Nấm Lùn Của Tống Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 4: Người cậu thầm mến




San San hít thở sâu tiến bước lên nhìn Minh Đang Linh và Vân Thiên Vũ cười mỉa:

- A! Đúng là trai tài gái sắc, đại gia tung bồ nhí hứng (câu đúng là chồng tung vợ hứng) làm như Tích San San tôi đây cảm tưởng như đang khi dễ hai người vậy~

Tất cả xung quanh tiếng cười xôn xao... Tích San San nổi tiếng xấu tính chua ngoa nhưng giờ gặp người thật thì lại thấy mắng rất thâm, không hề chua ngoa. Quả thật không lên tin lời đồn thất thiệt a~

Minh Đang Linh tái mét mặt xong rồi bật khóc, Vân Thiên Vũ im lặng nắm chặt tay nhìn khuôn mặt San San im lặng... Không phải anh không dám phản bác lại nhưng anh nhận ra ánh mắt cô không thật, đường đường là một các chủ chưa từng khuôn mặt nào anh chưa nhìn, dù là hoàn mĩ đến đâu cũng sẽ có một lỗ hổng nhỏ... San San dù đóng rất thật nhưng anh nhìn thấy sự chán ghét phiền muộn khi dính vào anh và Minh Đang Linh, điều đó làm anh im lặng xem cô có ý đồ gì...

San San thở dài trong lòng... Cô cũng chẳng muốn đụng đến bạch liên hoa đâu thật là phiền phức mà, Cô quay ra nháy mắt với Hoắc Thiên Kình ra hiệu và trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống anh...

Cô thầm rủa... Lần này anh không ra nữa tôi sẽ giết anh!!! Ném cho cá ăn!!!

Như đáp lại ánh mắt của cô Hoắc Thiên Kình nở nụ cười dụ hoặc bước lên phía trước làm cô thở phào cái... Cuối cùng cũng chịu xuất đầu lộ diện rồi...

- Tiểu bạch thỏ, em đừng khóc em cứ khóc vậy như San San khi dễ em, uổng cho cô ấy lắm.

San San trợn mắt... Minh Đang Linh trợn mắt... Mai Mai cũng trợn mắt... Cô... Cô nhớ Hoắc Thiên Kình sẽ xỉ vả cô một trận rồi anh hùng cứu mĩ nhân cơ mà...? San San nhíu mày nhìn về phía Hoắc Thiên Kình...

Hoắc Thiên Kình lay lay ly rượu trong tay mỉm cười dụ hoặc nháy một cái tinh nghịch với Minh Đang Linh rồi đi về phía San San ôm eo cô, hôn nhẹ lên trán San San làm tất cả ngạc nhiên.... Bao gồm cả những người đứng trên lầu nắm chặt tay cứng đờ...

San San bị hôn bất ngờ cũng đờ mặt ra như ăn phải ruồi đờ đẫn nhìn Hoắc Thiên Kình, Minh Đang Linh thấy không ai bênh mình cũng thấy Hoắc Thiên Kình bình thường bám mình không yên giờ lại theo Tích San San... Cô ta chính là tức giận nhưng đành tự cấu vào tay rồi nước mắt dàn dụa ôm mặt bờ vai run lên:

- Em... Em không có ý đó Kình ca... Em... Em chỉ muốn giúp Vũ ca thôi.....

Vân Thiên Vũ thấy tự dưng mình lại núp sau đàn bà nghe rất kì cục liền quay ra đáp lại Minh Đang Linh:

- Không cần đâu Linh Nhi, anh tự giải quyết được.

Minh Đang Linh cứng đờ người... Giờ mọi người xung quanh cũng xôn xao lên... Cái gì mà bạch liên hoa nữ thần chứ? Xông vào chuyện của người ta rồi khóc lóc làm như bị khi dễ... Xung quanh hầu như tất cả đều đã hiểu liền xì xào... Minh Đang Linh thật sự không biết giấu mặt vào đâu liền ôm mặt đứng im tại chỗ khóc nức nở...

San San không thấy khuôn mặt giả tạo của cô ta trong bàn tay liền có chút thương xót mĩ nhân lại gần:

- Minh Đang Linh cô đừng khóc, trôi hết lớp trang điểm thành quái vật đấy...

Cô gái thần kinh thô nào đó lời an ủi thành lời châm chọc... Mọi người xung quanh có người cười ra tiếng, có người bịt miệng cười... Hóa ra bạch liên hoa cũng chỉ biết dựa vào trang điểm để xinh đẹp thôi...

Minh Đang Linh run nhẹ bờ vai... Lời mỉa mai này quá sức công kích... Một cô sẽ phải vờ chạy đi vừa chạy vừa khóc... Nhưng hiệu quả không cao.... Hai cô sẽ... Hiệu quả sẽ rất cao... Cũng chứng tỏ cô dù yếu đuối nhưng không dễ khuất phục, đàn ông thường tò mò người phụ nữ dạng bí ẩn.... Ánh mắt Minh Đang Linh lóe lên ánh mắt gian xảo miệng hé lên một nụ cười thâm độc trong lòng bàn tay.... Tích San San... Cô chết chắc rồi...!!!!

.

.

Minh Dạ Nguyệt đứng trên lầu nhìn xuống vô cùng thích thú khi thấy San San làm gì, anh chính là thừa biết cô đang diễn trò để giúp Hoắc Thiên Kình chiếm được lòng mĩ nhân... Nhưng tại sao cô phải làm vậy giúp hắn? Anh xoa nhẹ cằm tò mò nhìn xuống, đơn giản cô liên tục ra hiệu cho Hoắc Thiên Kình anh nhìn thấu mọi hành động của cô... Bỗng Hoắc Thiên Kình ôm eo cô rồi hôn trán, Minh Dạ Nguyệt huýt sáo một cái rồi hứng thú nhìn xuống cô tiếp tục xem vở kịch này kịch tính đến đâu...

Cô gái Tích San San này quả thật thú vị nha! Minh Dạ Nguyệt mỉm cười nhìn xuống đợi chờ kịch hay tiếp tục khi thấy cô an ủi Minh Đang Linh như mỉa mai anh liền nín cười đến nội thương... Cô gái này đúng là thần kinh thô mà....

Ngược lại với suy nghĩ thích thú của Minh Dạ Nguyệt, khuôn mặt của Dạ Minh đen kịt lại... Anh vốn là người không có chính kiến... Luôn không quyết định được mà toàn nhờ Doanh Doanh và Nhi Nhi quyết định thay mình, đến cả tình cảm cũng tâm sự với bạn thân đắn đo mãi mới dám tỏ tình với Nhi Nhi...

Giờ thì anh làm gì có bạn thân nào chứ... Khi nhìn thấy cô chết anh đã đau thắt lại... Tự hứa với bản thân rằng nếu cô tỉnh lại một lần nữa anh sẽ tự quyết định tất cả theo đuổi cô... Giờ nhìn cô trong vòng tay Hoắc Thiên Kình bàn tay anh nắm chặt lại... Anh chính là không thể để mất cô... Không thể!!!!! Anh sẽ dành lại cô bằng mọi giá dù dùng mọi thủ đoạn... Nhìn cô nam nhân vây quanh trái tim anh thắt lại... Như ngàn vết dao đâm vào tim... Đau đớn....

Ánh mắt anh trở lên sắc lạnh... San San... Em phải là của anh...!!!

Lúc này chính là lúc San San tạo lên một ấn tượng vô cùng sâu sắc trong lòng ai đó... Một ai đó yêu cô đến say đắm... Một ai đó thầm yêu cô từ kiếp trước.... Một ai đó đang hứng thú cô... Một ai đó đang tò mò cô.... Lúc này cô đã tự giăng mình vào cùng với những nam nhân kia.... Bẫy tình....!!!!

.

.

.

.

.

.

( đủ kịch tính chưa các nàng yêu? ta hôm nay tâm trạng cũng tốt hơn đôi chút lên vắt óc ra nghĩ sao cho thật kịch tính a~ Yêu các nàng na)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.