nhiên vẫn chưa tỉnh giấc. Dù sao bây giờ còn sớm, trời chưa sáng hẳn, hơn nữa tối qua cậu lại bị Wales bắt nạt mãi. Cho nên thời điểm nhận được báo cáo, cậu cũng chỉ hơi hé mắt, thấy Wales rời giường thì quyết định kệ, quay lưng ngủ tiếp.

Wales ôm lấy ba cục lông ban nãy bị Dillow làm cho sợ hãi, sai người hầu đi pha sữa cho các con. Thấy Dillow đứng ngoài cửa phòng mình ngó vào nhưng lại không dám đến gần, Wales chép miệng, vẩy tay về phía Dillow, ý bảo nhóc trở về ngủ tiếp đi. Trong con mắt của y, ba cục lông không nghe lời thì người làm anh đánh để dạy dỗ là đúng, y biết rõ Dillow quan tâm mấy đứa em hư hỏng này thế nào, nên có thể thấy Dillow hoàn toàn không hề cố ý.

Wales không thèm để ý, không có nghĩa là Dillow cũng không thèm để ý.

Ngay từ ban đầu, Sở Du Nhiên đã nhận ra Dillow rất nhạy cảm, sự nhạy cảm của nhóc khiến người khác phải đau lòng. Chẳng qua nhóc con này luôn thể hiện ra sự trưởng thành và kiên cường, cho nên người ngoài không dễ dàng phát hiện ra nội tâm yếu ớt của nhóc. Vì thế, Wales dùng góc độ suy nghĩ của giống đực trưởng thành thì hoàn toàn không đoán được suy nghĩ chân thực của Dillow. Lúc này, Dillow đang rất hối hận vì bản thân đã đánh em trai yêu dấu, hiện giờ lại thấy bị thúc thúc “xa lánh”, trong lòng nhóc cực kỳ khó chịu. Trở về phòng, Dillow tự chạy đi rửa móng vuốt, nhóc thấy đồ đạc trong phòng đã được thay mới hoàn toàn, nhưng ánh mắt của những người hầu lại khiến nhóc càng thấy khó chịu hơn. Dillow bò lên giường, im lặng liếm lông, giống như một đứa bé đáng thương chỉ biết rúc mình trong bóng tối tự chữa lành vết thương cho mình.

Quan hầu của Dillow là Jim tiên sinh hiện không ngủ cùng với Dillow nữa. Bởi vì Wales cho rằng, Dillow cần phải rèn luyện khả năng tự lập, cho nên nếu không có tình huống đặc biệt, Wales hạ lệnh không cho Jim được giúp Dillow. Nhưng khi nghe tin Dillow đánh Asa, Jim thấy trong lòng bất an nên vẫn chạy tới phòng Dillow.

Đẩy cửa vào đã thấy Dillow trốn trong bóng đêm liếm lông. Lòng Jim đau như cắt, ông dịu dàng gọi nhóc: “Điện hạ, sao lại không ngủ?”

Dillow quay đầu đi, không muốn nói chuyện.

Jim cũng biết, từ nhỏ tính cách Dillow đã rất phức tạp, trong lòng không vui cũng không chịu nói ra. Do dự một lát, đôi mắt của Jim hiện ra vẻ rầu rĩ, bàn tay trong bóng đêm vì mất tự nhiên mà xiết chặt lại. Ông mím môi, mãi sau dường như mới hạ quyết tâm, thì thầm khuyên nhủ: “Điện hạ cho dù không thích mấy tiểu điện hạ, cũng đừng thể hiện rõ quá, dù sao…Vương hậu có thương ngài bao nhiêu, trong lòng chắc chắn vẫn thiên vị con ruột của mình hơn.”

Nói xong câu này, mặt Jim tái nhợt đi. Ông theo bản năng cụp mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào Dillow.

Câu nói này khiến Dillow càng thấy bản thân đúng là rơi vào cảnh “chó cắn áo rách”*. Quả nhiên, sau khi có ấu tể của mình rồi, thúc thúc và thầy giáo sẽ không tiếp tục yêu thương nhóc nữa.

* Chó cắn áo rách: đã khổ còn khổ hơn

Jim thấy nhóc không nói gì, nghĩ là nhóc đã hiểu, tay run run xoa lưng Dillow, thủ thỉ: “Sau này ngài cứ giữ khoảng cách với ba vị điện hạ. Bọn họ quá nhỏ, rất dễ bị thương, ngài hiểu không?”

Dillow vẫn thế, nhóc cúi đầu không nói một lời, trong lòng càng thêm khó chịu. Jim xưa nay luôn chăm sóc nhóc, bầu bạn bên cạnh nhóc, lời Jim nói nhóc đều lắng nghe. Nếu như hôm nay là người khác nói như vậy, nhóc nhất định sẽ nhảy dựng lên cào cho đối phương mấy nhát, nhưng người này, không ngờ là Jim…

Thấy Dillow thực sự không muốn nói chuyện, Jim bèn kéo chăn phủ lên lưng nhóc: “Điện hạ, sau này…phải biết tự chăm sóc bản thân thật tốt.” Dillow không ngẩng đầu lên, cũng không biết nhóc có nghe thấy hay không. Jim cắn răng, trước khi ra khỏi cửa còn quay đầu nhìn báo nhỏ đang nằm trên giường một lần nữa rồi mới bỏ đi.

Jim không hề nhìn thấy ánh mắt không mong muốn của Dillow.

Jim vừa ra khỏi cửa, một người lính đã cản ông lại. Người lính nghiêm túc nói: “Jim tiên sinh, bệ hạ muốn ngài thu dọn đồ đạc rời khỏi nơi này.”

Jim nhận được khẩu dụ, mặt trắng bệch đi, nhưng rồi ông lại thở phào nhẹ nhõm, “Ta đã biết, cảm tạ bệ hạ niệm tình không truy cứu, hiện giờ ta sẽ đi ngay.”

Chuyện nội bộ của Hoàng gia, nào đâu phải chuyện ông có quyền phán xét. Bệ hạ tha mạng cho ông cũng coi như là nhớ tới công ông phục vụ Dillow điện hạ suốt mấy năm qua. Jim là người thông minh, mọi chuyện ông đều hiểu hết.

Jim vừa rời đi, Wales đã sai người: “Đi theo ông ta, xem ông ta tiếp xúc với ai, bắt sống.”

—————–

Buổi sáng hôm sau, Sở Du Nhiên phát hiện ra bàn ăn thiếu mất một người, bèn hỏi Lindsay: “Ngươi đi xem Dillow làm sao. Mà Jim đâu?”

Là quan hầu, Jim có nhiệm vụ mỗi sáng sớm sẽ gọi Dillow dậy đánh răng rửa mặt rồi chờ ăn sáng.

Lindsay chưa mở miệng, Wales đã nói: “Trong nhà Jim có chuyện nên ông ấy về nhà rồi.”

Sở Du Nhiên cũng không nghĩ nhiều, một lát sau thì Dillow mang bộ mặt buồn ngủ ngơ ngác ra khỏi phòng. Nhóc nhìn thấy hai người thì lễ phép chào, rồi ngoan ngoãn ngồi xuống vị trí của mình, ánh mắt liếc qua Asa rất nhanh lại chuyển sang chỗ khác. Nụ cười trên khuôn mặt của Sở Du Nhiên không hề thay đổi, nhưng ánh mắt lại tỏa ra khí lạnh, cậu giơ tay cho Dillow: “Dillow, ra ngồi trong lòng thầy nào.”

“Con đã lớn rồi, không muốn bị ôm nữa.” Dillow nhìn vòng tay của Sở Du Nhiên, đau lòng từ chối.

Sở Du Nhiên thấy lòng mình như thắt lại. Cậu nhìn Wales, xem ra trong lúc cậu không hay biết gì, Dillow đã nảy sinh mâu thuẫn với hai người họ.

Wales chỉ gật đầu mà không giải thích gì, thể hiện y đã biết, lát nữa nói tiếp.

Sở Du Nhiên thở dài, đành coi như thôi.

Asa uống sữa xong, lại ăn thêm một bát cháo nhỏ, khóe miệng ria mép dính đầy đồ ăn. Bé con vừa thấy Dillow đã nghẹo cổ nhìn vài giây, sau đó chậm rãi đi tới, ưỡn ngực nghiêm mặt: Muốn anh trai liếm sạch a!

Ấu tể còn nhỏ, nhưng theo bản năng cũng biết Dillow không có ý muốn tổn thương bé, cho nên không để trong lòng. Lúc bị ngã đúng là hơi sợ, nhưng ngủ một giấc, ăn hai bữa, hiện giờ đã quên sạch quá khứ.

Nên ăn thì ăn, nên chơi thì chơi, vô tâm vô phế!

Dillow thoáng do dự, nhóc nhìn khuôn mặt nho nhỏ của em trai, trong lòng cực kỳ xoắn xuýt. Vào lúc mà Asa sắp hết kiên nhẫn, Dillow mới giơ móng vuốt sáng nay vừa bị Asa tiểu ướt đẫm lên định lau miệng cho em trai. Tuy nhóc không nói gì, nhưng tâm trạng rõ ràng đã tốt lên nhiều.

Asa chun mũi, quay phắt mặt đi tỏ ý không vui rồi lại quay đầu lại. Ca ca không có vệ sinh, ghét ghê!

Dillow nhìn móng vuốt đang giơ lên giữa không trung của mình, lại nhìn em trai lộ ra vẻ mặt ghét bỏ giống y chang thúc thúc của nhóc, sửng sốt một lát rồi giận điên lên: “Nước tiểu của ngươi mà ngươi còn dám ghét bỏ hả? Ta đã rửa tám lần rồi! Tám lần!” Sau khi gào rú xong, Dillow tỉnh táo lại, nhóc cúi đầu ăn cơm, chẳng qua không hề sử dụng vuốt trái lần nào.

Sở Du Nhiên nhíu mày, tán thưởng gắp cho Dillow một miếng thịt viên, tốt lắm, đã biết đếm tới tám rồi!

Asa đối với cơn giận của Dillow hoàn toàn mắt điếc tai ngơ, bé con cúi đầu tiếp tục ăn cơm, ăn một miếng của mình lại liếm một miếng của Caesar, cực kỳ xấu tính!

Caesar bất mãn đẩy Asa ra, cúi đầu mổ lia lịa. Nhưng khổ nỗi cái mỏ quá nhỏ, cho nên bé út vẫn ăn rất chậm. Động tác của Asa thì lại linh hoạt, cho nên Caesar nhiều khi không bảo vệ nổi đồ ăn trong bát mình. Cái loại ăn hết đồ trong bát mình lại định cướp của người khác là đồ mất nết, cho nên Caesar giận điên lên, bé con vỗ đôi cánh ngắn ngủi, lạch bà lạch bạch đuổi theo mổ Asa, trong lòng thề muốn rút hết lông đuôi anh trai mới hả giận.

Emile nhân cơ hội Caesar rời khỏi chỗ, mặt không đổi sắc đem đồ ăn trong bát em đổ hết sang bát mình, tiếp đó đặt bát không về chỗ cũ, xong xuôi mới nhẩn nha ngồi ăn tiếp. Bé con hành động trôi chảy tự nhiên, làm chuyện xấu vẫn hết sức bình tĩnh – cực kì thong dong vô tội!

Hai bé con chạy vòng vòng quanh mặt bàn, lúc chạy ngang qua Dillow, bọn chúng còn “ra móng” cào mông đại ca nhà mình. Dillow vẫn là trẻ con, nhịn mãi nhịn mãi, cuối cùng không nhịn nổi, nhóc nhảy ra khỏi ghế, hai móng vuốt đập hai đứa em nghịch ngợm bẹp dí xuống mặt bàn – dám khiêu khích quyền lực của đại ca hả! Phát điên với hai đứa mất!

Bị móng vuốt đập (rất nhẹ) xuống, Asa nhe răng gừ gừ Dillow, sau đó nhào tới. Caesar cũng túm chặt chân sau của đại ca, mổ liên hồi. Dillow đối với hai nhóc đầu gấu này chẳng còn cách nào khác, trừ dọa dẫm ra…vẫn chỉ có dọa dẫm mà thôi!

Dillow nhẹ nhàng túm lấy hai cục lông, mỗi móng đè lên một đứa. Mà mắt thấy móng vuốt sắp đè nặng lên người mình, hai bé mập điên loạn vung cái chân ngắn ngủi, ý đồ có liều mạng cũng phải cào đại ca một trận. Dillow nhất thời nghĩ tới, lúc ông chú ngu xuẩn nhà mình đè nhóc xuống có khi cũng có suy nghĩ như nhóc lúc này – Ngu xuẩn! Chân thì ngắn! Người thì mập! Còn thích gây sự! Thằng điên…

Dillow càng nghĩ càng thấy mệt mỏi, khuôn mặt cũng trở nên cứng đơ.

Asa vẫn cố thò móng cào Dillow. Bé con ra tay rất nhanh, đệm thịt mềm mại đập liên hồi. Dillow đã từng cào thúc thúc nhóc thế nào, thì nay con trai thúc thúc nhóc lại cào nhóc y chang thế.

Caesar bình thường lười chảy thây không thích cử động, nhưng hôm nay cũng liều mạng vẫy vùng. Mà Dillow thì chẳng biết nên giải quyết thế nào, đánh chúng mình đau lòng, mà không đánh thì không được, phải làm sao đây?

Hết cách với bọn chúng, Dillow đành mở vuốt thả hai đứa em đi, mặc hai đứa nhỏ chạy ra xa nhóc đến hơn một mét, quay lại chỗ ngồi ăn cơm tiếp.

Wales bật cười, nhìn Sở Du Nhiên đầy thâm ý, nói: “Không thể tin được, cục lông béo tròn không phải giống báo mà cũng hung hãn như vậy, xem ra không hổ là con trai của ta.”

Sở Du Nhiên ôm đầu, khi còn bé cậu rõ ràng đâu có hung hăng như Caesar, không vui là vỗ cánh nhào tới mổ người khác đâu. Hình như khi đó cậu rất thích ngồi một chỗ yên tĩnh, sau đó suy nghĩ về triết lý cuộc đời: Giống như vì sao cậu lại tới chỗ này? Vì sao chỗ này lạnh thế? Thế giới bên ngoài trông như thế nào? Thế giới cũ của cậu giờ sao rồi…

Nói chung chỉ là mấy suy nghĩ lung tung rất thiếu muối thôi. Còn đánh nhau ấy hả? Không có hứng thú!

Bữa sáng kết thúc trong cuộc rượt đuổi khắp mặt bàn của hai cục lông vì miếng ăn. Sở Du Nhiên phát hiện ra tâm trạng Dillow đã tốt lớn, cho nên bảo nhóc mang các em ra ngoài chơi. Sau đó, cậu ngẩng đầu hỏi Wales: “Rốt cục Dillow đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Jim lại về nhà?”

Nếu không có người “châm ngòi thổi gió” bên tai Dillow, chắc chắn sáng nay Dillow sẽ không nhìn cậu như vậy. Mà trùng hợp là đúng lúc này, Jim lại về nhà.

“Sáng nay Dillow vô tình đánh Asa, lời của Jim làm Dillow không vui. Nói chung là không sao, ta tự xử lý được.” Wales chỉ vào khuy áo sơ mi, ra hiệu cho Sở Du Nhiên: mau cài khuy cho trẫm.

Sở Du Nhiên lườm y, sau đó bật cười, cậu cài từ cúc cổ trở xuống. Cài xong một cái khuy, cậu lại véo Wales một cái, xuống tay không hề nhẹ chút nào. Tối hôm qua y giày vò cậu như thế, hôm nay cậu phải hành lại một chút.

Wales đứng bất động, mắt chứa đầy ý cười, dịu dàng mặc Sở Du Nhiên “tác oai tác quái” trên người mình. Y kiên nhẫn chờ Sở Du Nhiên cài xong toàn bộ cúc áo, rồi kéo người vào lòng, hôn một cái.

Sở Du Nhiên đẩy cái đầu to trước mặt ra, chọc chọc lồng ngực của Wales, muốn y nghiêm túc trả lời: “Jim bình thường hòa nhã đáng tin, tại sao lại đi xúi giục Dillow, làm nhóc không vui? Có thể lên tới vị trí quan hầu cho Dillow, chắc chắn ông ấy cũng phải được điều tra kĩ chứ.”

“Chuyện gì cũng có lí do của nó. Jim là trẻ mồ côi, hôm nay ông ấy hành động như vậy chắc chắn có nguyên nhân. Ta đã sai người điều tra rồi, em không cần để ý nữa.” Đối với những chuyện xấu, Wales không bao giờ muốn Sở Du Nhiên phải quan tâm. Quả cầu lông của y chỉ cần vui vẻ làm những chuyện mình muốn là được, chăm trẻ, dạy học, còn những chuyện khác y sẽ thay cậu xử lý tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.