Năm Mươi Thước Thâm Lam

Chương 7




Tiếng pháo nổ vừa dứt, Mặc Ly liền từ ngoài cửa nhẹ nhàng bước vào, chạy vội đến nhìn Dạ Nguyệt Sắc, thấy nàng sắc mặt tái nhợt, Mặc Ly liền thấy áy náy.

Nghe tiếng lục soát của quan binh ở phía ngoài, Mặc Ly liền đứng dậy xông ra ngoài đánh lạc hướng quân binh. Nhìn thấy Mặc Ly từ trong cửa tiền trang chạy ra ngoài, quân binh liền lập tức đuổi theo, ánh đuốc lập lòe từ phía ngoài truyền qua cửa sổ, thanh âm càng lúc càng xa, cả khu vườn rốt cuộc an tĩnh trở lại.

Bắc Đường thu ngân châm lại. Nằm ở trên giường, sắc mặt Dạ Nguyệt Sắc dần dần hồi phục. Thấy thế, Nguyệt Vô Thương mới cảm thấy an tâm được đôi chút, tiến lên cầm tay Dạ Nguyệt Sắc, nhẹ giọng hỏi, “Thế nào rồi?”

“Không có gì đáng ngại nữa.” Bắc Đường xếp ngân châm vào thùng thuốc, tiếp tục nói, “Chẳng qua là bị chút hoảng sợ. Bất quá, hôm nay không thể lên đường đi xa được.”

Nguyệt Vô Thương cụp mắt xuống, ánh sáng nhẹ chiếu lên đôi mi dài, lưu lại bóng đen trên gương mặt trắng nõn, khẽ suy tư. Sau đó Nguyệt Vô Thương ngước lên, nhìn Nam Uyên nói, “Đến Tướng phủ gặp Dạ tướng. Theo lộ tuyến đã an bài trước, ngươi hộ tống Tướng gia cùng gia quyến, trong đêm nay lập tức rời khỏi đây đi tới Bắc Mạc.”

“Tuân lệnh.” Nam Uyên cung kính đáp, xoay người rời khỏi phòng.

Gió lạnh cuốn theo bão tuyết, tạo ra tiếng gào thét ở khắp nơi. Đêm nay nhất định là một đêm mất ngủ.

Sau khi Nguyệt Vô Thương đưa tay cho Bắc Đường băng bó kỹ, liền một mình lẳng lặng ngồi bên giường Dạ Nguyệt Sắc. Đôi mắt thâm tình, đầy khẩn thiết nhìn chằm chằm vào người đang ở trên giường. Bàn tay ấm áp cầm lấy bàn tay nhỏ bé có chút lạnh buốt của nàng. Lẳng lặng chờ nàng tỉnh lại.

Ngoài phòng tuyết trắng rơi không ngừng. Trong phòng người ảnh thành đôi.

Mi Dạ Nguyệt Sắc khẽ run, giống như cánh bướm nhẹ nhàng mở ra, nhìn Nguyệt Vô Thương đang ở bên giường. Vốn muốn nở nụ cười thật tươi nhìn hắn, chẳng qua nụ cười vừa được một nửa liền ngừng. Khẽ giật giật bàn tay đang bị Nguyệt Vô Thương nắm, lại khiến hắn nắm lấy thật chặt.

Dạ Nguyệt Sắc chau mày, hôm nay nàng đáng lẽ nên giận hắn mới đúng. Giận hắn cái gì cũng gạt nàng. Còn có gì mà hắn không gạt nữa? Đột nhiên vang lên tiếng nói của Mặc Ly nhắc về chuyện Thiên Nhật Hồng, Dạ Nguyệt Sắc liền lật người ngồi dậy.

Nguyệt Vô Thương bất đắc dĩ thở dài, đem gối để sau lưng Dạ Nguyệt Sắc cho nàng dựa vào, ôn nhu nói, “Cẩn thận một chút. Đã sắp làm mẹ rồi, sao mà còn hành động gấp gáp vậy chứ.”

Dạ Nguyệt Sắc nhìn nụ cười ôn nhu của Nguyệt Vô Thương, hắn chính là như vậy, lúc nào cũng làm ra bộ dáng lười biếng cẩu thả, khiến nàng luôn cho rằng không có chuyện gì. Trong lòng đầy tức giận, thần sắc nóng nảy, lại không giấu được vẻ lo lắng hỏi, “Nguyệt Nguyệt, ngươi có sao không?”

Vừa nói chuyện, Dạ Nguyệt Sắc vừa nhìn lướt qua khuôn mặt có chút tái nhợt của Nguyệt Vô Thương, đưa tay đặt lên mặt hắn, có chút đau lòng, “Chàng chính là một tên đần độn.”

Ngốc đến nỗi ngay cả tính mệnh cũng không cần, Dạ Nguyệt Sắc cắn môi dưới, chỉ cảm thấy một cỗ chua xót từ sâu trong nội tâm dâng tràn lên chóp mũi, hốc mắt. Khắp nơi đều có cảm giác chua xót, hết sức khó chịu. Trái tim nhỏ bé của nàng, càng lúc càng cảm thấy đau.

Không phải hưu nàng rồi thì còn có thể cưới nàng thêm một lần nữa sao. Tại sao có thể ngu ngốc chịu trúng độc Thiên Nhật Hồng thêm một lần nữa chứ? Tên ngu ngốc này muốn chết có phải không?

Nước mắt Dạ Nguyệt Sắc tuôn nhanh, ngón tay xoa gương mặt Nguyệt Vô Thương, đôi tay chuyển xuống ôm lấy cổ hắn, nghiêng người ngả vào lòng Nguyệt Vô Thương, trong lòng tức giận vạn phần, cắn lên cổ Nguyệt Vô Thương một cái, lại nghĩ tới hắn đang bị thương, không dám dùng sức quá mạnh, đành dùng quai hàm của Nguyệt Vô Thương lau đi toàn bộ nước mắt.

Nước mắt nóng bỏng rơi trên mặt, trên cổ, từng giọt từng giọt rơi xuống ngực.

Nguyệt Vô Thương vừa khẽ vuốt lưng Dạ Nguyệt Sắc, vừa ôn nhu trấn an nàng, “Nàng xem, không phải ta vẫn khỏe mạnh ngồi đây sao?”

Khỏe mạnh ngồi ở đây!! Dạ Nguyệt Sắc vừa nghe thấy thế càng thêm tức giận, trúng Thiên Nhật Hồng, thì có thể thật tốt ngồi ở đây được bao lâu chứ? Một trăm ngày? Hoặc là ít hơn! Trong lòng Dạ Nguyệt Sắc càng thêm bi phẫn, nhìn Nguyệt Vô Thương nói, “Nhưng không có chàng, ai sẽ nuôi hài tử đây?”

Dạ Nguyệt Sắc tiếp tục đem nước mắt nước mũi bôi lên cổ Nguyệt Vô Thương, nước mắt chảy ra, không những không giảm bớt cảm giác chua xót ngược lại càng thêm đau đớn, trong lòng Dạ Nguyệt Sắc rối bời, nàng chỉ muốn hắn sống sót thật tốt mà thôi, giọng đầy nức nở nói, “Chàng chính là một tên lường gạt… Chàng nói hài tử sẽ do chàng nuôi… Vậy mà chàng lại trúng Thiên Nhật Hồng…”

Nguyệt Vô Thương cảm thấy có chút buồn cười, nhẹ nhàng vuốt lưng Dạ Nguyệt Sắc. Mặc dù trong lòng biết rõ ý của nàng là gì, chẳng qua là ở bên cạnh nhau lâu như vậy, có đôi lời hắn luôn muốn được nghe chính miệng nàng nói. Nguyệt Vô Thương đặt cằm lên bả vai của Dạ Nguyệt Sắc, giọng đầy sâu kín nói, “Sắc Sắc, tài sản của ta đủ để nuôi sống rất nhiều hài tử, bảo vệ chúng, khiến chúng không cần lo việc cơm áo, vinh hoa cả đời.”

Nguyệt Vô Thương khẽ nghiêng người, nhìn Dạ Nguyệt Sắc nói, “Tất cả điều này cùng việc ta còn sống hay không không có quan hệ. Nàng có thể an tâm, sau này tất cả tài sản đều là của nàng.”

Sau này, đôi mắt đầy nước mắt của Dạ Nguyệt Sắc trừng lớn nhìn Nguyệt Vô Thương, ý hắn nói về sau hắn không có ở đây, tất cả tài sản đều là của nàng. Nàng nên rất vui vẻ mới đúng a, vậy vì sao trong nội tâm lại tràn đầy cảm giác đau ê ẩm thế này? Đôi dòng lệ trên mặt là sao?

Dạ Nguyệt Sắc cắn chặt môi dưới, cau mày, từ trong ngực Nguyệt Vô Thương xích ra đôi chút, đôi tay bắt lấy hai vai Nguyệt Vô Thương, lớn tiếng quát, “Ta không cần, ai thèm tài sản của chàng chứ.”

Nước mắt thấm ướt mi, Dạ Nguyệt Sắc nhìn Nguyệt Vô Thương, thần sắc nghiêm túc, đôi mắt lấp lánh hữu thần nhìn nàng, nhìn ở trong mắt Dạ Nguyệt Sắc lại là nỗi đau của chia ly, trong lòng càng thêm nôn nóng, nhìn Nguyệt Vô Thương lẩm bẩm nói, “Ta không cần. Ta càng không cho phép…”

Nguyệt Vô Thương nhìn đôi mắt đẫm lệ của nàng, tâm khẽ nhói đau, kéo Dạ Nguyệt Sắc ôm vào trong ngực, nhẹ giọng hỏi, “Vì sao không cần? Vì sao càng không cho phép?”

“Bởi vì, bởi vì…” Dạ Nguyệt Sắc cau mày, sắc mặt rối rắm, cắn cắn môi dưới, hướng về phía Nguyệt Vô Thương nói, “Bởi hài tử mồ côi cha sẽ không hạnh phúc. Hài tử không thể không có phụ thân.”

“Vậy còn nàng?” Cằm Nguyệt Vô Thương đặt trên đỉnh đầu Dạ Nguyệt Sắc, ôn nhu hỏi nàng, “Còn nàng thì sao? Không có ta, nàng sẽ như thế nào?”

Đối với những câu hỏi của Nguyệt Vô Thương, Dạ Nguyệt Sắc càng thêm rối rắm, giọng nghẹn ngào, kỳ kỳ ngả ngả nói, “Ta, ta… Bởi vì ta, bởi vì ta…”

“Bởi vì nàng thế nào? Sắc Sắc.” Lời nói đầy ôn như của Nguyệt Vô Thương từ đỉnh đầu truyền xuống, giống như ngọn gió xuân, khiến người say đắm. Dạ Nguyệt Sắc hạ quyết tâm, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt tràn đầy nhu tình của Nguyệt Vô Thương, nước mắt của nàng càng chảy càng nhiều khiến thân ảnh của người trước mắt trở nên mơ hồ, gương mặt càng lúc càng xa tựa như sắp biến mất, Dạ Nguyệt Sắc lo lắng nói, “Bởi vì ta yêu chàng, Nguyệt Nguyệt. Bởi vì ta yêu chàng.”

Cho dù trong lòng đã sớm chuẩn bị, biết nàng vốn là yêu hắn, nhưng chỉ cần ba chữ đơn giản đó, đã đánh thẳng vào lòng Nguyệt Vô Thương, khiến tâm hắn không ngừng run rẩy, thật lâu không thể yên bình trở lại. Thì ra cảm giác được nghe nàng nói thương hắn chính là như vậy, khiến tâm hắn cứ lơ lơ lửng lửng như ở trên mây, một loại cảm giác mang tên hạnh phúc dâng tràn lan tràn ra từng ngóc ngách trong cơ thể, khiến thân thể hắn cũng khẽ run.

Gương mặt Dạ Nguyệt Sắc tràn đầy nước mắt, đôi tay bắt lấy vạt áo Nguyệt Vô Thương, đem toàn bộ nước mắt nước mũi chùi lên trên vạt áo, lúc này một chút mỹ cảm cũng đều không có, vậy mà trong mắt Nguyệt Vô Thương, bộ dáng lúc này của nàng chính là đẹp nhất mà từ trước tới giờ hắn mới thấy được.

Dạ Nguyệt Sắc lau một cái, nước mắt vẫn như cũ tràn đầy trên mặt. Vạn sự khởi đầu nan, câu nói khi nãy vừa nói xong, cũng khiến cho tâm nàng rung động, đem những thứ muốn nói đều nói ra hết, “Nguyệt Nguyệt. Bời vì ta yêu chàng, cho nên về sauchàng cái gì cũng không thể gạt ta, không thể gạt ta. Không thể để cho ta cái gì cũng không biết, còn ngây ngốc cho rằng chàng không phải là yêu thích ta giống như trong tưởng tượng.”

Nguyệt Vô Thương liền giật mình trong lòng, hắn vốn cho rằng, yêu chính là không để cho nàng chịu đau khổ, không để cho nàng phải lo lắng, không để cho nàng biết được những chuyện không tốt đẹp trên thế gian. Để cho nàng bình yên đứng sau lưng mình, vì nàng chặn lại cuồng phong bạo vũ, chỉ để lại cho nàng một ngọn gió nhẹ, làm mát cả thiên địa.

Thì ra yêu không phải là một mình gánh vác, chịu đựng tất cả. Nó cần chia sẻ, cần cùng hưởng, cần cùng nhau hợp tác. Đứng vị trí ngang nhau, kề vai sát cánh, chứ không phải đứng ở phía sau.

Nguyệt Vô Thương có chút kích động ôm Dạ Nguyệt Sắc vào trong lòng, không ngừng trấn an nàng, giọng nói ôn nhu như ngọn gió thanh xuân của tháng hai, “Là ta không đúng. Sau này sẽ không như thế nữa. Nàng đừng khóc.”

Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy trong lòng đầy ủy khuất, càng khóc càng hăng say, đem nước mắt nước mũi trả thù lên y phục của Nguyệt Vô Thương, “Chàng là tên lường gạt. Chàng chưa nói muốn chăm sóc cho ta, muốn cùng ta cả suốt đời suốt kiếp. Ta chính là đứa ngốc, chàng không nói gì ta đã gả cho chàng.”

“Ta sẽ chăm sóc nàng, cùng với nàng suốt đời suốt kiếp.” Trong lòng Nguyệt Vô Thương tan chảy, chỉ còn lại dư âm nhộn nhạo, đôi môi thương tiếc hôn lên đỉnh đầu Dạ Nguyệt Sắc, hắn tuyệt đối không để nàng hối hận với quyết định gả cho hắn. Nguyệt Vô Thương ôn như an ủi nàng, “Đừng khóc. Nếu không sau này hài tử sinhra sẽ thích khóc mất.”

“Chàng chính là tên lường gạt, mới vừa nói không gạt ta, vậy mà còn nói cái gì suốt đời suốt kiếp. Chàng đã trúng Thiên Nhật Hồng rồi, làm thế nào mà theo ta một đời một thế được?” Dạ Nguyệt Sắc vừa khóc vừa hướng Nguyệt Vô Thương quát, sau đó nằm vào trong ngực Nguyệt Vô Thương, tấm lưng không ngừng run động, tiếng khóc buồn bã từ trong ngực không ngừng truyền đến. Nguyệt Vô Thương chỉ cảm thấy tâm của mình cũng run rấy theo bóng lưng bị khi dễ của nàng, cảm giác như tự nâng cục đá đập vào chân mình.

“Sắc Sắc.” Nguyệt Vô Thương đem hai tay đặt lên vai Dạ Nguyệt Sắc, nữ nhân trong ngực giương nanh múa vuốt vung tay lên đẩy cánh tay hắn ra, sau đó hai tay ôm chặt hông hắn khóc không ngừng. Tay Nguyệt Vô Thương nâng cao ở không trung, bỏ xuống không được, mà ôm cũng không xong.

Nguyệt Vô Thương luống cuống giơ hai tay, ôm lấy thân thể đang khóc thút thít của Dạ Nguyệt Sắc. Cho dù là hình ảnh quái dị như thế, một người khóc, một người ngồi ở tư thế quái dị, vẫn đẹp mắt như thế, giống như bức tranh của hạnh phúc vĩnh viễn.

“Sắc Sắc.” Nguyệt Vô Thương nghe được tiếng khóc trong ngực càng lúc càng nhỏ, nhẹ giọng gọi, “Sắc Sắc.”

Thấy Dạ Nguyệt Sắc không trả lời, Nguyệt Vô Thương khẽ nhúc nhích cánh tay có chút tê cứng của mình, đẩy nhẹ người đang nằm trong ngực ra, chỉ thấy nước mắt trên mặt nàng vẫn chưa khô, khóc mệt nên đã ngủ thiếp đi. Cánh tay Nguyệt Vô Thương tệ dại, nụ cười trên mặt vẫn ôn nhu, đem Dạ Nguyệt Sắc đặt nhẹ lên giường, đắp chăn lại cho nàng.

Nguyệt Vô Thương ngồi bên mép giường, thần sắc ôn nhu nhìn chăm chú Dạ Nguyệt Sắc đang ngủ say, hắn còn nghĩ chuyện thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chờ bọn họ được an toàn liền sẽ đem chân tướng nói cho nàng biết.

Sau khi đáp chăn cho nàng, ngoài cửa đột nhiên có trận gió thổi vào, Mặc Ly đứng tựa người bên bình phọng, sắc mặt nhìn Nguyệt Vô Thương đầy chế nhạo, vỗ vỗ ngực nói, “Thật là cảm động nha. Báo hại ta đợi ở bên ngoài chịu gió tuyết, cũng không dám đi vào.”

Nguyệt Vô Thương lơ đễnh quay đầu, thản nhiên nói, “Linh tộc sống trong núi tuyết ở Bắc Mạc, có được một loại linh lực, khiến cho thân thể đao thương bất nhập. Tuy nhiên, nếu dùng lân phấn làm mồi dẫn lửa, chắc chắn sẽ phải chết.”

Mặc Ly đang dựa vào bình phong đột nhiên cứng lại, thái độ cũng cứng nhắc, sau đó lơ đễnh nhìn Nguyệt Vô Thương, “Kiến thức của Vương gia thật rộng rãi.” Chẳng qua bây giờ là mùa đông, cho dù có dùng lân phấn, cũng không thể nào đốt cháy được.

“Ta chỉ muốn biết, ngươi cùng Tướng phủ có quan hệ như thế nào?” Đôi mắt sáng như đuốc của Nguyệt Vô Thương nhìn lướt qua Mặc Ly, “Còn có, vì sao muốn đem nàng đi?”

Đôi mắt khôi phục thần sắc diêm dúa lẳng lơ, khóe mắt tràn ngập ý cười, giọng nói mang chút lười biếng nói, “Ngươi không nói cũng không sao. Nếu ta đem chuyện lân phấn nói cho Nguyệt Lưu Ảnh, kể cả chuyện ngươi đem Dạ Nguyệt Sắc đi. Hắn nhất định sẽ rất vui lòng đem lân phấn chiêu đãi ngươi.”

Mặc Ly trừng mắt nhìn Nguyệt Vô Thương, dù cho thông minh thế nào thì cũng chỉ là một đứa trẻ mười bốn mười lăm tuổi, tự nhiên về mặt nào đó thì trình độ không thể nào theo kịp còn hồ ly đã thành tinh Nguyệt Vô Thương này. Mặc Ly chỉ có thể mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn Nguyệt Vô Thương, sau đó quét qua nhìn Dạ Nguyệt Sắc đang nằm trên giường, đôi mắt đảo vòng.

“Đừng nghĩ ra chủ ý lệch lạc gì.” Nguyệt Vô Thương nhìn qua cánh cửa vừa mới được Bắc Đường rải lân phấn, Mặc Ly đẩy cửa bước vào đã dính không ít, dưới ánh đèn lờ mờ, mơ hồ có thể nhình thấy ánh bột trên mặt của Mặc Ly, “Ta tinh tưởng những chuyện khác là rất khó làm. Nhưng chuyện châm lửa đốt lân phấn đối với ta mà nói lại không hề khó chút nào.”

Mặc Ly nhìn theo tầm mắt của Nguyệt Vô Thương, tựa hồ cũng phát hiện lên phấn dính trên người mình, thở hổn hển nhìn Nguyệt Vô Thương, “Ngươi muốn làm gì. Ta cũng không phải là cố ý.” Mặc Ly hướng đôi mắt đầy tội nghiệp nhìn Dạ Nguyệt Sắc nằm ở trên giường, hắn thật sự chỉ muốn dọa nàng một chút thôi, ai biểu nàng không tỏ chút sợ hãi nào chứ.

Ở một trình độ nào đó, tính khí của Mặc Ly có một chút giống như Dạ Nguyệt Sắc, co được dãn được,

Nguyệt Vô Thương thần sắc khoan thai tự đắc nhìn Mặc Ly nhanh chóng đem quần áo cởi xuống, khóe miệng nhếch lên. Thừa dịp Mặc Ly còn đang cởi quần áo, trong nháy mắt lên vung tay một lần nữa đem lân phấn hất lên người của Mặc Ly. Trong tay không biết lấy đâu ra diêm quẹt, đưa mắt nhìn Mặc Ly không ngừng dậm chân tức giận.

“Thế nào? Chúng ta làm giao dịch chứ?” Nguyệt Vô Thương nhìn dáng dấp cực kỳ giống Dạ Nguyệt Sắc của Mặc Ly, nếu là người không hiểu rõ Dạ Nguyệt Sắc nhìn vào chắc chắn sẽ nhận nhầm. Nguyệt Vô Thương khóe miệng nhếch lên, “Ngươi hãy giả trang Dạ Nguyệt Sắc đánh lạc hướng Nguyệt Lưu Ảnh, cho đến khi chúng ta an toàn rời khỏi đây mới thôi. Thế nào?”

Mặc Ly nhìn Dạ Nguyệt Sắc, bộ dáng suy yếu không thể chịu bôn ba, hắn cũng không biết, nàng suy yếu đến vậy? Bất quá nếu mang nàng ra khỏi Nguyệt quốc, một đường dài bị truy binh đuổi theo, chắc chắn sẽ không an toàn cho nàng. Nghĩ đến lời nói của Nguyệt Vô Thương cũng không phải không đúng, bằng bản lãnh của hắn, chỉ cần tới thời điểm liền có thể dễ dàng rời khỏi Nguyệt quốc, sau đó liền trộm lại Dạ Nguyệt Sắc là được rồi.

Mặc Ly gật đầu một cái, “Được!”

Nguyệt Vô Thương hài lòng cười một tiếng, dập tắt diêm quẹt đang cầm trong tay, hướng về phía Mặc Ly nói, “Cứ như thế đi. Nguyệt Lưu Ảnh chắc là tìm cũng muốn điên rồi. Để cho hắn tin tưởng, ngươi cứ nói thế này…”

Mặc Ly chu mỏ, bực bội cởi bỏ y phục trên người, trần trụi đứng trước mặt Nguyệt Vô Thương hỏi, “Y phục ở chỗ nào?”

Trong lúc Mặc Ly cởi y phục, Nguyệt Vô Thương thần sắc chán ghét quay đầu lại, chỉ chỉ về phía bình phong.

Sau khi Mặc Ly rời đi, không bao lâu, tiếng bước chân cùng tiếng la ở phía ngoài dần dần biến mất, ánh lửa ngoài cửa sổ cũng dần hạ xuống, rốt cuộc tất cả đều yên lặng trở lại.

Nguyệt Vô Thương nằm xuống bên cạnh Dạ Nguyệt Sắc, người bên cạnh tự giác lăn vào ngực hắn, tìm vị trí thích hợp, tiếp tục ngủ say sưa.

Sáng sớm ngày hôm sau, gió tuyết ngừng lại. Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ, trọn căn phòng được chiếu sáng rực rỡ. Dạ Nguyệt Sắc cố gắng mở mắt ra nhưng cứ có cảm giác mắt như bị dán keo lại, có chút khốn đốn khó khăn để mở mắt.

Ý thức được mình tối qua khóc mết đến mức ngủ thiếp đi, Dạ Nguyệt Sắc đưa tay muốn dụi mắt, Nguyệt Vô Thương liền giữ tay Dạ Nguyệt Sắc lại. Đưa tay vuốt ve mí mắt sưng vù của Dạ Nguyệt Sắc, khẽ thở dài, “Về sau đừng khóc nữa. Ta sẽ đau lòng lắm.”

Nguyệt Vô Thương nâng tay trái lên, ống tay áo to lớn theo cánh tay chảy xuống, chỉ thấy cổ tay trái được băng bó, cánh tay có một đường màu tím bầm cùng vết kim nhỏ, Dạ Nguyệt Sắc thận trọng chạm vào tay Nguyệt Vô Thương, nhẹ giọng hỏi, “Chàng bị thương sao?”

Nguyệt Vô Thương hướng Dạ Nguyệt Sắc cười cười, ý bảo không sao, suy nghĩ một chút liền hướng về Dạ Nguyệt Sắc nói, “Hôm đó, Nguyệt Lưu Ảnh ép ta tự tay hạ Thiên Nhật Hồng cho bản thân, ta trước đem cánh tay dùng gân bò ghìm chặt lại, sau đó Bắc Đường dùng kim châm che huyệt mạch lại. Sau khi trúng Thiên Nhật Hồng, chờ Nguyệt Lưu Ảnh rời đi, Bắc Đường liền đem toàn bộ huyết dịch đã trúng Thiên Nhật Hồng thả ra. Chăm sóc một chút dư độc dĩ nhiên hoàn toàn vô hại.”

Nguyệt Vô Thương đưa tay vuốt ve mặt Dạ Nguyệt Sắc, ôn nhu nói, “Đã nói phải bồi nàng suốt đời suốt kiếp nên nàng đừng lo lắng, bây giờ đã không có việc gì rồi.”

“Chàng có thể viết thư hưu ta.” Đầu Dạ Nguyệt Sắc tựa vào trước ngực Nguyệt Vô Thương, đột nhiên nhớ đến tối qua Nguyệt Vô Thương ép nàng nói ra câu kia, để cho nàng tưởng rằng hắn thật sự sống không được bao lâu, trong lòng lại không có chút tức giận nào, ngược lại lại xuất hiện một cỗ chua xót. Một giọng nói buồn buồn từ trong ngực Nguyệt Vô Thương cất lên, “Nguyệt Nguyệt. Chàng chính là một tên ngốc. Ngu ngốc.”

Cảm giác được bộ ngực bị thấm ướt, Nguyệt Vô Thương khẽ thở dài, “Đừng khóc.” Hắn dù thế nào cũng sẽ không hưu nàng, vốn lần đó gạt nàng chuyện đổi kiệu hoa, hắn biết nàng rất đau lòng. Chuyện lần này, Nguyệt Lưu Ảnh sẽ không vì một bức hưu thư mà để hắn sống yên ổn, cho dù không như thế, hắn cũng sẽ không viết.

Đần thì liền đần đi, một đời thông minh tính toán, nay thành hồ đồ. Vì nàng mà đần, hắn cảm thấy rất hạnh phúc.

Đột nhiệt một trận âm thanh không hài hòa vang lên, Dạ Nguyệt Sắc cọ xát trước ngực Nguyệt Vô Thương. Đem nước mắt trên mặt lau khô, lúng túng ngẩng đầu lên, hướng về phía Nguyệt Vô Thương nói, “Cho đứa nhỏ, bảo bảo nói đói bụng.”

Nguyệt Vô Thương sửng sốt, hướng Dạ Nguyệt Sắc cưng chìu nói, “Chờ một chút. Ta lập tức trở lại.”

Nói xong liền vô cùng lo lắng từ trên giường bò dậy, giúp Dạ Nguyệt Sắc đắp lại chăn, cúi đầu hôn khẽ lên môi Dạ Nguyệt Sắc, “Chờ ta.”

Sau đó xoay người rời khỏi phòng, Dạ Nguyệt Sắc nhìn bóng lưng Nguyệt Vô Thương, khẽ mỉm cười, đưa tay vuốt ve bụng nhô ra, cảm giác thật tốt, “Bảo bảo, con cũng cảm thấy như thế phải không?”

Dạ Nguyệt Sắc tựa đầu vào giường, ánh sáng từ ngoài phòng chiếu vào, chiếu sáng cả gò má nàng, cả người phát ra một loại ánh sáng tràn đầy hạnh phúc. Nụ cười trên mặt càng giống như một nụ hoa nở rộ, một nụ hoa nở mãi không tàn.

Thời điểm Nguyệt Vô Thương bưng khay tiến vào, đã nhìn thấy nàng tựa vào bên giường, mí mắt cụp xuống, một tay nhẹ nhàng khẽ vuốt ve bụng, thần sắc điềm nhiên. Nụ cười trên mặt Nguyệt Vô Thương càng thêm nhu hòa, bước nhanh về phía trước.

Đem cháo trắng cùng rau dưa đặt ở bàn nhỏ bên giường, màu xanh thức ăn có chút thanh thúy, sắc hương câu toàn, lập tức khiến Dạ Nguyệt Sắc muốn ắn ngay. Nguyệt Vô Thương thấy Dạ Nguyệt Sắc muốn tự mình ăn, liền không tính chuyện đút nàng ăn nữa, tay đặt ở trên cái chén nhỏ đựng một khối băng. Thần sắc ôn nhu nhìn Dạ Nguyệt Sắc dùng cơm.

Dạ Nguyệt Sắc ăn xong, Nguyệt Vô Thương dùng khăn tay lau miệng cho Dạ Nguyệt Sắc. Cầm khối băng lên, xác định nhiệt độ không quá lạnh, liền đem đặt lên mi mắt Dạ Nguyệt Sắc để tiêu sưng.

Dạ Nguyệt Sắc thần sắc sửng sốt, nghiêng người để Nguyệt Vô Thương ôm lấy, lẩm bẩm lên tiếng, “Nguyệt Nguyệt.”

“Thế nào?” Nguyệt Vô Thương ngẩng đầu, ngón tay đặt trên mi mắt Dạ Nguyệt Sắc, từ từ di động, thanh âm nhu hòa hỏi nàng.

Thấy nhiệt độ ở tay cùng mi mắt Dạ Nguyệt Sắc không sai biết lắm, liền thu tay lại chuẩn bị bỏ khối băng vào trong chén, liền bị tay Dạ Nguyệt Sắc bắt lại. Đôi tay bao lấy ngón tay hơi lạnh của Nguyệt Vô Thương, trên mặt biểu tình vừa như muốn khóc lại vừa như muốn cười, nhẹ giọng nói, “Ngu ngốc.”

Hắn ở một mức độ nào đó lừa gạt nàng, nhưng hôm nay nàng cảm thấy thật thích, thật thích hắn. Đưa tay ôm lấy mặt Nguyệt Vô Thương, ngẩng đầu đem môi đặt lên môi Nguyệt Vô Thương, đôi môi đỏ mọng khẽ động, “Về sau chúng ta phải làm sau bây giờ?”

Nếu biết tính chất nghiêm trọng của chuyện này, nàng cũng không biết Nguyệt Lưu Ảnh rốt cuộc vì sao lại thích nàng, vì sao nhất định phải là nàng? Nàng nửa điểm cũng nhìn không ra. Không thích nàng? Vậy tại sao còn nhất định phải tách nàng và Nguyệt Nguyệt ra, còn phải dồn Nguyệt Nguyệt đến chỗ chết. Trong lòng Dạ Nguyệt Sắc rối rắm, Nguyệt Lưu Ảnh thích nàng, nàng không muốn cũng không được sao?

“Đừng lo lắng.” Nguyệt Vô Thương nhẹ nhàng hôn vào cánh môi anh đào của nàng, ôn nhu nói, “Ta dẫn nàng đi Bắc Mạc xem núi tuyết có chịu không?”

Bất kể sem cái gì cũng tốt, nàng đột nhiên không muốn sống nơi Nguyệt quốc đầy thị phi này, “Vậy cha mẹ phải làm sao bây giờ?”

“Ta đã ra lệnh cho Nam Uyên mang bọn họ rời đi trước rồi.” Nguyệt Vô Thương ôn nhu nói, hôm nay Mặc Ly vào cung tìm Nguyệt Lưu Ảnh, một lát nữa nếu Nguyệt Lưu Ảnh không phát hiện được Mặc Ly là Dạ Nguyệt Sắc, chẳng qua nếu Mặc Ly không chết, như vậy hắn cũng yên tam. Đợi qua vài ngày, liền mang Dạ Nguyệt Sắc đi Bắc Mạc.

Dạ Nguyệt Sắc yên lòng, tựa gò má lên bả vai Nguyệt Vô Thương, ngước mắt nhìn khuôn mặt gần như hoàn mỹ kia, nụ cười ôn nhu trên mặt. Vốn trong lòng nàng có hắn, chỉ là nàng không nhận ra hoặc không muốn nhận mà thôi, hôm nay hắn yêu nàng đến độ bất kể cả sinh mạng, làm sao không khiến nàng nhận rõ lòng mình, làm sao không yêu hắn được chứ.

Hôm nay nhìn hắn như vậy, tâm đầy áy náy rối loạn.

Môi Nguyệt Vô Thương hơi cong lên, đem áo choàng khoác lên người Dạ Nguyệt Sắc, nhẹ giọng hỏi, “Đẹp không?”

“Đẹp lắm!” Nữ nhân vừa mới thông minh không được bao lâu liền ngây ngốc trả lời, phản xạ như thế khiến nàng biết việc mình rình coi đã bị phát hiện, kết quả liền nói xạo, “Nhìn mỹ nam, hài tử mới có được bộ dáng xinh xắn, cái này gọi là dưỡng thai có biết không?”

Dưỡng thai? Nguyệt Vô Thương khẽ híp mắt, nàng là từ đâu mà biết được những từ ngữ kỳ quái này, miễn cưỡng hỏi, “Dưỡng thai là gì?”

Dạ Nguyệt Sắc đắc ý cười trêu nói, “Chàng đã thành tâm muốn biết, ta liền mở lòng từ bi nói cho chàng biết. Vì duy trì hòa bình của thế giới, tiểu hài tử phải được giáo dục từ khi còn nhỏ. Hay nói cách khác chính là bắt đầu từ thời điểm còn nằm trong bụng mẹ. Đó chính là dưỡng thai.”

“Thật sao?” Nguyệt Vô Thương một tay nâng đầu Dạ Nguyệt Sắc, đem Dạ Nguyệt Sắc ôm vào trước ngực, nâng cằm Dạ Nguyệt Sắc lên, nhẹ giọng hỏi, “Từ đâu mà nàng biết những chuyện này?”

“Thế kỉ 21…” Dạ Nguyệt Sắc vừa nói một tiếng liền ngượng ngùng nhìn Nguyệt Vô Thương, cảm giác được mình quá đắc ý nên? Đó là đồ chơi gì, Nguyệt Vô Thương đã bất cẩn, “Tạp chí thế kỉ 21.”

Tạp chí thể kỉ 21? Đó là cái gì. Nguyệt Vô Thương tự nhận là mình có học thức cũng phải cau mày, trong mắt thoáng qua một tia nghi ngờ. Hướng Dạ Nguyệt Sắc nói, “Sắc Sắc trong quá khứ không thích xem sách. Đến nay cũng không thấy nàng xem qua.”

Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy lưng đổ mồ hôi lạnh, ý của Nguyệt Vô Thương muốn nói bọn họ ngày ngày ở chung cũng không thấy nàng lật sách, thì làm sao mà nàng xem được cái gọi là tạp chí thể kỉ 21 chứ?

Dạ Nguyệt Sắc ngượng ngùng nhìn Nguyệt Vô Thương nói, “Đừng có trông mặt mà bắt hình dong, ai nói trước kia ta không thích đọc sách chứ? Chàng có tận mắt nhìn thấy sao? Nếu không thì không thể nào nói ta không đọc sách được.” Tay Dạ Nguyệt Sắc bắt lấy mặt Nguyệt Vô Thương, hận hận nói, “Nguyệt Nguyệt. Đều là chàng làm hư ta. Đi theo chàng sống phóng túng, không học hành gì được. Nếu không, bản tiểu thư đây nói thế nào cũng có thể trở thành tài nữ của Nguyệt quốc này.”

Đây chính là đổi trắng thay đen, chứ không phải là quỷ biện nữa. Nguyệt Vô Thương bất đắc dĩ nhìn Dạ Nguyệt Sắc, miễn cưỡng nói, “Vậy để đền bù cho nàng. Sau nàng tự tay ta sẽ truyền thụ cầm kỳ thi họa cho nàng.” Tay lần nữa nâng cằm của Dạ Nguyệt Sắc lên, khóe miệng nhếch lên, “Vi phu bảo đảm. Không chỉ là tài nữ Nguyệt quốc, mà nàng còn có thể trở thành thiên hạ đệ nhất tài nữ nữa.”

Nụ cười trên mặt Dạ Nguyệt Sắc trở nên cứng đờ,. Nhớ lại chuyện Nguyệt Vô Thương dạy nàng khảy khúc “Phượng Cầu Hoàng”, khẽ đỏ mặt, khóe miệng rụt rụt, dùng đầu cọ cọ vào gò má Nguyệt Vô Thương, giọng kéo dài nói, “Nguyệt Nguyệt.”

Khóe miệng Nguyệt Vô Thương nhếch lên, hắn chính là thích cùng nàng cãi nhau như tiểu hài tử, ôn nhu nói, “Thấy sao nào? Nương tử.”

Dạ Nguyệt Sắc ngẩng đầu, mặt nghiêm nghị nhìn Nguyệt Vô Thương, giọng đầy nghiêm túc nói, “Nguyệt Nguyệt, quá trình dưỡng thai là hết sức quan trọng.” Dạ Nguyệt Sắc tiến tới gần trước mặt Nguyệt Vô Thương, dụ dỗ nói, “Trước mặt hài tử phải cho ta chút mặt mũi chứ.”

Nguyệt Vô Thương ôn nhu cười một tiếng, nhìn mặt Dạ Nguyệt Sắc, thần sắc đầy ôn nhu, thanh âm càng thêm mềm nhẹ, “Được. Liền nghe theo lời nương tử.”

Dạ Nguyệt Sắc nằm trong ngực Nguyệt Vô Thương, thầm than nguy hiểm thật, bí mật của nàng thiếu chút nữa liền bị khám phá.

----

Trong hoàng cung, Mặc Ly nhàm chán nằm trên long sàng của hoàng đế, nhìn Nguyệt Lưu Ảnh ở trước mặt nhìn ngắm hắn đã hai canh giờ, cái rắm gì cũng không làm, ngáp một cái, hỏi, “Ta nói, ngươi rốt cuộc là muốn xem bao lâu đây?”

Trênh mặt Nguyệt Lưu Ảnh là nụ cười hòa thuận vui vẻ, nhìn Dạ Nguyệt Sắc đang ở gần ngay trước mặt, cười đến có chút ngu xuẩn, lẩm bẩm nói, “Ta muốn phong nàng làm hoàng hậu.”

Mặc Ly móc móc lỗ tay, hắn có thể nói không có hứng sao? Trong lòng nghĩ vậy, nhưng trên mặt lại nở nụ cười giả lả, nhìn Nguyệt Lưu Ảnh, ôn nhu nói, “Được.”

Đôi mắt Nguyệt Lưu Ảnh nhíu lại, trong mắt có chút hồ nghi, lúc này chẳng phải Dạ Nguyệt Sắc nên vừa khóc vừa nháo mắng hắn sao? Hôm nay sao lại bình tĩnh nói chuyện như vậy. Thật kỳ quái.

Trên mặt Mặc Ly đầy vẻ mong mỏi, đôi mắt chăm chú nhìn Nguyệt Lưu Ảnh, thâm tình khẩn thiết nói, “Thật ra, ta vốn luôn thích chàng.”

Nguyệt Lưu Ảnh sửng sốt, Mặc Ly nghiêng người ôm lấy Nguyệt Lưu Ảnh, ôn nhu nói, “Vẫn luôn thích chàng.”

Giọng nói mềm nhẹ, như nước vùng Giang Nam, cho dù là ai cũng sẽ bị mất đi năng lực suy nghĩ. Nguyệt Lưu Ảnh theo bản năng đưa tay ôm lấy người trong ngực, nghi ngờ trong lòng tạm thời bị quẳng lên chín tầng mây.

Đôi mắt Mặc Ly lóe lên nụ cười ôn nhu, dáng dấp Nguyệt Lưu Ảnh thật tốt, nếu không phải tại hắn muốn giành giật Dạ Nguyệt Sắc, Mặc Ly ngược lại sẽ có hứng thú cướp hắn trở về. Chẳng qua chỉ mong Nguyệt Vô Thương sớm mang Dạ Nguyệt Sắc đi Bắc Mạc, hắn có thể sớm chút thoát thân.

Bên ngoài đại điện đột nhiên xuất hiện một bóng người. Mặc Ly ngước mắt nhìn thì thấy đó chính là Vân Thanh Nghê, liền hướng về nàng khẽ mỉm cười. Vân Thanh Nghê sửng sốt, mặt tràn đầy hồ nghi. Vốn nàng nghe nhói Dạ Nguyệt Sắc bị Nguyệt Lưu Ảnh mang về hoàng cung, trong bụng lo lắng nên tới xem một chút.

Nhưng nhìn Dạ Nguyệt Sắc lúc này, nàng cảm thấy thật kỳ quái, vừa giống nàng nhưng lại không giống nàng.

Ngước mắt nhìn lại Dạ Nguyệt Sắc lần nữa, Vân Thanh Nghê chỉ thấy được gương mặt cùng diện mạo cực kỳ giống Dạ Nguyệt Sắc, nhưng cảm giác lại kém rất nhiều. Cho nên nàng dám khẳng định, người đó không phải là Dạ Nguyệt Sắc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.