Nắm Lấy Tay Nhau Là Định Mệnh

Chương 12




Thấy một nam nhân như Cống Bố lại tỏ ra sợ hãi như vậy, chân mày Trần Ngọc cau chặt, nhất định có vấn đề. Lúc Trần Ngọc còn đang suy nghĩ làm cách nào để hỏi hắn, cậu đột nhiên cảm thấy gáy phát lạnh, như có linh cảm, Trần Ngọc chợt quay đầu lại, lập tức thấy hai người đứng phía sau mình. Là thiếu nữ hôm nay dẫn bọn cậu tới đây cùng đồng bạn, hơn nửa đêm lặng yên không một tiếng động đứng sau lưng cậu, Trần Ngọc sợ hết hồn, đồng thời sự nghi ngờ trong lòng càng tăng, quét mắt nhìn xung quanh, cuối cùng bất động thanh sắc hỏi: “Cô Ương Kim có việc gì sao?”

Thấy Trần Ngọc quay đầu lại, thiếu nữ bên phải lộ ra khuôn mặt tươi cười, lấy một cái hũ từ sau lưng ra, thấp giọng nói: “A gia chúng ta mới vừa nấu xong súp, mặc dù đã muộn, vừa vặn đến lúc gác đêm nên đưa qua, không ngờ tiểu ca vẫn còn thức.”

Trần Ngọc liếc nhìn Cống Bố cứng ngắc người phía đối diện một cái, tự mình cười hì hì nhận lấy, “Đúng lúc, hai chúng ta nói chuyện phiếm, cũng hơi đói bụng, cám ơn cô Ương Kim.”

Trần Ngọc nói chuyện không lâu, báo con trong ngực cậu uốn éo một chút, hếch lỗ mũi ngửi ngửi, nhưng hai mắt vẫn không buồn mở, chỉ đưa móng vuốt đè lên nắp hũ bày tỏ quyền chiếm giữ, rồi đem mặt chôn trong ngực Trần Ngọc tiếp tục ngủ.

Ương Kim cùng chàng trai người Tạng mang theo nụ cười nhìn liếc qua những người trong lều một chút, chúc ngủ ngon rồi rời đi.

Trần Ngọc đem cửa lều đóng lại, còn chưa trở lại bên lò sưởi, Cống Bố đã bước nhanh tới, khàn khàn nói: “Đưa cái hũ cho ta.”

Trần Ngọc lắc đầu, đem thứ trong hũ cẩn thận đổ vào thùng rác đặt ở góc lều, cậu thậm chí còn vứt mấy thứ linh tinh lên phía trên, che đậy hành động lãng phí lương phực của mình.

Cống Bố đứng ở nơi đó, ánh mắt phức tạp nhìn Trần Ngọc.

Trần Ngọc cười cười, nhẹ nhàng lên tiếng: “Chỗ này không thể so với thôn dưới chân núi, mới đến, nên có tâm phòng bị kẻ khác.”

Cống Bố rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, lại ngồi xuống, mặc cho Trần Ngọc hỏi gì đi nữa cũng không chịu trả lời, chỉ nhìn chăm chú vào ngọn lửa lúc sáng lúc tối đến ngẩn người, cuối cùng lẩm bẩm nói: “Có lẽ đây chính là do thần vận mệnh  điều khiển…”

Vận mệnh? Trần Ngọc chợt nhớ tới cuốn bút ký bìa đen kia. Trước lúc lấy ra, Trần Ngọc có phần chột dạ ngẩng đầu, nhìn thử Phong Hàn đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Sau đó Trần Ngọc phát hiện trên khuôn mặt vô cùng hoàn mỹ của hắn, lông mi giật giật. Khi Trần Ngọc bắt đầu khẽ nguyền rủa, Phong Hàn đã không nhịn được nữa mở mắt ra nhìn về phía cậu, “Chuyện gì?”

Đây là cái loại trực giác chết tiệt gì mà mới đưa mắt nhìn một lát cũng có thể tỉnh lại!

Trần Ngọc thậm chí còn hoài nghi dã thú trong nhà thật ra không chỉ có một mình báo con, nghĩ thì nghĩ như vậy, trên mặt Trần Ngọc lại cực kỳ ôn hòa vô tội cười cười: “Không có gì, ngươi ngủ trước đi, ta chỉ là – muốn ăn một chút.”

Đúng, đó là một lý do tốt. Sau đó, Trần Ngọc liền nhận ra lỗ tai báo con giật một cái, thân thể tròn vo cố gắng trở mình, thuận tiện ở trên đùi cậu duỗi duỗi thắt lưng, uốn éo ngồi dậy, vừa há to mồm ngáp vừa dùng đầu húc húc cánh tay Trần Ngọc. Ý bảo nếu như muốn ăn cái gì, nhất định phải mang nó theo.

Kháo a, lại thêm đứa nữa! Thẳng nhỏ này đại khái nghe hiểu được tất cả những câu có quan hệ với việc ăn uống.

Sau đó Trần Ngọc cúi đầu liếc mắt nhìn báo con, ngẩng đầu nói: “Ngươi xem, Tiểu Mập cũng muốn ăn.”

Phong Hàn sau khi xác định người nhà mình đến hơn nửa đêm còn mò đi ăn không có gì nguy hiểm, hai mắt liền nhắm lại.

Trần Ngọc đợi một hồi lâu, mới đút cho báo con một chén nước, dưới ánh mắt ủy khuất phảng phất như bị lừa gạt tình cảm của báo con, cậu len lén lấy cuốn bút kí ra.

Nhẹ nhàng lật giở từng tờ, Trần Ngọc đọc tiếp chỗ lần trước, thấy: tận lực mang nhiều thức ăn nước uống, chuẩn bị nhiều nến. Sau khi đến đó, đầu tiên nhớ đem chốt mở trên cửa khóa lại, nếu không, tuyệt đối không thể vào động.

Nơi bọn họ muốn đến là một sơn động? Trần Ngọc nhíu nhíu mày, thấy mặt sau không nhắc nhở chuẩn bị thêm đồ vật gì, liền đóng bút ký lại. Thức ăn nước uống bọn họ mang theo rất nhiều, nhưng chỉ chuẩn bị một bao nến, mỗi bao có 6 cây, thật ra cậu cảm thấy như vậy là đủ rồi, dù sao còn có đèn pin mắt sói cùng vô số pin dự phòng, thanh ánh sáng lạnh, …

Nhưng xuất phát từ một lý do nào đó, cậu tin tưởng những lời trong cuốn bút kỳ này, nhất định có nguyên nhân của nó. Trần Ngọc suy nghĩ một chút, đứng lên đi ra ngoài căn lều.

Đợi khi cậu quay trở lại, phát hiện Cống Bố đang kinh ngạc không ngừng theo dõi cậu.

Trần Ngọc giơ giơ bó nến mỡ bò lớn trong tay lên, nói: “Ta đi đổi lấy một chút nến với họ.”

Cống Bố bước nhanh tới, giúp Trần Ngọc đóng lại cửa lều, mới nhỏ giọng nói: “Về sau đừng nên đi một mình, ngươi có thể bảo ta theo cùng.” Chần chờ một chút, Cống Bố lại tiếp: “Ngươi cẩn thận quá, sao đổi nhiều như vậy?”

Trần Ngọc cười cười, đem đống nến đó nhét vào trong balô, khi cậu kéo khoá đóng lại, chiều dài balô của cậu đã tăng lên không ít.

Xử lý xong hết thảy, Trần Ngọc lại ngồi bên cạnh bếp lửa, cảm thấy mình vẫn nên mở bút ký ra xem một chút, hơn nữa còn có nhiều vấn đề muốn hỏi Cống Bố, nhưng mí mắt càng ngày càng nặng, tấm thảm ấp áp bên cạnh vô cùng mê người. Trần Ngọc đứng dậy, nơi này cách túi ngủ bên kia của Phong Hàn cũng không xa, giây tiếp theo cậu liền ngã xuống tấm thảm.



Ngày thứ hai, Trần Ngọc cảm thấy cả người lạnh lẽo, chỉ có ngực là nóng hầm hập, sau đó, thứ trong ngực giật giật, rồi mặt Trần Ngọc nóng lên.

Trần Ngọc lập tức mở mắt ra, báo con đang nằm bên cạnh cậu, dùng đầu lưỡi thô nhám cố gắng liếm mặt cậu.

Trần Ngọc đẩy cái đầu bóng loáng của báo con ra, lấy tay lau nước miếng trên mặt, thằng nhóc này chẳng lẽ thay thế đồng hồ báo thức?

Gãi gãi cái đầu tổ quạ, Trần Ngọc mới phát hiện, mìn ngủ trên thảm dưới đất, Cống Bố cũng ngủ cách đó không xa, trong lều không ai tỉnh cả.

Người gác đêm đâu? Trần Ngọc vội quan sát khắp nơi, chỉ có cậu và Cống Bố ở gần bếp lửa, thấy người gác đêm thứ hai căn bản không có dấu hiệu đã thay. Do không ai trông, lửa đã tắt, chả trách Trần Ngọc lại cảm thấy lạnh.

Có lẽ tất cả mọi người đều mệt mỏi, cũng may không xảy ra chuyện gì.

Trần Ngọc vừa định thở hắt ra, chợt phát hiện, Phong Hàn không thấy đâu, ngay cả túi ngủ của hắn cũng biến mất.

Sao có thể chứ?! Trần Ngọc nhảy dựng, tìm một vòng quanh lều. Trong lều không lớn, chỉ có bảy người ngủ ở đây, ít đi một người sẽ biết ngay, Phong Hàn thật sự không có mặt.

Trần Ngọc nóng vội, đánh thức Cống Bố, nói đơn giản tình hình, sau đó bảo hắn gọi những người khác dậy, còn cậu đi tìm Phong Hàn trước. Cậu nhấc chân chạy tới lều bên cạnh, có lẽ ngày hôm qua quá mệt mỏi, cậu cảm thấy chân hơi nhuyễn, đi đứng lảo đảo.

Ra khỏi lều, Trần Ngọc mới phát hiện mặt trời đã lên rất cao. Bộ tộc này có chừng hơn hai chục đỉnh lều, xây dựng trên một mảnh đất vô cùng trống trải giữa rừng cây, hiện tại yên tĩnh không có lấy một bóng người. Ngay cả rừng cây xung quanh chỗ đất trống, cũng an tĩnh dị thường.

Đến lúc này, không thể nào tất cả mọi người đều chưa dậy. Trần Ngọc nhíu nhíu mày, kêu to mấy tiếng Phong Hàn, ánh mắt chăm chú nhìn bốn phía, nắm chặt khẩu súng đã mở chốt bảo hiểm. Toàn bộ bộ lạc vẫn còn im ắng, thậm chí rừng cây cũng không thấy có cơn gió nào thổi qua. Buổi sáng ở nơi này ánh mặt trời cho dù tươi đẹp, nhưng Trần Ngọc đột nhiên cảm thấy toàn thân rét run.

Lúc này, cậu chú ý tới cửa căn lều đổi diện từ từ nhấc lên, Trần Ngọc cảm giác tốc độ tim đập thay đổi, tay cầm súng dùng sức hơn chút.

Phía sau lều chui ra một người đầu tóc rũ rượi y như Trần Ngọc, người nọ nhìn về phía Trần Ngọc, sau đó kêu to lên: “Tiểu Trần Ngọc? Sao ngươi lại ở đây?” Bởi vì kinh ngạc quá độ, thanh âm của hắn có chút biến điệu.

Trần Ngọc thở phào nhẹ nhõm, cười rộ lên, lên tiếng chào hỏi với người đối diện: “Yoh, Mã gia, đã lâu không gặp.”

“Bà mẹ nó, không phải đã nói với tiểu tử ngươi, ngàn vạn lần đừng đến đây, ngươi rắp tâm tới để tăng thêm phiền phức cho ta đi. Vốn đã lo lắng đủ thứ, giờ lại phải phân tâm chiếu cố ngươi nữa.” Lời oán trách nhưng lại dùng giọng nói vui sướng để biểu đạt, Mã Văn Thanh xông tới, hung hăng ôm lấy Trần Ngọc.

Vô luận như thế nào, Mã Văn Thanh thấy Trần Ngọc, vẫn là vạn phần mừng rỡ.

Tiếng nói cười hoan hỷ của hai người sau mấy ngày gặp lại, đã đánh thức mọi người đang ngủ say. Tiếp đó, trong bốn năm cái lều đi ra không ít người.

Không khí nhanh chóng biến chuyển, Trần Ngọc liếc mắt một cái, chào hỏi với người đứng sau lưng Mã Văn Thanh: “Mã thúc.”

Phụ thân của Mã Văn Thanh, đương gia của Mã gia-Mã Liệt. Dường như người Mã gia khi đặt tên đều bao hàm kỳ vọng của bậc cha chú, Văn Thanh có ý nghĩa là người thanh niên có học thức, rõ ràng, Mã gia gia kỳ vọng rất lớn.

Mã Liệt cười cười vỗ vỗ bả vai Trần Ngọc, sau đó dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Kim lão đại mới bước ra khỏi lều. Sau lưng Mã Liệt còn chạy ra một vị tiểu cô nương, vừa trông thấy Trần Ngọc liền toét miệng cười, đang định chạy tới, nhưng bất chợt như nhớ ra điều gì, thở phì phì đứng lại.

Trần Ngọc thấy sắc mặt Kim lão đại giống như bị chịu oan ức, trước khi hắn mở miệng, đã lên tiếng trước: “Kim lão đại, hai ngày sống chung với nhau, ta hiểu được thái độ làm người của ngươi. Nhưng cũng giống như vậy, ta tin tưởng vào Mã gia, bên trong chuyện này, nói không chừng có hiểu lầm gì đó. Ta thấy chúng ta đem mọi chuyện làm sáng tỏ, tránh tổn thất hòa khí.” Hai ngày nay, Trần Ngọc quan sát, Kim lão đại mặc dù tính tình nóng nẩy, nhưng cẩn trọng, chuyện đặt điều cho người khác, tuyệt đối không phải chủ ý của hắn.

Mã Liệt cùng Kim lão đại đều là tinh anh, tình huống hiện tại, ai động thủ cũng chưa chắc chiếm được tiện nghi, ý bảo thủ hạ trước đừng động.

Ngày vào lúc này, chợt vang lên một tiếng súng, viên đạn sượt qua cánh tay Trần Ngọc. Mã gia mọi người nhanh chóng giương súng lên, cùng thời điểm, Kim gia cũng thực hiện hành động tương tự.

Sau đó, phía sau Kim gia truyền đến thanh âm vặn vẹo, một tráng hán khỏe mạnh bị một thanh niên như con khỉ ốm ấn xuống mặt đất, đồng thời, thanh niên đó nói: “Kim lão đại, A Tùng không đợi ngài chỉ thị đã tự mình nổ súng.”

Kim lão đại liền biến sắc, thu hồi súng, chắp tay với Ma: “Mã gia, xem ra nội bộ Kim gia chúng ta xảy ra chút vấn đề, quả thật có thể có hiểu lầm, lát nữa chúng ta sẽ nói chi tiết sau.” Kim lão đại là người hiểu chuyện, ban nãy nếu không phải khỉ ốm làm chệch hướng viên đạn của A Tùng, hôm nay hai nhà khẳng định đấu đến người chết ta sống.

“Lão Đại! Ngài tại sao không để cho ta nổ súng, Mã gia bọn họ khinh người quá đáng, người của chúng ta còn chưa thấy trở về, hiện tại gặp mặt, ngay cả động thủ cũng không dám, lẽ nào Kim gia chúng ta chịu để yên như vậy sao?” A Tùng bị khỉ ốm đè ép, vẫn vùng vẫy kêu la.

Kim lão đại mấy bước đi tới, nhấc chân liền đá A Tùng lăn lộn mấy vòng, trực tiếp đem người từ bên cạnh lều đá ra ngoài.

Kim lão đại sắc mặt âm trầm, nhìn chằm chằm A Tùng từ từ hỏi: “Ngươi thật nghĩ có thể tùy tiện bát nháo trước mặt lão tử? Người của Kim gia chưa trở lại, người của Mã gia chẳng lẽ sẽ trở lại? A Tùng, ngươi tới cũng đã được hai năm, ta đối với ngươi luôn luôn không tệ, không biết lần này nhà nào đứng sau lưng ngươi?”

Thấy hắn trừng mắt không đáp, liền mở chốt bảo hiểm trên súng, Kim lão đại vẫn như cũ không nhanh không chậm nói: “A Tùng, ngươi biết thủ đoạn của ta, bây giờ mà nói, ta không trách ngươi, ngươi muốn đi thì đi. Ta sẽ hiểu.”

A Tùng cắn răng, giẫy dụa đứng lên.

Nếu như hắn muốn chạy, Kim lão đại sớm sẽ nổ súng. Thế nhưng, A Tùng lại không động.

Ý định ban đầu của hắn đúng là muốn chạy,  hắn hiểu Kim lão đại, tuyệt đối sẽ không tha cho hắn. Chỉ cần có thể chạy ra sau lều, hắn còn hy vọng sống sót.

Nhưng khi hắn chuẩn bị cất bước, lại hoảng sợ phát hiện chân không nhấc lên nổi. Đợi lúc hắn cúi đầu xuống, mới nhận ra hai chân hắn đã biến mất, nói chính xác là ngập dưới nền đất, A Tùng lập tức la hoảng lên, sau đó ngẩng đầu thất kinh hét về phía bên này: “Cứu ta với! Cứu ta với!”

Mọi chuyện xảy ra ngoài ý muốn khiến cho tất cả mọi người lấy làm kinh hãi, Trần Ngọc cúi đầu nhìn, có gì đó không đúng, bọn họ hiện tại đang đứng trên chăn nỉ cạnh lều, chân không tiếp xúc với mặt đất. Nhưng từ lúc nãy cậu đi bộ đã cảm thấy mềm nhũn, hơn nữa, lều ở đây cũng trũng xuống.

“Chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây.”

“Ta kháo, ngày hôm qua vẫn tốt, hôm nay sao lại thành đầm lầy rồi!” Mã Văn Thanh la ầm lên.

“Đừng nói nhảm nữa, đi mau.” Trần Ngọc ôm lấy báo con, kéo Mã Văn Thanh chạy ra ngoài, chỉ cần chạy đến nới có cây cối, bọn họ sẽ được cứu.

Sau lưng mọi người, Cống Bố vẻ mặt tuyệt vọng ngồi xuống, trong miệng lẩm bẩm: “Vô dụng, chúng ta ai cùng không thoát được —”

Khi mọi người bắt đầu di chuyển, chuyện quỷ dị liền xảy ra, bãi đất trống mới nãy còn kiên cố tựa hồ trong nháy mắt hoàn toàn biến thành đầm lầy, thậm chí có nơi còn sủi bọt lớn màu đen.

Lều đã chống đỡ không nổ, lấy tốc độ mắt thường có thể trông thấy chìm dần xuống.

Người chạy trốn nhanh nhất, cũng là ngươi bị lún sâu nhất. Bây giờ, đã không có ai có thể cử động được nữa.

-END86-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.