Quán bar Phong Trần vẫn nhộn nhịp như thường lệ.
Vĩnh Phong vừa từ trong tolet bước ra đã gặp Hiểu Đồng đang đứng dựa
lưng vào tường, đầu cuối xuống đất, nhìn một điểm bất động. Hình như cô
đang chờ đợi ai đó.
Vẻ mặt hơi tái của cô, đôi mắt đang ngấn lệ, cã thân người run run. Cô đang sợ hại điều gì đó thì phải.
Vĩnh Phong đau lòng nhìn Hiểu Đồng, cậu muốn đến bên cô an ủi cô, vỗ
về cô, ôm lấy cô thặt chặt, giữ lấy cô trong lòng mình, xua tan đi những nhọc nhằn cô gánh chịu.
Nhưng cậu đành bất lực nhìn cô từ xa mà thôi.
Cảm giác có ai đó đang nhìn mình, Hiểu Đồng ngẩng đầu nhìn lên.
Đang ngây người nhìn Hiểu Đồng nên Vĩnh Phong không kịp quay mặt đi.
Vậy là bốn mắt gặp nhau, mọi cảm xúc dạt dào ập đến. Không gian xung
quanh hai người bỗng dưng dừng lại. Mọi vật xung quanh dường như biến
mất. Tiếng nhạc nhẹ nhàng của quán ở gần lại hóa ra xa xôi vọng lại.
Cuối cùng Hiểu Đồng là người quay mặt đi. Cô cắn chặt răng, nắm chặt tay lại để che cảm xúc của cô lúc này.
Hiểu Đồng không muốn Vĩnh Phong thấy sự sợ hãi càng lúc càng dâng
lên cao của mình. Không muốn cậu nhìn thấy những giọt nước mắt trực trào ra nơi khóe mắt của cô.
Hiểu Đồng tự gào lên trong tâm trí của mình:” Không được, không
được. Mày đừng làm chuyện ngu ngốc như vậy. Mày và anh ấy không thể
nào…”
“ Mình phải lấy lại lí trí của mình” – Hiểu Đồng tự nhủ với bản thân.
Cô nhắm chặt mắt lại, hít thở thật sâu. Cố gắng lấy lại lí trí của mình.
Vĩnh Phong vẫn đứng lặng yên quan sát Hiểu Đồng. Chỉ trừ lúc chơp mắt, cậu chưa hề rời mắt khỏi Hiểu Đồng một giây nào.
Cậu muốn hôn lên đôi mắt đang nhắm ghiền kia. Muốn hôn lên đôi môi
trắng bợt đang cắn chặt kia. Muốn đưa bàn tay ấm áp của mình ủ ấm khuôn
mặt đang chuyển từ tái xanh sang trắng bệch kia.
Tại sao! Tại sao lúc nào cô cũng dựng lên một hàng rào chắn ngang
giữa cậu và cô như vậy. Tại sao không chịu cho cậu bước chân vào, dù đó
là một con đường đầy chông gai thì cậu cũng chấp nhận. Chỉ cần cô cho
cậu một cơ hội thôi. Vậy mà ….tại sao cô lại không chấp nhận.
Cảm giác đau lòng này là do cô tạo ra, cảm giác tim đang chết dần
này cô có hiểu không. Cảm giác sống mà nỗi nhớ dày vò dằn xéo này, cô có hiểu không?
Cảm giác khao khát chỉ muốn được bên cạnh cô, muốn được ôm cô mãi
mãi trong lòng, Vĩnh Phong biết rõ cảm giác này chính là yêu chứ không
phải ngộ nhận.
Cạch ….
Tiếng mở cửa phá tan không gian tĩnh lặng của hai người.
Từ trong tolet bước ra, gã đàn ông to béo, nét mặt nham nhở đểu
cáng. Lão ta cười khoái trá nhìn Hiểu Đồng rồi đi đến bên cạnh cô.
Nhưng chợt thấy Vĩnh Phong đứng đó, nụ cười trên môi gã vụt tắt. sắc mặt lão ta sa sầm xuống, vẻ mặt lúng túng, lão xoa xoa hai bàn tay lại
với nhau để che đậy cảm giác tội lỗi của mình.
Lão hết nhìn Hiểu Đồng rồi nhìn lại Vĩnh Phong. Cảm nhận không khí khác lạ bao trùm hai người.
Lão phân vân không biết nên đi tiếp hay nên trở lại vào trong tolet
đây. Trong lòng lão dấy lên sự sợ hãi khi nghĩ đến Vĩnh Phong phát giác
việc lão sắp làm. Cậu sẽ bỏ qua hay là ….lão không giám nghĩ nữa.
Tốt nhất tránh gặp mặt cậu ta thì hơn – lão nghĩ. Rồi lão định quay lưng trở vào tolet nhưng.
Hiểu Đồng cảm thấy ngột ngạt với không khí xung quanh mình, cảm
thấy dường như không thể thở được nữa. Cô muốn bỏ đi khỏi đây, muốn
tránh mặt Vĩnh Phong, không muốn nhìn thấy khuôn mặt lúc nào cũng làm
tim cô nhức nhói.
Nhưng cô buộc phải ở đây để chờ đợi, cô đưa mắt nhìn về phía tolet, cô thấy lão giám đốc Vương đang đứng ngây người hết nhìn cô lại nhìn
Vĩnh Phong.
Vĩnh Phong cũng quay lại theo hướng nhìn của Hiểu Đồng.
Giám đốc Vương mặt xám ngoét, lão giả vờ vui vẻ đi đến bên cạnh Vĩnh Phong, hồ hởi chào, đưa tay ra trước mặt cậu. Hắn cố tình vờ như không
thấy Hiểu Đồng ở đó.
- Chào cậu Phong. Hôm nay cậu cũng đến đây chơi à. Lâu rồi không thấy cậu đến.
Vĩnh Phong lừ mắt nhìn giám đốc Vương, khuôn mặt hiện lên nỗi chán ghét, cậu không thể ưa được bộ mặt giả tạo của lão.
Cuối cùng Vĩnh Phong cũng cố gắng rặng ra một nụ cười, đưa tay ra bắt lấy bàn tay béo múp của lão rồi nhanh chóng rụt tay về.
- Chào giám đốc Vương.
- Ba mẹ cậu khỏe không. Không biết ông bà có ở đây không để bữa nào tôi tới thăm.
Quá quen với những cảnh như vầy, Vĩnh Phong chỉ cười rồi nói:
- Cám ơn giám đốc Vương quan tâm. Ba mẹ tôi vẫn khỏe, nhưng hiện nay họ đều không có nhà.
Những tên này tìm đến nhà cậu chỉ có hai mục đích một là nhờ vả, hai là muốn được hợp tác làm ăn. Bọn này suốt ngày vác mặt xu nịnh đi khắp
nơi.
Hiểu Đồng nhìn Vĩnh Phong và giám đốc Vương nói chuyện với nhau. Cảm
giác đau khổ càng ập đến. Cô sợ Vĩnh Phong biết được chuyện cô sắp
làm,cậu sẽ khinh khi cô.
Phải rồi! Chẳng phải cô muốn cậu rời xa mình sao, vậy thì đây chính là cơ hội tốt.
Hiểu Đồng đi đến khoát tay giám đốc Vương, miệng nở nụ cười tươi rói, giọng ngọt ngào, dáng vẻ quyến rũ vô cùng. Đàn ông nhìn thấy chắc chắc
xin được chết dưới dáng vẻ này.
- Anh nói chuyện xong chưa, người ta chờ anh mõi cả chân rồi nè.
Giám đốc Vương tái cả mặt, lão hốt hoảng nhìn Vĩnh Phong, lấp bắp nói:
- Cậu Phong! Ttôi ….tôi…..
Nhưng Hiểu Đồng đã ngã đầu vào vai hắn tình tứ, miện nở nụ cười quyến rũ như loài hoa đang tỏa hương chiêu dụ loài ong.
- Chúng ta đi thôi.
Giám đốc Vương mặt dù rất khoái trí khi được người đẹp ngã vào
người. Cả thân hình lão dựng cả lên chỉ muốn đè Hiểu Đồng ra mà thực
hiện những hành vi cầm thú của lão nhưng trước mặt Vĩnh Phong thế này.
Dù sao trước đây Vĩnh Phong từng tuyên bố Hiểu Đồng là bạn gái của
cậu. Cho dù bây giờ cậu có bỏ cô ấy đi chăng nữa, cho dù hai người không còn quan hệ gì đi chăng nữa thì ….
Trăm ngàn lần, ngàn vạn lần , lão cũng không dám đụng vào cô khi đứng trước mặt cậu. Vĩnjh Phong là con cá ngon nhất mà giám đốc Vương muốn
câu và phải câu cho được.
Giám đốc Vương rõ là khổ sở, giữa người đẹp mà lão thèm muốn khát
khao từ lâu. Bao nhiêu đêm lão nằm mộng cũng chỉ mơ được một lần bên
cạnh người đẹp. Được vuốt ve làn da trắng ngần mịn màng như da em bé.
Được chiếm lấy đôi môi mọng đỏ hồng kia. Được ôm ấp thân hình tuyệt hảo
kia. Đến bây giờ cô hội đã đến vậy mà lại gặp ngay một chướng ngại vật
to đùng là Vĩnh Phong.
Lão không muốn đắc tội với cậu. Nhưng Hiểu Đồng đã ôm chặt lấy cánh
tay lão, sự đọng chạm khiến cho lão hứng thú muốn bất chấp mọi hậu quả.
Hiểu Đồng vừa nũng nịu nói tiếp, vừa liếc nhìn Vĩnh Phong, cô biết lạo giám đốc Vương đang lo sợ điều gì.
- Anh sợ cái gì chứ. Em và anh ta không có bất cứ quan hệ nào cả, trước đây cũng không và sau này cũng không.
Nói rồi cô kéo tay giám đốc Vương bỏ đi.
Lão béo vội vã chào:
- Chào cậu Phong, tôi đi đây.
Vĩnh Phong đứng chết lặng nhìn theo bóng dáng của Hiểu Đồng và gáim đốc Vương.
Cậu quá bất ngờ trước hành động của Hiểu Đồng, cậu chưa từng gặp một Hiểu Đồng như thế. Một Hiểu Đồng biết nũng nịu, biết quyến rũ, biết lấy lòng người khác.
Trước đến giờ Vĩnh Phong chỉ thấy một Hiểu Đồng thật giản dị, nhưng
tinh nghịch. Một Hiểu Đồng lạnh lùng nhưng yếu đuối. Một Hiểu Đồng mạnh
mẽ nhưng rất đỗi dịu dàng .
Hiểu Đồng bây giờ thật khác xa Hiểu Đồng mà cậu biết.
Vĩnh Phong đấm mạnh vào tường liên tiếp mặt kệ tay mình đang rướm
máu. Cho đến khi bàn tay tê dại, cảm giác đau bên ngoài này chẳng thể
nào áp chế nỗi tuyệt vọng trong lòng của cậu.
Vĩnh Phong cười điên dại từ từ ngồi xuống đất, lưng dựa vào tường,
hai tay ôm lấy đầu. Những giọt nước mắt nóng hổi từ từ lăn xuống.
Cảm giác thống khổ muốn chết, cảm giác vụn vỡ ra hàng ngàn mãnh.
Tình yêu đầu là thế sao. Khiến người ta đau lòng muốn chết. Vừa mới yêu đã ăn ngay trái đắng.
Đã rất lâu, rất lâu… Vĩnh Phong không còn khóc nữa, vậy mà ….
Haha….hahaha….haha……
Thế Nam đến bar Phong Trần tìm Vĩnh Phong nhưng không thấy, nghe
tiếp viên bảo cậu vào tolet nên Thế Nam ngồi đợi. Trên bàn đã bày mấy
chai rượu đang uống dở.
Cậu tự rót cho mình một ly, rồi chìm vào những suy tư.
Bất giác khuôn mặt đã khắc sâu trong tâm trí cậu hiện ra nhưng.
Cô đang ôm lấy cánh tay giám đốc Vương, ngã người về phía hắn, mĩm cười tình tình.
Cảm giác tim như muốn vỡ, cậu đặt ly rượu thật mạnh xuống bàn khiến nó nứt ra.
Hiểu Đồng giả vờ tình tứ với giám đốc Vương trước mặt Vĩnh Phong,
nhưng khi vừa ra tới ngoài cô vội vàng buông tay lão ra. Sắc mặt lạnh
lùng, cô cảm thấy thật ghê tởm chỉ muốn buồn nôn.
- Tôi đi gặp Đình Khiêm một lát trước rồi chúng ta đi.
Bị người đẹp buông tay bất ngờ, giám đốc Vương cảm thấy tiếc rẻ
nhưng cứ nghĩ đến lát nữa sẽ gặp lại cô mà cảm giác vui vẻ trở lại.
- Được, tôi qua chào vài người bạn cái đã.
Thế Nam thấy Hiểu Đồng đến gặp Đình Khiêm, nãy giờ sắc mặt anh lo lắng, buồn rầu.
Đình Khiêm hỏi Hiểu Đồng gì đó với vẻ mặt nghiêm trọng. Như ng cô chỉ mĩm cười trấn an anh.
Đình Khiêm vội lấy trong người ra một gói nhỏ được bọc lại kỹ càng.
Nói gì đó rất nhỏ khiến hai mắt Hiểu Đồng đỏ hoe. Cô gật đầu, bỏ vào
túi.
Thế Nam cảm thấy rất lạ,dường như đã xảy ra chuyện gì rồi. Rõ ràng
Hiểu Đồng rất ghét giám đốc Vương mà tại sao lại ôm cánh tay của lão,
dựa người vào lão.
Giám Đốc Vương chào tạm biệt các bạn của ông xong đi đến quàng tay
qua eo của Hiểu Đồng nhưng cô đã hất tay lão ra. Cô xòe tay trước mặt
lão nói nhỏ gì đó.
Giám đốc Vương cười khuẩy, rồi đưa tay vào trong túi rút ra một tờ giấy mỏng như một tờ séc đưa cho Hiểu Đồng.
Hiểu Đồng cầm lấy, nhìn ngắm kỹ lưỡng , như xác nhận xong, cô thở
phào nhẹ nhõm, rồi cẩn thận đưa cho Đình Khiêm. Đôi mắt cô đỏ hoe, cả
thân hình run rẩy.
Hiểu Đồng xoay người nhìn thấy Thế Nam đang nhìn mình thì hơi lúng túng quay mặt đi.
Hiểu Đồng đưa tay uống cạn một hơi ly rượu trên bàn của anh chàng Tuấn barterner. Khiến anh chàng này tròn xoe mắt.
Rồi Hiểu Đồng loạng choạng theo sau lưng giám đốc Vương.
Thế Nam cảm thấy rất lạ, càng nghĩ càng cảm thấy không ổn nhưng cậu
lại không dám can thiệp vào. Vì Thế Nam biết Hiểu Đồng ghét ai can thiệp vào cuộc sống của cô.
Hiểu Đồng và giám đốc Vương đi được một lúc thì Vĩnh Phong bước ra. Tâm trạng thật nặng nề.
- Cậu sao thế - Thế Nam lo lắng hỏi.
- Mình không sao cả.
Vĩnh Phong vừa trả lời vừa thả người đánh phịch trên bộ ghế so pha đắt tiền. Với tay lấy chai rượu uống ừng ực.
Thế Nam ngập ngừng nói:
- Lúc nãy mình thấy Hiểu Đồng và giám đốc Vương ….
- Đừng có nhắc cô ta trước mặt mình, mình không muốn nghe tên của cô gái xấu xa đó …
Vĩnh Phong gào lên ngắt lời. Thế Nam đành thở dài im lặng.
Đình Ân từ ngoài hộc tốc chạy vào, cô chạy đến bên Đình Khiêm nắm lấy áo anh ta, tức giận hỏi:
- Hiểu Đồng đâu?
Thế Nam khi nghe đến tên của Hiểu Đồng cũng bất giác quay đầu lại, chỉ có Vĩnh phong vẫn thờ ơ, tiếp tục uống rượu.
Đình Ân hét lớn khiến cho mọi người đều quay đầu nhìn cô. Nhưng cô mặc kệ, cô chỉ muốn Đình Khiêm trả lời cho mình.
- Đã đi rồi- Đình Khiêm chậm rãi trả lời.
Bốp …..
Một cái tát được giáng xuống ngay trên má Đình Khiêm, cái tát thật mạnh như dùng hết sức mình của người tát.
Lập tức dấu bàn tay năm ngón hiện rõ trên khuôn mặt trắng trẻo của Đình Khiêm, khóe miệng cậu chảy ra một chất màu đỏ.
Anh chàng Tuấn bất ngờ đến nỗi đánh rơi cái ly trên tay xuống đất, vỡ ra thành nhiều mãnh.
Mọi người còn chưa hết bất ngờ thì lại nghe tiếng Đình Ân gào lên:
- Anh là đồ xấu xa, đồ khốn khiếp, đê tiện….
Vừa nói, Đình Ân vừa lao vào đấm lên ngực Đình Khiêm thật mạnh,
nhưng anh không nhíc nhích, cứ để mặt cho Đình Ân đánh. Cõi lòng anh
cũng rất đau khổ khi chọn lựa cách này.
Đình Khiêm biết thế nào Đình Ân cũng ngăn cản cho nên anh và Hiểu
Đồng không hề để cho Dình Ân biết. Nhưng Đình Ân đâu phải là một cô gái
ngốch nghếch.
Cô luôn quan tâm đến Hiểu Đồng, thương Hiểu Đồng và bé Đường như ruột thịt. Cho nên một biểu hiện dù rất nhỏ của Hiểu Đồng cô cũng nhận ra.
Đình Ân tiếp tục gào lên:
- Hiểu Đồng mà có chuyện gì thì em sẽ hận anh suốt đời này, anh nghe rõ chưa.
Đình Ân đau khổ quay lưng định bỏ chạy, chợt cô nhìn thấy ở nơi đó
một ánh sáng. Một ánh sáng tuy lạnh lẽo nhưng đó là thứ ánh sáng duy
nhất của cô vào đang đứng giữa mây đen bao phủ này.
Một cảm giác sung sướng trỗi dậy trong lòng Đình Ân, cảm giác thật nhẹ nhõm.
Đình Ân vội vàng lao đến ánh sáng ấy.
Thế Nam nhìn thấy vẻ mặt đau khổ sắp khóc chuyển sang vui sướng của
Đìmh Ân khi thấy mình và thấy cô chạy về phía mình. Cậu biết chắc Hiểu
Đồng đã xảy ra chuyện.
Không chờ cho Đình Ân nói, Thế Nam hỏi ngay lập tức:
- Hiểu Đồng đã xảy ra chuyện gì.
Đình Ân xúc động ghẹn ngào nói:
- Anh Thế Nam, anh Vĩnh Phong xin hai người hãy cứu Hiểu Đồng.
Hai chiếc xe mô tô chạy vù vù trên con đường đã bắt đầu vắng. Hai
chiếc xe không chạy ở lằn đường bên trong mà chạy ở đường xe tải.
Vĩnh Phong chạy trước, Thế Nam đèo Đình Ân chạy sau. Thế Nam kéo Đình Ân cùng lên xe với mình vì cậu biết Vĩnh Phong không đời nào để cho
Đình Ân lên xe mình.
Chưa có cô gái nào được phép đến gần chiếc xe của cậu chứ đừng nói đến là ngồi lên đấy.
Mà Thế Nam cũng biết Đình Ân rất lo lắng cho Hiểu Đồng nên cũng không nỡ bỏ rơi cô lại. Cậu đưa tay kéo hai tay của Đình Ân ôm chặt eo mình.
Cả thân người cô ngã ập vào lưng cậu.
Thế Nam không hiểu động tác của cậu đã làm cho ai kia loạn nhịp.
Vĩnh Phong vừa chạy vừa tự rủa thầm mình sao quá ngu ngốc, sao không
nhận ra đôi mắt muốn khóc ấy của cô. Không nhận ra bờ vai đang run lên
của cô nếu không phải cô đang sợ hãi.
Tại sao lại tin vào sự thay đổi kì lạ của cô.
Nếu lúc đó cậu đến giữ chặt lấy cô. Nếu cậu giữ chặt lấy cô, biết đâu cô sẽ khóc mà kể cho cậu nghe. Giá như …giá như…
Vĩnh Phong muốn nổ tung ra, cậu nắm chặt tay ga xoay mạnh, xe tăng tốc càng chạy nhanh hơn.
Cậu nhớ lại lúc Thế Nam lao đến nắm áo Đình Khiêm giận dữ hỏi:
- Nói mau! Giám đốc Vương đưa Hiểu Đồng đi đâu.
Đình Khiêm đau khổ nói:
- Ông ta đã đưa tiền rồi. Bây giờ đã quá muộn.
Bốp ….
Một nấm đấm vào mặt Đình Khiêm ngay nới Đình Ân vừa tát khiến Đình
Khiêm ngã ngữa ra sau. Bây giờ Mặt của Đình Khiêm không còn in năm ngón
tay của Đình Ân nữa mà thay vào đó là một màu tím.
- Nếu anh còn không nói, tôi sẽ giết chết anh.
Vĩnh Phong gào lên sau khi cho Đình Khiêm một cú đấm. Đình Khiêm dùng tay ôm lấy mặt lí nhí nói:
- Khách sạn Phong Lệ. Tôi đã đưa cho Hiểu D(ồng một viên thuốc ngủ để cô ấy không ….
Chẵng để cho Đình Khiêm nói hết, Vĩnh phong vừa bỏ đi vừa móc điện thoại gọi ngay cho trợ lí của ba mình:
- Tìm ngay cho tôi số điện thoại của khách sạn Phong Lệ. Bảo quản lí của khách sạn gọi điện thoại cho tôi.
Cậu đi ra, đeo headphone trên tai cho tiện việc chạy xe, theo sau là Thế Nam và Đình Ân.
Ngồi trên xe của giám đốc Vương, Hiểu Đồng nhớ lại lúc cô nghe điện thoại liền chạy đến bệnh viện.
Mẹ cô đang nằm thở bằng ống oxy, trên người ba đầy dây nhợ, khuôn mặt bà tiều tụy đi nhiều. Cô đau đớn khi nghe bác sĩ nói bệnh tình của mẹ
cô đã trở nặng từ lâu nhưng bà đã cố giấu giếm.
Hiểu Đồng nhớ lại nét mặt tươi cười của mẹ bảo rằng bà thấy khỏe hơn
nhiều rồi. Hóa ra bà đang kìm nén. Bà không muốn Hiểu Đồng phải cực khổ hơn nữa nên một mình bà ôm lấy đau đớn.
Cô tìm bác sĩ Nhân hỏi chuyện, bác sĩ Nhân nhìn Hiểu Đồng nói:
- Bệnh tình của mẹ cháu đôt nhiên có chuyển biến xấu cộng với việc
dấu diếm bệnh tình nên bệnh càng trầm trọng hơn. Hiện nay mẹ cháu rất
yếu, cần tiến hành mổ gấp, không thể chần chừ lâu được nữa.
- Vậy chi phí ca mổ bao nhiêu vậy bác.
- Bác biết cháu không có tiền nên bác sẽ nên bác sẽ trả trước giúp cháu. Khi nào cháu có tiền thì …
- Dạ không, cháu có thể xoay sở được, bác đã giúp cháu quá nhiều rồi.
Huống hồ cháu vẫn còn mắc nợ bác. Hãy cho cháu biết số tiền chi trả cho
ca mổ.
- Dựa vào hoàn cảnh của cháu, bệnh viện đã cố giảm bớt nhưng chi phí vẫn còn rất cao, khoảng 150 triệu đồng.
Thế Nam bám sát xe của Vĩnh Phong ở phía sau. Bất chợt một chiếc xe cảnh sát giao thông từ đằng sau hú còi chạy theo.
Thế Nam liền ra hiệu cho Vĩnh Phong cứ chạy đi để mình ở lại đánh lạc hướng cảnh sát. Sau đó xe của Thế Nam từ từ giảm tốc. Sau đó quẹo vào
một đường khác, xe cảnh sát lập tức bám theo.
- Mẹ của Hiểu Đồng cần tiền để mổ để giữ mạng sống. Hiểu Đồng không còn cách nào khác đành bán mình cho giám đốc Vương, mặc cho lão giày xéo.
Tiếng nói của Đình Ân cứ vang mãi trong tai của Vĩnh Phong. Giám đốc
Vương, nếu ông dám động vào một sợi tóc của Hiểu Đồng tôi nhất định sẽ
khiến ông sống không bằng chết.
Một bản nhạc vang lên.
Vĩnh phong nhấn vào headphone. Giảm tốc độ lại.
- Alô!
Đầu kia lập tức vang lên tiếng nói.
- Cậu Phong! Tôi là quản lý Trung của khách sạn Phong Lệ. Trợ lí Nam đã bảo tôi gọi cho cậu.
- Giám đốc Vương của công ty Vương Hoạt có đến không.
Quản lí Trung nghe giọng của Vĩnh phong thì hơi run sợ. Tuy chưa
gặp mặt lần nào nhưng ông có thấy hình và nghe nói rất nhiều về Vĩnh
Phong. Cậu ba của tập đoàn Nguyên Thành Phong. Mà khách sạn Phong Lệ là
khách sạn sang trọng bậc nhất ở đây thuộc tập đoàn Nguyên Thành Phong.
- Dạ có! Ông ấy đi cùng một cô gái trẻ, rất xinh đẹp, họ đang đứng ở quầy nhận phòng.
- Tìm cách kéo dài thời gian đợi tôi đến.
- Dạ vâng.
Vĩnh Phong lại tiếp tục tăng tốc.
Tại khách sạn Phong Lệ.
Quản lí Trung nhận điện thoại xong liền đi về phía quầy. Ông giả lả chào:
- Giám đốc Vương, chào ông. Mấy tuần nay ông đi đâu mà chẳng ghé thăm
khách sạn của tôi. Ông chê khách sạn tôi phục vụ không chu đáo à.
Giám đốc Vương quay lại thấy quản lí Trung thì cả cười:
- Đâu có. Vì dạo này bận việc quá nên không rảnh ghé qua Với lại …-
giám đốc Vương kề tai quản lí Trung nói - …dạo này không có em nào ưng ý cả. Tìm mãi mới có một em.
Lão hất đầu về phái Hiểu Đồng. Quản lí Trung liền đưa mắt nhìn cô dò xét.
Hiểu Đồng thấy quản lí trung nhìn mình soi mói, cô ngượng ngùng quay mặt đi, vẻ mặt ửng hồng hơi lúng túng.
Haiz! Lại một con cừu non nữa. Quản lí Trung cười thầm, cô ta còn
quá trẻ, chỉ mới độ 20, nhưng rất xinh đẹp. Một sắc đẹp nghiêng nước
nghiêng thành, đánh ngục bất cứ thằng đàn ông nào.
Nhưng quản lí Trung không hề quên đi nhiệm vụ của mình. Ông tìm cách câu giờ.
- Giám đốc Vương, khách sạn chúng tôi vừa chế biến một món ăn đặc biệt
vừa ngon miệng, vừa bồi bổ sức khỏe. Đảm bảo ông sẽ hài lòng. Không biết giám đốc Vương có muốn dùng thử không.
Ông ta đưa mắt nhìn Hiểu Đồng dò hỏi, nhưng cô lạnh lùng nói:
- Tôi không đói, không muốn ăn.
Giám đốc Vương dù cũng hơi đói bụng nhưng nghe Hiểu Đồng nói vậy thì
bèn thôi. Dù có hơi đói bụng nhưng được ở bên người đẹp càng sớm càng
tốt khiến hắn không còn cảm giác đói. Một khắc đêm xuân đáng ngàn vàng
mà, hắn hí hửng nghỉ.
- Vậy ông có muốn dùng nước gì không.
Dù khác sạn lúc nào trong tủ lạnh cũng có đầy đủ các loại nước nhưng lão béo muốn thưởng thức rượu. Rượu ngon gái đẹp còn gì bằng. Lão bèn
gọi một chai rượu đắt tiền.
- Được. Tôi sẽ cho người mang lên ngay – Biết không thể trì hoãn được
thêm, quản lí Trung đành cầm chìa khóa phòng – Để tôi dẫn ông lên phòng.
Giám đốc Vương tuyệt đối không nghi ngờ gì về hành động kì quặc này
của quản lí Trung. Trước đây ông thường xuyên ghé qua đây nên cũng có
qua lại với quản lí Trung nhưng chưa lần nào quản lí trung đích thân đưa ông đi nhận phòng. Đó cũng là cái giá của quản lí một khách sạn cao
cấp. Nhưng lần này quản lí Trung lại đích thân đưa đi, giám đốc Vương
chỉ nghỉ đơn giản là do hai bên quen biết đã lâu thôi, và quản lí Trung
nể trọng ông. Nghĩ vậy giám đốc Vương không khỏi tự hào.
Thang máy mở ra, quản lí Trung bước vào trước, ông nhanh tay bâm
hàng loạt số tầng đến khi giám đốc Vương và Hiểu Đồng bước vào, ông mới
ung dung đóng cửa lại rồi bấm số tầng cần đến.
Ông cười thầm khi nhìn thấy vẻ mặt nóng lòng của giám đốc Vương. “Giám đốc Vương xin lỗi nha, còn hơi lâu đó”.
Cứ đến một tầng thì thang máy lại mở ra nhưng chẳng có ma nào bước vào.
Giám đốc Vương tức tối vẻ mặt hầm hầm.
Quản lí Trung cười đắc chí nói:
- Chắc là đứa bé nào nghịch ngợm rồi. Xin lỗi giám đốc Vương.
Người mừng nhất với sự mất thời gian này chính là Hiểu Đồng. Cô chỉ
muốn thời gian ngừng lại mãi hay là thang máy bị trục trặc . Nhưng càng
đến gần, cô càng sợ hãi. Hiểu Đồng chỉ muốn bỏ chạy ra khỏi đây ngay lập tức.
Nhưng nghĩ đến mẹ cô phải dằn lòng ở lại.
Pong…. Tiếng mở cửa thang máy ở tầng cuối cùng vang lên. Hiểu Đồng run rẩy bước ra khỏi thang máy, đôi chân
gần như không còn chút sức lực nào cả.
Không được, mình phải chấp nhận thôi, vì mẹ vì bé Đường, Hiểu Đồng mày không có quyền lựa chọn.
Còn 100 triệu, chỉ cần cô bước vào cánh cửa kia thì 100 triệu sẽ đến tay Đình Khiêm ngay lặp tức. Mẹ cô sẽ không phải chịu khổ sở thêm nữa.
Chí cần được mổ là mẹ cô lại tiếp tục được sống bên cạnh hai chị em cô.
Bé Đường đã không có cha, cô nhất định không để bé Đường phải mất cả mẹ
nữa.
Cả 3 dừng lại ở số phòng 133.
Quản lí Trung nhìn gương mặt nóng ruột của giám đốc Vương biết rằng mình không thể tr2i hoãn được nữa. Dù sao thì giám đốc Vương cũng là
một khách hàng quan trọng của khách sạn, cũng là một doanh nhân lớn nên
không thể đắc tội với ông được.
Cánh cửa phòng cuối cùng đã được mở ra. Giám đốc Vương hí hửng bước
vào, ông ta cảm thấy hới khó chịu khi quả lí Trung vẫn còn đứng đó. Thấy vậy quản lí Trung đành cáo từ ra ngoài, sau vài câu dò hỏi xem họ co
cần gì nữa không.
Quản lí Trung vừa đi khỏi, một cơn ớn lạnh kéo đến khiến Hiểu Đồng
run cầm cập. Giám đốc Vương không bỏ lỡ một phút giây nào, ông ta nhào
đến ôm Hiểu Đồng, nhưng Hiểu Đồng đã đẩy ông ra, cố làm ra vẻ lạnh lùng, cô nói:
- Giám đốc Vương xin ông thực hiện đúng giao dịch với tôi. Chuyển ngay 100 triệu còn lại cho Đình Khiêm.
Giám đốc Vương cả cười với đôi mắt cực kỳ nguy hiểm của một loài sói:
- Được ! Được! Tôi có thiếu gì tiền, chỉ thiếu người đẹp. 100 triệu
không thành vấn đề, chỉ cần tối nay em hầu hạ tôi chu đáo , khiến toi6
vui lòng thì đừng nói là 100 triệu, một tỷ còn được.
Nói rồi ông ta cầm điện thoại lên và bấm số.
- Giao tiền đi.
Ông ta nói gọn lỏn có 3 chữ rồi tắt máy. Sau đó bắt đầu xông vào Hiểu Đồng, nhưng Hiểu Đồng lại tiếp tục đẩy ông ta ra nói:
- Tôi phải chờ điện thoại xác định của Đình Khiêm đã.
- Được, vậy thì tôi vào tắm đây.
Trông khi chờ đợi, Hiểu Đồng lấy cho mình môt cốc nước rồi mở cái gói nhỏ mà Đình Khiêm đưa cho mình ra. Lấy viên thuốc bỏ vào trong nước,
Viên thuốc sôi lên ùn ục rồi tan biến vào trong nước.
Tiếng nước chảy ào ào trong buồng tắm vang ra, rồi nhanh chóng im bặt.
Cạch…..cánh cửa buồng tắm được mở ra, một thân hình béo ú quấn trong
cái áo tắm trắng muốt của khách sạn, lộ ra đôi chân đầy lông lá của
giám đốc Vương.
Giám đốc Vương bước ra, hắn nhìn Hiểu Đồng bằng cặp mắt dâm đãng, đôi môi trễ xuống. Hiểu Đồng trông thấy bộ dạng hắn như thế thật chỉ muốn
nôn. Cô hít một hơi thật sâu, tống hết những sợ hãi trong lòng. Cầm ly
nước uống hết một hơi.
Giám đốc Vương đến bên cạnh, giơ tay vuốt ve khuôn mặt trắng hồng
của hiểu Đồng, cô quay mặt đi né tránh bàn tay gớm ghiếc của lão.
Giám đốc Vương tức tối nắm lấy cầm của Hiểu Đồng bóp mạnh.
- Ngoan ngoãn nghe lời đi, cô nghĩ có thể thoát khỏi tôi à.
Lão đẩy mạnh Hiểu Đồng xuống nệm, cô rơi tự do xuống cái nệm mềm mại
nhưng lạnh lẽo, cả người bắt đầu không còn chút sức lực nào, bóng dáng
giám đốc Vương nhòe đi trong mắt cô.
Lão dê già hấp tấp ngồi xuống bên cạnh Hiểu Đồng, bàn tay bắt đầu sờ soàng khắp người cô.
Cảm giác buồn nôn trực trào trong cuốn họng Hiểu Đồng, cảm giác buồn
ngủ ập đến, hai cảm giác này hòa trộn nhau làm ý thức củ Hiểu Đồng rơi
vào hỗn loạn.
Khi những ngón tay to bè kia trược lên ngực cô. Lần lượt những chiếc cúc áo được mở ra.
Những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống, Hiểu Đồng nghĩ đến mẹ, nghỉ đến bé Đường.
Rồi gương mặt của Vĩnh Phong xuất hiện trong đầu Hiểu Đồng. Cô bắt đầu thấy hối hận cho hành động ngu ngốc của mình.
Trong đầu cô bắt đầu gào thét:”Vĩnh Phong! Anh đang ở đâu, mau đến cứu em”
………………..
Rầm …………..
Cánh cửa phòng cô bị ai đó đạp vỡ tung ra, môt bóng hình cao lớn lao vào, nhưng Hiểu Đồng không thể nhìn thấy khuôn mặt của người đó, cô đã
không còn ý thức nữa.
Hiểu Đồng nhìn thấy mẹ và bé Đường đang chơi xích đu bên cái cây cổ
thụ to lớn ở căn nhà củ của cô. Căn nhà mà đã từ lâu không còn thuôc vể
cô nữa rồi. Nhưng nó thuộc về người con trai mà cô yêu: Vĩnh Phong. Nụ
cười của mẹ và bé Đường vang vọng khắp nơi.
Ở trên sân thượng, Hiểu Đồng nhìn thấy Vĩnh Phong và một cô gái nào đó đang âu yếm với nhau trông họ thật hạnh phúc.
Chẳng ai nhìn thấy cô cả, Hiểu Đồng đứng trơ trọi một mình, cô đơn,
lạnh lẽo đang gọi tên họ, nước mắt đang lăn dài trên gương mặt cô: sự
đau khổ, sự tuyệt vọng.
Một bàn tay ấm áp giữ lấy những cánh tay đang vung vẩy sợ hãi của
Hiểu Đồng, vồ về cô, lau sạch những giọt nước đọng trên nét mặt cô. Đến
khi Hiểu Đồng lại chìm vào giấc ngủ.
……………..
Ánh sáng len lỏi từng tấc từng tấc vào trong căn phòng, đã gần 10 giờ trưa.
Đầu vẫn còn thấy choáng voáng, hiểu Đồng dần mở mắt ra. Ánh sáng chói chang khiến Hiểu Đồng hơi khó chịu, cô phải nhắm mắt lại rồi từ từ mở
mắt ra trở lại.
Một bóng hình cô đơn đang đứng trầm tư nhìn ra ngoài cửa sổ của căn
phòng, gió thổi những tấm màn phất phơ khiến cho dáng người ấy càng mờ
ảo. Dáng người quen thuộc quá. Hiểu Đồng phải cắn chặt môi để ngăn cơn
xúc động mạnh phát ra.
Sao anh lại ở đây. Là cô hoa mắt ư. Là cô nghĩ đến anh nhiều quá ư.
Vĩnh Phonh! Nếu bây giờ là mơ thì xin giấc mơ này dừng mãi, để em có thể nhìn mãi bóng dáng này của anh.
- Em tỉnh rồi sao?- Giọng nói trầm ấm vang lên, Vĩnh Phong xoay người
lại nhìn Hiểu Đồng mĩm cười, nụ cười ấm áp hòa nguyện trong nắng gió.
Hiểu Đồng bật khóc.
- Sao em lại khóc.
- Vì em sợ - Hiểu Đồng nghẹn ngào nói.
- Đã không sao rồi. Đã có anh bên cạnh em rồi. Đừng khóc nữa.
Vĩnh Phong âu yếm vuốt ve gương mặt cô. Nhưng Hiểu Đồng lắc đầu:
- Em sợ giấc mơ này biến mất, anh không còn ở bên cạnh em nữa.
- Khờ quá!. Em không phải đang mơ. Là anh đang ở bên cạnh em, anh mãi
mãi ở bên cạnh em. Anh sẽ không bao giờ biến mất trừ khi anh chết.
Vĩnh Phong ôm chặt Hiểu Đồng vào lòng, truyền hơi ấm của anh vào cô, muốn giữ mãi cô trong lòng mình. Người đang sợ hãi chính là cậu, sơ cô
sẽ đi đến một nơi nào đó, biến mất khỏi mắt cậu.
Vĩnh Phong nhớ lại câu chuyện mà tối hôm qua Đình Ân đã kể. Câu chuyện về cuộc đời của Hiểu Đồng.
Thế Nam và Đình Ân sau khi ra hiệu cho Vĩnh Phong chạy trước, hai
người chạy chậm lại chờ đợi chiếc xe cãnh sát giao thoi6ng chạy đến gần
mình rồi mới lao nhanh về phía trước. Chạy vào một con đường khác, nhử
cho cảnh sát đuổi theo.
Thế Nam cũng là một trong những tay đua kiệt xuất. Chẳng khó khăn gì
khi bỏ rơi hai tay cảnh sát phía sau. Cậu mĩm cười đắc thắng.
Chỉ có Đình Ân là khốn khổ nhất. Lần đầu cô ngồi xe lao đi với tốc độ khủng khiếp như thế, lại thêm mối lo lắng cho Hiểu Đồng. Nhưng cái cảm
giác tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực mới là cái làm cô khốn khổ nhất.
Cô và Thế Nam, giữa hai người không có lấy một khoảng cách nào. Người cô áp sát vào lưng cậu, tay cô quàng chặt lấy eo cậu, từ từ cảm nhận sự ấm áp tỏa ra từ cậu. Đình Ân cảm thấy tật choáng váng.
Hơn hai mươi phút sau họ đã có mặt tại khách sạn Phong Lệ.
Đình Ân vẫn còn choáng váng nên không hề biết cô và Thế Nam đã đến
khách sạn Phong Lệ từ bao giờ. Tay cô vẫn ôm chặt lấy eo Thế Nam.
Thế Nam vỗ nhẹ vào tay Đình Ân:
- Đình Ân! Chúng ta đến nơi rồi.
Nghe Thế Nam gọi, Đình Ân mới sựt tỉnh, cô vội buông tay ra khỏi eo
Thế Nam, luống cuống leo xuống xe. Do quá hấp tấp mà cô suýt bị ngã,
cũng may là Thế Nam giữ kịp cô lại.
Đình Ân đỏ cả mặt ngượng ngùng nói:
- Cám ơn anh. Thật là xấu hổ.
Nhưng Thế Nam cười, nụ cười của cậu càng khiến Đình Ân hỗn loạn hơn.
- Không sao. Lần đầu đi xe ai cũng vậy hết. Em không biết là mình can
đảm lắm đâu. Ai ngồi sau xe anh cũng phải la hét liên hồi, còn em chỉ
nhắm chặt mắt lại mà thôi.
Đình Ân nhoẻn miệng cười xấu nói nói thầm trong bụng:” Không phải em
không la hét giống người ta, mà là không còn sức để la hét thôi”
Thế Nam định móc điện thoại ra gọi cho Vĩnh Phong nhưng đã nghe thấy
tiếng la hét vang xin của giám đốc Vương. Cả hai vội chạy lại.
- Cậu Phong tôi biết lỗi rồi, từ nay tôi không dám động vào người của cậu nữa đâu.
Giám đốc Vương mặt mày thâm tím đang quỳ gối dập đầu xin Vĩnh Phong
tha mạng. Xung quanh mọi người đến xem nhưng không ai dám nói gì.
Vĩnh Phong vẻ mặt sát khí đằng đằng như muốn giết người, đang đạp cho lão mấy cước.
Thế Nam vội lao đến can ngăn:
- Vĩnh Phong, đủ rồi.
Đình Ân cũng vội chạy đến nhưng cô không can ngăn Vĩnh Phong mà chạy đến tát cho lão dê già một cái tát nảy lửa.
- Đồ chiệt tiệt, ông đã làm gì Hiểu Đồng rồi.
Giám đốc Vương sợ sệt phân bua.
- Tôi chưa làm gì hết. Cậu Vĩnh Phong đã đến đúng lúc tôi ….
Lão vội im bặt.
Thế Nam cũng hận muốn giết chết lão nhưng cậu vốn là người trầm tính và lí trí. Nếu càng làm lớn chuyện ra thì người thiệt thòi là Hiểu Đồng mà thôi.
- Được rồi ông mau đi đi. Đừng để cho tụi tôi gặp mặt ông nữa.
- Cút …- Vĩnh Phong gầm lên đầy giận dữ.
Giám đốc Vương sợ vỡ cả mật, lồm cồm bò đi.
Thế Nam kéo Vĩnh Phong và Đình Ân đi vào trong.
- Chúng ta lên xem Hiểu Đồng thế nam rồi.
Đám đông từ từ giải tán.
Sau khi cài lại nút áo cho Hiểu Đồng và lau người cho cô ấy. Đình Ân đi đến ên Vĩnh phong và Thế Nam mếu máo nói:
- Hiểu Đồng thật là một cô gái bất hạnh. Cuộc đời cô phải gánh chịu
nhiều sóng gió. Liệu còn sóng gió nào ập đến bên đời cô ấy nữa không.
Rồi Đình Ân ngồi xuống, bắt đầu run run kể lại cuộc đời của Hiểu
Đồng. Nhưng khổ đau mà một cô gái còn nhỏ như cô phải gánh chịu.
Cô bé Đình Ân lúc đó mới 8 tuổi,
gia đình cô rất nghèo, lại còn bà nội bị bệnh nặng. Ba cô là Đình Trung
làm tài xế cho ba Hiểu Đồng – ông Quốc Kiện.
Hai người từ trước vốn là bạn bè lâu ngày gặp lại, thấy bạn lâm vào
hoàn cảnh khó khăn lại thất nghiệp. Ông Quốc Kiện kéo Đình Trung về làm
tài xế cho mình. Đối đãi rất chân tình. Chỉ những lúc cần xe đi công
việc thì Đình Trung phải thường trực. Nếu như Quốc Kiện làm việc ở công
ty thì Đình Trung có thể rỗi rãi chạy về chăm sóc mẹ rồi quay xe trở
lại sau.
Năm đó do bệnh tình bà nội Đình Ân trở nặng, Đình Trung phải xin
nghỉ việc ở nhà chăm sóc mẹ. Vào một buổi chiều, một chiếc xe sang
trọng đỗ xịch trước cửa một ngôi nhà ọp ẹp. Cô bé Đình Ân đang chạy nhảy trước sân nhà.
Trò chơi duy nhất của cô là những trò chơi thảy gạch. Bạn của cô là cây cối èo uột xung quanh.
Cô ngơ ngác nhìn chiếc xe sang trọng kia, thèm được sờ tay vào nó dù
chỉ một lần. một bàn chân nhỏ nhắn trong một đôi giày màu hồng xinh xắn
bước xuống.
Gương mặt bầu bỉnh, đôi mắt to tròn, mái tóc búi hai bên trông đáng
yêu, cô bé Hiểu Đồng từ từ bước xuống, trên tay là ôm một con gấu bông
màu hồng rất xinh. Nhìn con gấu bông ấy, cố bé Đình Ân bỗng thèm thuồng
được ôm và vuốt ve những sợi lông mịn màng của con gấu.
Sau lưng Hiểu Đồng là một người đàn ông uy nghi nhưng phúc hậu. Ông
ăn bận rất sang trọng và lịch lãm, trên tay còn xách một giỏ trái cây
rất bự.
Ông âu yếm nhìn cô con gái, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con gái mình, giữ chặt theo mỗi bước chân bé nhỏ kia.
Ông mĩm cười nhìn Đình Ân hỏi:
- Ba Trung có nhà không con.
Ông Trung đang chăm sóc mẹ trong nhà nghe tiếng xe vội chạy ra. Ông ngạc nhiên định kêu :
- Giám …..
Nhưng ông chợt nhớ người bạn này của mình thích được gọi tên thân mật hơn nên ông đành nói:
- Sao cậu lại đến đây.
Ông Quốc Kiện cảm thấy hài lòng với lối xưng hô này của bạn.
- Mình đến thăm bệnh tình của bác. Bác sao rồi, đã khỏe hơn chút nào chưa.
Đình Trung giọng khàn khàn buồn rầu nói.
- Tuy dạo này mẹ mình sắc mặt có tốt hơn dạo trước nhưng vẫn không
được khỏe lắm. Cám ơn cậu đã đem tiền đến giúp đỡ mình. Quả thật không
có số tiền đó, chắc bây giờ mẹ mình ….
Đình Trung xúc động, không thể nói tiếp.
Quốc Kiện vỗ vỗ vai bạn an ủi.
- Mình muốn vào thăm bác một lúc được không?
Đình trung gật đầu rồi đi vào trước.
- Bé Đồng, con ở đây chơi với bạn, không được chạy lung tung biết chưa.
Bé Đồng đung đưa hai bím tóc gật đầu, hơi sợ sệt nhìn về phía cô bạn
gầy nhom, ốm nhách và rách rưới kia. Tay siết thật chặt con gấu bông.
Hai cô bé đều mở to mắt nhìn nhau e dè.
Nhưng rồi nỗi thèm khát được chạm tay vào con gấu bông của Đình Ân dâng lên mãnh liệt, cô bé tiến về phía bé Đồng.
Một thiên thần bé bỏng đáng yêu hiện lên trước mắt cô bé Đình Ân.
Thiên thần mặc một chiếc váy ren màu hồng, cái miệng nhỏ xíu hồng hồng,
đôi tất dài màu hồng ôm lấy đôi chân nhỏ nhắn kia.
Cô bé Đình Ân vừa đưa tay chạm vào con gấu bông thì cô bé thiên thần
kia vội rụt người lui về sau mấy bước rồi nhìn chầm chầm vào cô bé rách
rưới trước mặt mình.
Đình Ân cảm thấy khó chịu khi không được chạm tay vào con gấu. Cô bé quay mặt đi tỏ vẻ bất cần nhưng trong bụng luyến tiếc. Cô bé trở về trò chơi lúc nãy của mình trong sự quan sát của cô bé thiên thần kia.
Rồi Đình Trung và Quốc Kiện cũng đi ra. Họ tạm biệt nhau.
- Chào bác đi con - Quốc Kiện đến bên con gái nhỏ cười rạng rỡ.
- Con chào bác .
Đình Trung xoa đầu bé Đồng khen.
- Bé Đồng ngoan quá. Con bé đáng yêu như mẹ vậy.
- Con bé là báu vật quý nhất trên đời này của mình – Quốc Kiện hạnh
phúc ôm con gái vào lòng – Thôi cha con mình phải về rồi, Du Cẩm đang
nấu cơm đợi ở nhà.
Đình Ân cũng đến chào Quốc Kiện, cô bé cũng không muốn thua kém cô bé thiên thần kia.
- Con chào bác.
- Chào con – Quốc Kiện cũng mĩm cười chào lại cô bé Đình Ân.
Ông móc trong bóp ra ít tờ giấy bạc đưa cho Đình Ân.
- Bác cho hai anh em cháu để dành ăn bánh.
Nhưng Đình Trung đã xua tay:
- Không được đâu, cậu đã đem tiền đên giúp mình chữa bệnh cho mẹ rồi ….
- Cái cậu này! Đây là mình cho các cháu để dành ăn bánh. Lúc nãy đi vội không kịp mua thứ gì làm quà cho hai cháu nên cậu cứ nhận đi, đừng phụ
tấm lòng của mình.
Đình Trung đành miễn cưỡng nhận.
- Cám ơn bác đi con.
Đình Ân sung sướng cầm những tờ giấy bạc mà từ nhỏ đến lớn cô bé chưa từng được thấy, có lẽ nhiều bằng một tháng lương của ba mình. Có lẻ sẽ
mua được nhiều quần áo đẹp và đồ chơi mới. Có lẻ sẽ mua được nhiều thức
ăn ngon……
- Mình về đây.
Quốc Kiện nắm tay con gái ra về nhưng khi vừa mở cửa xe ra thì bé
Đồng, đột nhiên quay mặt lại nhìn Đình Ân chăm chú sau đó chạy về phía
Đình Ân, nhét con gấu bông vào tay Đình Ân rồi vụt chạy lên xe.
Quá bất Đình Ân không kịp phản ứng gì chỉ giữ chặt con gấu bông rồi đưa mắt nhìn theo bóng dáng cô bé thiên thần kia.
Chiếc xe đã lăn bánh, cha con hai người họ đang đùa giỡn rất vui vẻ, rất hạnh phúc.
Ôm chặt con gấu bông vào người. cô bé Đình Ân cảm thấy cả người lâng lâng hạnh phúc. Lớp lông thật mịn màng, cảm giác khi dụi mặt vào thật
dễ chịu. Đình Ân sung sướng đến phát điên.
Thì ra không phải ghét, không phải khinh bỉ bộ dạng rách rưới đen
nhẻm xấu xí của mình mà đơn thuần chỉ là hơi rụt rè hơi sợ sệt. Thì ra
trên đời này thật sự có thiên thần.
Suốt cả tối, Đình Ân chẳng bảo giờ rời con gấu bông ra. Chẳng chịu
cho Đình Khiêm rờ tay đến một lần. Cứ thế bé Đình Ân ôm con gấu bông
chìm vào trong giấc ngủ, giấc ngủ hạnh phúc nhất từ lúc cô bé được sinh
ra.
Sau đó những ngày tháng hạnh phúc lại kéo đến. Tuy không phải là
những bộ đồ mới nhưng đó là những bộ đồ thật đẹp rất nhiều đồ chơi mà cả đời Đình Ân cũng chưa được ngắm. Những đôi giày đáng yêu. Nhưng đồ chơi của Đình Khiêm thì hoàn toàn mới.
Ông Quốc Kiện cứ bảo đó chỉ là đồ bé Đồng không mặc nữ nhưng đó lại
là những bộ đồ còn mới tinh và có cả bộ váy hồng mà Hiểu Đồng đã mặc khi đến nhà Đình Ân.
Đình Ân sung sướng thử hết bộ này đến bộ khác, còn nhờ mẹ tết tóc
cho. Cô bé mặc bộ váy hồng rồi ngắm mình trong gương, hóa ra mình cũng
có thể trở thành một thiên thần.
Rất lâu sao đó, Đình Ân nhận được một tấm thiệp mời sinh nhật. Cô bé
chưa từng được mời đến dự một buổi sinh nhật nào, cầm tấm thiệp trên tay mà cảm thấy sung sướng.
Nhưng cô bé không có tiền mua quà tặng.
Ông Quốc Kiện đã yêu cầu ông Đình trung đưa cả nhà đến nhưng không
được đem theo bất cứ thứ gì. Quả thật thì bé Đồng đâu thiếu thứ gì, mọi
thứ cô bé muốn đều có đủ, nếu muốn tặng thì phải là một món quà đặc biệt và sang trọng nhưng những món quà đó quả thật rất đắc. Đành đi tay
không đến
Một căn nhà không quá to nhưng lại cực kì sang trọng và xinh đẹp. Bé Đình Ân từ trước đến nay chỉ nhìn ngắm bên ngàoi chứ chưa từng bước
chân vào bên trong bao giờ. Cô bé bị choáng ngợp với sự lộng lậy bên
trong. Căn nhà được trang hoàn cho buổi tiệc cực kì đẹp. rất nhiều bong
bóng, dây kim tuyến và hoa. Đặt giữ nhà là một cái bánh kem rất lớn.
Thấy Đình Ân đi vào, bé Đồng chạy đến bên cạnh. Hôm nay, bé Đồng bận một chiếc đầm màu trắng cực kì đẹp, còn đẹp hơn chiếc áo đầm màu hồng
lần trước mà hiện đang được bận trên người bé Đình Ân.
Bé Đồng nhanh chóng chào chú thím Trung rồi kéo Đình Ân đi lên lầu cùng mình. Đình Ân chỉ biết theo sau một cách vô thức.
Cánh cửa vừa mở ra, một căn phòng đáng yêu xuất hiện trước mắt cô bé
Đình Ân. Một căn phòng vốn dĩ dành cho nàng công chúa trong truyện cổ
tích.
Có rất nhiều sách và truyện đọc. Nhiều búp bê và đồ chơi được sắp
xếp ngay ngắn. tất cả mọi thứ đều tuyệt đẹp trong mắt Đình Ân.
Chiếc tủ quần áo được mở ra, rất nhiều chiếc váy đẹp đủ màu rực rỡ. Những đôi giày xinh đẹp đủ kiểu.
Bà Du Cẩm bước vào trên tay là một hộp quà trao cho Đình Ân và để cho Đình Ân tự mở. Bên trong là một chiếc áo đầm trắng đẹp không thua gì
chiếc áo mà bé Đồng đang mặc. Bà Du Cẩm còn giúp Đình Ân làm tóc thật
đáng yêu. Còn trang điểm một chút cho thêm phần đáng yêu. Đình Ân không
nghĩ người trong tấm gương kia có thể là mình.
Hai cô bé xinh xắn cùng bước xuống dưới cầu thang trong sự ngưỡng mộ
của mọi người. tất cả mọi người đều hát bài “Happy birthday” chúc mừng
cho hai cô bé.
Đình Ân mới biết rằng hôm nay cũng là sinh nhật mình. Cô chưa từng
nhớ ngày sinh nhật mình, bởi vì cô bé chưa từng được tổ chức bữa tiệc
nào cả.
Cả hai cùng cắt bánh kem, đón nhận những cái chúc mừng của mọi người. Bữa tiệc sinh nhật thật hoàn hảo. Có rất nhiều bạn nhìn Đình Ân ngưỡng
mộ.
Đêm đó Đình Ân được ngủ lại với bé Đồng trong căn phòng công chúa ấy, cả hai cùng móc nghéo hứa sẽ làm bạn nhau suốt đời.
Nhưng thời gian hạnh phúc chưa được bao lâu thì bão tố ập đến.
Công ty, kho hàng, xưởng sản xuất của ông Quốc Kiện đột nhiên bị cháy hết trong một đêm. Chỉ trong một đêm mà ông đã trắng tay, phải tuyên bố phá sản. cãnh sát chỉ đưa ra kết luận có người cố tình đốt nhưng lại
không thể tìm ra thủ phạm.
Tất cả mọi người đều quay lưng lại với ông, khiến cho ông suy sụp. Từ một doanh nhân giỏi, một người ta tốt, một người chồng hết lòng yêu
thương gia đình ông trở thành kẻ ngiện ngập, suốt ngày chìm đắm trong
men rượu.
Bà Du Cẩm đi làm giáo viên dạy nhạc lo cho gia đình. Căn nhà mà họ
đang ở vẫn đứng tên bà vì đó là của ba bà để lại nên nó không bị người
ta rao bán.
Đình Trung cũng đến thăm bạn, an ủi bạn. Ông vẫn nhớ cái tình mà bạn
dành cho ông rất chân thành. Tội nghiệp cho cô bé Hiểu Đồng, từ một
nàng công chú ăn sung mặc sướng , lúc nào cũng vui cười giờ bị mất tất
cả, ngay cả người cha mà cô yêu quý cũng mất đi.
Ông Quốc Kiện chỉ chìm đắm trong rượu khiến cho gia đình ấm áp bị tan
nát cả. Mặc cho bà Du Cẩm hết lời khuyên can. Cho đến ngày vợ ông đỗ
bệnh, nước mắt của đứa con gái mà ông quý hơn sinh mạng rơi xuống. Ông
mới hối hận. Quyết định làm lại bằng đôi bàn tay trắng. Cả gia đình ông
cùng nhau đi ăn một bữa tiệc sum quầy. Nhưng không ngờ những mất mát lớn hơn ập đến.
Biến cố lớn ấy đã phá tan hạnh phúc và hy vọng của Hiểu Đồng. Cả gia đình đang vui vẻ dắt tay nhau ra về ôm ấp hy vọng tạo dựng một hạnh phúc mới.
Từ đằng sau một băng đua xe phóng ào ạt tới. Chúng hùng dũng chãy
như chỗ không người, mọi người ai cũng sợ hãi vội vàng nép vào trong lề.
Một trái bóng nhỏ lăn ra ngoài, một cậu nhóc 4 , 5tuổi chạy đuổi
theo. Trái bóng lăn xuống lòng đường. Ông Quốc Kiện lập tức đuổi theo
kéo cậu bé lại. Một chân ông chạm xuống lòng lề đường.
Một tên lái xe môtô còn khá trẻ, trên người vận một màu đen. Đầu đội
chiếc nón bảo hiểm to lớn che kín khuôn mặt đang chạy đến trước tiên,
thấy trái bóng lăn tới , hắn ta vội lách tay lái né tránh nhưng không
ngờ hắn bị lệch tay lái lao ngay vào ông Quốc Kiện còn chưa kịp đặt chân lên lề đường.
Rầm ……..
Những người xung quanh đều sợ hãi nhìn chiếc xe lao vào người đàn
ông đang cố đẩy đứa bé trai vào bên trong, trước khi ông bị hất tung lên lề đường. Chiếc xe mô tô lao đi một đoạn rồi té rầm xuống.
Mọi người chạy đến bên cạnh ông, người chạy đầu tiên là bà Du Cẩm, để lại cô bé Hiểu Đồng chết lặng đứng yên nhìn chăm chăm vào kẻ đã gây ra
chuyện.
Hắn ta lồm cồm ngồi dậy, trong lúc mọi người đang bu quanh ông Quốc
Kiện, hắn ta nhìn về đám đông một cái rồi đưa mắt sang cô bé có dương
mặt vô cùng đáng yêu đang nhìn hắn ta với đôi mắt vô hồn.
Đôi mắt hắn ta nhìn bé Đồng, suốt cả đời này cô bé sẽ không quên đôi mắt ấy.
Hắn lên xe rồi bỏ chạy, đám bạn đi sau hắn ta sau sự cố có hơi chững
lại nhưng rồi nhanh chóng phóng xe lao theo hắn ta biến mất vào dòng
đường.
- Đó là lí do mà Hiểu Đồng ghét những kẻ thích chạy xe môtô, thích uống rượu và thích hút thuốc lá.
Đình Ân đưa lời giải thích cho Vĩnh Phong và Thế Nam nghe vì sao Hiểu Đồng lại không chấp nhận Vĩnh Phong ngay từ đầu.
- Anh vẫn không hiểu tạisao Hiểu Đồng lại ghét kẻ hút thuốc lá. Kể hút thuốc lá gây hại gì đến nhà cô ấy – Thế Nam thắc mắc hỏi
Đình Ân cười buồn:
- Vì khi những tên đốt công xưởng của ba Hiểu Đồng, chúng tẩm xăng khắp nơi rồi thảnh than đốt thuốc hút. Sau đó chúng quăng mẫu thuốc lá vào
trong cho cháy bùng lên. Chỉ một mẫu thuốc lá nhỏ đó cũng đủ hủy hoại
mọi gia đình rồi.
- Sao đó thế nào ….- Vĩnh Phong nóng lòng hỏi.
Khi ba Hiểu Đồng vừa mất thì giám đốc Giang xuất hiện. Ông ta đưa ra nhiều bằng chứng ép buộc mẹ con hiểu Đồng phải trả nợ cho ông ta. Đó là tiền vốn làm ăn mà ông ta đã hùn với ba Hiểu Đồng.
Lão già khốn khiếp lợi dụng tình cảnh mẹ góa con côi của Hiểu Đồng
ép buộc mẹ con cô phải đi ra khỏi nhà trong khi ông Quốc Kiện còn chưa
được chôn cất.
Trong đám tang ông Quốc Kiện đó là lần cuối cùng Đình Ân gặp hiểu
Đồng. Cô ngồi bên linh cữu của cha mà sắc mặt lạnh lùng, không một giọt
nước mắt. Những người lớn đều đau lòng nhìn cô bé, thà rằng cô bé khóc
ra còn hơn là nuốt nó vào lòng.
Mấy năm sau, Đình Ân mới có dịp gặp lại Hiểu Đồng. Thoạt đầu, Đình
Ân không hề nhận ra cô học trò ngoan có thành tích đứng đầu trường kia
là cô bé thiên thần năm xưa.
Cả hai thường đi ngoan qua nhau, hiểu Đồng lúc nào cũng lạnh băng
không chút cảm xúc nào. Cô không tiếp xúc với những người xung quanh.
Chưa ai thấy khuôn mặt bên trong của cô, vì lúc nào cô cũng mang cái mắt kính to đùng xấu xí.
Nếu như không có chuyện Đình Khiêm bị đuổi học vì đánh bạn thì mãi mãi Hiểu Đồng vẫn biến mất không tăm tích.
Chuyện là hồi đó, Đình Khiêm rất quậy phá, thường xuyên đánh nhau và cúp học.
- Nếu Đình Khiêm không có bản lãnh thì làm sao có thể làm quản lí cho
quán bar Phong Trần được chứ - Đình Ân cười nói với Vĩnh Phong và Thế
Nam, hai người này im lặng tiếp tục lắng nghe.
Năm đó băng của Đình Khiêm và Hải Trình đánh nhau to. Hải Trình
liên tiếp đáng thua nên rất căm tức, tìm cách đánh lén Đình Khiêm. Nhưng cuối cùng bị Đình khiêm đánh cho một trận nhừ từ, hắn ta hẻn đến nỗi
chạy về nhà méc mẹ. Me hắn ta hùng hổ chạy lên la ó khắp trường. Quyết
định đuổi học Đình Khiêm là khó tránh khỏi. Đình Khiêm cũng chẳng thèm
giải thích gì cả.
Trong lúc mẹ Hải Trình đang giương giương tự đắt thì sự xuất hiện của Hiểu Đồng như một đòn giáng mạnh cho hai mẹ con họ.
Hiểu Đồng lên tiếng làm chứng nói rằng chính mắt cô thấy Hải Trình
tấn công Đình Khiêm, còn Đình Khiêm thì hoàn toàn không chống trả. Viết
thương trên người của hải trình là do hắn ta đắt tội với một tên đại cá
nào đó bị hắn ta cho đàn em đánh giữa đường và Hiểu Đồng vô tình nhìn
thấy.
Một cô bé ngoan hiền học giỏi, mang danh tiếng lại cho trường trong
các cuộc thi toàn quốc như Hiểu Đồng khi đã lên tiếng lập tức mọi người
đều tin.
Quyết định đuổi học được thu về. Người bị đuổi học là Hải trình.
Sau đó Đình Khiêm và Đình Ân đã đuổi theo Hiểu Đồng để hỏi lí do tại
sao lại giấu giếm giúp Đình Khiêm về việc đã đánh Hải Trình.
Hiểu Đồng chỉ nói một câu rồi bỏ đi:
- Em chỉ là không muốn chú Trung và thím hà buồn vì anh bị đuổi học. Hải Trình đáng bị đuổi học hơn anh.
- Vậy là em và Đình Khiêm xác định được cô ấy chính là bé Đồng năm
xưa. – Đình Ân nhớ lại cảm giác khi gặp lại cô bé thiên thần năm xưa.
- Phải rất lâu sau đó, Hiểu Đồng mới chấp nhận em và Đình Khiêm bên
cạnh. Những chuyện của cậu ấy sau này mới kể lại cho em nghe.
Sau khi mẹ con cậu ấy bị đuổi ra khỏi nhà, trong người chỉ có mấy
bộ đồ, tất cả mọi thứ đều không được đem theo. Mẹ cậu ấy phải bán chiếc
nhẫn cưới để có tiền mướn phòng trọ. Hiểu Đồng phải chuyển trường. Cô bé đã biết giúp đỡ mẹ việc trong nhà rồi tìm công việc vừa học vừa làm,
kiếm tiền đỡ đần mẹ cậu ấy.
Công việc duy nhất mà một cô bé như cậu ấy có thể làm là rửa chén và chạy bàn. Một mình cậu ấy phải làm việc của hai người lớn, nếu không
như vậy người ta không chịu mướn.
Hiểu Đồng càng lớn càng xinh đẹp, thân hình nảy nở, ông chủ tiệm đó
có ý đồ xấu với cậu ấy, cũng may cậu ấy chạy thoát được . Sau đó cậu ấy
không để ai thấy gương mặt xinh đẹp của mình nữa.
Khi mẹ Hiểu Đồng sinh bé Đường, nỗi vất vả đè nặng trên vai Hiểu
Đồng. Mẹ Hiểu Đồng vì ăn uống thiếu thốn nên sinh khó, từ đó bác hay đau bệnh. Một tay Hiểu Đồng chăm lo mọi việc, từ kiếm tiền, chăm sóc cho mẹ và bé Đường, công việc trong nhà. Tuy vất vả nhưng Hiểu Đồng luôn chăm
chỉ học tập vì cô biết chỉ có thể tiến thân trong con đường học vấn mới
thoát khỏi cảnh nghèo khổ.
- Hiểu Đồng quyết tâm lấy cho bằng đựơc học bổng ở trường Nguyên Thành
Phong vì hộc bổng ở đây khá cao. Cậu ấy đã học ngày học đêm, em cũng vì bị lây tinh thần của cậu ấy mà cũng cố gắng chăm chỉ, nếu không em cũng khó có thể đậu vào trường này.
Đình Ân vừa kể vừa rưng rưng nước mắt, Vĩnh Phong và thế Nam cũng thấy ngậm ngùi.
Sau đó vì bệnh của mẹ Hiểu Đồng bị ngày một nặng thêm, bất đắc dĩ Hiểu Đồng mới vào quán ba làm, những nơi này đều cần ngoại hình tốt. Vào làm rồi cô mới biết thì ra ông Giang làm giám đốc ở đây, vì trước đây đều
do Đình Khiêm đưa vào nên không biết. Hiểu Đồng muốn nghỉ việc ngay lập
tức nhưng cô đã làm được gần hết tháng rồi nên mới cắn răng làm tiếp.
Em vì lo cho mẹ Hiểu Đồng , ngốc ghếch nghe lời dụ dỗ của bọn cho
vay nặng lãi, bị chúng lấy không số tiền dành dụm, Hiểu Đồng biết chuyện mới tìm cách lấy lại. Do vậy mới gặp anh.
- Vĩnh Phong anh có thật sự yêu Hiểu Đồng không? Nếu anh thật sự yêu cô ấy thì anh hãy bảo vệ cô ấy. Đừng để Hiểu Đồng phải chịu nhiều bất hạnh nữa. Có một lần em hỏi cô ấy có yêu anh không. Cô ấy trả lời rằng:”
Mình có thể yêu một người mà chỉ mới gặp có vài lần ư” . Cô ấy im lặng
một chút rồi nói tiếp:”Có lẽ là mình đã yêu rồi, nhưng khoảng cách giữa
mình là không thể tiến tới được. Dù cho có trải qua hết được mọi sóng
gió bên ngoài thì rào cản gia đình của anh ấy mình cũng không thể nào
bước qua”.
Đình Ân ngước nhìn Vĩnh Phong, chân thành hỏi:
- Vĩnh Phong! Nếu như Hiểu Đồng chấp nhận vượt qua rào cản gia đình của anh. Vậy anh có vì rào cản gia đình mình mà bỏ rơi Hiểu Đồng không?
Vĩnh Phong nhìn Đình Ân thẳng thắn trả lời:
- Sẽ không có bất cứ rào cản nào ngăn anh đến với Hiểu Đồng.