Nam Gian Nữ Tặc

Chương 10




“Hôm nay, không thu hoạch được gì”.

Email của anh, nội dung đều rất ngắn gọn, hơn nữa liên tiếp mấy ngày đều là cùng một câu.

Điều này tuyệt nhiên chưa hề có trong “kinh nghiệm công tác” của anh trước đây. Là một sát thủ có mức giá cao nhất, anh xưa nay nổi tiếng vì tác phong nhanh, chuẩn, độc. Xử lý ổn thỏa một con yêu quái, dù lớn dù nhỏ, đều không vượt quá bảy mươi hai tiếng đồng hồ. Anh đã quen, hoặc có thể nói là đã trơ lỳ trước sự “nhanh gọn” này.

Nhưng phi vụ “làm ăn” lần này đã khiến anh ngấm ngầm cảm thấy có chút bất an.

Tắt máy, Khô Nguyệt không nằm dài trên giường đánh một giấc như thường ngày. Bước ra khỏi phòng, qua khung cửa sổ ở hành lang, anh nhìn thấy bầu trời đêm mênh mông không một ánh sao. Bây giờ là ba giờ sáng.

Trong cái nhà trọ nhỏ xíu cũ nát này, ngoài anh ra, không còn khách trọ nào khác. Anh nhẹ nhàng đi xuống tầng dưới. Lão chủ quán trọ, cái gã béo đầu trọc lúc nào cũng săm soi anh đầy vẻ cảnh giác, lúc này đang cắm mặt lên quầy. Một gói lớn khoai tây chiên ăn dở quăng bừa trên một đống báo lộn xộn, chiếc ti vi bên cạnh vẫn chưa tắt, màn hình trắng xóa không còn tín hiệu.

Ban ngày, lão béo dù chỉ ngủ gật cũng ngáy vang như sấm, lúc này lại trật tự tới mức không nghe thấy một hơi thở, thân hình béo núc im lìm bất động giống như một đống bùn nhão. Khô Nguyệt bước lại gần, sờ vào động mạch cổ của gã. Không còn nhịp đập.

Anh lật người lão chủ quan trọ lên, và nhìn thấy một bộ mắt trắng bệch, với đôi môi tím đen. Trên người lão béo không còn một dấu hiệu của sự sống. Anh tốc vạt áo T-shirt của lão lên, thấy trước mặt lão thấy có một lỗ thủng to bằng nắm đấm, không có vết máu. Trong lỗ thủng chỉ là một màu đen sâu hun hút, cùng với những vết lấm chấm như đốm huỳnh quang. Anh vội vàng rảo bước ra khỏi quán trọ.

Toàn bộ Nguyệt Thành dường như chìm nghỉm trong một bầu tĩnh mịch vô biên. Nơi đây, lúc này, phố lớn, ngõ nhỏ, không thấy một bóng người, tới cả chó mèo hoang cũng không thấy một con. Chỉ có ánh đèn lác đác đang nhấp nháy chớp tắt là dường như nhắc nhở Khô Nguyệt, nơi đây là một thành phố giành cho con người sinh sống.

Thế nhưng, trong mắt Khô Nguyệt, nơi này đã trở thành một phần mộ im lìm.

Anh đã biết được phần nào lý do Cận Phi vũ không cho anh ra ngoài vào ban đêm.

Hít sâu một hơi, anh cất bước đi về phía quán bar Butterfly Kisses.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.