Nam Nam Chi Gian

Chương 1: Xuyên Qua




Edit: Vân Tích

Beta: Bổn cung muốn cắt JJ của ngươi

***

Hai người tay trong tay đi tới chỗ đông người. Sở Du Nhiên nhìn dòng người nhốn nháo phía trước, hỏi: “Anh có muốn che mặt lại không?”

Wales bất mãn nhíu mày: “Tại sao phải che? Có gì mà không dám để người khác biết.”

Sở Du Nhiên nghe giọng điệu này mới biết mèo nhà mình đang giận. Cậu híp mắt, coi như không nghe thấy gì, không thể chiều mèo thành thói quen được!

Hào hứng kéo tay Wales xông vào biển người, sau đó Sở Du Nhiên buông tay ra. Hai người bọn họ đăng ký kết hôn rồi, được toàn bộ đế quốc thừa nhận là quan hệ chồng chồng hợp pháp, cho nên hôm nay cậu rất muốn trải nghiệm cuộc sống của người bình thường. Wales thấy Sở Du Nhiên “không tim không phổi” như thế thì rất bực mình, nhưng đến khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của đối phương, mọi nỗi giận đều tan biến.

Nghĩ tới đây, Wales bất mãn kéo Sở Du Nhiên lại, ôm vào lòng hôn một cái – nhóc con thích chọc người này! Về nhà nhất định phải dạy lại, dạy cho tốt mới thôi!

Ban đầu mọi người cũng không ai để ý tới bọn họ, bởi hôm nay người trẻ tuổi ra ngoài chơi rất nhiều. Đợi đến lúc nhận ra thì lại giật mình khiếp sợ, cho nên hoàn hồn rồi đã thấy hai người đi xa.

Nhưng mà, quốc vương bệ hạ với vương hậu điện hạ lại có thể đi hẹn hò như dân chúng bình thường ư? Chẳng lẽ quốc vương cao ngạo của bọn họ đã bị vương hậu đồng hóa rồi?

Sở Du Nhiên và Wales đi tới đâu thì người xung quanh dừng tay tới đó, đồng loạt lén quan sát hai người. Điều đó khiến cậu thấy nếu còn tiếp tục đi nữa, e rằng sẽ ảnh hưởng tới diễn biến của các hoạt động thường lệ. Wales thì sa sầm mặt, rồi kéo cậu đi thẳng tới phiên đấu giá.

Phòng đấu giá đã có người đặt sẵn, tất nhiên bạn cũng có thể chọn cách lấy số trực tuyến trên mạng, sau đó đến nơi để nhận phòng. Nhưng Wales đã lên kế hoạch dẫn Sở Du Nhiên ra ngoài giải sầu từ trước, cho nên đương nhiên đã sai người đặt phòng sẵn.

Kéo người yêu vào phòng, đóng sập cửa lại, sau đó Wales ép Sở Du Nhiên lên cánh cửa, bá đạo hôn môi cậu. Giống cái thích trêu hoa ghẹo nguyệt này, có biết mình đã hấp dẫn bao nhiêu giống đực nhìn lén rồi không!

Ghen, chính là cảm giác khó nói ra mà chỉ có thể dùng hành động để thể hiện dục vọng chiếm hữu của bản thân. Lúc mới bắt đầu, Sở Du Nhiên hơi có ý trốn tránh, nhưng khi cảm nhận được sức mạnh của đối phương, cậu chỉ có thể thở dài trong lòng rồi tuân lệnh. Sở Du Nhiên bá vai Wales, cậu ngẩng đầu lên, thừa nhận nụ hôn vừa bá đạo vừa hung hãn ấy. Luồng tinh thần lực dịu dàng cuốn lấy hạch dị năng của Wales, đến khi kiểm tra rất kĩ cũng không thấy sự xáo động nào thì cậu mới hiểu, hóa ra là đang ghen!

Nhưng mà, y ăn dấm chua ở chỗ nào chứ?

Hoàn toàn không có lý do gì cả!

Đợi đến lúc Wales cảm thấy “con tim vui trở lại” thì Sở Du Nhiên đã bủn rủn cả hai chân. Cậu như treo trên người Wales, khóe mắt ửng hồng nhìn y, đôi môi vừa bị hôn vẫn còn dính vệt nước, ánh mắt tràn đầy vẻ bất mãn. Người này thật là…không biết chỗ này có lắp camera không nữa, nhỡ bị phát sóng trực tiếp thì phải làm sao?

Tâm trạng rất tốt, Wales lại cúi đầu, y liếm quanh viền môi của Sở Du Nhiên. Đây là động tác y thích làm nhất, lần nào cũng làm, mà lần nào làm cũng khiến Sở Du Nhiên run rẩy toàn thân.

Một mặt lo lắng bị người khác biết, mặt khác lại cảm nhận được sự quý trọng từ đối phương, Sở Du Nhiên bướng bỉnh vùi mặt vào lòng Wales, khàn giọng: “Bệ hạ, anh không sợ người khác sẽ thấy hả?”

“Gọi ta là Will.” Giống như lúc hai người mới quen, mèo bự kiêu ngạo cũng nói với cậu, gọi ta là Will.

“Will…” Sở Du Nhiên nở nụ cười, giọng nói ngập tràn hạnh phúc.

Wales hài lòng hôn lên thái dương của Sở Du Nhiên, bàn tay to lớn xoa eo cậu, ôm chặt đối phương vào lòng, để cậu cảm nhận được khát vọng của y. Giọng nói bình thường lạnh lùng cũng trở nên khàn khàn: “Em yên tâm, nơi này không lắp đặt mấy thiết bị đó.” Chỉ cần có dấu hiệu bị người khác nhòm ngó, y nhất định ngay tức khắc sẽ cảm giác được. Bộ dạng hiện giờ của quả cầu lông đẹp như vậy, sao y có thể để người khác thấy chứ?

Sở Du Nhiên nhìn quanh bốn phía, sau đó không biết nên mở miệng châm chọc thế nào cho phải. Có lẽ bởi vì muốn thỏa mãn tâm lý thích tiêu tiền cho giống cái của giống đực, cho nên toàn bộ nội thất thiết kế trong phòng đều theo chủ đề ngày Valentine, cả phòng được trang hoàng thành phòng tình nhân. Ngay từ những chi tiết nhỏ để trang trí cũng rất thể hiện người xây dựng rất ti mỉ lại không ngại tốn kém. Họ cũng tính toán rất kĩ tới chuyện người có thể bao toàn bộ phòng đều phải là tầng lớp quý tộc thích xoi mói, cho nên tất cả đồ dùng đều là sản phẩm mới, không có món nào có dấu hiệu đã từng bị sử dụng.

“Ta muốn toàn thân em đều nhuốm hơi thở của ta, để người khác không dám nhòm ngó em nữa.”

Sở Du Nhiên nghe được những lời ấy, cảm thấy vô cùng căng thẳng, sau đó cậu lại bị hôn. Giống như thiếu niên vụng trộm tình đầu, vừa lo lắng vừa kích động, chỉ cần đối phương xoa nhẹ cũng đủ khiến toàn thân cậu run rẩy. Sở Du Nhiên hiểu rõ, nếu còn tiếp tục thế này sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên lập tức dùng tinh thần lực cuốn lấy Wales, giúp y tỉnh táo lại.

“Chờ lúc về, ưm…Will! Chờ về rồi lại…a!” Viền môi bị cắn, khiến Sở Du Nhiên đau tới mức hít vào một ngụm khí lạnh. Cậu bị nhấc bổng lên, Wales ôm cậu ép xuống ghế salon trong phòng đấu giá, “Không đợi được!”

Sở Du Nhiên: “…”

———-

Buổi trưa, tại nơi ở của Sở Hồng Vũ.

Bị ba đứa cháu ngoại xoay vòng vòng khiến Sở Hồng Vũ không còn thời gian nào để làm việc. Asa túm Caesar cùng lộn nhào từ tường phía đông lăn tới tường phía tây, rồi lại từ tường phía tây lăn tới tường phía nam. Emile thì chạy theo sau, tiếp sức cho anh trai và em trai của mình, thỉnh thoảng lại nhân cơ hội trộm cào một cái. Cuối cùng cũng không biết đứa nào đánh đứa nào, trận chiến càng lúc càng kịch liệt. Sở Hồng Vũ chỉ biết lo lắng chạy theo, trong lòng vô cùng vui mừng vì đã sớm trải thảm dày trên sàn.

Thương cháu ngoại đến mức này, không còn cách nào chữa trị!

Mà ngay vào lúc này, khi trái tim của Sở hiệu trưởng đang nảy lên nảy xuống liên hồi thì người trợ lý sắp bị công việc vặt vãnh trong trường ép đến sắp phát điên của ông gửi tin đến: “Hiệu trưởng, khu chăm ấu tể xảy ra chuyện rồi. Có một nhân viên tạp vụ giống đực đột nhiên không khống chế được dị năng, gây chuyện ở gần lớp chín, khiến ấu tể gấu mèo tên Panda bị ngã từ trên cây xuống, cẳng chân bị thương, tâm lý chấn động. Chủ nhiệm lớp đã đi xử lý, xin ngài cho chỉ thị có cần thông báo cho Banksy đại nhân không?”

“Ta lập tức tới ngay.” Sở Hồng Vũ ôm bổng ba đứa cháu vào lòng, mặt nghiêm túc hẳn. Hàng năm số vụ bùng nổ dị năng của giống đực diễn ra không ít, nhưng trong khuôn viên trường học thì chưa từng xuất hiện, nguyên nhân là do ông đã trồng trong trường rất nhiều cây bình an.

Loại cây này có tác dụng trấn an tinh thần, cho dù là giống đực, giống cái hay là ấu tể nhỏ bé, đều phát huy hiệu quả rất tốt. Nhưng tại sao lần này có người bùng nổ dị năng trong trường, mà lại là ở khu chăm ấu tể, trùng hợp nhất là ở gần lớp chín có vị trí đặc thù.

Sở Hồng Vũ ôm ba đứa cháu, gương mặt lạnh lẽo như thể chuẩn bị đi giết người.

Học sinh của ông đều là bảo bối trong lãnh địa của ông, ai dám động tới chúng, ông nhất định bắt kẻ đó đền mạng!

Panda rách toạc một lớp da đùi, mặc dù được y tá bôi thuốc và an ủi rằng hai ngày nữa sẽ lành lại, nhưng bé con vẫn bịt kín lỗ tai không chịu nghe, thút thít lăn ra đất khóc. Thân thể mập mạp tròn vo như quả cầu, lộ ra một bên chân ngắn cuốn băng, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.

Đám Dillow vây lấy bé thành một vòng tròn nhỏ, mà nhóm sư tử hổ báo thì vây thành vòng tròn lớn hơn bên ngoài, tất cả đều quan tâm nhìn Panda đang khóc thút thít.

Thầy giáo Hal không rõ tính cách của Panda, cho nên không sao dỗ bé nín được, lo tới mức cũng muốn òa khóc luôn.

Dillow thở dài, chạy ra ngoài gửi tin cho Sở Du Nhiên. Quả nhiên là, trong trường không có thầy giáo ngốc, bầu trời xanh cũng biến thành tăm tối.

Sở Du Nhiên lúc này đang cố gắng ngăn không cho Wales tiêu xài hoang phí. Bởi vì sau khi Hoàng đế bệ hạ ăn no đỡ thèm rồi thì buổi đấu giá chỉ còn lại duy nhất món hàng cuối cùng là một miếng ngọc thạch cổ. Ngọc thạch gần như rất ít xuất hiện trên tinh cầu này, nhưng đối với những người xuất thân dòng dõi danh gia vọng tộc, ít nhiều cũng biết tới thứ gọi là ngọc thạch. Mà thời điểm người bán đấu giá lấy miếng ngọc tỳ hưu ra, Wales để ý thấy Sở Du Nhiên nhìn miếng ngọc mấy lần. Y đã sớm muốn tiêu tiền cho vợ yêu, không tiêu được là không vui, cho nên thấy Sở Du Nhiên thích thứ gì, y nhất định muốn lấy nó về tay mình.

Giá khởi điểm là tám triệu tinh tệ.

Bởi vì miếng tỳ hưu được thợ thủ công chạm trổ tinh xảo, cho nên được chọn làm hàng “đinh” của phiên đấu giá lần này. Mà người tới sàn đấu giá, tất cả đều là quý tộc, cho nên cũng chẳng ai thiếu tiền. Nhất là trong ngày đặc biệt như hôm nay, giống đực nào cũng mong chiếm được niềm vui từ giống cái của mình, cho nên giá tăng ào ào như ném tiền qua cửa sổ.

Wales dùng đầu ngón tay bấm một cái, đẩy giá lên thành ba mươi triệu. Mà Sở Du Nhiên thì thấy không cần lãng phí tiền vào món đồ này như thế, tiền có phải từ trên trời rơi xuống đâu, đống tiền này chi bằng giữ lại cho Dillow sau này cưới vợ.

Sở Du Nhiên túm chặt tay Wales để cản y lại. Miếng ngọc kia mua về cũng không biết dùng làm gì, cho nên cậu cũng không phải quá thích. Cũng chỉ là một món đồ chơi thôi, cái đồ ngớ ngẩn t*ng trùng thượng não này lại định vung tiền như rác mua về.

Wales nhíu mày nhìn Sở Du Nhiên, ở nhà bị vợ quản, ra ngoài đường rồi vợ vẫn muốn quản, tiêu tiền cũng bị vợ quản, vợ y vọng tưởng muốn làm ông trời hả! Vừa nãy dạy dỗ quả nhiên vẫn không đủ!

Sở Du Nhiên căn bản chả sợ gì, anh giỏi cứ lườm nữa đi, có thế nào em cũng phải quản, em chính là thích quản anh đấy!

Hai người lườm nhau một lát, cuối cùng kết thúc bằng việc Wales trợn mắt lên rồi nheo lại, không nhiều lời mà một lần nữa lột sạch Sở Du Nhiên, ý định để cậu hiểu rõ nhà này ai mới là chủ!

Đúng lúc ấy, thiết bị liên lạc của Sở Du Nhiên reo lên. Thấy người gọi tới là Dillow, Sở Du Nhiên còn tưởng rằng sau bữa trưa nhóc con gọi về để gặp em trai, bèn mỉm cười nhận điện, sau đó ánh mắt bị quang cảnh sau lưng Dillow thu hút.

Hai cây bình an tươi tốt bị móng vuốt sắc bén cào, gãy ngang thân. Tường bao cũng bị ngoại lực làm hư hại, đá vụn rơi đầy trên mặt đất, xung quanh rất nhiều trẻ con đang ngồi, mà quan trọng nhất là bé Panda đang khóc thút thít không ngừng.

Tiếng khóc nỉ non khiến trái tim Sở Du Nhiên như xiết lại, mấy đứa nhỏ này cậu coi như con cháu trong nhà, rụng mấy sợi lông cũng làm cậu đau lòng. Vì vậy, nhìn thấy cảnh này, con ngươi Sở Du Nhiên co lại, cậu nghiêm mặt hỏi: “Dillow, Panda bị làm sao?”

“Có người điên, Panda bị hắn dọa, ngã từ trên cây xuống, cứ khóc mãi, dỗ thế nào cũng không được.” Dillow cau mặt, nhóc cũng không biết nên làm gì.

“Trên cây?” Sở Du Nhiên mím môi, gấu mèo ngốc, còn nhỏ lại dám trèo cây. Nhưng biết chuyện có người bùng nổ dị năng thì cậu cảm thấy rất bất thường. Sở Du Nhiên an ủi: “Thầy lập tức sẽ tới chỗ các con.”

Wales lạnh lùng ra mặt, bất mãn với việc hai người đang hẹn hò thì bị phá đám. Chỉ là chuyện này không còn cách nào khác, giống như có rất nhiều lúc, có những chuyện y không muốn cũng phải làm. Kìm nén bất mãn vậy!

Trước khi ra khỏi cửa, Wales ném lại một quả cầu sét, thiêu nát cái ghế salon trong phòng. Đồ mà quả cầu lông đã dùng, không ai được dùng nữa!

Lúc Sở Du Nhiên tới nơi thì Sở Hồng Vũ cũng mới đến được một lát. Lí do là tốc độ của Wales rất nhanh, mà Sở Hồng Vũ thì phải bận lòng với ba đứa cháu không biết nghe lời. Dillow thấy cả ba em trai đều bị mang tới đây, tức đến mức dựng hết cả lông. Ngoài này nguy hiểm như vậy sao có thể để em trai tới được? Em trai là phải nuôi trong phòng, để ra ngoài nhỡ may gặp phải người xấu thì sao?

Sở Hồng Vũ ôm chặt ba đứa cháu ngoại, mặc kệ là đi đâu, muốn chơi thế nào thì ông cũng không bao giờ để cháu mình rời khỏi tầm mắt. Ở trong lòng ông chính là nơi an toàn nhất – Dillow tức cái quái gì!

Đám trẻ ai nấy đều hiếu kỳ: Em trai của Dillow thật đáng yêu nha ~

Dillow cảnh giác nhìn xung quanh. Bởi vì thần kinh vô cùng nhạy cảm, cho nên Dillow điện hạ lập tức phát hiện ra vô số ánh mắt đang nhòm ngó em trai nhà mình!

Sở Du Nhiên vừa tới nơi, nhìn thấy cảnh này, bất đắc dĩ đành ôm ba cục lông từ trong lòng Sở Hồng Vũ đưa cho Wales. Nhìn thấy một đứa nhỏ đang ngủ say, hai đứa nhỏ khác dùng móng vuốt chạm lên mặt cha, cậu bèn yên tâm, không để ý tới bốn cha con nữa mà bước tới đứng cạnh Panda. Sở Du Nhiên nhìn toàn thân Panda, sau đó đau lòng xoa đầu bé con, hỏi thầy Hal ở bên cạnh: “Bị thương có nặng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.