Nắm Lấy Tay Nhau Là Định Mệnh

Chương 23




Mọi người trong phòng chợt trầm mặc, ngay cả tiếng rên rỉ cũng không nghe thấy nữa, một lúc lâu sau hắn mới khàn khàn nói: “…Ban đầu, ta chính là không kháng cự lại được sức hấp dẫn đó, cảm thấy một đoạn thời gian ngắn đới với ta mà nói chẳng là gì cả. Hy sinh một ít, là có thể đổi lấy tài phú đếm không xuể cùng sinh mạng vô tận, mới đáp ứng y, cuối cùng rơi vào kết cục này.”

Nới tới đây, da thịt trên mặt hắn vặn vẹo một hồi, tiếng cười bén nhọn cất lên, trong thạch thất vẫn không ai dám lên tiếng.

Sau khi cười giễu rồi kịch liệt ho khan, hắn mới bình tĩnh trở lại. Rồi người nọ mắt đỏ hồng nhìn về phía Trần Ngọc, thở dài nói: “Ta không thể không nói, các ngươi đã làm ra một quyết định sáng suốt nhất đời này của mình. Tồn tại hơn ngàn năm trong địa ngục này, ta mới hiểu sâu sắc một câu: cõi đời này đáng sợ nhất chính là nhân tâm, bản tính không thể chấp nhận được nhất của con người là lòng tham. Đáng tiếc, hiện tại đều đã muộn.”

Cầm lấy cây đao đã cắt đến cổ, thần sắc của hắn cơ hồ không thay đổi tiếp tục nói: “Khi chúng ta lựa chọn sinh mạng vĩnh hằng, mấy thập niên thậm chí cả một trăm năm chẳng qua chỉ là nháy mắt. Người kia mượn chính là đoạn thời gian lúc chúng ta vẫn sống như người bình thường, về phần hiện tại…hiện tại chúng ta còn có thể coi là còn sống sao?”

Thấy mọi người hồi hộp vạn phần và ai nấy cùng một vẻ mặt “Ngươi căn bản không tính là còn sống”, hắn như đưa đám mà tuyệt vọng nói: “Chúng ta quả thật không bằng chết, nhưng cái nơi chết tiệt này căn bản không cho chúng ta cơ hội tự sát!”

Đợi đến lúc người này một lần nữa hít thở bình thường trở lại, Trần Ngọc cố gắng dùng giọng điệu không kích động đến tâm tình của hắn hỏi: “Tại sao? Giao dịch xong sẽ biến thành như vậy?”

Người nọ hai mắt vô thần nhìn Trần Ngọc nói: “Người kia sau khi khống chế thân thể của chúng ta, yêu cầu với sơn động hắn muốn tất cả, phải bảo đảm cuộc sống hưởng thụ của đế vương không thể tưởng được cho hắn, sau đó trăm năm một lần đổi một thân thể mới. Thế nhưng, sự trừng phạt vì không có chừng mực của sơn động lại để cho chúng ta gánh chịu.”

“…Tiểu Trần Ngọc, anh lúc ấy hết sức ủng hộ quyết định của chú quả nhiên là sáng suốt, cảm kích anh mau!” Mã Văn Thanh vỗ thật mạnh vào bả vai Trần Ngọc, hoàn toàn là bộ dáng tỏ ra cảm động.

Trần Ngọc hất tay của Mã Văn Thanh ra, quyết định làm bộ như không nhận ra hắn, sau đó nhìn về phía người đang trầm mặc trong thạch thất: “Như vậy, người lừa gạt các ngươi là —”

“…Hắn chính là Tạng vương.”

“Sao có thể, hắn chỉ là một đứa trẻ a?” Mã Văn Tú kinh ngạc lên tiếng.

Con ngươi đỏ tươi của người nọ khẽ chuyển, cười lạnh nói: “Đứa trẻ – đứa trẻ, hừ, xem ra hắn không tìm được ai, đã bắt đầu động đến số tế phẩm ít ỏi. Đại khái hắn đã theo dõi đám các ngươi, nhưng các ngươi không bị dụ dỗ, ta nghĩ Tạng vương bây giờ nhất định khó chịu muốn chết.” Nghĩ tới đây, người này cười lớn, lần này đúng là đã thoải mái không ít.

Trần Ngọc chợt nhớ tới nội dung trên bích họa, khi các tiểu quốc tới triêu bái, dâng cống phẩm trừ dê bò lương thực, cũng không thiếu hài tử. Cậu nhíu mày: “Ý của ngươi là, những hài tử kia, là do các bộ lạc xung quanh bị đánh bại từ rất lâu trước đây dâng cho Tạng vương?”

“Đúng vây, thay vì bảo muốn cầu xin, không bằng nói Tạng vương giao dịch cùng sơn động, cho nên hắn nhất định phải tìm thế thân cho mình. Vì vậy hắn chọn những hài tử sống được lâu hơn, tâm linh cũng thuần khiết hơn.” Nói tới chỗ này, khuôn mặt của người nọ vặn vẹo một cái, “Nhưng dục vọng của hắn sâu không thấy đáy, mà các bộ lạc xung quanh dĩ nhiên không muốn cứ mãi dâng lên đời sau của mình cho hắn, vì vậy các tiểu bộ lạc xung quanh từ từ diệt tuyệt hoặc rời đi. Tạng vương không thể không dùng người nước mình để thay thế, khi quốc gia này không còn ai nữa, hắn đành theo sơn động lún xuống đầm lầy.”

“Sau đó, từ từ chờ đợi loài người xông lầm vào đây.”

Trần Ngọc ngây ngốc, lúc ấy cậu chẳng qua là nghĩ đến câu nói trong cuốn bút ký bìa đen, không nên tin bất luận kẻ nào. Hơn nữa, lúc đứa trẻ kia dụ dỗ ánh mắt quá mức nhiệt liệt, nếu như vậy mà vẫn có thể mắc mưu, Trần Ngọc cũng thấy xấu hổ thay cho bản thân, giờ nghĩ lại hành động đừa giỡn lúc ấy của mình thật sự rất sáng suốt.

Thì ra lịch sử huy hoàng được chạm khắc ở nham bích và trong tầng băng chính là như vậy, lịch sử chân chính luôn tàn nhẫn huyết tính khiến người ta khó có thể tiếp nhận.

Người trong phòng trở mình, ánh mắt chợt quỷ dị: “Còn có một việc, kể từ giây phút các ngươi bước vào sơn động này, lời nguyền đã ứng trên người các ngươi. Nếu như các ngươi có thể giải thoát cho chúng ta, ta sẽ nói cho ngươi biết một bí mật của sơn động này, bằng không kết quả của các ngươi cũng không tốt hơn so với chúng ta đâu.”

Trần Ngọc còn chưa kịp lên tiếng, Phong Hàn đã mất kiên nhẫn nói: “Xem ra đã không còn thứ gì có giá trị nữa, chúng ta đi.”

“Ây! Đừng đi, cầu xin các ngươi đừng đi! Được rồi, ta sẽ nói cho các ngươi biết hết, chỉ các người mới có thể giải phóng chúng ta.” Người trong thạch thất thấy Phong Hàn xoay người muốn đi, thất kinh kêu to lên.

Trần Ngọc khóe miệng loan loan, dừng bước, “Vậy ngươi nói, chúng ta như thế nào mới có thể giải trừ lời nguyền trên người?”

“Cái này, đầu tiên phải tiến hành câu thông với sơn động, giống như Tạng vương, hắn sở dĩ có thể đem sinh mạng của người khác ra tùy ý sử dụng chính là vì tìm được cách thức câu thông với sơn động. Các ngươi trước hết phải đến tế đàn, tìm được phương pháp đó, sau đó nói lên yêu cầu với sơn động.” Người nọ trầm mặc chốc lát, lại tiếp: “Thật ra thì, rất lâu trước đây, còn có một người đưa ra yêu cầu với sơn động, hơn nữa còn sống đi ra ngoài.”

Trần Ngọc giật mình, đảo mắt liếc Phong Hàn.

Người bị tra tấn trong thạch thất tiếp tục nói: “Y mới là người thông minh nhất, cho dù là Tạng vương, cũng vĩnh viễn không thể rời khỏi chỗ này. Nhưng người kia hoàn hảo không tổn hao gì rời khỏi, thậm chí, y còn mang đi một vật thuộc về sơn động này. Sơn động đối với y không có biện pháp, bởi vì ngoài mặt y căn bản không hề làm trái với bất kỳ quy tắc nào của sơn động. So ra mà nói, ta càng hy vọng các ngươi tìm được phương pháp của người này. Đáng tiếc chính là sau đó, không còn ai thành công thoát ra ngoài nữa.”

Vẫn chú ý tới Phong Hàn Trần Ngọc nhạy cảm nhận thấy khuôn mặt của hắn khẽ cương cứng, cậu cẩn thận liếc nhìn nhưng Phong Hàn lại trở nên lạnh lùng như trước, sau đó hỏi: “ Người đó là ai, y yêu cầu cái gì?”

Người trong thạch thất vừa rên rỉ vừa vắt óc nhớ lại, dù sao để một người khắc khắc chịu cực hình có thể giữ vững phần lớn trí nhớ vẫn rất khó, “Yêu cầu của y tựa hồ rất lạ lùng, dù sao được tiến hành trong thạch thất đầu tiên. Y….Ta chỉ nhớ rõ toàn thân y mặc y phục màu đen.”

“Người áo đen?” Mã Văn Thanh thất thanh nói.

Trần Ngọc thở dài trong lòng, thạch thất đầu tiên, là gian phòng có dấu tay của Phong Hàn. Dự cảm bất an nơi đáy lòng càng ngày càng mãnh liệt.

Trần Ngọc vô lực phát hiện, nên tới sẽ tới, trốn cũng không thoát.

Người đứng xung quanh Phong Hàn không tự chủ lùi ra xa, cho dù dưới mặt đất âm lãnh, bọn họ vẫn có thể cảm nhận được sự lãnh lẽo khắc cốt toát ra từ người hắn.

Trần Ngọc liếc cánh tay mình bị Phong Hàn trong vô thức bóp chặt, mặt ngoài dửng dưng, nội tâm thì bi tráng đứng ngây tại chỗ.

“Đúng là một người áo đen, bộ dáng của y….tựa như tiên nhân, ngay cả Tạng vương cũng không lợi dụng được y, hắn hy vọng lưu lại người áo đen bồi hắn. Đáng tiếc người áo đen thông minh đến mức đáng sợ. Thậm chí sơn động muốn trừng phạt y cũng không được, ai lại có bản lĩnh giam cầm y cơ chứ.”

Trần Ngọc xem xem cánh tay đáng thương của mình, quyết định đổi chủ đề, “Ngươi ban nãy nhắc tới quy tắc của sơn động, có thể nói cho chúng ta nghe thử?”

“Các ngươi trước cứ đên tế đàn cái đã, nếu như các ngươi không thể tìm thấy phương pháp kia, ta nói gì cũng chỉ là vô ích.” Người trong thạch thất nhắm hai mắt lại, không nói thêm nữa.

Trần Ngọc buồn bực, người áo đen bây giờ còn đang trong sơn động, hơn nữa y biết rõ quy tắc của sơn động, bọn họ đứng ở phe đối lập với người áo đen tình hình không được khả quan cho lắm.

Hít một hơi thật dài, Trần Ngọc xoay người nhìn về phía Mã Liệt và Kim lão đại, nói: “Mã thúc, Kim lão đại, chúng ta đến tế đàn thôi.”

Mã Liệt và Kim lão Đại cùng gật đầu, đồng ý với quyết định của Trần Ngọc.

Trong khoảnh khắc mọi người xoay người đi khỏi, người trong phòng mở mắt ra, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Trần Ngọc cùng Phong Hàn, cho đến khi không còn trông thấy bóng dáng của họ nữa.

Con đường phía trước bằng phằng hơn nhiều, hai bên cũng không xuất hiện bất cứ gian thạch thất nào nữa, trên nham bích có hoa văn mạn đằng hoa lệ, giữa đám hoa văn thỉnh thoảng thấp thoáng cái bóng của một con chim màu vàng kim.

Cuối con đường, là hai cánh cửa bán mở đen nhánh.

Phong Hàn tiến lên đầy cửa ra, Trần Ngọc gần đây luôn cảm thấy Phong Hàn nôn nóng cùng vội vàng, xem ra, thứ trên thân người áo đen đối với Phong Hàn mà nói tương đối quan trọng.

Phong Hàn bật đèn pin mắt sói lên, mọi người thấy rõ ràng sau cánh cửa là một đại sảnh cực kỳ rộng rãi, khiến người ta chú mục nhất chính là đàn tế hình tròn màu đen ở giữa.

Đợi khi đến gần, Trần Ngọc đếm, đàn tế có tổng cộng chín bậc thang, cao hơn một thước. Phía trên đặt sáu khối ngọc thạch màu trắng, đường kính đại khái chừng một thước, chỉ có thể cho phép một người đứng ở đó.

Bốn phía đàn tế còn có bốn thạch đài, tựa hồ là muốn bảo vệ đàn tế. Trên thạch đài thứ nhất là một con cự xà, đuôi quấn quanh, đầu ngẩng cao; trên thạch đài thứ hai là một con chim màu vàng, có lẽ có liên quan gì đó đến việc Tạng tộc sùng bái chim đại bàng màu vàng kim. Trên thạch đài thứ ba để một đồ vật bằng đồng xanh, na ná cái cân cổ đại; trên thạch đài thứ tư trống không, chỉ có điều đen hơn một chút so với ba thạch đài kia.

“A? Chẳng lẽ trước chúng ta, có người đã tới đây, mang đi thứ trên thạch đài này?” Mã Văn Thanh nhìn thạch đài cuối cùng buồn bực lầm bầm.

Trần Ngọc không đáp lời, cậu đang nhìn cái tráp cùng bình sứ ở đàn tế trước mặt.

Trong tráp để sáu món lễ khí dùng khi tế tự, phần lớn là ngọc khí.

Mặc dù đã tới tế đàn, nhưng phương pháp câu thông với sơn động vẫn không có lấy một chút đầu mối.

Ngẩng đầu nhìn Phong Hàn lộ ra mấy phần chán nản đứng ở trước nhất, trong lòng Trần Ngọc chợt khó chịu, người kiêu ngạo cường đại như vậy căn bản không thích hợp để lộ ra vẻ mặt như thế.

Trần Ngọc nhìn Phong Hàn một lát, lôi cuốn bút ký bìa đen từ trong lòng ra.

Nhưng thứ này cũng không thể để cho Phong Hàn thấy, Trần Ngọc do dự một chút, rốt cuộc không muốn trốn đến nơi người ta không thấy mình, cậu sợ trốn ra ngoài dễ dàng, khi quay lại có thể gặp khó khăn. Kéo tay Mã Văn Thanh, đi về phía có nhiều người, Trần Ngọc thấp giọng nói: “Mau, giúp ta che chắn chốc lát.”

Đang nghiên cứu giá trị lễ khí trong tráp Mã Văn Thanh hoài nghi nhìn chằm chằm Trần Ngọc mấy lần, nhưng vẫn lập tức phối hợp ăn ý giúp Trần Ngọc che chắn tấm mắt bên phải. Bên kia, hai vị lão đại cùng đám người Phong Hàn đang đứng đó.

Trần Ngọc lôi cuốn bút ký ra, nhanh chóng mở đến phần sau, cậu muốn xem thử có ghi chép gì sau khi tiến vào tế đàn hay không.

Mấy giây sau, ngón tay Trần Ngọc bất động, cậu chăm chú nhìn cuốn bút ký, chóp mũi toát mồ hôi hột, sau năm phút đồng hồ tập trung tinh thần, Trần Ngọc thở hắt ra, gập cuốn bút ký lại.

Rồi Trần Ngọc len lén liếc mắt nhìn Phong Hàn đằng kia, đổi lấy sự cười nhạo của Mã Văn Thanh.

“Ta nói, tiểu Trần Ngọc, ngươi không nên đóng vai vợ người ta như thế…còn là cái loại vợ ăn vụng bên ngoài sợ bị trượng phu phát hiện!!” Mã Văn Thanh hạ thấp giọng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép biểu đạt ý kiến của mình, mặc dù trong giọng nói có chút hả hê không thể che giấu.

Trần Ngọc thấy Phong Hàn còn đang nhìn chằm chằm đàn tế, Mã Liệt và Kim lão đại thì đang thương lượng với nhau, mới yên tâm.

Tiếp đó, Mã Văn Thanh liền bị Trần Ngọc và báo con liên hiệp hành hung.

-END 97-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.