Năm Lão Đại Đều Gọi Tôi Là Mẹ!

Chương 23: Tiểu ác ma




Nam Vong cũng nghe được lời của Triệu Tịch Nguyệt, hỏi: "Ngươi xác nhận chứ?"

Rất nhiều người đều biết, hai năm trước Triệu Tịch Nguyệt đã bước vào Vô Chương trung cảnh, theo đạo lý mà nói không thể nào phá cảnh một lần nữa nhanh như vậy.

Dù vậy, với tuổi tác hiện tại của nàng, cũng được coi là thiên tài tu đạo vô cùng hiếm thấy.

Trời sanh đạo chủng quả nhiên bất phàm.

Nhưng dù sao thời mà nàng tu đạo quá ngắn, cùng Lạc Hoài Nam xê xích khá xa, tham gia đạo chiến căn bản không có bất kỳ cơ hội nào để chiến thắng cả.

Triệu Tịch Nguyệt không hề suy tư, nói: "Đúng vậy."

Không để ý cảnh giới tu vi, hai người đều là Thanh Sơn Phong chủ, Nam Vong cũng không tiện nói gì, chẳng qua chỉ lắc đầu, đệ tử khác càng không dám lên tiếng khuyên bảo.

Lúc này, Bạch Tảo kết thúc khúc đàn của mình.

Hàn thai an tĩnh.

Ở trong suy nghĩ của rất nhiều người, nếu như Thủy Nguyệt Am không có đệ tử khác ra mặt, chỉ sợ câu bình luận truyền lưu thật lâu kia, rốt cục sẽ bị đánh vỡ.

Nhưng trước đó, an tĩnh trên hàn thai bị một hồi nghị luận phá vỡ.

Có tin tức từ mười tòa hàn thai chỗ cao hơn truyền lưu, đưa tới một trận xôn xao.

Thanh Sơn Tông cũng rất mau nhận được phong thanh.

Thiên Cận Nhân đang ở nơi nào đó trong thành, hôm nay Lạc Hoài Nam cùng Đồng Nhan không xuất hiện, rất có khả năng chính là đang bái kiến đối phương!

Có thể nhận được lời bình của Thiên Cận Nhân là cơ duyên rất hiếm thấy, nếu như được đối phương khen ngợi vài câu, sẽ làm người tu đạo ở trong tông phái đạt được địa vị cao hơn, tài nguyên nhiều hơn, trong lúc nhất thời lòng người rung động, nhưng dù sao Mai Hội cũng là việc trọng đại, đại thần triều đình cùng sư trưởng các tông phái đều ở chỗ này, ai dám tự tiện rời đi?

Tỉnh Cửu chú ý tới vẻ mặt Triệu Tịch Nguyệt biến hóa, hỏi: "Muốn đi xem?"

Triệu Tịch Nguyệt nói: "Có chút ngạc nhiên."

Tỉnh Cửu nói: "Vậy thì đi xem."

Hai người đứng dậy, nói một tiếng với Nam Vong, sau đó hướng dưới hàn thai đi tới.

Rất nhiều người đều chú ý tới động tĩnh bên này, không khỏi ồ lên, nghĩ thầm Mai Hội còn chưa kết thúc, Thiền Tử còn chưa phê bình, lại cứ như vậy mà đi ư?

Nhìn hai đạo thân ảnh kia, Bạch Tảo khẽ nhíu mày, lộ ra vẻ càng thêm nhu nhược.

Nàng đoán được Triệu Tịch Nguyệt cùng Tỉnh Cửu rời đi là muốn làm gì.

Đối với chuyện này nàng cũng không thèm để ý, bởi vì... lúc này Lạc Hoài Nam cùng Đồng Nhan hẳn là đã cùng vị đại sư mệnh số đại sư trong truyền thuyết kia gặp gỡ, mà đó vốn là chuyện do nàng an bài.

Nàng có chút để ý, hoặc là nói thất vọng chính là một chuyện khác, nóng lòng đi gặp Thiên Cận Nhân như thế, chẳng lẽ cần người khác khẳng định mới có thể bảo vệ sự tự tin hay sao?

Như vậy thì Triệu Tịch Nguyệt, làm sao xứng đôi làm đối thủ của mình?

...

...

Sơn đạo rời khỏi Mai Viên ở phía sau hàn thai, vòng qua hai góc ngoặt, thân ảnh của Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Mấy vạn dặm đường tạo thành chút thói quen, đã để cho Triệu Tịch Nguyệt đón nhận chút ít cổ quái của Tỉnh Cửu, tỷ như trừ phi tình hình đặc thù, hắn tình nguyện đi bộ chứ không muốn ngự kiếm.

Bọn họ đi trên sơn đạo, tùy ý nói chuyện.

Tỉnh Cửu biết Triệu Tịch Nguyệt thực sự muốn gặp không phải Thiên Cận Nhân, mà là Lạc Hoài Nam lúc này có thể đang bái kiến Thiên Cận Nhân, cũng bởi vì trận đạo chiến mấy chục ngày sau.

Hắn nói: "Nếu như lời đồn không sai, ngươi không phải đối thủ của hắn."

Triệu Tịch Nguyệt nói: "Cứ phải đánh thử mới biết được."

Những lời này rất phù hợp thái độ của nàng đối với tu đạo cho tới nay.

Đại đạo triêu thiên vô cùng gian nguy, nếu như sợ này sợ nọ, vậy còn tu đạo gì nữa?

Tỉnh Cửu nhìn nàng một cái, không nói gì.

Triệu Tịch Nguyệt nhớ rất rõ ràng, thời điểm mới vừa rồi nàng nói mình muốn tham gia đạo chiến, hắn cũng nhìn chính mình một cái như vậy, không có nói rõ cái gì, ý tứ lại rất rõ ràng.

"Ngươi không đồng ý?"

Nàng có chút không giải thích được.

Trải qua kiếp sống tu đạo mấy năm, trảm yêu trừ ma, phi kiếm giết người, vô luận gặp tình hình nguy hiểm đến mức nào, Tỉnh Cửu cho tới bây giờ cũng chưa từng ngăn cản nàng mạo hiểm, vì sao hôm nay hắn đối với ý nghĩ muốn tham gia đạo chiến của mình, lại không đồng ý như thế?

Tỉnh Cửu nói: "Ta chưa từng tham gia Mai Hội đạo chiến, nhưng biết một chút nội dung."

Triệu Tịch Nguyệt nói: "Đạp huyết tìm mai? Ta không để ý."

Tỉnh Cửu nhìn nàng bình tĩnh mà nghiêm túc nói: "Đây là thế giới chân thật."

Triệu Tịch Nguyệt cũng thật tình, nói: "Ta biết ý tứ chân thật."

"Mấy vạn dặm đường trải qua chút ít chiến đấu vẫn không phải chân thật, nhiều nhất chỉ có thể nói là nửa thật nửa giả, mà ta nói, là ta không muốn đụng vào chính là chân thực."

Tỉnh Cửu nhìn ánh mắt của nàng nói.

Triệu Tịch Nguyệt hỏi: "Cái gì là chân thật?"

Tỉnh Cửu nói: "Tử vong mới là thật, nói cho đúng chính là tử vong của mình."

Lúc này bọn họ đã đi tới giữa sườn núi.

Gió nhẹ nhẹ phẩy cây xanh trên núi, phong cảnh thật tốt, chỉ tiếc bầy chim ríu rít, vẫn ở bên kia vách núi quyến luyến không đi, cho nên cảnh vật giảm bớt vài phần sinh cơ.

Triệu Tịch Nguyệt thật tình suy nghĩ thời gian rất lâu, nói: "Không hiểu."

Tỉnh Cửu nói: "Không hiểu tốt nhất."

Triệu Tịch Nguyệt đột nhiên cảm giác được, thời điểm hắn nói ra bốn chữ này, cách mình rất xa.

Ở trên gương mặt tuyệt mỹ của Tỉnh Cửu, nàng phảng phất thấy được vực sâu vô tận.

Vực sâu ý nghĩa rời xa.

Cảm giác như vậy làm cho nàng vô cùng không thoải mái, có chút cứng nhắc chuyển đề tài: "Mặc dù không có hứng thú, nhưng vẫn tò mò về kết quả cuối cùng."

Lời này nói tự nhiên không phải là đạo chiến, mà là hôm nay cầm đạo chi tranh. Tỉnh Cửu lần nữa lập lại câu danh ngôn của tu đạo giới một lần nữa: "Dù sao thắng chính là Thủy Nguyệt Am."

Bỗng nhiên có một tiếng đàn vang lên trong bầu trời.

Nơi khởi nguồn là hàn thai bên kia.

Cách một ngọn núi, tiếng đàn đến nơi này của bọn họ đã trở nên phi thường nhỏ, rơi vào trong tai hai người, lại vô cùng rõ ràng, bên trong tựa hồ ẩn chứa một đạo lực lượng thật lớn.

Ngay sau đó, đạo tiếng đàn thứ hai vang lên, sau đó không dừng lại, chỉ bất quá tiếng đàn cũng không như nước chảy, có một tiếng không có một tiếng, lộ vẻ đặc biệt trúc trắc hỗn loạn, ngay cả tiết tấu cơ bản nhất cũng chưa nói tới, chớ đừng nói chi là tuyệt đẹp. Nhưng chẳng biết tại sao, Tỉnh Cửu tựa như bị tiếng đàn này đả động, dừng bước, đứng bên vách đá ngắm nhìn không trung, thật lâu không nói tiếng nào.

Cùng lúc Bạch Tảo đánh đàn bất đồng, thời điểm người này đánh đàn bầy chim cũng không tương hợp, nhưng không phải là bầy chim không thích tiếng đàn này, mà là bọn họ không dám lên tiếng.

Người đánh đàn này rõ ràng rất mới lạ, giống như người mới học, nhưng gảy ra khúc đàn lại khí phách vô song, dường như muốn đoạt đi tất cả thanh âm trong thiên địa.

Đừng bảo là đám chim choc, trong khoảng thời gian người này đánh đàn, ngay cả gió núi phất động ngọn cây, nước suối rơi vào khe sâu, cũng không thể phát ra tiếng vang gì.

Lúc ta nở hoa, trăm hoa đều phải úa tàn.

Lúc ta lên tiếng, thiên địa đều phải an tĩnh lắng nghe.

Đây cũng là khí thế.

Triệu Tịch Nguyệt cảm thụ được sơn dã lưu lại đắc ý vị, ngăn chặn rung động trong lòng, nhìn về mặt Tỉnh Cửu, nhớ tới chút ít hình ảnh năm ngoái ở Hải Châu.

Người này đánh đàn tựa như Tỉnh Cửu đánh cờ.

Mới học.

Thủ pháp cứng nhắc.

Không dễ nghe.

Không xinh đẹp.

Nhưng độc nhất vô nhị.

Tỉnh Cửu nhìn thiên không, như có điều suy nghĩ.

Cực cao có một phiến mây bay, đã bị tiếng đàn xé thành mảnh nhỏ.

Triệu Tịch Nguyệt nhẹ nói: "Không biết là ai."

Tỉnh Cửu không biết người đánh đàn là ai, nhưng hắn biết lai lịch của đối phương.

Bởi vì hắn từ tiếng đàn nghe ra chút ít phong thái của cố nhân.

"Thủy Nguyệt Am."

Hắn nói.

Triệu Tịch Nguyệt lần nữa nhớ tới câu danh ngôn dù sao thắng cũng là Thủy Nguyệt Am.

Sau đó nàng nhớ tới trên hàn thai, cô gái diện mạo bình thường của Thủy Nguyệt Am.

Chẳng biết tại sao, nàng lần nữa sinh ra cảm giác lúc Tỉnh Cửu nói ra bốn chữ mới vừa rồi, đạo tâm hơi loạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.