Năm Lão Đại Đều Gọi Tôi Là Mẹ!

Chương 173: Nghiền nát




Type: Thanh Hương

Lê Họa không trở về Đông Linh, cũng không gọi điện cho Lộ Thiếu Hành. Từ sau khi nhận được thông báo nhận việc của công ty Quảng Phàm, cô chẳng có tâm trí nghĩ đến điều gì khác ngoài công việc. Ngày nào cũng suy nghĩ để làm sao mau chóng thích ứng với công việc, làm sao để tạo dựng mối quan hệ tốt với đồng nghiệp. Cô vốn là một người ít nói, làm việc nghiêm túc, cũng không gây ra sự cố gì, nói chung mọi thứ coi như tạm ổn. Ban ngày đi làm, tối về ngồi xem Phi thành vật nhiễu cùng Tô Tự. Nghe người dẫn chương trình Mạnh Phi nói một câu: “Nếu bạn có diện mạo xinh đẹp như nữ thần liệu bạn có lo lắng về người đàn ông đó như vậy không?”, cô chống cằm đăm chiêu.

Tô Tự nhận thấy tâm trạng Lê Họa mấy ngày nay có vẻ đi xuống, đoán rằng giữa cô và Lộ Thiếu Hành có chuyện gì đó. Đúng là kỳ lạ, khi thấy một người đàn ông tâm trạng tồi tệ, người ta thường nghĩ ngay rằng sự nghiệp của anh ta có vấn đề; còn với phụ nữ, dường như nỗi buồn luôn đến từ lý do thất tình. Đúng là sự khác biệt lớn.

Tô Tự vắt chéo chân: “Này, không định về bên đó thật à?”

Lê Họa nói mà không buồn quay sang nhìn Tô Tự: “Chẳng phải cậu đã nói tặng mình căn hộ này coi như của hồi môn sao?” Chưa gì đã đuổi nhau đi rồi.

Tô Tự cười: “Tình cảm là thứ vô vị, đừng hao tổn sức lực vào đó, hơn nữa,…”. Còn là kiểu đàn ông có gia thế đều kiêu căng ngạo mạn, lúc nào cũng muốn có phụ nữ khúm núm dưới chân mình để chứng tỏ sức hấp dẫn của anh ta. “Nếu tình cảm giữa hai người vẫn tốt thì không nên giận dỗi nhau chỉ vì một người ngoài như mình”.

Lê Họa đặt điều khiển xuống bàn trà: “Mình đâu có giận dỗi gì”, không muốn nói về bản thân,cô chuyển chủ đề: “Cậu và Lộ Diệc Cảnh rốt cuộc là có vấn đề gì thế? Đùng cái cưới, giờ lại đùng cái đòi ly hôn? Cứ thay đổi xoành xoạch thế!”

“Đang nói chuyện của cậu đấy!”

“Sao cứ phải nói chuyện của mình mà không được nói chuyện của cậu? Mình biết cậu sẽ nói cậu quan tâm, lo lắng mình. Nhưng thưa đại tiểu thư, cậu có chuyện gì cũng chẳng bao giờ chịu nói cho mình biết. Kết hôn không nói, mang thai không nói, ly hôn cũng không luôn. Trước giờ luôn chỉ cho mình biết kết quả, cậu không nghĩ mình cũng rất lo lắng cho cậu à?” Lê Họa bất bình, “Đừng có lôi cái cớ không muốn mình phải lo ra để bao biện nữa đi”.

Tô Tự sững sờ giây lát rồi kéo cánh tay Lê Họa: “Xin lỗi nhé, sau này mình không thế nữa. Chuyện kết hôn quả thật mình có phần kích động. Mình không kể chuyện mình mang thai là bởi mình vốn không dự định sinh con. Còn về việc ly hôn, anh ta đòi ly hôn, vì anh ta có người khác rồi.” Tô Tự cười, đưa tay lên kéo mép Lê Họa thành một dáng cười.

Cuộc sống này lúc nào cũng cần nụ cười, cười thật vui vẻ.

Thấy Tô Tự bình thản nói ra những chuyện đó, trong lòng Lê Họa bỗng dâng lên cảm giác xót xa.

Tô Tự tiếp tục: “Bảo cậu về bên kia là bởi mình cũng phải về nhà rồi. Không thể cứ để ông ở nhà một mình suốt như thế được, mình cũng nhớ ông lắm. Cậu biết mà, mình chỉ còn mỗi ông là người thân thôi”.

Lê Họa ôm lấy Tô Tự. Rõ ràng cô vẫn chưa đủ quan tâm đến người bạn này của mình, chưa làm tròn bổn phận của một người bạn thân. Cô thật có lỗi với Tô Tự.

Lê Họa bận rộn cả ngày trời, đến giờ tan ca, chỉ cần nghĩ tới chuyện sắp được ăn món mình thích là đã cảm thấy hạnh phúc, đúng là sự đối lập lớn. Cô xách túi ra về, rời khỏi cửa được mấy bước đã trông thấy chiếc ô tô quen thuộc đỗ bên kia đường, chủ nhân của nó cũng đang bấm còi inh ỏi. Chần chừ giây lát, cô đi về phía đó. Đích thân Lộ Thiếu Hành đến đây đón cô, cũng coi như một sự thỏa hiệp rồi phải không? Nếu cô còn không phối hợp thì đúng là không biết điều. Sự ham muốn của con người luôn từ từ bành trướng thêm, càng ngày càng lớn dần.

Lê Họa dừng bên cạnh xe. Lộ Thiếu Hành hạ cửa kính xuống, nhìn cô đứng yên đó,không có dấu hiệu định lên xe. Từ ánh mắt của cô, anh có thể thấy được sự kiên định không cần diễn tả bằng lời, rất đơn giản, cô sẽ không đi theo anh.

“Lên xe đi!” Anh bực mình với cái sự khó chiều của cô.

Một lần giận dỗi như thế có thể coi là đáng yêu, nhưng hai lần, ba lần, thì bỗng trở thành phiền phức, anh không có nhiều thì giờ chơi trò đoán tâm trạng với cô. Anh không phải kiểu đàn ông suốt ngày quấn lấy một người phụ nữ. Yêu cầu của anh không cao, chỉ cần cô đừng có tối ngày giận hờn vô cớ là được.

Lộ Thiếu Hành không muốn nhắc lại lần thứ hai, cô im lặng thì anh cũng im lặng. Hơn nữa anh cũng rất thích đọ sự kiên nhẫn với người khác, xem cực hạn của mình đến đâu, tiếc là, trước giờ anh chưa từng thua.

Lê Họa không chịu đựng nổi ánh mắt của Lộ Thiếu Hành, trong đó luôn ẩn chứa một sự cao ngạo khiến cô buộc phải thỏa hiệp dù không muốn.

“Tối nay em có việc”. Giọng nói nhẹ nhàng, sắc mặt bình thản, khó mà nhận ra chút đối nghịch nào.

Lộ Thiếu Hành cười khẽ, một tay đặt lên cửa xe: “Ồ, việc gì?”

“Em qua chỗ bố em”. Cô không có gì phải ngần ngại.

Lộ Thiếu Hành hơi bất ngờ, quan sát cô giây lát, xác thực cô không nói dối.

“Anh đưa em đi”. Thấy cô có ý định từ chối, anh nói tiếp, “Dù sao cũng gặp mẹ em rồi, anh không ngại gặp thêm bố em”.

Lê Họa không thể làm gì khác đành phải lên xe. Vậy đấy, giận dỗi mấy ngày trời, cuối cùng cô vẫn phải thỏa hiệp. Thật vô dụng!

Cô ngồi ghế phụ lái, túi xách đặt trên đùi, duy trì sự trầm mặc.

Lộ Thiếu Hành thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô, nhận thấy giữa hai hàng lông mày của cô hiện ra vẻ u sầu, sự bức tức vừa rồi trong lòng anh dần biến mất: “Công việc có gì không ổn à?”

Lê Họa lắc đầu, mỉm cười: “Không, Tô Tự về nên em muốn ở bên cạnh cô ấy lâu một chút”.

Lý do rất bình thường nhưng đã đánh trúng vào mối quan tâm của Lộ Thiếu Hành. Anh rõ ràng từng nhắc nhở cô không nên qua lại với Tô Tự mà cô không nghe. Sắc mặt anh sa sầm: “Đúng là bạn tốt”.

Lê Họa nhận ra sự bất mãn trong giọng nói của Lộ Thiếu Hành, nhưng cô cũng không biết phải làm sao, đành tiếp tục giữ im lặng.

Hai người lại bị bao trùm bởi bầu không khí trầm mặc.

Lê Mưu Viễn và Lã Tố sống ở khu vực khá xa nội thành. Lê Họa đã lâu chưa đến đây,cảm thấy mình thật ngu ngốc khi lôi chuyện này ra làm cớ. Nực cười nhất là Lộ Thiếu Hành cũng xuống xe cùng cô, không biết anh muốn làm gì.

Hai người đi vào trong sân, trông thấy Lê Nhiễm đang nhoài người bên chiếc bàn đá làm bài tập. Khung cảnh này quả thật rất hài hòa, một thiếu nữ ngồi học bài dưới tán cây phong, hình ảnh gợi lên cho người ta những hồi ức tươi đẹp.

Lê Nhiễm là con gái của Lê Mưu Viễn và Lã Tố. Đối với cô em cùng cha khác mẹ này, Lê Họa không có cảm giác gì đặc biệt, không ghét cũng chẳng thích, chỉ đơn giản là một đứa trẻ bình thường mà thôi.

“Sao lại ra ngoài này học bài thế?” Cô đi tới bên cạnh hỏi.

Lê Nhiễm dừng bút, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, tươi cười với Lê Họa: “Chị đến rồi! Hì hì…”.

Lê Họa nhìn xuống bức tranh em gái đang vẽ, những hình ảnh rất ngây thơ: ông mặt trời, cây cỏ, hoa hồng, còn có ba người đứng cạnh nhau, bên dưới chú thích ghi rõ “bố, mẹ, tôi”. Lê Nhiễm nhìn chằm chằm chị gái hồi lâu rồi quyết định: “Đúng rồi, còn phải vẽ thêm chị nữa”.

Lê Họa sửng sốt: “Không cần đâu”.

“Tại sao?” Lê Nhiễm cảm thấy khó hiểu, “Chúng ta là người một nhà mà”.

“Nếu vẽ thêm một người nữa vào thì bức tranh sẽ kỳ quặc lắm”.

Lê Nhiễm ngẫm nghĩ giây lát, cảm thấy cũng đúng, “Hình như đúng là như vậy”.

“Bố mẹ đang làm gì?”

Lê Nhiễm lập tức ủ rũ: “Bố mẹ cãi nhau rồi”.

“Thế sao em lại ở ngoài này?”

“Chuyện người lớn, trẻ con không được tham gia”.

Lê Họa cười cười. Đúng vậy, chuyện người lớn, tại sao phải can dự vào.

Lần này Lê Họa và Lộ Thiếu Hành cùng nhau tới, Lê Mưu Viễn tỏ ra rất niềm nở, nhất là đối với Lộ Thiếu Hành, liên tục hỏi han anh ta đủ chuyện. Lã Tố vẫn như trước giữ thái độ khách sáo với Lê Họa, không vồn vã, cũng không xa lánh.

Theo thời gian, gương mặt trẻ trung của Lã Tố đã không còn như xưa, mái đầu của Lê Mưu Viễn cũng đã bắt đầu bạc.

Bữa cơm hôm nay rất bình thường, trước khi ra về, Lê Họa đặt vào tay Lê Nhiễm năm trăm tê: “Chị không kịp mua quà cho em, em thích ăn gì bảo bố mẹ mua cho nhé”.

Lê Nhiễm cười híp mắt hôn lên má cô một cái.

Giờ phút này, Lê Họa cảm nhận được lòng mình rất tĩnh lặng, không còn oán hận, cũng không còn tha thiết gì cả, ngoại trừ sự ràng buộc không thể thú nhận.

Sự im lặng của cô khiến Lộ Thiếu Hành hiểu lầm. Anh hỏi: “Vẫn còn khó chịu?”

“Không”. Qủa thật cô không còn khó chịu gì cả. Nhưng dường như Lộ Thiếu Hành vẫn cho rằng cô đang nói dối. Rất nhiều người đều nghĩ rằng mình hiểu rõ người khác, lúc nào cũng tỏ ra “tôi biết bạn đau lòng vì cái này cái kia, đừng giả vờ”, thật khiến cho người ta khó chịu.

“Tại sao bố mẹ em ly hôn dứt khoát như vậy?” Lộ Thiếu Hành tỏ ra tò mò.

Lê Họa liếc anh một cái: “Không thì nên như thế nào?” Thật ra không phải dứt khoát, nhưng cô không muốn kể lại chi tiết.

Lộ Thiếu Hành chống cằm: “Nếu mẹ em bất mãn thì đáng ra nên sống chết không chịu ly hôn để tiếp tục dằn vặt đối phương mới phải”.

Suy nghĩ này có phần độc ác nhưng Lê Họa lại rất thích: “Sau đó tiếp tục như vậy để người phụ nữ kia biết khó mà lui sao?”

Lộ Thiếu Hành gật đầu: “Kiểu vậy đấy! Em không cảm thấy rất nhiều đàn ông và nhân tình của họ đến được với nhau là nhờ những người “chính trực” tác thành cả à? Có thể họ cũng chẳng định đến với nhau đâu, nhưng vì quá nhiều người biết, ai cũng mắng chửi người đàn ông đó nên bọn họ lại càng thêm gần nhau”.

“Anh có ý gì hay?”

“Phụ nữ nên tạm thời nhẫn nhịn vì lợi ích toàn cục, trước hết phải giành lại trái tim người đàn ông, sau đó khiến cho kẻ thứ ba kia nhận hết những lời chửi bới, khinh miệt.Người đàn ông cảm thấy mắc nợ vợ mình vì trót ngoại tình, sau đó sẽ tốt với vợ hơn. Nhân cơ hội đó, người phụ nữ mau chóng nắm giữ kinh tế trong gia đình, chăm chút cho bản thân thật tốt, cuối cùng mới đòi ly hôn, đuổi người đàn ông kia ra khỏi nhà”. Lộ Thiếu Hành cười, “Có điều em đừng nên sử dụng thủ đoạn này, em không có cái năng lực chịu nhịn vì lợi ích toàn cục đâu”.

Lê Họa dở khóc dở cười: “Anh đúng là xấu xa”. Qủa thật cô không làm được như vậy, đành lựa chọn sống vui vẻ theo một cách khác. Lộ Thiếu Hành nói những điều này là để khuyên nhủ cô, cô hiểu rõ. “Anh vừa kể lại tình tiết trong phim truyền hình đúng không, nhớ kỹ thật đấy”.

Cuối cùng cũng thấy cô cười thoải mái, anh thở phào: “Có chuyện gì em nên nói hết ra”. Giữ trong lòng, ai mà biết được?

Lê Họa quay mặt đi, che giấu sự chịu đựng vừa lóe lên trong khóe mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.