Năm Lão Đại Đều Gọi Tôi Là Mẹ!

Chương 14: Thức ăn




Chương Hoa mơ hồ cảm thấy trán co rút đau, rất nhiều đoạn ngắn mơ hồ xẹt qua đầu, nhưng lúc cẩn thận hồi tưởng lại, cái gì cũng không nhớ được. Chỉ có thể uổng công nhăn mi, dùng sức cắn răng.

Long Vô Ba thấy thế, không nhịn được đưa tay kéo cánh tay của hắn, hỏi: “Này, ngươi sao rồi? Sẽ không phải là trúng tà chứ?”

“...”

Chương Hoa cũng không đáp, chỉ giương mắt, bốp một cái hất tay Long Vô Ba ra, xoay người rời đi. Cả người hắn hoảng hoảng hốt, tự mình đọc chú ngữ, một đường ngự phong mà đi.

Không lâu lắm, đã trở lại yêu giới.

Sau khi trải qua ác chiến của một người một rồng kia, quả nhiên phủ Hồ vương đã hư hỏng nặng. Chương Hoa mới vừa vào cửa, Như Ý cùng Linh Lung liền bước nhanh lên đón, hỏi han không ngừng.

“Đại vương, ngươi có thể trở lại.”

“Đại vương, Tử Dương Chân Nhân đem ngài bắt đi đâu?”

“Đại vương có bị thương không?”

“Tại sao Long Vương đại nhân không cùng ngươi trở lại?”

Chương Hoa khoát tay chặn lại, trực tiếp đi thẳng về phía trước, căn bản lười đáp lại.

Trán vẫn đau đớn vô cùng.

Rõ ràng cùng Tử Dương Chân Nhân đó chỉ gặp mặt có mấy lần, vì sao chỉ cần nghĩ tới y, ngực lại đau đớn không ngừn? Chuyện trong năm trăm năm bị hắn lãng quên, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?

Rốt cuộc... Là ai lấy trộm tâm ai?

Đang suy nghĩ, bên tai chợt vang lên một tiếng trận tiếng kêu sắc bén, ngay sau đó còn lại là thanh âm chửi rủa khàn khàn khó nghe, đứt quãng, thật là kinh người.

Cho đến lúc này mới khôi phục tinh thần, nhìn hai tiểu nha đầu bên người một chút, hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Người nào dám can đảm ở đây nhao nhao kêu la, lớn tiếng ồn ào?”

“Là ... Đông Hải Tam công chúa.”

“Từ khi công chúa điện hạ bị giam vào địa lao, vẫn mắng chửi không ngừng, ai cũng không khuyên được.”

“A?” Chương Hoa nghe thấy ngẩn ra, khóe miệng co quắp, “Kẻ ngu ngốc nào nhốt Tam công chúa vào địa lao?”

“Long Vương đại nhân.”

“...”

Chương Hoa không thông, nhất thời im lặng, chỉ đành vung tay áo, quay đầu đi về phía địa lao. Càng đi tới phòng giam, tiếng thét chói tai nhục mạ người khác càng ngày càng vang dội rõ ràng, đợi sau khi thấy Long Định Châu, lập tức cảm thấy mình may mắn không cưới nữ nhân điên này về làm vợ.

Lúc này Đông Hải Tam công chúa vẫn mặc một thân giá y đỏ thẫm, tóc tai bù xù, trang điểm ảm đạm, trên khuôn mặt kia chỉ có vẻ hung tợn dọa người dị thường. Tầm mắt vừa mới thấy Chương Hoa, thì lập tức chửi ầm lên: “Hồ ly chết tiệt, hồ ly đần, hồ ly thối! Cho dù ngươi giết ta, ta tuyệt đối cũng không gả cho tên vô tình vô nghĩa khốn kiếp nhà ngươi! Nhanh lên, để ta ra ngoài!”

“Vô tình vô nghĩa? Công chúa Điện hạ còn chưa cùng ta thành thân, làm sao biết... ta đến tột cùng là hữu tình hay vô tình?”

Long Định Châu hung hăng trợn mắt, đá lên cửa tù, nói: “Ngày trước lúc ngươi cùng ta giành Tố Tu đại ca, biểu hiện đến không biết là si tình cỡ nào. Vừa lời ngon tiếng ngọt vừa không oán không hối hận, quả thực chính là đại tình thánh trên trời dưới đất không có. Nhưng kết quả thế nào? Đơn giản một câu mất trí nhớ, liền đem quá khứ quên đi không còn một mống, thậm chí định lấy ta làm vợ. Bộ dáng như vậy... không gì là vô tình thì gọi là gì?”

Nghe vậy, đương nhiên Chương Hoa chấn động toàn thân, hồi lâu mới hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng, vội vàng bật thốt lên hỏi: “Ngươi nói gì? Ta giành với ngươi? Ta, ta ngày trước... Cũng thích người kia sao?”

“Nguyên lai, ngươi thật sự đều quên hết tất cả.” Long Định Châu ngẩn người, nháy mắt nhìn chăm chú vào Chương Hoa, rồi sau đó ngửa đầu, cười lớn, “Tốt! Rất tốt! Như vậy, thì không còn ai tranh giành cùng ta. Này này, chuyện này không có quan hệ gì với ngươi, nhanh một chút, để ta ra ngoài. Ta muốn nhanh chóng đi gặp Tố Tu đại ca.”

Chương Hoa nghe nàng nói những lời này, thấy nụ cười quyến rũ trên mặt nàng, tim thế nhưng lại dần dần dâng lên vị chua, một trận bực mình. Vì vậy cũng không ra tay thả người, ngược lại cười hì hì làm mặt quỷ, một chữ một chữ nói: “Ta, không, thả!”

Dứt lời, dương dương đắc ý hừ một tiếng, liền quay đầu đi.

“Hồ ly chết tiệt! Ngươi chờ một chút a! Thả ta ra trước hãy nói!”

Long Định Châu dậm chân, la hét ầm ĩ không ngừng.

Chương Hoa lại giống như có tai như điếc, chỉ một mực đi về phía trước, nụ cười trên mặt từ từ trút bỏ, thay vào là một vẻ mặt suy nghĩ sâu xa. Đợi sau khi trở lại phòng của mình, hắn lập tức kêu Như Ý và Linh Lung đến, một tay nâng cằm, một tay nhẹ nhàng đung đưa chiết phiến, dịu dàng hỏi: “Hai người các ngươi... Đến tột cùng là giấu ta bao nhiêu chuyện?”

“Di? Không có, không có a.”

“Ta mất đi trí nhớ năm trăm năm này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Nô tỳ không biết?”

“Không biết?” Cổ tay Chương Hoa chuyển một cái, chiết phiến trong tay lập tức biến thành roi thật dài, cười híp mắt nói, “Lần lượt ăn mấy roi, đại khái đã biết đi?”

Hai tiểu nha đầu sợ hết hồn, một mạch té quỵ trên đất. ngón tay hơi run rẩy, rung giọng nói: “Đại vương tha mạng.”

“Ngoan.” Chương Hoa nghiêng đầu, vẫn là nụ cười dịu dàng yếu ớt như cũ, giữa con ngươi lại mơ hồ lộ ra vẻ lạnh lẻo, tóc dài không gió tự di chuyển, “Đem chuyện đã xảy ra nói một lần cho ta, một chữ cũng không được phép giả dối.”

Như Ý cùng Linh Lung ít khi thấy Đại vương phát cáu lớn như vậy, làm sao còn dám giấu chuỵên nữa? Vội vàng đem chuyện ngày trước Chương Hoa ngu xuẩn sống chết quấn Tố Tu nói ra, thậm chí ngay cả chuyện hắn giả gái, nổi điên ngu ngốc cũng miêu tả vô cùng nhuần nhuyễn.

Sau khi Chương Hoa nghe xong, tất nhiên kinh ngạc không dứt, hơi rũ mắt, vẻ mặt âm tình bất định. Cách một lúc lâu, mới chậm rãi trở lại, không nói một tiếng ở trong phòng đi vòng mấy vòng, kiểm tra toàn bộ xung quanh. Cũng không lâu lắm, hắn liền lục ra rất nhiều châu ngọc, trang sức đeo tay trong góc phòng, váy lụa thủy tụ. (*)

(*) tụ là tay áo, thủy tụ là tay áo dài như một dòng nước. Xem lại hình ảnh chú thích ở chương 16.

“Những thứ đồ chơi này là gì?”

“Ách, tất cả đều là đồ Đại vương thích nhất hồi trước. Chúng ta sợ ngài ngày nào đó đột nhiên khôi phục trí nhớ, cho nên không dám tùy tiện vứt bỏ.”

“Ô? Nói như vậy, ta thực sự giả nữ trang?”

“... Phải.”

“Ha.”

Chương Hoa khẽ động khóe miệng, vô vị cười một cái, ngón tay từ từ xoa nhẹ lên những tơ lụa lăng la kia.

Khuôn mặt lạnh như băng của Tố Tu lần nữa hiện lên trước mắt.

Khó trách y lại có ánh mắt dịu dàng như nước như vậy.

Khó trách y lại trách mình trộm đi tim của y.

Khó trách...

Động tâm trong nháy mắt, rất nhiều hồi ức lần nữa dâng lên.

Lần này, cuối cùng nhớ rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.