Năm Lão Đại Đều Gọi Tôi Là Mẹ!

Chương 7: Sơ ủng và kim cương




Cho đến khi ra khỏi Thúy Phong Sơn, không nhìn thấy thân ảnh Tố Tu nữa, Chương Hoa mới nhíu mi, hiện tại hắn không hiểu vì sao mình lại quan tâm người kia như thế.

Hắn tinh thần ngẩn ngơ đi về phía trước, hoàn toàn không biết hai tiểu nha đầu đi theo phía sau đang xì xào bàn tán.

“Linh Lung, một lát ta lượn vòng về yêu giới. Ngươi nhớ mang Đại vương đi dạo khắp nơi một chút, tận lực trì hoãn thời gian.”

“A? Tại sao?”

“Như vậy ta mới có thời gian sắp xếp tốt tất cả, giao phó mọi người giấu Đại vương a.”

“Ngươi, ngươi định...”

“Không sai. Dù sao Đại vương cũng không nhớ những chuyện phát sinh trong năm trăm năm này, chúng ta cứ không nói gì cả, để cho ngài ấy vì vậy mà khôi phục bình thường, chẳng phải tất cả đều vui mừng?”

“Nhưng là, chuyện Đại vương giả gái cả trên trời dưới đất không người nào không biết, làm sao giấu được? Hơn nữa, ngài ấy nhất định sẽ hỏi chuyện ngày trước...”

“Không sao, đến lúc đó soạn một cái gạt ngài ấy là được.”

Lúc đang nói chuyện, Chương Hoa đột nhiên quay người lại, cầm đuôi quạt gõ trán các nàng một cái, hơi mỉm cười nói: “Hai tiểu nha đầu các ngươi, lầm bầm nói cái gì?”

Khóe miệng câu lên, mặt mày cong cong.

Ánh sáng tràn đầy trong con ngươi đen, nhìn thật rực rỡ.

Linh Lung nhìn đến ngẩn ngơ, trên mặt lập tức đỏ lên, kinh ngạc nói không ra lời.

Như Ý vạn phần bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhỏ giọng oán giận nói: “Đại vương, van người đừng tùy tiện thi triển yêu thuật có được không? Tâm hồn nhỏ bé của Linh Lung đều bị ngài câu chạy rồi.”

Đại vương nhà nàng trở lại bình thường là rất tốt, nhưng tật xấu phong lưu khắp nơi nên hảo hảo trị đi.

“Hừ, ta xưa nay mị lực vô biên, làm gì phải cần tới cái gì yêu thuật?” Chương Hoa soát một cái tung cây quạt trong tay, đắc ý cười cười, “Đúng rồi, sau khi trở về giúp ta chuẩn bị một phần hậu lễ, sai người đưa đến Thúy Phong Sơn.”

“A? Đại vương ngài không tự mình nói cám ơn với Tử Dương Chân Nhân sao?”

“Ta cùng Tử Dương Chân Nhân cũng không có giao tình gì, chỉ cần lễ phép kết thúc là được, không cần phải phiền phức như thế. Huống chi...”

“Thế nào?”

“Huống chi, ta chỉ cần thấy mặt của y, đã cảm thấy cả người không được tự nhiên.” Chương Hoa nhẹ nhàng vỗ quạt, giữa con ngươi xẹt qua một tia mê mang, lầm bầm lầu bầu thấp giọng nói, “Hận không thể cách xa ra, không gặp nhau nữa.”

Chương Hoa bất quá là thuận miệng nói một chút, ai ngờ từng câu từng chữ đều bị Tố Tu nghe thấy, giận đến tay chân y lạnh như băng, cả người phát run. Vốn dĩ lúc đoàn người của Chương Hoa vừa rời khỏi Thúy Phong Sơn, Tố Tu liền thi triển ẩn thân thuật, một đường bám theo tới đây, cho đến khi nghe một câu này, mới tức giận rời đi.

Con hồ ly đần kia...  hiện tại thật đáng ghét!

Tố Tu vừa đi về, vừa thầm mắng trong lòng, biết rõ không có chút ý nghĩa nào, lại không nhịn được nhớ lại bộ dáng cười tươi như hoa kia.

... Không thể thấy lại nữa.

Này vốn là kết cục mà y một lòng một dạ muốn có, hôm nay chính tai nghe thấy người kia nói ra, mới biết đả thương người cỡ nào.

Người chân thực sự đáng trách, là chính y mới đúng.

Nhưng mà, đã quá muộn rồi sao? Đôi mắt dịu dàng ẩn tình trước đây, đã sớm trở nên xa lạ vô cùng, không còn phản chiếu thân ảnh của y nữa.

Ngực đột nhiên run lên.

Trong thoáng chốc, tim giống như bị thứ gì đó ghim vào, đau đớn tận xương.

Tố Tu gần như là lảo đảo nghiêng ngả trở về Thúy Phong Sơn, bốn phía yên tĩnh, từng cọng cây ngọn cỏ cũng không có gì khác biệt so với ngày thường. Nhưng ở trong mắt y, nhưng là hoàn toàn khác biệt.

Ít nhất, từ nay về sau, người kia sẽ không đặt chân đến Thúy Phong sơn nữa.

~~~~~

Một ngày không gặp, sẽ như cách ba thu.

Này vốn là câu Chương Hoa thường nói, đến giờ phút này, Tố Tu lại không thể không thừa nhận đây là một câu châm ngôn. Bởi vì chẳng qua chỉ tách ra mấy ngày ngắn ngủn, y đã nhận hết nổi khổ tương tư, thậm chí hối hận ngày đó đi nửa đường mà quay về, cho rằng mình nên đi theo Chương Hoa chạy đến yêu giới.

Đúng là động chân tình, cho nên mới làm ra được chuyện ngu xuẩn như vậy đi?

Cũng cho nên khi vừa nghe nói hắn lại đến Bách Hoa yến, liền vội vàng gấp gáp chạy đến Thiên giới dự tiệc. Y chưa bao giờ là người thích tham gia náo nhiệt, nói tới nói lui, bất quá là vì tìm một cái cớ để gặp mặt Chương Hoa.

Cảnh tượng Bách Hoa yến năm ngoái, loáng thoáng vẫn còn trước mắt, hôm nay nhưng là cảnh còn người mất sao?

Tố Tu từng bước đi vào đại điện, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, bên tai không ngừng vang lên đủ loại nghị luận.

“Nghe gì chưa? Hồ vương thích giả gái kia đột nhiên trở lại bình thường.”

“Ờ ờ, nghe nói gần đây hắn cùng Đông Hải Long Vương ở chung một chỗ, cả ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, rất phong lưu khoái hoạt.”

“Tướng mạo của hai người cũng không tệ, chính là tính tình quá mức phóng đãng...”

Đang nói, ngoài cửa truyền đến một trận xôn xao.

Tố Tu theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy hai nam tử trẻ tuổi một trước một sau đi vào.

Một người áo xanh chiết phiến, thái độ tiêu sái, một người khác là cẩm y ngọc quan (*), dung mạo tuấn mỹ —- chính là hai người vừa rồi mà mọi người nghị luận ầm ỉ, Hồ vương cùng Đông Hải Long Vương.

(*) ngọc quan – quan ở đây là mũ, mão. Ý chỉ ngọc quan là cái mão có gắn ngọc. Đại khái có thể tưởng tượng là mấy công tử thời xưa đeo trên đầu á. Hình ảnh sẽ cập nhật bên dưới

Tố Tu nhìn lên thấy khuôn mặt quen thuộc của Chương Hoa, liền không tự chủ được đứng lên, nhìn chăm chăm vào hắn.

Chương Hoa cũng nhìn xung quanh, sau khi cùng người xung quanh chào hỏi từng người, mới híp mắt tiêu sái đến trước mặt y, xa lạ lễ phép nói một câu: “Tiên quân, lại gặp rồi.”

“Ừ.”

“Ta phái người đưa quà tạ lễ đến, không biết ngươi trông thấy chưa?”

“Ừ.”

Một trận yên lặng.

Chương Hoa mở to hai mắt, tự nhận thức bây giờ không có gì để nói, vì vậy nghiêng đầu cười một cái, tiếp tục hướng nơi khác đi.

Sát bên người mà lướt qua.

Tố Tu đứng thẳng bất động tại chỗ, trong lòng hối tiếc không thôi.

Rõ ràng có thiên ngôn vạn ngữ, thế nào vừa đến trước mặt người kia, cái gì cũng không nói ra miệng? Cho dù là nhu tình vạn trượng, trước sau vẫn là khuôn mặt này, đối phương làm sao có thể hiểu?

Y cắn răng, mơ hồ nghe tiếng cười nói của Chương Hoa cùng Đông Hải Long Vương kia.

“Người ban nãy là người ngươi quen?”

“Ha, không phải là rất quen thuộc.”

Hô hấp cứng lại, ngực lại đau nhói.

Tố Tu rủ mắt, cúi đầu nhìn lại bàn tay mình, đầu ngón tay lạnh như băng thấu vào xương.

Không sai, y cùng hắn... Quả thật không có nửa phần giao tình.

Suốt năm trăm năm, y từng có vô số cơ hội, nhưng luôn một lần lại một lần... tự tay mình đem Chương Hoa đẩy ra khỏi mình. Thậm chí, chưa bao giờ nhìn thẳng vào hắn.

Cho nên, cho dù đưa tay ra, cũng chỉ nắm được một mảnh hư vô.

~~~~~

Ngọc quan (hãy nhìn cái trên đầu, vì tớ không tìm được hình riêng nên cái này xem như là giống nhất)

119b00053608a1fa45ce

Editor có lời muốn nói: Sắp hoàn bộ này rồi các cậu ~(‾▿‾~) còn mười mấy chương nữa thôi ~(‾▿‾~)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.