Nấm Lùn Của Tống Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 16: Cô là đứa con gái nhân phẩm tồi tệ




Màn đêm tĩnh mịch, những chiếc lá va chạm xào xạc tạo ra những tiếng động như tiếng nỉ non nô đùa của ai đó. Bầu trời hôm nay là những mảng đen toàn diện, không lấy một ánh trăng hay bất cứ vì tinh tú nào để tạo nét lung linh mờ ảo.

Thật trùng hợp, đêm nào thời tiết cũng giống tâm trạng của Hạ Diệp, vui vẻ đến lâm vào u buồn mà không rõ ràng nguồn gốc. Hạ Thiên Minh và cô ăn xong đã là nửa đêm, trên đường lái xe về, hầu như hai bên vệ đường người buôn bán đang dọn dẹp quầy hàng của mình, xe cũng không tấp nập như trước, đã thưa đi rất nhiều.

Hạ Thiên Minh trong lúc ăn tối, đã lỡ nói ra vài lời không nên nói, khiến tâm tư cô không khỏi biến động, chuyện mà anh cô nói, cô phần nào cũng không cảm nhận được, chỉ là khi nói ra, đột nhiên trong lòng có một tảng đá nặng đè lại.

Vài năm trước, cô đã gặp một tai nạn giao thông ảnh hưởng đến phần não nên mất đi vài phần ký ức đau buồn của mình, đến lúc này trong đầu cô cũng không nhớ được gì cả, một chút cũng không nhớ được.

Anh cô chỉ nhắc đến một cái tên, sau đó không lâu thì lập tức ngậm miệng lại, cái tên này phát ra miệng của anh cô, vừa cảm thấy quen thuộc lại mang theo một chút đau đớn không ngờ tới. Lúc ấy trái tim đập rất mạnh, như sắp văng ra khỏi ngực, đau thắt từng cơn, lúc đó cô không có gặng hỏi cho ra lẽ, ngược lại trầm tĩnh không nói lời nào.

Chuyện vài năm về trước cô nhớ rất rõ ràng nhưng lại không thể nào nhớ được có bất kỳ ai có cái tên này trong cuộc đời của cô. Cổ họng khô hanh dâng lên một thứ mật đắng không kiềm được, nước mắt từ khi nào lại chảy ra không cô cũng không biết.

Hạ Thiên Minh nhìn thấy cảnh này, bàn tay dùng sức siết chặt vô lăng, điều tại anh ta hung hăng nói bậy!

Trên gương mặt nhỏ nhắn không ửng đỏ vì khóc, nhưng hốc mắt lạnh lẽo se đỏ, cô không biết vì sao nước mắt lại rơi, rơi vì điều gì? Thật sự rất mơ hồ.

“Anh, sau này đừng nhắc cái tên đó nữa, được không? Nghe xong cảm thấy tâm trạng rất kỳ lạ.”

Giọng ươn ướt của cô khiến cổ họng của Hạ Thiên Minh cũng đắng theo.

Ngữ khí lúc này của Hạ Diệp quá yếu đuối, thậm chí chỉ đụng nhẹ vào cũng có thể vỡ nát. Anh tấp vào lề, đau lòng ôm đứa em gái nhỏ vào ngực, “Ngoan, anh hứa sau này sẽ không nói đến nữa, đừng khóc, chỉ là một cái tên thôi.” Hạ Diệp thút thít như khóc, vài giọt nước mắt kia chỉ là vô tình mà rơi, cô cũng không nghĩ mình lại khóc.

Con người chính là vậy, muốn chạy trốn những cảm giác đau thương của bản thân, không vì bất kể thứ gì, đơn giản chỉ là bản năng phòng vệ của từng người mà thôi. Một cái gì đó khi nhắc đến lại vô ý rất đau khổ, phản ứng khổ sở cũng khiến cho người khác phải thương tâm cùng.

Cô về nhà, Hạ Thiên Minh lái xe của mình trở về biệt thự Hạ gia ở phía tây thành phố. Anh rời đi lúc cô an tĩnh ngủ, anh sợ chỉ cần một khi cô nhớ lại tâm tình không ổn định sẽ làm chuyện gì đó dại dột, khiến anh ta có chết cũng cảm thấy ân hận.

Hạ Diệp chìm vào giấc ngủ sâu, khi thức dậy đã là chín giờ rưỡi, cô lười biếng bật dậy lấy điện thoại trên tủ bấm số của Lăng Duật.

“Tôi hôm nay muốn nghỉ, Lăng tiên sinh.” cô vẫn nhắm mắt, ôm gối ôm dài trên tay, đầu cúi xuống vùi vào trong gối.

Giọng nói còn ngái ngủ của cô được anh nắm bắt, « Nghỉ? Lý do. »

“Tôi muốn nghỉ một hôm, có chuyện phải làm!” giọng điệu kiên định lúc này của cô càng bạo dạn hơn thường ngày, lời này không phải là xin nữa, mà chính là yêu cầu tuyệt đối không được từ chối.

Lăng Duật cảm thấy giọng nói của cô không được bình thường, giọng điệu gay gắt khó nghe, không giống bộ dạng như ngày thường, hoàn toàn như một người khác. Câu đầu tiên cô cũng không hề đặt dấu chấm hỏi, cuối câu còn kèm thêm một từ Lăng tiên sinh, không giống xin phép, giống thông báo hơn.

« Được, nhưng mai phải đi làm, có việc quan trọng với khách hàng ở Las Vegas. » anh nhàn nhã nói.

Cô chỉ thở thì thào rồi ngắt máy, điện thoại ít lâu sau lại vang lên.

“Ngày mai có thể chính thức đến Hạ Mặc làm thực tập, sau một tháng nếu không có gì sẽ được nhận vào.” Hạ Diệp đứng dậy, đi thẳng ra phòng khách, xoa hai chân mày.

« Có thể thêm một vị trí nữa không, Diệp Diệp? »

“Được."

Thật sự rất nhức đầu, hôm qua rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy? Mắt cô sưng húp, người nồng nặc mùi rượu sake của nhà hàng đó, cô uống như uống nước lã, vì nó có không có màu, mùi vị không quá nặng, cô vẫn tưởng uống vào sẽ không sao. Cái miệng một lần nữa lại hại cái thân.

Cô vào mục tin nhắn, tin nhắn gửi đến hơn mười tin, đều là những đồng đạo trên diễn đàn, riêng tin nhắn của tiểu Nhiên là nổi bật nhất, điểm đỏ đến mức tám, có nghĩa đã gửi tám tin nhắn rồi.

Cô mở ra, tin nhắn dài đến mức hoa mắt.

“Tiểu Diệp, mình thật sự nhớ cậu chết mất, không có cậu ngày dài như cả thế kỷ, không có ai tiêu tiền của mình thật sự rất không thoải mái, ngân hàng mấy ngày nay cứ thúc giục mình xài tiền, vì tiền sắp bị mục rữa hết cả rồi, cậu biết không?”

Ngăn hàng còn lâu mới thông báo, cô không biết vì sao lại có một đứa bạn thân như thế này, còn chê tiền quá ít, vậy chờ anh ta về cô sẽ rút hết tiền trong thẻ, thử xem còn dám đưa mật mã thẻ cho cô nữa không.

“Mình hôm qua trước khi dọn hết đồ ra ngoài, thì một đám nữ sinh chen nhau tặng quà cho mình, làm mình mỏi hết cả tay, toàn sô cô la trái tim, mình điều cho Mik nhà mình dùng, nó còn sủa vài tiếng hài lòng.”

Tên điên!

“Còn chuyện này quan trọng, học trưởng rất muốn gặp cậu, anh ấy có nói với mình, cậu là nữ sinh gây ấn tượng mạnh nhất cho anh ấy, vì ngoại hình của cậu lúc còn học rất khác người ( Icon cười ra nước mắt.)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.