Nắm Lấy Tay Nhau Là Định Mệnh

Chương 4




Trần Ngọc hạ quyết tâm vờ như không biết gì cả, cậu không thể tự chui đầu vào rọ. Nếu như mọi người biết được chân tướng, mà chân tướng đáng chết lại đúng như những gì lá thư này viết, mình chính là đầu sỏ đứng phía sau, cậu tuyệt đối sẽ trở thành mục tiêu công kích của mọi người.

Mấu chốt hơn cả, vô luận là Phong Hàn, hay Trần Sâm, hoặc là người áo đen, cậu đều không dám chọc vào. Trần Ngọc thậm chí không dám tưởng tượng lúc Phong Hàn biết được chân tướng, sẽ có vẻ mặt như thế nào.

Sau khi xuống tàu, Phong Hàn nói phương thức liên lạc cùng địa chỉ cho đám người Vưu bộ trưởng và Lăng Vân xong, liền xách hành lý nhỏ gọn đi tới bên cạnh Trần Ngọc, một bộ không thể nghi ngờ muốn cùng Trần Ngọc về Hàng Châu.

Trần Ngọc ngơ ngác khẽ liếc Phong Hàn hoàn toàn chẳng để tâm đến tâm tình thuộc hạ, cậu còn chưa làm rõ được những suy nghĩ rối rắm của mình, nhưng hiển nhiên hiện tại mang Phong Hàn trở về Hàng Châu không phải là lựa chọn sáng suốt. Ngoài ra, sắc mặt hai người kia đều không tốt, ít nhất ánh mắt Lăng Vân nhìn chằm chằm Trần Ngọc đã sắp phun ra lửa.

Sắc mặt của Vưu bộ trưởng vẫn thâm trầm như cũ, quét qua Trần Ngọc một cái, khuyên nhủ Phong Hàn: “Bây giờ thời gian rất cấp bách, người kia hẳn đã lấy thứ khác bù vào hai vật đó, chúng ta nhất định phải đuổi kịp hắn trước khi hắn tìm được món đồ cuối cùng. Nếu như hắn tập hợp đầy đủ được cả ba món đồ, sợ rằng sẽ không bắt được hắn nữa, vậy sẽ mang đến nhiều rắc rối hơn cho ngài. Đương nhiên, chúng ta cũng đã làm tốt công tác chuẩn bị chu toàn. Bất quá, để không xảy ra việc ngoài ý muốn, xin ngài hãy đi cùng chúng ta.”

Lăng Vân ở một bên cũng mang theo mong đợi nhìn Phong Hàn, “Người nọ âm hiểm xảo trá, lần nào cũng không dám đối mặt với ngài, nhưng rất giỏi trong việc dùng những thủ đoạn hèn hạ vô sỉ phá hoại từ bên trong, dù thế nào ngài cũng nên đề phòng một chút.”

Trần Ngọc vừa nghĩ tới cái người tội ác tày trời mà bọn họ đang nhắc tới rất có thể là mình, liền cực kỳ không được tự nhiên.

Nhưng sau khi buồn bực lại có chút giận dữ, Trần Ngọc cậu mặc dù không tính là người hiền lành, nhưng đối xử với người khác rất nhã nhặn, hiếu thuận trưởng bối, còn vui vẻ giúp đỡ mọi người, trừ gia tộc sản nghiệp, luôn là thanh niên tốt tuân thủ pháp luật. Tại sao kịch bản vừa chuyển, không quan tâm đến năng lực tiếp thu của cậu, liền an bài cậu làm kẻ xấu xa như vậy, cậu mới là người vô tội nhất a!

Lăng Vân tận tình khuyên nhủ, nói đến mức miệng đắng lưỡi khô, cuối cùng tràn ngập mong chờ nhìn Phong Hàn: “Xin ngài theo chúng ta trở về đi thôi, hơn nữa, Trần gia cũng không phải nơi thanh tịnh gì, lấy thân phận của ngài, cần gì đến đó.”

Trần Ngọc nghe thấy câu nói sau cùng, thu hồi tâm tư, không rảnh cùng Lăng Vân so đo, chỉ đảo mắt liếc Phong Hàn.

Phong Hàn nếu quả thật bị bọn họ thuyết phục đi theo, cũng sẽ không kéo cậu cùng vào trong mộ nữa; nhưng mặt khác, hắn có thể trở lại hay không còn là ẩn số.

Về phần Thanh Long Hoàn trên cổ cậu, trong 《Thần Công Tập》 có ghi chép tỉ mỉ phương pháp chế tác, cho nên Trần Sâm mới liều mạng phá vỡ cam kết không hạ địa của bản thân, theo đội khảo cổ đi biển. Lúc biết được chuyện này, Trần Ngọc mới hiểu được, cha cậu mặc dù biết trong thân thể cậu tồn tại một nhân cách khác, mặc dù cực kỳ nghiêm khắc, nhưng vẫn thương cậu hơn rất nhiều so với những người khác. Chỉ có điều tình cảm đó của cha quá mức sâu kín, sâu đến mức cậu không nhận ra.

Trần Sâm nói cho cậu biết, bởi trong 《Thần Công Tập》 cung cấp sơ đồ cấu tạo, cho dù không thể tháo bỏ Thanh Long Hoàn, nhưng vẫn có thể ngăn cản cơ quan nội bộ nó tiến thêm một bước biến hóa. Nói cách khác, lấy được quyển sách đó, vấn đề an toàn của Trần Ngọc không cần phải lo lắng nữa.

Thế nhưng, cùng Phong Hàn từ nay về sau trở thành người lạ? Đây là việc Trần Ngọc không cách nào tiếp nhận, nhất là sau khi cậu đã xác định được tình cảm của mình.

Phong Hàn lại không một chút do dự, lãnh đạm nói: “Không, ta ở cùng Trần Ngọc, các ngươi nếu có tin tức gì trực tiếp liên lạc với ta, chúng ta sẽ lập tức đuổi theo.”

Lời của Phong Hàn, khiến cho Trần Ngọc có loại cảm động khó nói rõ nhưng trong lòng lại cực kỳ thoải mái, nhưng mà, chúng ta! Chúng ta sẽ đuổi theo là có ý gì?!

Lăng Vân hung hăng nhìn chằm chằm Trần Ngọc, muốn nói gì đó, lại bị Vưu bộ trưởng bên cạnh khẽ kéo, Vưu bộ trưởng gật đầu một cái với Phong Hàn, cực kỳ kính cẩn nói: “Nếu vậy, chúng ta cũng không nhiều lời thêm nữa. Có tin tức gì, ta sẽ lập tức liên lạc với ngài.”

Dứt lời, ra hiệu cho thuộc hạ, lôi Lăng Vân rời đi.

Kim gia cùng người của Từ gia khi vừa lên bờ liền nhạy bén không tiếng động rời đi, trừ người của đội khảo cổ, chỉ có Trần Sâm, Mã Văn Thanh và Liên Sinh đang cười híp mắt đứng ở bên cạnh hai người. Giáo sư An bày tỏ cảm kích với Phong Hàn và Trần Sâm, không có hai người họ, trước sau gì hai đội khảo cổ cũng sẽ gặp tổn thất nặng nề. Đỗ Cương đơn giản nói lời từ biệt với Trần Ngọc và Mã Văn Thanh xong, lại quay về đội ngũ.

Liên Sinh nhìn tấm vé trong tay, khẽ cười cười, nói: “Xem ra Mã Văn Thanh nói đúng, đúng năm tấm vé.”

Trần Sâm đối với việc Phong Hàn đi cùng cũng không phản đối, thậm chí thái độ của ông với Phong Hàn còn tốt hơn so với con trai của mình.

Trần Ngọc chán nản theo chân lên xe, không thể làm gì với cái tên cao ngạo lớn lối nhưng hấp dẫn tầm mắt của mọi người kia. Cho dù là bản thân cậu, không ngừng bị áp bức bóc lột, cũng chưa từng phản kháng thành công.

Vào đến bên trong, Trần Ngọc lần nữa đem báo con ném lên giường. Trừ Trần Sâm, mấy người trẻ tuổi đều ở chung trong một buồng xe.

Đây không phải là lần đầu tiên báo con ngồi xe lửa, khi nó mới vừa cai sữa, đã trở thành con nuôi của Trần Ngọc. Nó cũng không có gì là không thể thích ứng, trên thực tế, giống như tất cả những hài tử ham chơi, nó tha thiết mong người lớn mang nó ra ngoài tản bộ, chỉ cần không đem nó nhốt vào trong cái bọc lớn nọ.

Đó tuyệt đối là ngược đãi, trong balô tối thui lại chật chội, ngay cả lật thân còn khó khăn. Những người lớn luôn cường thế áp đặt mọi chuyện lên đầu đứa nhỏ, thật muốn để cho họ cũng thử chui vào trong balô một lần – Tiểu Mập tức giận nghĩ.

Sau đó Tiểu Mập hai chân khoác lên cái bàn duy nhất bên trong buồng xe, nhìn nhìn Mã Văn Thanh phía đối diện đang ăn gì đó, hai mắt sáng lên ngẩng đầu nhìn về phía Trần Ngọc.

Mà Phong Hàn ngồi cách báo con không xa, cũng y như vậy ngẩng đầu nhìn Trần Ngọc, đúng lý hợp tình mà tỏ vẻ đã đến lúc ăn cơm rồi.

Trần Ngọc khóe miệng co quắp, khi Phong Hàn nhìn cổ của cậu liếm liếm môi rốt cuộc chịu thua, đi chuẩn bị thức ăn. Thật muốn để cho những người đã từng mù quáng sùng bái hắn trông thấy, bộ dáng hiện tại của người này vô sỉ vô lại đến mức nào.

Trong lòng oán trách là một chuyện, thói quen bị chèn ép khiến Trần Ngọc nhanh chóng đến toa ăn lấy đồ ăn về, cậu thậm chí còn mang cả nước uống dù Phong Hàn không yêu cầu và thịt cho báo con.

Phong Hàn ưu nhã ngồi vào bên cạnh bàn, báo con run rẩy, nhưng không tránh ra, chỉ dịch dịch lui vào trong, cẩn thận cúi đầu ăn thịt bò trong bát của nó, nó cho rằng lúc ăn cơm, Phong Hàn sẽ không hăng hái ngược đãi nó.

Liên Sinh tay nâng cằm, có phần hứng thú nhìn một nhà ba người này, rốt cuộc không nhịn được nói: “A Ngọc, sao khi ở bên sư phó không thấy ngươi kiên nhẫn đến vậy? Lão gia tử mối lần muốn ăn cơm ngươi nấu cũng phải nịnh nọt thật lâu.”

Động tác của Trần Ngọc khựng lại, nhớ đến ông nội khôn khéo y hệt hồ ly, trên mặt liền vui vẻ. Khác với Trần Sâm luôn nghiêm khắc, Trần gia gia đối với đứa cháu trai bảo bối duy nhất này vô cùng sủng ái. Mặc dù chấp nhận chủ ý Trần Ngọc không tiếp nhận Trần gia, cũng đáp ứng Trần Sâm không dạy Trần Ngọc bất kỳ kinh nghiệm hoặc thủ pháp hạ mộ nào, nhưng vẫn dạy cho Trần Ngọc không ít những thứ tạp nham mà vô cùng hữu dụng, tỷ như mở khóa.

Thậm chí Trần Ngọc còn hoài nghi, mình lúc bé xem trộm búy ký phong thủy của ông, lão gia tử cũng biết, chỉ là cố ý không nói mà thôi.

“Khụ, Liên ca, thật ra thì ta vẫn kiên nhẫn như vậy, chẳng qua là ngươi không phát giác ra đó thôi. Đúng rồi, ta còn có đồ gửi tạm ở chỗ ông nội, chờ sau khi trở về, ta qua đó một chuyến.” Trần Ngọc cố gắng dời đề tài, cậu cũng không muốn nhắc đến chuyện mình thật mất thể diện khuất phục dưới cường quyền.

“Ân, lão gia tử đại khái cũng muốn gặp ngươi.” Liên Sinh trừng mắt nhìn, đối với tâm tư của Trần Ngọc nhất thanh nhị sở, nhưng vẫn đi theo chủ đề của Trần Ngọc.

Mã Văn Thanh ăn uống no say, dựa vào gối đầu thở dài nói: “Đáng tiếc mấy thứ trên thuyền, còn có bảo bối vô số trong Tần mộ.”

Trần Ngọc mắt trợn trắng: “Theo ta nghĩ, có thể sống sót ra ngoài chính là thứ quý giá nhất.”

Mã Văn Thanh chậc một tiếng, tiện tay lục lọi trong balô của mình, lấy ra một thứ dùng giấy bao lại, “Ân, xem thử cái này.”

Trần Ngọc nghi hoặc nhận lấy, vạch đám giấy phía ngoài lên, bên trong là một cái bát ngọc cao năm phân, đường kính mười phân.

Liên Sinh cười rộ lên: “Được đó, không hổ là người của Mã gia, bát ngọc thời Tần, thứ này so với mấy viên đan dược kia giá trị hơn nhiều.”

Mã Văn Thanh lập tức hớn hở ra mặt, đem bát ngọc bảo bối cẩn thận thu hồi, nói: “Không uổng công lão tử nạy lâu như vậy, lần này không tay trắng nữa rồi.”

Trần Ngọc nhớ đến cảnh tượng Kim lão đại thu lấy mấy viên đan dược giống như bảo bối, không khỏi hỏi: “Kim lão đại phí sức đến đào hải đấu, chỉ vì mấy viên đan dược?”

Trên mặt Liên Sinh có chút ý vị châm chọc, đáp: “Người ta sau khi có tiền cùng quyền lực, sẽ hứng thú với những thứ hư ảo đó. Thế nhưng, cho dù trên đời này thật có thứ khiến ta trường sinh, cũng tuyệt đối không phải là đan dược của Tần Nhị Thế. Nếu không, sao Tần Nhị Thế còn giam mình trong thạch thất nhiều năm như vậy? Ta thấy đan dược đó không có vấn đề mới là lạ.”



Trên chiếc xe đi Trường Sa, tất cả mọi người bên trong buồng xe sau khi cơm nước no nê liền mơ màng ngủ. Vì vậy, động tĩnh dù rất nhỏ cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Sau khi một thanh âm rạn vỡ thanh thúy vang lên, Kim lão đại mơ mơ màng màng hỏi: “Tiếng gì vậy?”

Mập mạp bên cạnh hắn cố gắng mở mắt ra nhìn, đáp: “Không có gì a?” Nói rồi trở mình, chưa đầy hai giây, tiếng ngáy rung trời lại cất lên.

Kim lão đại nhíu nhíu mày, cũng thấy mình quá đa tâm, xoay người tiếp tục ngủ.



Sau khi xuống xe lửa, Trần Ngọc do dự trong chốc lát, hay là qua chỗ ông nội trước, định bụng lấy lại cái hộp, dù sao đó cũng là thứ có thể làm bại lộ thân phận của cậu, giấu đi sẽ ổn thỏa.

Sáng sớm đến chỗ lão gia tử, lão gia tử rất cao hứng, giữ Trần Ngọc lại cả ngày, bảo Trần Ngọc xuống bếp làm vài món, mở bình rượu trắng, để cho Trần Ngọc phụng bồi uống vài chén.

Sau khi biết được mục đích của Trần Ngọc, lão gia tử trầm tư một lúc, quay đầu lại lấy cái hộp ra, giao cho Trần Ngọc, hỏi: “A Ngọc, vật này từ đâu mà có?”

Trần Ngọc trong lòng khẽ giật mình, vừa rót rượu cho lão gia tử vừa đáp: “Thì là từ trong sa mạc lấy được, cũng không rõ bên trong có thứ gì.”

“Ta nói, trước lúc ngươi biết rõ thứ ở bên trong, tốt nhất đừng mở cái hộp này ra.” Trần gia lão gia tử thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc nói.

Thấy vẻ mặt nghi hoặc của Trần Ngọc, Trần lão thái gia tiếp tục lên tiếng: “Ta đã thử, nhưng không mở được.”

Trần Ngọc cả kinh, cậu không ngờ Trần lão thái gia sẽ có hứng thú với cái hộp này, càng không ngờ rằng đến ông nội cậu mà cũng không thể mở nó ra. Bàn về thủ nghệ mở khóa, Trần gia lão thái gia so với Trần Ngọc lợi hại hơn rất nhiều.

“Hơn nữa, ta đã dùng rất nhiều phương pháp, đều dò xét không ra bên trong là vật gì, chỉ xác định vỏ ngoài của hộp có chức năng ngăn bức xạ cực mạnh. Cho nên, mặc dù có thể là vật cực kỳ trân quý, nhưng mà, cũng có thể, đồ vật bên trong vô cùng nguy hiểm.”

Trần Ngọc thất thần, cậu quả thật định len lén xem thử bên trong là cái gì, lời của lão gia tử khiến cậu tỉnh ngộ, chỉ nghĩ đến vấn đề thân phận, mà quên mất thân phận này có thể mang đến nguy hiểm.

Bồi lão gia tử một ngày, Trần Ngọc cũng không dám qua đêm, buổi tối cầm theo cái hộp phiền muộn trở về chỗ ở của mình. Cậu không nhìn thấy, ở đằng sau, ánh mắt Trần lão gia tử cau mày suy nghĩ sâu xa.

Sau khi về nhà, khi Phong Hàn không chú ý, Trần Ngọc bèn giấu cái hộp đi.

Trong nhà không có động tĩnh, Phong Hàn hình như đã ngủ? Trần Ngọc đã sớm chuẩn bị thức ăn cả một ngày cho Phong Hàn và báo con, chắc hẳn không có vấn đề gì…

Trần Ngọc rón rén vào phòng tắm tắm rửa, mặc áo tắm ra ngoài. Ở trong căn nhà quen thuộc, khiến cho cậu cảm thấy toàn thân thả lỏng.

Trần Ngọc do dự bước về phía phòng mình, bởi vì cậu không xác định bây giờ có bị người ta chiếm đoạt hay không, sau khi người kia đến đây, việc đó xảy ra như cơm bữa. Lúc Trần Ngọc đẩy cửa phòng ra, một cánh tay từ trong bóng tối vươn ra kéo cậu vào.

Lưng Trần Ngọc cứng đờ, sau đó phát hiện cậu và Phong Hàn đang dùng một tư thế cực kỳ ái muội chặt chẽ dán vào nhau, hơi thở nóng hổi phả trên cổ cậu.

Ánh mắt Trần Ngọc không tự chủ liếc thấy hình ảnh trên máy vi tính đặt trong phòng, cậu cơ hồ trợn mắt há hốc mồm, cái bánh tông thượng cổ này cả ngày lẫn đêm đang xem cái gì kia a a a a! Thật không lành mạnh!

Sau đó cậu không có thời gian suy tư cùng oán trách nữa, một cái tay nâng cằm cậu, rồi đôi môi mang theo hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái áp xuống, có chút thô bạo, bắt đầu công thành đoạt đất. Trần Ngọc sau một khắc choáng váng ngắn ngủi, phản kích lại, cậu chủ động khiến cho người kia càng thêm hưng phấn.

Đợi hai người ngừng lại, trong bóng tối chỉ còn tiếng thở dốc dồn dập.

“Muôn như vậy mới về.” Phong Hàn bất mãn oán giận.

“Ta rõ ràng đã nói với ngươi —” Trần Ngọc giải thích, nhiệt độ của hai người giao hòa, thật ra thì cảm giác vô cùng thoái mái.

Phong Hàn ôm lấy tấm lưng thon gầy của Trần Ngọc, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi của cậu, ngăn chặn lời nói kế tiếp, sau đó đem cậu đè xuống giường…

Trong đêm tối, báo con trên ghế salon dùng hai cái móng vuốt che mặt, rồi nhìn lén từ phía sau: Ngao, Phong Hàn lại đang khi dễ Trần mụ mụ.

-END 78-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.