Năm Đó, Anh Từng Yêu Em

Chương 4: Nam Tử Tóc Trắng




Vân Khởi siết chặt hai tay thành quyền, phát ra một thanh âm răng rắc rõ ràng.

Nhưng trên mặt hắn vẫn như cũ, cười tươi như đang tắm mình trong gió xuân. Hắn nhìn Tô Lạc bằng đôi mắt thâm sâu, lấp lóe nhu tình say lòng người.

Tô Lạc biết hắn càng tức giận, thì nét tươi cười trên mặt càng thêm nhu hòa. 

Nhưng mà hắn tức giận thì có liên quan gì đến nàng? Tô Lạc âm thầm hừ một tiếng, quay mặt đi chỗ khác.

Đó là còn chưa nói, nhìn thấy Vân Khởi tức giận như vậy, thì nàng lại có cảm giác sảng khoải.

Lão Hoàng đế thấy Tô Lạc lui về phía sau theo mọi người, thì giơ tay chỉ Tô Lạc. Ông ta xụ mặt, thần sắc uy nghiêm, không cho ai được xía vào: “Ngươi, ở lại.” 

Tâm tình Lý Quý phi thật vất vả mới tốt lên được, tức khắc tan thành mây khói. Bà ta phẫn hận mà trợn mắt, liếc Tô Lạc một cái, rồi xoay người bỏ đi.

Vân Khởi yên lặng mà chăm chú nhìn Tô Lạc một lát, rồi cũng kéo tiểu Công chúa Ngọc Lâm rời đi.

Lúc tiểu Công chúa Ngọc Lâm đi, còn quay đầu lại, đôi mắt lấp lánh chớp chớp rất đáng yêu: “Vân Lạc, ta ở bên ngoài chờ ngươi.” 

Vân Lạc càng cự tuyệt Tam ca ca, thì nàng càng muốn ghép bọn họ thành một cặp. Hừ hừ, nàng ấy nhất định phải trở thành Tam tẩu tẩu, nàng tuyệt đối sẽ không buông tay đâu.

Chờ sau khi mọi người rời đi hết, bốn phía lập tức yên tĩnh.

Lão Hoàng đế ngồi trên ghế bành làm bằng gỗ tử đàn, trên mặt lúc sáng lúc tối, cao thâm khó đoán. 

Tô Lạc cẩn thận mà phỏng đoán thử, nhưng lại không đoán ra được gì.

“Ngồi.” Lão Hoàng đế chỉ vào ghế dựa.

Đó là vị trí mà ngày thường, chỉ có vương hầu công khanh hoặc hoàng tử điện hạ mới có tư cách ngồi. 

Nhưng mà Tô Lạc lại tự nhiên ngồi xuống, không có nửa phần lo lắng.

“Có biết vì sao trẫm giữ một mình ngươi ở lại không?” Ánh mắt lão Hoàng đế nhìn Tô Lạc khác hẳn.

Ánh mắt ông ta dường như xuyên qua thời gian và không gian, nhìn thấy quá khứ đã qua. 

Tô Lạc chậm rãi lắc đầu: “Không biết bệ hạ có gì dặn dò?”

“Mẫu thân ngươi…” Lão Hoàng đế khẽ thổn thức mà thở dài, lúc này mới hỏi rõ: “Mẫu thân ngươi là ai?”

Trong lòng Tô Lạc khẽ động. 

Không bằng nhân cơ hội này, để dò hỏi một ít tin tức.

Kết hợp với lời nói của lão vu bà ngày đó, thần sắc Tô Lạc tự nhiên, từ trong ống tay áo lấy ra một thanh đao, dâng lên.

Thanh đao này được lấy từ Tàng Bảo Các của hoàng cung Đông Lăng. 

Tô Lạc nhớ rõ, ngày đó, khi Yên Hà lão vu bà kích động đã nhắc tới, nữ nhân kia tên là Nghiên Hoa.

Thanh đao này gọi là Nghiên Hoa đao, thì khả năng nó có liên quan đến nữ nhân kia rất lớn.

Lão Hoàng đế cầm lấy thanh đao, trong nháy mắt, cả người ngây dại. 

Đôi tay ông ta gắt gao cầm thanh đao này, trên bàn tay to rộng, nổi đầy gân xanh.

“Là nàng, là nàng!” Thân hình lão Hoàng đế vì kích động mà run rẩy, đôi mắt chuyên chú, nhìn chằm chằm thanh đao. Ông ta nhìn thật kĩ từ trên xuống dưới, kích động mà vuốt ve nó.

Tô Lạc có thể cảm nhận rõ ràng sự kích động của ông ta. 

Tô Lạc yên lặng ngồi đó, chờ ông ta bình tĩnh lại.

Rất nhanh, lão Hoàng đế cũng ý thức được mình bất thường. Ông ta quay người đi, tới khi quay lại, thì đôi mắt đã khôi phục bình thường.

“Thanh đao này là do mẫu thân ngươi để lại cho ngươi sao?” Ánh mắt lão Hoàng đế lóe lên nhu tình, từ ái mà nhìn Tô Lạc. 

Trong nháy mắt ông ta thay đổi như vậy, khiến Tô Lạc thậm chí nghi ngờ, người mà lão Hoàng đế nhìn, có phải là nàng hay không…

Thật ra, Tô Lạc cũng không biết, nữ nhân tên Nghiên Hoa kia có phải mẫu thân của nàng hay không… Thanh đao này đương nhiên càng không phải do Nghiên Hoa đưa cho nàng.

Nhưng mà vì muốn dò hỏi tin tức, Tô Lạc ngước mặt, nghiêm trang gật gật đầu: “Phải.” 

Ánh mắt lão Hoàng đế dịu dàng nhìn chằm chằm từ trên xuống dưới ngũ quan tinh xảo của Tô Lạc thật cẩn thận: “Giống, quả nhiên là sự thật.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.