Nắm Lấy Tay Nhau Là Định Mệnh

Chương 25




Cây nến trong tay Trần Ngọc lạch cạch một tiếng rơi xuống tế đàn, nhưng ương ngạnh không phụt tắt. Bất quá, cuốn bút ký Trần Ngọc đang cầm trên tay cũng đã tối đen nhìn không rõ chữ nữa.

Động tác khom lưng của Trần Ngọc cứng ngắc, nhặt cây nến lên, bởi vì cầm không yên, vài giọt sáp nến nóng hổi rơi trúng bàn tay run rẩy của Trần Ngọc, khiến cho cậu từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại.

Đây là yêu cầu kiểu gì vậy? Giết chết tế phẩm của Phong Hàn, chẳng phải là muốn bảo cậu tự sát hay sao? Tuy rằng hiện tại cậu thập phần xoắn xuýt giữa tình thân, tình bạn, tình yêu, có lẽ còn phiền não về phương thức giáo dục con trẻ trong nhà, nhưng, cậu từ xưa đến nay đều lạc quan tích cực mà sống! Chủ nhân của cuốn bút ký này nghĩ cái quái gì vậy… Còn yêu cầu thứ ba kia nữa, vây khốn Phong Hàn, ngại cậu và Phong Hàn chưa có đủ chuyện không cách nào thẳng thắn nói với nhau hay sao?

Trời mới biết, mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ những thứ được ghi lại trong cuốn bút ký trở thành sự thật, giả bộ không hề liên quan chút gì đến người hãm hại Phong Hàn đã đủ để khiến cậu hao tâm tổn trí. Quan trọng nhất là! Cậu không làm gì cả, thực sự rất vô tội.

Hẵng khoan – Trần Ngọc chợt nghĩ đến một loại khả năng khác, chủ nhân của cuốn bút ký bìa đen này có lẽ căn bản không phải Trần Ngọc cậu, mà là người áo đen. Như vậy có thể giải thích được tất cả, rất lâu trước kia người áo đen và Phong Hàn là kẻ thù của nhau, sau đó người áo đen muốn lợi dụng sơn động vây khốn Phong Hàn, rồi giết tế phẩm của hắn. Đương nhiên, Phong Hàn cũng vậy mà thôi, lấy tính cách của hắn mà đoán, rất dễ khiến người ta phải oán trách, điều Trần Ngọc không hiểu chính là một công dân vô hại thiện lương như mình thế nào lại gặp phải đối đãi như vậy.

Bất quá, cuốn bút ký này ma xui quỷ khiến thế nào lại rơi vào trong tay tế phẩm cậu, đem lại cho cậu không ít gợi ý.

Nghĩ tới đây, tâm tình của Trần Ngọc cũng mạc danh kỳ diệu thoải mái hắn, cậu không phải là chủ nhân của cuốn bút ký, cậu không phải là kẻ thù của Phong Hàn a…

Ngay cả chính cậu cũng không ý thức được, khóe miệng đã tự động cong lên.

“A? Ngươi muốn giết tế phẩm?’ Thanh âm hư không kia lại vang lên.

Trần Ngọc bộp một tiếng khép cuốn bút ký lại, nhanh chóng ngẩng đầu lên, cây nến trong tay cậu chỉ có thể chiếu ra xa năm thước, dưới phạm vi bao phủ của ánh nến, không có ai khác. Trần Ngọc thậm chí còn quay một vòng, vẫn không phát hiện ra xung quanh có bất cứ người nào chuyển động.

Trong tạch tất yên lặng tĩnh mịch, chỉ có thể trông thấy mọi người bị ngưng động thời gian đứng ngây như phỗng. Trần Ngọc đứng ở giữa tế đàn, dưới chân lạnh buốt mất hết cảm giác, nhưng sự khủng bố thầm lặng kiến trái tim cậu như ngừng đập.

Chủ nhân của sơn động cư nhiên tấy được nội dung trên cuốn bút ký, hắn rốt cuộc ở đâu?

Trần Ngọc vừa quan sát, vừa bất động thanh sắc nói: “Đương nhiên không, yêu cầu thứ ai là chúng ta có thể mang một ít đồ trong sơn động ra ngoài.” Hai yêu cầu sau Trần Ngọc kiên quyết sẽ không dùng, như vậy, cậu sẽ phải tự mình cân nhắc nói ra hai yêu cầu khác.

Chủ nhân của thanh âm thoáng nghi hoặc, tiếp đó rất nhanh chấp thuận: “Có thể, bất quá các ngươi chỉ có thể mang ba món ra ngòai.”

Ba món đồ, nếu như phải chọn, đã thỏa mãn rồi. Trần Ngọc hài lòng, bọn họ lao lực thiên tân vạn khổ tới tận đây còn không phải vì minh khí sao, hai món sẽ giao cho Mã gia và Kim gia lựa chọn.

Về phần món đồ còn lại, Trần Ngọc định để cho Phong Hàn có thể mang theo thứ vốn thuộc về hắn rời đi, cậu không chắc việc Phong Hàn cướp được Tị Trần Châu từ người áo đen có tính là lấy từ trong sơn động hay không.

“Trước khi nói ra yêu cầu cuối cùng, ta muốn hỏi một vấn đề.” Trần Ngọc liếc mắt về phía Phong Hàn, mặc dù không thấy rõ, nhưng vẫn cảm thấy chột dạ, khi cậu lại bắt đầu chuẩn bị xoắn xuýt, vội quay đầu nhìn thẳng về phía trước hỏi: Năm đó, Phong Hàn ở trong sơn động này đã có chuyện gì xảy ra?”

Chủ nhân của sơn động từ từ nở nụ cười, thanh âm kia có chút lanh lảnh, giống như đang nhớ lại một chuyện vô cùng thú vị, vui vẻ đáp: “Đó quả thật là mỹ vị – ngươi đã muốn biết, tự mình xem đi.”

Trần Ngọc thấy hoa mắt, sau đó cậu phát hiện mình đang đứng ở một góc của đại sảnh, tế đàn cách đó không xa, xung quanh là đám người đứng yên bất động.

Cậu không phải đứng ở trên tế đàn sao? Trần Ngọc nghi hoặc ngẩng đầu, lại nhận ra trên tế đàn đã có người, chẳng lẽ ý thức cậu bị tách ra? Trần Ngọc tiến về phía trước mấy bước, cảm giác mình đến gần mình thế này, thật đúng là khiến cho người ta run rẩy, mọi chuyện sao càng ngày càng quỷ dị.

Đợi đến lúc cậu thấy rõ người ở trên tế đàn, đôi chân không cách nào bước tiếp được nữa. Người kia toàn thân cũng mặc y phục tế tự, nhưng đã tháo mặt nạ xuống. Trong tay y cầm một hạt châu, dưới ánh sáng nhàn nhạt, có thể thấy rõ khuôn mặt của y.

Là nggười áo đen.

Người áo đen so với hiện tại cũng có chút khác biệt, mặc dù tướng mạo vẫn y như vậy, nhưng khí chất lại một trời một vực. Nếu như nói trước kia cậu thường thấy y thịnh khí lăng nhân, nay từ trong ra ngoài đều mang theo vẻ tôn quý.

“Yêu cầu thứ hai, ta muốn trái tim của hắn.” Người áo đen lãnh đạm nói, đồng thời giơ tay lên chỉ về một hướng khác.

Trần Ngọc nhìn theo tầm mắt của y, con ngươi chợt co rút lại, là Phong Hàn.

Trần Ngọc chạy đến trước mặt Phong Hàn, phát hiện trong mắt của hắn là sự lạnh lẽo cùng xa lạ trước nay chưa từng có, thậm chí còn mang thao cả hận ý. Trần Ngọc co rúm cả lại, định túm lấy bờ vai của hắn hét lên, sau đó cậu phát hiện ngón tay của mình xuyên qua thân thể của Phong Hàn, cậu căn bản không thể chạm vào Phong Hàn.

“Đây là ảo ảnh của năm đó, ngươi không thể thay đổi được bất cứ cái gì, đứng nhìn là được.” Chủ nhân của sơn động nhắc nhở Trần Ngọc.

Sau đó trước mắt nhoáng một cái, Trần Ngọc nhận ra cậu đang ở bên trong thạch thất đầu tiên khi bọn họ tiến vào đây.

Nơi này không còn tối thui như trước, hai bên thạch thất cũng không hề thấy vô số hạt châu chiếu sáng. Phong Hàn cùng người áo đen kia một trái một phải nằm ở hai bên giường đá, khối đá xanh nọ quả nhiên là giường đá.

Tiếp đến, phía trên trái tim của hai người đều xuất hiện một thanh đao sáng loáng. Chân mày của Trần Ngọc cau lại, cậu để ý thấy người áo đen vẫn đang mê man. Nhưng ánh mắt của Phong Hàn lại chuyển động, hắn vẫn còn tỉnh. Ngón tay của hắn vì không thể cử động mà run rẩy, tựa hồ cố gắng muốn thoát khỏi sự khống chế này.

Thế rồi, thanh đao bắt đầu đâm vào thân thể của hai người. Người áo đen giống như đã chết không hề nhúc nhích. Hô hấp của Phong Hàn lại dồn dập rất nhiều, mồ hôi lạnh trên trán có thể thấy được rõ ràng, hiển nhiên là hắn đang phải thừa nhận cực đại thống khổ.

Trần Ngọc mất khống chế xông tới, nhưng khi còn cách hai thước, cậu liền ngừng lại. Cậu qua đó thì giúp ích được gì, đây là chuyện đã xảy ra.

Trần Ngọc không rõ có phải sơn động cố ý để cho Phong Hàn thể nghiệm thống khổ hay không, hay còn vì nguyên nhân nào khác, y cũng không để Phong Hàn hôn mê, chớ nói gì đến ý định dùng thuốc tê. Thanh đao kia không do dự rạch xuống, máu đỏ tươi chảy trên giường đá, tạo thành dấu vết khá lớn. Đợi đến lúc miệng vết thương lớn đến độ có thể thấy trái tim đang đập, một bàn tay đột ngột xuất hiện không chút do dự chọc vào, lấy trái tim kia ra ngoài.

Trần Ngọc cũng không để tâm tới việc trái tim đang đập kia sao có thể cấy ghép vào trong thân thể của người áo đen, cậu chỉ chú ý khuôn mặt vặn vẹo của Phong Hàn, tay của hắn – dùng sức ấn sâu vào giường đá.

Trần Ngọc ngơ ngác đứng trước thạch đài, chỉ cảm thấy trái tim như bị thiêu đốt đau đớn, mặc dù người bị móc mất tim không phải là cậu, mặc dù lúc này Phong Hàn căn bản không hề nhận ra Trần Ngọc cậu.

Chả trách Phong Hàn vẫn nói hắn không có tim, chả trách Phong Hàn nói người áo đen đã cướp đoạt thứ vốn thuộc về hắn. Biết được sự thực căn bản không để làm gì, Trần Ngọc còn muốn dùng tay mình che đi vết thương đau đớn thất vọng của hắn. Máu dưới thân Phong Hàn nhiều đến mức làm cho người ta xúc mục kinh tâm.

Sau đó, Trần Ngọc nghe thấy một tràng cười dài, cậu quay đầu lại nhìn, người áo đen đang vuốt ve trái tim của mình cười to.

Qua một hồi, y thu hồi nụ cười, nhìn về phía Trần Ngọc ở bên này.

Khi thấy Phong Hàn, khóe miệng y lại câu lên.

Trần Ngọc híp mắt nhìn y, đời này, cậu chưa từng hận ai, nhưng hiện tại cậu chỉ cảm thấy cuồn cuộn trong lòng đều là hận ý đối với người áo đen.

Đúng lúc ấy người áo đen lên tiếng: “Thứ này ta trước cứ để ở đây, về sau, ta sẽ còn tới nơi này một lần nữa để lấy nó, khi đó bộ dáng của ta có thể đã thay đổi. Dù sao, những vật thí nghiệm kia đều thất bại. Cho dù nhiều người giống nhau như đúc đến vậy, cũng không thể khiến linh hồn của ta sống sót bên trong cơ thể của bọn họ. Bỏ đi, thi thể kia – cứ niêm phong lại đã.” Trần Ngọc nhớ tới thi thể của người áo đen dưới lớp băng ở trong núi tuyết, y lấy chính mình làm vật thí nghiệm, linh hồn phục sinh…

Khi y trở lại, sẽ là một bộ dáng khác.

Trần Ngọc cảm thấy có thứ gì đó nhanh chóng lướt qua trong lòng không kịp nắm bắt, khi ngẩng đầu lên, những ảo ảnh kia đã biến mất, cậu lại trở về tế đàn trên đại sảnh.

Qua một lúc lâu, Trần Ngọc vạn phần khó khăn nói: “Bộ dáng của y thay đổi, ai mới là y?”

“Ngươi nói thử xem?”

Câu nghi vấn đầy châm chọc của sơn động khiến cho Trần Ngọc hoàn toàn mất hết dũng khí hỏi tiếp, Trần Ngọc nhớ đến chuyện xảy ra dưới đáy biển, trên tờ giấy kia có viết: đừng nên hoài nghi, ngươi có thể tới được đây, ngươi chính là ta; trong hộp có chìa khóa của vật mà A Cát đã đưa cho ngươi; rời khỏi Phong Hàn, người hắn thống hận nhất chính là ngươi, bởi vì mọi chuyện đều do ta, đồng thời cũng là ngươi, bày ra.

Người hắn thống hận nhất chính là ngươi!

Trần Ngọc ngơ ngác mà đứng, trong đầu lại bắt đầu hỗn loạn. Nếu như nói cậu không phải người áo đen, tại sao A Cát lại đưa cái hộp cho cậu? Tại sao cậu có thể vào bên trong thân thể của Thanh, mà ngay lúc đó người áo đen lại bị Thanh cắn bị thương?

Nếu như cậu chính là người áo đen, vậy thì thân phận tế phẩm này là sao? Hiện tại tại sao lại xuất hiện người áo đen?

Trần Ngọc động tác chậm chạp nhảy xuống đàn tế, từ từ đi đến trước mặt Phong Hàn, sau đó tựa đầu áp vào trước ngực Phong Hàn.

Bên trong vẫn có thanh âm yếu ớt, nhưng rõ ràng khác với tiếng tim đập của người bình thường. Hắn đúng là không có trái tim.

Trần Ngọc dùng sức ôm lấy Phong Hàn, người áo đen lòng dạ ác độc, tính kế không sót một ai là cậu, những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là người làm thương tổn Phong Hàn chính là cậu.

Như vậy kiếp trước, quan hệ của hai người ở hiện tại, giống như một trò hề. Cho dù kiếp trước thân phận cao quý, đã từng hỏi hắn có muốn hay không chưa?

Đối với cậu mà nói, sự tồn tại ở kiếp trước của cậu chính là khoản nợ cậu thiếu Phong Hàn.

Trần Ngọc thở hào hển, ngẩng đầu lên nhìn Phong Hàn, sau đó cậu ngây ngẩn cả người.

Đôi mắt của Phong Hàn không hề chớp mà nhìn cậu, mặc dù Phong Hàn vẫn không hề nhúc nhích, nhưng đúng là hắn đang nhìn cậu.

_END 99_


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.