Năm Lão Đại Đều Gọi Tôi Là Mẹ!

Chương 35: Mi… dừng lại cho ta!




- Hay ---

Những người có mặt ở đây vỗ tay hò hét. Bất luận lập trường như thế nào, bất luận là địch hay là bạn, thế nhưng, không thể không thừa nhận y thuật của Hồ Thanh Ngưu rất vô song.

- Lợi hại ---

Ngay cả Đan vương Phong Tiếu Trần cũng thán phục, thừa nhận y thuật của Hồ Thanh Ngưu.

Tuy rằng sau khi tu sĩ đủ mạnh thì có thể tái tạo thân thể của mình, thế nhưng chỉ là tự tái tạo mà thôi. Chỉ cần còn đạo cơ, chỉ cần còn chân mệnh thì vẫn còn có thể sống tiếp.

Thế nhưng muốn tái tạo người khác hay cứu sống người sắp chết thì lại không dễ như vậy, thủ đoạn này cực kỳ nghịch thiên, hơn nữa cần rất nhiều tài nguyên.

Thế nhưng Hồ Thanh Ngưu lại có thể dùng y thuật của mình cứu sống con ếch bị băm nhuyễn, hơn nữa còn hoàn hảo không hề sai sót, rất lợi hại. Có thể nói y thuật của Hồ Thanh Ngưu hiếm ai sánh bằng.

- Tới phiên ngươi.

Cho dù biết Lý Thất Dạ rất lợ hại, ngay cả Phong Tiếu Trần cũng cúi đầu, thế nhưng Hồ Thanh Ngưu rất tự tin vào y thuật của mình, vẫn khinh thường Lý Thất Dạ như cũ.

- Đúng là có chút bản lĩnh.

Lý Thất Dạ cười nhạt.

- Nói vậy thì ngươi phải thể hiện một chút tài năng để chúng ta nhìn, chắc không phải sợ thua rồi chứ gì?

Hoàng Quyền Uy cười lớn nói rằng:

- Đương nhiên, nếu như nhận thua lúc này thì vẫn còn kịp, sẽ không mất mặt là mấy.

- Thế sao?

Lý Thất Dạ cười nhát, ánh mắt nhúc nhích, xuất hiện ở ngay trước mặt Hoàng Quyền Uy, nói hời hợt:

- Cứu sống một con ếch quá yếu, cứu sống một người mới là bản lĩnh.

- Ngươi... ngươi muốn làm gì?

Hoàng Quyền Uy biến sắc.

"Phốc ---"

Hoàng Quyền Uy còn chưa kịp định thần thì bàn tay của Lý Thất Dạ đã đâm vào cơ thể của hắn. Hoàng Quyền Uy sợ hãi trợn to mắt, sau đó chỉ nghe "bùm", Hoàng Quyền Uy biến thành sương máu.

Ngay khi thân thể của Hoàng Quyền Uy bị hủy thì chỉ nghe một tiếng "vù", chân mệnh của hắn xuất hiện. Lý Thất Dạ cũng không tiêu diệt chân mệnh của hắn ngay.

Chân mệnh xuất hiện, Hoàng Quyền Uy sợ hồn bay phách tán, định xoay người bỏ trốn. Thế nhưng trong nháy mắt này, bàn tay của Lý Thất Dạ đưa tới, bắt lấy chân mệnh định bỏ trốn.

- Ngươi nhìn này, nhìn xem cái gì mới gọi là cải tử hồi sinh.

Lý Thất Dạ cười hiền lành. Sau đó "bùm" một tiếng, chân mệnh của Hoàng Quyền Uy chớp mắt bị tiêu diệt, hóa thành từng hạt bụi sáng. Những hạt bụi sáng này bắt đầu tung bay.

Nhìn thấy Hoàng Quyền Uy biến thành bụi sáng, Ngũ Hiền Nghị ở cạnh hắn mặt mày trắng bệch, liên tục lui về phía sau.

Thế nhưng ngay lúc này, Lý Thất Dạ xòe bàn tay, sinh cơ dào dạt, chỉ nghe một tiếng "phốc". Lúc này sinh cơ cuồn cuộn vô tận xuất hiện, giống như mở ra một thế giới sinh mệnh vô tận. Sinh cơ hội tụ lại, bụi sáng của Hoàng Quyền Uy lập tức gắn kết lại với nhau, lập tức được uẩn nhưỡng trong sinh cơ vô cùng vô tận.

Thời gian bên trong sinh cơ hoảng hốt trôi qua nghìn vạn năm. Chỉ thấy bụi sáng tố hình, trong giây lát, tất cả bụi sáng chân mệnh dung hợp lại với nhau tái tạo chân mệnh. Chỉ thấy chân mệnh của Hoàng Quyền Uy lại xuất hiện, được tái tạo hoàn chỉnh.

Khi chân mệnh của Hoàng Quyền Uy xuất hiện, bàn tay của Lý Thất Dạ dường như có thể che đậy tất cả thiên cơ trong thế gian, cướp đoạt tạo hóa trong thiên địa. Bàn tay của hắn chính là một thế giới, tất cả mọi thứ đều bị hắn chúa tể.

"Tư, tư, tư"

Chỉ thấy Hoàng Quyền Uy bắt đầu tái tạo trong bàn tay của Lý Thất Dạ, thân thể của hắn từ từ nặn hình. Cuối cùng, chỉ trong giây lát, thân thể của Hoàng Quyền Uy được tái tạo.

"Đùng"

Hoàng Quyền Uy té lăn trên mặt đất, mình mẩy co quắp lại, sắc mặt trắng tái, ngơ ngác hét lớn:

- Ngươi... ngươi... ngươi đã làm gì ta ---?

Tình cảnh này quá chấn động lòng người. Chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người đều bị cảnh tượng này chấn động, ngay cả Đan vương Phong Tiếu Trần cũng không ngoại lệ.

- Định đoạt sinh tử mà thôi.

Lý Thất Dạ hời hợt nhìn Hoàng Quyền Uy co quắp dưới đất.

Định đoạt sinh tử, câu này vừa thốt, tất cả mọi người rít lạnh, ai nấy đều ngơ ngác. Khoảnh khắc này mọi người mới biết cái gì gọi là sinh tử do ta định đoạt. Câu nói này không chỉ định đoạt cái chết mà còn có thể định đoạt cái sống. Đây mới thực sự là định đoạt sinh tử.

- Công tử đã vượt khỏi phạm trù y đạo rồi, đã dính líu tới sinh mệnh áo nghĩa. Y đạo đỉnh cao đứng trước ý nghĩa uyên áo của sinh mệnh cũng chỉ là một cành cây nhỏ, nhỏ bé không đáng kể tới. Chỉ có trường sinh bất tử cùng sáng tạo sinh mệnh thì mới có thể hơn nó một bậc.

Đan vương Phong Tiếu Trần cảm khái nói rằng:

- Công tử thật tài tình, dù cho chúng ta có cố gắng cả đời thì cũng không thể với tới.

Trong giây lát, mọi người đều rít lạnh. Nếu như nói việc làm này của Lý Thất Dạ là y thuật thì cũng là đỉnh cao của y thuật, vượt trên tất cả. Đây mới thực sự là cải tử hồi sinh.

- So với y thuật của ngươi thì như thế nào?

Lý Thất Dạ cười nhạt.

Hồ Thanh Ngưu mặt mày trắng tái, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, giây lát không nói ra lời. Bởi vì cái này đã bỏ xa hắn, giống như Phong Tiếu Trần nói, việc này không còn là phạm trù y thuật nữa.

Cho dù y thuật của hắn lợi hại cách mấy, dù hắn có thể trị hết mọi bệnh tất, dù hắn có thể cứu chữa người sắp chết sống lại. Thế nhưng so sánh với thủ đoạn này của Lý Thất Dạ thì hoàn toàn không thể so sánh, đã vượt qua một cấp độ.

Bởi vì Lý Thất Dạ có thể tái tạo lại một sinh mệnh bị phá hủy, đây là sinh mệnh áo nghĩa. Có thể nói, đây cũng là cảnh giới tối cao mà hắn theo đuổi. Giống như Phong Tiếu Trần nói, ngoại trừ trường sinh bất tử cùng sáng tạo sinh mệnh ra thì không còn thứ gì có cấp bậc cao hơn sinh mệnh áo nghĩa cả.

- Ta thua rồi.

Cuối cùng Hồ Thanh Ngưu đặt mông ngồi lên mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, toàn thân ướt đẫm. Ngông nghênh của hắn giống như đã vỡ nát. Lúc này hắn không tài nào ngẩng cao đầu của mình được, cũng không tài nào ưỡn cao lồng ngực của mình nữa.

- Ngươi muốn xử trí ta như thế nào cũng được.

Cuối cùng Hồ Thanh Ngưu uể oải nói. Hắn luôn luôn kiêu ngạo, tròng mắt không người. Hắn tự tin về mặt y đạo không có ai lợi hại hơn hắn. Thế nhưng Lý Thất Dạ vừa ra tay thì đã đánh bại hắn, hơn nữa hắn không cách nào vượt qua được trình độ cao siêu của Lý Thất Dạ, bởi vì Lý Thất Dạ nắm giữ sinh mệnh áo nghĩa, là cảnh giới mà hắn theo đuổi cả đời, là cảnh giới tối cao của hắn, cũng là cảnh giới mà hắn không cách nào với tới.

- Cút đi.

Lý Thất Dạ nhẹ nhàng khoát tay, nói rằng.

---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.