Nắm Lấy Tay Nhau Là Định Mệnh

Chương 1




Trần Ngọc khép hờ mắt, ở trong nước, trên không chạm trời dưới không chạm đất, mặc dù rét lạnh đến thấu xương, nhưng cậu cảm thấy lòng mình yên tĩnh dị thường. Ít nhất vào giờ phút này, không cần suy nghĩ bất cứ điều gì, những tâm tư phức tạp đáng sợ kia cùng chân tướng đều cách đây xa rất xa.

Nhưng cậu cũng không khống chế được một giọng nói xa lạ đang không ngừng vang lên trong đầu, trở về đi thôi, trở về cậu vẫn là con trai của Trần Sâm, chỉ cần giả bộ như không biết, sẽ chẳng ai phát hiện ra.

Đó mới là thế giới của cậu, cậu chỉ cầu mỗi ngày mình được ngủ sớm dậy muộn, sau này mở một tiệm đồ cổ, không cần kiếm được nhiều tiền vừa đủ để trang trải cho cuộc sống gia đình bình thường là ổn, thỉnh thoảng trước khi báo con trưởng thành dẫn nó đến mấy chỗ vui chơi cho trẻ con, Phong Hàn có lẽ cũng sẽ đi cùng…

Trần Ngọc bắt đầu cảm thấy bực mình, mắt đau nhức, cậu bất đắc dĩ thu hồi lý tưởng và kế hoạch cho cuộc sống tương lai tốt đẹp sau này. Mặc dù bị đả kích rất lớn, cậu cũng không định chôn thây ở chỗ này. Trần Ngọc giật giật cánh tay, mở balô. Bây giờ trong balô cũng không có đồ vật gì, những thứ nặng đều đã tống hết vào balô của Mã Văn Thanh, chỉ còn lại mấy túi đồ ăn cùng một ít trang bị đơn giản. Trong đó bao gồm kính lặn và bình dưỡng khí, đây là lúc Trần Ngọc rời thuyền mang theo để phòng ngừa vạn nhất, không ngờ hiện tại có tác dụng thật.

Sau khi mở mắt ra, Trần Ngọc phát hiện, dưới nước không hề giống trên bờ tối đen không thấy rõ năm đầu ngón tay. Thậm chí ở đáy hồ mơ hồ còn phát ra ánh sáng. Trần Ngọc giật mình, chẳng lẽ hoàng hậu ở trong hồ đã động tay động chân gì đó?

Nếu như là trước đây, Trần Ngọc sẽ thật cẩn thận, hiểu rõ việc tự tiện hành động đơn độc sẽ nguy hiểm thế nào. Nhưng hiện tại đầu óc cậu mặc dù đủ tỉnh táo, trong tiềm thức lại tò mò muốn chết, hấp dẫn sự chú ý của cậu, khiến cậu có thể không nghĩ đến những chuyện mà mình không muốn đối mặt kia nữa.

Trần Ngọc từ từ bơi, càng xuống sâu, nước càng lạnh, nhưng cũng càng lúc càng sáng ngời.

Trần Ngọc đột nhiên thấy xúc cảm ở tay chân có gì đó không đúng, tựa hồ mặt đập vào thứ gì, nhưng một giây sau, cảm giác kia liền biến mất, giống như bản thân vừa xuyên qua một lớp màng thật mỏng, quay đầu lại xem thử, nhưng chẳng có gì cả. Không lẽ là ảo giác? Trần Ngọc nghi hoặc chớp mắt một cái, xoay người lại.

Sau đó Trần Ngọc cương cứng trong nước, ở phía xa, có một người đang trôi nổi bồng bềnh.

Trần Ngọc có thể khẳng định người đó không mang bất kỳ thiết bị lặn nào, ở góc độ này vừa lúc có thể thấy được một bên mặt quang khiết cùng mái tóc dài phiêu dật của người nọ, một thân bạch y theo nước lay động. Hai tay giao nhau trước ngực, bộ dáng phục tùng, hai mắt nhắm nghiền, lẳng lặng đối diện thạch bích.

Nếu như ở một nơi khác, cảnh tượng này có lẽ sẽ khiến người ta than thở nó ẩn chứa một loại phong tình nào đó. Nhưng ở trong hồ nước giữa mộ thất bắt gặp một nữ nhân như vậy, Trần Ngọc chỉ cảm thấy lạnh toát cả người.

Trần Ngọc do dự nên lập tức trở về hay tiếp tục bơi xuống, nhìn chằm chằm nữ nhân kia một lúc, Trần Ngọc bỗng nhiên lại ý thức được, thời gian nữ nhân kia duy trì một tư thế quá dài. Cho dù thủy tính khá hơn nữa, cũng tuyệt đối không thể nào.

Trần Ngọc rốt cuộc không nhịn được bơi về phía trước vài mét, nữ nhân kia vẫn không có động tĩnh như cũ. Khi Trần Ngọc bắt đầu suy đoán đây có lẽ là người giả, Trần Ngọc chợt thấy rõ khuôn mặt của nữ nhân. Cậu không khỏi sửng sốt, hóa ra lại là người quen.

Là La Khuynh, gương mặt của nữ tế ti cuối cùng đập vào mắt Trần Ngọc.

Lúc ấy cô ta bị trọng thương, nói mình lập tức sẽ không ổn, sau đó bỏ đi, chẳng lẽ nơi này là chỗ an nghỉ mà cô ta đã chọn.

Trần Ngọc quan sát một hồi, thủy chung không thấy La Khuynh động đậy, bèn đánh bạo bơi đến gần. Quả nhiên, La Khuynh hai mắt vẫn nhắm nghiền, đối với Trần Ngọc hoàn toàn không phản ứng, cô ta đã chết?

Dưới khoảng cách gần như vậy, Trần Ngọc phát hiện trên mặt La Khuynh cư nhiên mang theo nụ cười nhàn nhạt, tư thế của cô ta thành kính, an tường, giống như đang ngủ say, hoặc giả như đang triều lạy cái gì đó.

Trần Ngọc cả kinh, theo bản năng nhanh chóng từ phía đối diện với La Khuynh bơi tới bên cạnh cô ta, nhìn về phía ban nãy mình vừa đứng. Bên đó là thạch bích khổng lồ, mặt ngoài gập ghềnh. Tại sao La Khuynh dừng ở chỗ này? Triều lạy thạch bích?

Trần Ngọc quan sát thạch bích một lúc lâu, trên nham bích từng đường vân ghồ ghề nhấp nhô càng nhìn càng thấy quen mắt, ngẩng đầu lên, mới nhận ra giữa những đường vân quấn quýt lấy nhau là một đầu người diện vô biểu tình. Khác với những đường vân kia, đầu người này hoàn toàn nhô ra khỏi nham bích, vì ban nãy ẩn ở trong chỗ tối, cho nên Trần Ngọc cũng không phát hiện ra.

Đây rõ ràng là thứ được khắc trên bích họa, vị vua xấu xí quỷ quái mà đảo dân tín ngưỡng.

Kỳ dị hơn chính là, vị vua pho tượng này bị trói chặt trên thạch bích, thậm chí khuôn mặt cũng treo một ổ khóa, giống như bị nhốt ở đây vậy. Trần Ngọc ngẩng đầu nhìn lại, thạch bích rất lớn, nhưng tựa hồ cũng không kéo dài.

Trần Ngọc rời khỏi chỗ có pho tượng, lấy tay chạm vào nham bích, cũng không thấy có sự lạnh lẽo cứng rắn như trong tưởng tượng, lòng bàn tay mơ hồ cảm nhận được sự rung động có quy luật không rõ ràng. Thình thịch thình thịch, giống như mạch đập hay thai động.

Chẳng lẽ quá mệt mỏi, khiến mình sinh ra ảo giác? Trần Ngọc nghi hoặc, động tĩnh dưới tay càng lúc càng lớn, bây giờ không ngừng rung lên, lỗ tai tựa hồ cũng có thể nghe thấy thanh âm “thùng thùng” kia.

Trần Ngọc có chút mông lung, nham bích đang chuyển động? Khi liếc thấy trên mặt La Khuynh vừa rồi còn đang mỉm cười cư nhiên lại nhíu mi, Trần Ngọc mới ý thức được có gì đó không đúng, vội vàng lui về phía sau. Trong khoảnh khắc cậu rời khỏi đó, một bóng đen lặng yên không một tiếng động nhào tới.

Hiển nhiên mục tiêu của nó là Trần Ngọc, kết quả khi Trần Ngọc cảm thấy nham bích bất ổn, đột ngột rời đi, khiến cho bóng đen trực tiếp va vào nham bích. Bóng đen ở trong nước cực kỳ linh hoạt, sau khi va chạm liền thay đổi phương hướng, khí thế hung mãnh bơi về phía Trần Ngọc ở bên này.

Là một con cá lớn dài gần hai thước, trong miệng cá lộ ra hàm răng sắc bén, nhào tới Trần Ngọc.

Trần Ngọc biết bàn về tốc độ mình tuyệt đối không bằng con cá này, khẽ cắn răng nhanh chóng đem hoàng kim trượng trong ngực chia ra thành hai cây chủy thủ cầm trên tay, chuẩn bị liều mạng.

Thế nhưng, con cá mới bơi chưa được vài mét sang đây, thạch bích sau lưng nó chợt nứt ra, vô số ti tuyến màu đỏ trào ra ngoài, từng đoàn cuốn lấy cá lớn, lôi trở lại.

Trần Ngọc sững sỡ nhìn cảnh tượng trước mắt, nhưng thạch bích đã sớm khôi phục lại hình dạng kín kẽ ban đầu, vô tội tựa như nó cho tới bây giờ chưa từng động đậy.

Trong nước trước mắt Trần Ngọc còn điểm vài tia máu, đó là do ti tuyến đỏ xuyên thấu thân thể con cá lưu lại, điều này nói lên, cảnh tượng mới nãy đúng thật có tồn tại.

Bên trong thạch bích không chĩ có động tĩnh, nó còn ở ngay trước mắt cậu “ăn” một con cá, Trần Ngọc cho ra một kết luận khiến sắc mặt cậu trắng bệch: thạch bích này, là vật sống.

Hiện tại cậu rốt cuộc hiểu tại sao người áo đen toàn thân đều là mùi máu tươi, quái vật trong hồ quá mạnh quá biến thái.

Ứng với suy đoán của Trần Ngọc, thạch bích kia lại bắt đầu phát ra tiếng tim đập hữu lực. Vốn muốn bơi trở về, Trần Ngọc giống như bị cái gì mê hoặc tiến đến gần thạch bích.

Đây rốt cuộc là gì? Nếu chuyến này không tìm hiểu cho được rõ ràng liền quay về, có thể tiếc nuối hay không. Lần này bọn họ mà thoát ra khỏi địa cung, đã không còn cơ hội để trở lại nữa.

Một thanh âm khác vang lên từ đáy lòng: ngàn vạn lần không thể đến gần, không thể đánh thức nó, cực kỳ nguy hiểm.

Lúc Trần Ngọc tỉnh táo lại, tay của cậu đã sờ lên thạch bích đang phập phồng, nhịp đập rõ ràng tăng nhanh, tựa hồ có loại cảm xúc khoan khoái xuyên thấu qua thạch bích truyền lên.

Trần Ngọc giật bắn mình lui về phía sau, nhưng nhanh hơn cả, một ti tuyến đỏ sẫm quấn lấy lôi ngược cậu trở lại. Trong đôi mắt trừng lớn của Trần Ngọc, thạch bích càng ngày càng gần, cho đến khi – cậu bị nuốt chửng.

Khoảng khắc đó, Trần Ngọc nghĩ: xong đời, mình bị quái vật ăn sống. Không thể trở về được rồi, không thể gặp lại phụ thân, Phong Hàn, báo con và Mã Văn Thanh.

Bất quá, đây là tình cảnh sau khi bị nuốt sao? Hình như chưa bị tiêu hóa?

Trần Ngọc đột nhiên mở mắt ra, giơ chủy thủ lên, vốn tính nếu chết cũng muốn quái vật bị táo bón, kết quả phát hiện mình cư nhiên đang ở bên trong một gian phòng. Mặc dù lòng bàn chân và bốn phía vách tường cho cảm giác như các khối thịt, nhưng đây là một gian phòng không thể nghi ngờ.

Có bàn ghế, có trường minh đăng, thậm chí ở trên mặt bàn còn bày một cái hộp cùng một trang giấy.

Trần Ngọc không hề nghĩ ngợi trước tiên cầm tờ giấy kia lên, sắc giấy ngả vàng, bút tích phía trên tuyển vĩnh ưu mỹ, chuyển chiết tàng phong*, câu đầu tiên là: Không cần nghi ngờ, nếu có thể tới được nơi này, như vậy ngươi chính là ta.

Trần Ngọc nội tâm khẩn trương, vốn hôm nay vì thân thế của mình đã chịu đủ đả kích, cư nhiên ngay cả trang giấy này cũng đi thẳng vào vấn đề luôn. Mặc dù dự cảm có sự bất tường chuẩn bị trồi lên khỏi mặt đất, Trần Ngọc vẫn không thể nhịn được đọc tiếp:

Nếu như ngươi đang ở đây đọc bức thư chính mình viết này, thế thì có thể là mắt xích nào đó xảy ra vấn đề, ngươi có thể chưa nhớ lại được nhiều, đừng lo lắng, việc đó cũng không cản trở đến đại cục. Nếu như không phải chân chính là ta, căn bản không thể nào lừa gạt Thanh để tới nơi đây. Trong chiếc hộp bên cạnh là chìa khóa của vật mà A Cát đã đưa cho ngươi, mở ra, đem mọi việc tiếp tục.

Quá trình diễn ra kế hoạch có lẽ hơi đẫm máu, nhưng vì mục đích đó, hết thảy tế phẩm và tốt thí đều đáng giá. Việc người cần phải làm chính là, mau sớm nhớ lại tất cả mọi chuyện, tập hợp đủ đồ, cử hành nghi thức, thời gian ta để lại cho ngươi không nhiều lắm, nhanh lên!

Rời khỏi Phong Hàn, người hắn thống hận nhất là ngươi. Bởi vì mọi chuyện đều do ta, đồng thời cũng chính là ngươi, bày ra.

Còn nữa: ngươi hiện tại đang ở trong cơ thể của Thanh, Thanh là sủng vật của ngươi, có thể sống đến bây giờ có liên quan đến bạch tuộc vương, nhưng lúc ngươi tới được đây Thanh cũng đã đến cực hạn, nếu như không có ý định mang nó ly khai, có thể để nó đi.

Chả trách La Khuynh ở trước mặt nham bích triều bái, thì ra không phải bái lạy pho tượng, mà là bản thân vương ở chỗ đó. La Khuynh trước khi đi đã nói tìm thấy vương, sẽ làm cô ta sống lại, đáng tiếc vương của bọn họ thật lâu trước đây đã không còn ở đây nữa.

Thư viết tới đó, vừa lúc hết tờ giấy. Trần Ngọc trong đầu trống rỗng, tiện tay lật tờ giấy lại, sau đó cả người chấn động.

Mặt sau tờ giấy, là một bức họa chân dung, trường sam màu đen thêu chim phượng bay lượn cùng mặt thú âm trầm, hoa mỹ sinh động. Người trong bức họa nghiêng đầu nhìn về một bên, trong mắt ánh lên nét cười.

Là người áo đen.

Trần Ngọc cảm giác mình phát điên rồi, tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay tựa hồ đã bàn bạc trước với nhau muốn khiêu chiến cực hạn của cậu.

Chủ nhân của bức thư nói cậu chính là y, như vậy căn cứ vào chút tin tức ít ỏi cậu nắm được, viết bức thư này hẳn là kẻ đang ẩn núp trong cơ thể cậu như lời Hàn Hiểu Thần đã nhắc tới.

Bức thư này làm cho Trần Ngọc bị đả kích sâu sắc nhất chính là , người Phong Hàn thống hận nhất lại là cậu. Khi cậu cái gì cũng chưa biết, Phong Hàn rành rành có thể lấy cậu ra làm kẻ chết thay.

Tiếp đó, mặt sau bức thư còn có bức họa của người áo đen! Rốt cuộc người viết bức thư là người áo đen, hay người viết thư thầm mến người áo đen? Bất kể thế nào, đều là chuyện Trần Ngọc không thể tiếp nhận.

Bây giờ Trần Ngọc có xung động muốn cầm chủy thủ cắt cổ mình, từ khía cạnh của bức thư này xác nhận Hàn Hiểu Thần nói đúng, cậu chính là kẻ xấu xa kia, dày công trù tính, sắp đặt cạm bẫy, bây giờ chỉ chờ thu lưới từng bước một.

Có điều, trong quá trình thu lưới, xảy ra chút việc ngoài ý muốn, đương nhiên, cho dù là ngoài ý muốn, cũng đã được liệu trước. Bất quá, cậu không phải nhớ lại quá ít, mà là, căn bản chả nhớ ra cái quái gì.

Trần Ngọc vì che giấu hốt hoảng trong lòng, đọc xong bức thư liền run run xé nát, tựa hồ làm như vậy sẽ không ai biết được bí mật của cậu. Sau đó cầm hộp nhỏ trên mặt bàn lên, phía trên có khắc hình mặt trời đơn giản.

Đem cái hộp nhét vào trong ngực, Trần Ngọc chuẩn bị nhanh chóng rời khỏi nơi này, nhưng cậu phát hiện căn bản không tìm thấy cửa. Đúng rồi, cậu đang ở bên trong quái nham thạch tên là Thanh, bức thư có nói nó là sủng vật của cậu, đương nhiên muốn thả đi, Trần Ngọc không hy vọng giữ lại bất kỳ thứ gì có thể nhận ra thân phận của mình.

Thế nhưng, bằng cách nào? Trong thư quên viết…

Trần Ngọc ở trong gian phòng vòng vo mấy bận, rốt cuộc phát hiện trên vách tường có ba chỗ nhô ra. Tay trái của cậu theo thói quen nâng lên, sau đó nhấn vào chính giữa, tiếp theo là hai bên.

Không ai nói cho Trần Ngọc biết thứ tự, nhưng khi Trần Ngọc giơ tay lên, Trần Ngọc nghe thấy oanh một tiếng, tựa hồ cái gì đó mở ra.

Trần Ngọc lại trở về trong hồ, bên cạnh có thứ cực đại gì đó bắt đầu chuyển động, bởi vì thể tích quá lớn, che lấp mọi tia sáng dưới nước. Nó có thân thể khổng lồ và vảy màu xanh, hai con mắt to màu vàng thỉnh thoảng khẽ đảo, nhìn Trần Ngọc, cư nhiên giống y hệt vẻ mặt của báo con mỗi lần thấy Trần Ngọc, thân thiết, không thôi.

-END 75-

*Chuyển chiết tàng phong: đây là hai kĩ thuật trong thư pháp, chuyển chiết là chuyển biến, biến hoá, tàng phong là chỉ quá trình khởi đầu nét bút, Tàng phong sẽ tạo hiệu quả đầy đặn, tròn trịa, uẩn súc cho nét bútngòi bút được giấu trong nét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.