Năm Đó, Anh Từng Yêu Em

Chương 15: Vụ Án Thần Trộm




Nhật Linh ngồi bệt trên nền đất, chớp mắt, lắc đầu vài cái. Cô không thể tin được những gì mình vừa được chứng kiến. Đây là sự thật sao? Người đó, cô gái kiều diễm hoàn hảo đó là mẹ ruột của cô? Cô… lại có bố là Ma Vương? Giờ cô đã hiểu được, nguồn gốc của cái tên Dương tiêu kia, lý do cô được chọn làm người hộ vệ của Diêm đế kế nhiệm, nguyên nhân khiến cô bị cuốn vào tất cả những việc đang diễn ra này… Nhật Linh bần thần, không biết nên tỏ thái độ ra sao. Đối với việc cô vừa được chứng kiến, đơn giản cô chỉ thấy thương cho... Ma Vương và Dương Tiêu đời trước. Cô vẫn không thể xuôi miệng mà gọi một tiếng bố mẹ. Bởi đơn giản, suốt mười bảy năm qua, người mà cô coi như đấng sinh thành, chỉ có người đã cất công nuôi dưỡng cô mà thôi. Với hai người kia, cứ coi như họ là bố mẹ ruột của cô thật, thì cũng chỉ là từ miệng người khác nói ra. Mà không phải là, chính họ đã vứt bỏ cô sao?

Một loạt những suy nghĩ xoay mòng mòng trong đầu cô. Cái đầu vốn đã nặng trình trịch vì bệnh giờ lại càng đau hơn. Nhật Linh đưa tay vỗ vô lên trán mình. Cô hỏi:

-          Nếu như Dương Tiêu thứ bảy đúng là mẹ tôi, cô ấy đã chết rồi, làm sao sinh ra tôi được nữa?

-          Trong thời gian Thanh Linh còn sống, trước khi chiến tranh giữa nổ ra, nghe nói cô ấy có ẩn cư hai năm để rèn luyện phép thuật, chắc lúc ấy Thanh Linh đã lén lút hạ sinh cô. Chính vì lén lút, tôi đoán chắc cô ấy phải đưa cô xuống Dương thế để tá túc. Việc trải qua hơn một nghìn năm cô mới ra đời tại Dương thế… chắc là do chờ người hợp mệnh, năng lực Dương Tiêu tồn tại trong cơ thể con người ở thời gian mang thai cũng khiến người đó tổn thọ không ít đấy. – Ryou không biết từ lúc nào đã ngồi trên ghế chủ tọa của mình, như cười như không mà nói chuyện với cô. Cô ta cười – Này… không phải là cô nghĩ ta đang nói dối cô đấy chứ?

Nhật Linh im lặng không nói. Bất giác, cô quay đầu nhìn Bảo Khánh, thấy anh cũng đang nhìn mình, ánh mắt xám như đóng băng toàn bộ cảm xúc, làm cô không thể nhận ra anh nghĩ gì. Nhưng cô biết, lúc này, hẳn là anh đang rất khó xử. Bảo Khánh từng đối tốt với cô, Bảo Khánh cô từng coi như anh trai lớn, có khi nào anh cũng chỉ vì mệnh lệnh?

Xung quanh, mọi thứ rơi vào trầm lắng. Ryou tựa người trên ghế, tay chống cằm, môi nhếch lên thành nụ cười mỉa mai, lẳng lặng xem kịch vui trước mắt. Lửa bập bùng, lúc cao lúc thấp. Bóng người kéo dài trên vách tường, tối đen, mờ mịt đến lạnh người.

Bỗng nhiên, phía cửa lớn truyền đến một trận ồn ào. Khởi Nam tay cầm kiếm lăm lăm xông vào, chạy theo cậu là Thiên An. Đám lính liền ào ra ngăn lại. Khởi Nam dường như không để bọn chúng vào mắt, ánh mắt cậu dáo dác đảo quanh kiếm tìm thứ gì đó. Trong mắt cậu là khẩn trương, là mất kiềm chế. Cậu vung cây kiếm trong tay đánh bật mấy kẻ cản đường, môi mím chặt lại. Khi ánh nhìn của cậu chạm đến Nhật Linh đang đứng trên đài cao, chắc rằng cô vẫn ổn, cậu thở phào một hơi nhẹ nhõm, tia cuồng loạn trong mắt cũng dịu xuống đôi chút. Thiên An theo sau, vừa dùng pháp thuật áp chế mấy tên lâu la vừa chửi. Cô chỉ đơn giản là thấy mấy tên này quá phiền phức, biết không đối chọi được với cô mà vẫn cố xông ra tìm đường chết. Bảo Khánh đứng cách đó không xa, hoàn toàn không có ý giúp đỡ, mặt vẫn một biểu cảm lạnh lùng. 

Khởi Nam không để ý đến những thứ xung quanh, chạy thẳng đến chỗ Nhật Linh. Bảo Khánh thấy vậy thì chợt mở lớn mắt, miệng há ra định nói gì đó nhưng thấy cậu thuận lợi vượt qua thì lập tức ngậm miệng vào, mày nhíu lại. Ryou, cô ta đang toan tính việc gì đây? Để cho Khởi Nam vượt qua kết giới một cách dễ dàng như vậy, cô ta định làm gì?

Khởi Nam vội vàng đến trước mặt Nhật Linh, hai tay nắm lấy vai cô, săm soi cô từ trên xuống dưới. Cậu hỏi, giọng nói không giấu được sự lo lắng:

- Cô không sao chứ? 

- À, tôi không sao. – Nhật Linh hơi ngượng ngùng bởi cách hành xử đột nhiên quá kích động của Khởi Nam, người bình thường vẫn lãnh đạm lạnh nhạt với cô.

- Ha ha, Khởi Nam, cậu đến cũng thật đúng lúc.  – Ryou cười lớn, giơ tay ra hiệu đám quỷ lâu la ở dưới dừng tay lại.

Đám quỷ dừng hành động chém giết lại, tự giác lùi về phía bóng tối trong hang. Thiên An ngó quanh, xác nhận bọn chúng đã ngừng hẳn rồi mới buông thõng vũ khí trong tay xuống, nhìn Bảo Khánh kì lạ rồi đi đến, định tới chỗ Khởi Nam nhưng vừa đi được vài bước thì cả người như đâm vào một tấm chắn vô hình, cả người không phòng bị mà loạng choạng lùi lại. Cô lắc nhẹ đầu vừa bị va đập, ngẩng đầu nhìn Ryou trên cao, ánh mắt như muốn xoáy thẳng vào cô ta. Bảo Khánh lại gần, nói nhỏ:

- Cô ta giăng kết giới rồi, xem ra chúng ta không can thiệp được đâu.

Ryou kiêu ngạo ném cho Thiên An và Bảo Khánh nụ cười đắc thắng. Thu tầm nhìn về phía Khởi Nam, nụ cười chuyển thành quyến rũ mê hoặc:

- Vừa hay, tôi cũng có món quà tặng cậu. Nào, Kiều Anh, ra đây.

Dứt lời, từ phía sau, trong bóng tối, một người con gái xinh đẹp dần lộ diện. Mái tóc ngắn đến vai gọn gàng, nụ cười ngọt ngào quen thuộc, đôi mắt biết cười híp lại, chiếc cặp tóc dâu tây nổi bật trên mái tóc như muốn tôn lên nét duyên dáng, đáng yêu cho chủ nhân. 

- Khởi Nam. – Kiều Anh mỉm cười chạy đến ôm lấy cánh tay phải của cậu, chớp mắt.

Trong phút chốc, Khởi Nam ngẩn người. Cậu nhìn chằm chằm người con gái trước mặt, vừa thấy có chút quen thuộc nhưng lại không nhớ được mình có quen biết cô không. Cậu lúng túng gạt tay Kiều Anh ra:

- Cô… à… chúng ta có quen nhau không?

Kiều Anh sững người, nụ cười đông cứng trên môi.  Cô liếc mắt về phía Ryou, nhăn mày. Ryou không nói gì, búng tay cái “tách”. Từ trên cao, một quả cầu nhỏ phát ra ánh sáng nhức mắt bay xuống với tốc độ kinh người, nhanh chóng “chui” vào đầu Khởi Nam. Cậu không kịp phản ứng thì một trận đau đầu truyền đến, như thể muốn bóp nát vụn não bộ ra vậy. Cậu khuỵu xuống, tay ôm lấy đầu, đau đớn đến mức đổ mồ hôi lạnh. Bảo Khánh và Thiên An đứng ngoài kết giới thấy tình hình không ổn thì lao vội đến nhưng bị kết giới chặn lại bên ngoài. Thiên An chửi tục một tiếng, giận dữ như không kìm được nữa rồi. Lúc ấy, cô nghe thấy tiếng Bảo Khánh thì thầm: “Thiên An, giúp tớ phá kết giới.” Ngữ điệu của anh trầm xuống nhưng đầy lạnh lẽo cùng nghiêm nghị, cô im lặng vài giây rồi gật đầu. Bên trong, Nhật Linh và Kiều Anh thấy Khởi Nam như vậy thì đồng loạt ngồi thụp xuống, tay giữ lấy cậu. 

- Boss, Boss, cậu sao thế? Đừng làm tôi sợ. – Nhật Linh nói như sắp khóc.

- Cậu bị gì vậy? Có cần tớ… - Kiều Anh nắm tay áo cậu, hoảng hốt hỏi, giọng nói cũng cao hơn bình thường.

- Kiều Anh? – Khởi Nam dịu giọng ngắt lời Kiều Anh, hơi ngạc nhiên mà hỏi. Cơn đau đã qua đi. Cậu quay sang nhìn Kiều Anh, trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi dính bết vào vài sợi tóc. – Sao… sao cậu lại ở đây?

Trí nhớ như một cơn đại hồng thủy ào về, len lỏi tới mọi ngóc ngách của não bộ. Khởi Nam lấy lại ký ức, đồng thời, mọi chuyện ở thế giới nơi cậu đang đứng cũng tồn tại song song. Trong đó, bao gồm cả việc cậu đã mang tình cảm với một người – Nhật Linh. Ngay lúc này đây, cậu bối rối, cậu lưỡng lự, cậu không biết nên làm thế nào nữa. Quay sang nhìn Nhật Linh đang lo lắng nhìn mình, bàn tay rụt rè muốn đưa đến chỗ cậu nhưng bị lý trí kìm lại mà hơi run, đôi mắt cụp xuống đáng thương như con mèo bị mắc mưa. Cậu nhớ lời cậu đã từng nói trong bệnh viện. Cậu bảo rằng không muốn thấy cô lảng vảng trong cuộc sống của cậu nữa. Cô đang sợ hãi sao? Khởi Nam nhíu mày, trong lòng có chút đau đớn. Nhật Linh thấy biểu cảm trên khuôn mặt cậu, nghĩ rằng cậu không hài lòng với mình, người giật bắn, tự động đứng dậy cách xa cậu.

Khởi Nam đưa tay định giữ cô lại thì bị một bàn tay khác nắm lấy. Cậu quay lại, cúi xuống nhìn Kiều Anh đang nắm tay mình. Kiều Anh nhào vào người cậu, ôm chặt:

- Cậu không sao là tốt rồi.

Khởi Nam không lên tiếng, mắt ngước lên nhìn Nhật Linh. Cô đứng đó, cúi đầu, bặm môi, vai hơi run, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau. Khởi Nam cảm thấy mình điên thật rồi. Được Kiều Anh ôm, trước đây cậu đã ước mong bao nhiêu lần, tại sao giờ khi đạt được rồi, cậu lại chẳng thấy vui vẻ chút nào? Vì sao khi thấy bộ dạng kia của Nhật Linh, cậu lại khó chịu đến thế?

Cậu gỡ tay Kiều Anh ra, cười mỉm. Cậu đứng dậy, kéo Kiều Anh đứng lên, vừa định lại gần Nhật Linh thì một giọng nói vang đến:

- Cậu cũng quá tham lam rồi. Vẫn không quyết định được sao? Vậy để ta giúp nhé. – Ryou ngửa mặt cười.

Cô ta vung tay, một dây leo dài phóng đến, quấn lấy Nhật Linh, trói chặt. Nhật Linh sửng sốt, vùng vẫy kháng cự, nhưng cô càng vùng vẫy, dây leo càng siết chặt. Một chiếc lá lớn vươn đến, bịt miệng cô lại, khiến cô chỉ có thể thốt ra vài tiếng “ư ư” không định hình. Ryou vung tay thêm lần nữa, lại một dây leo nữa từ dưới đất vươn lên chỗ Kiều Anh. Tưởng rằng cô đã bị tóm, nhưng không, từ sau lưng cô bất chợt xuất hiện đôi cánh lớn màu đen thẫm, đưa cô bay lên không trung, đôi mắt bình thường linh hoạt dễ thương giờ lạnh lùng tràn ngập tia nhìn chết chóc.

Khởi Nam nhất thời kinh ngạc. Cậu chưa lên tiếng thì Ryou đã giúp cậu trả lời:

- Kiều Anh, ta huấn luyện cô để cô phản lại ta sao?

- Vậy ngươi định làm gì? Đừng nghĩ ta giống con nhóc ngu ngốc đó. – Kiều Anh cười nửa miệng, khinh khỉnh nhìn Nhật Linh. 

- Vậy… cô tưởng cô là ác ma thuần chủng mà có thể chống lại ta sao?

Một chùm khí đen mịt lợi dụng bóng tối xung quanh, nhân lúc Kiều Anh không chú ý đã luồn từ đằng sau đến, bao lấy đôi cánh lớn của cô, thít chặt. Kiều Anh hét lên một tiếng. Cùng lúc ấy, dây leo dại phóng đến, quấn lấy cô. Chưa đầy mấy giây, Kiều Anh đã bị trói như Nhật Linh, lơ lửng trên không trung. Cô trừng mắt hung hãn đến Ryou, tay chân quẫy đạp nhưng hoàn toàn vô ích.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh làm Khởi Nam không kịp phản ứng. Cậu nắm chặt thanh kiếm trong tay. Cậu biết, với pháp thuật vừa mới được Thiên An giải trừ phong ấn của mình, chắc chắn không thể đấu trực diện với người kia, không suy nghĩ mà lao đến thì chỉ chuốc lấy thất bại mà thôi. Chị cậu nói, trước kia, trong người cậu vốn tồn tại một loại sức mạnh to lớn, nhưng để một sức mạnh như thế tồn tại trong thế giới loài người là cực kỳ nguy hiểm, mà cậu khi đó chỉ là một thằng bé con chưa có năng lực tự bảo vệ mình. Vậy nên, Thiên An quyết định phong ấn sức mạnh của cậu lại, ai ngờ vẫn bị Minh Duy phát hiện ra. Vừa nãy, khi được chị cậu cứu trong nhà lao của nơi này, Thiên An tần ngần do dự một hồi lâu mới đồng ý giải trừ phong ấn sức mạnh của cậu. Hiện giờ, thứ sức mạnh này tuy lớn nhưng nói thẳng ra thì chỉ như một con dao cùn trong tay cậu khi cậu chưa biết cách sử dụng nó ra sao. Mọi việc giờ nếu muốn thắng, chỉ trông chờ vào phép màu mà thôi…

- Ngươi muốn thế nào?

- Thế nào sao? – Ryou cười. – Dễ lắm. Bên dưới đám cây này có chế độ tự hủy, khi nó nổ tung thì cả hai người con gái xinh xắn kia cũng sẽ theo đó mà bị kết liễu. Cậu chỉ có thể cứu một người, Nhật Linh hay Kiều Anh? Suy nghĩ đi, cậu chỉ có thể chọn một mà thôi. Cậu có ba mươi giây. Sau ba mươi giây này, cậu có hối hận xem mình nên cứu người nào mới phải thì đã muộn rồi đó. Nghĩ đi. Bắt đầu.

Ryou gác chân, tung chiếc đồng hồ cát đã bắt đầu hoạt động lên cao, khuôn mặt kiều diễm cao ngạo đầy hứng thú. Cát chảy xuống, không lưu tình, không đếm xỉa tâm tình của người đứng dưới, cứ thế mà chảy theo dòng thời gian trôi.

Khởi Nam nhìn hai người con gái trên không trung, lòng hỗn loạn như một sợi len bị con mèo con nghịch ngợm, sớm đã rối loạn hết lên. Nên cứu ai? Cả hai người, cậu đều không thể bỏ mặc ai cả. Cậu không muốn!

Thế nhưng, hoàn cảnh lại không cho phép. Chỉ có ba mươi giây, cậu không thể cứu cả hai. Nhật Linh nhìn Khởi Nam, trái tim như bị bóp nghẹt. Bảo chọn giữa cô và Kiều Anh sao? Cậu còn do dự gì nữa? Chẳng phải Kiều Anh mới là người cậu thích sao? Sao cậu còn chưa lên tiếng? Cậu nhất định sẽ chọn cô ấy mà. Ba mươi giây, hành hạ trái tim cô ngần ấy thời gian làm gì? Thà cậu cứ chọn Kiều Anh, rồi sau đó để Ryou kết liễu cô đi, vậy có khi còn dễ chịu hơn nhiều. Nhật Linh nhắm mắt, không muốn nhìn thấy bất cứ điều gì nữa.

- Cậu sắp hết thời gian rồi. – Ryou nhắc nhở. – Nhanh chọn đi nào.

Nhật Linh?

Kiều Anh?

Chọn ai mới tốt?

- Năm… bốn… ba… - Ryou đếm ngược, nụ cười trào phúng trên môi càng thêm đậm.

- Kiều Anh. 

Khởi Nam buông câu trả lời,  nhún chân phóng lên. Ryou cười thành tiếng, vung tay. Dây leo quấn chặt Kiều Anh liền nới lỏng, thả cô rơi từ trên không trung xuống. Khởi Nam nhanh chóng phóng đến đỡ lấy cô, xoay vòng vòng trên không trung. Kiều Anh mở to mắt nhìn cậu chằm chằm. Biết cô như vậy rồi, biết hết mọi thứ cô giấu giếm rồi mà cậu vẫn chọn cô sao? Mỹ nam ôm người đẹp trong lòng, phiêu du trong không trung, cảnh tượng đẹp đến kinh động lòng người.

Nhật Linh nghe được câu trả lời của Khởi Nam, tim như một miếng thủy tinh mong manh bị ném xuống đất, vỡ vụn. Cô nhắm chặt mắt, mím môi, cố gắng để tiếng khóc không bật ra. Cô biết mà, cô biết cậu sẽ chọn Kiều Anh mà, ấy vậy mà lòng tại sao vẫn đau như vậy? Tình cảm này, chỉ là một mình cô tự động ảo tưởng. Những ngày qua, nếu như cậu không mất trí nhớ, nếu như hoàn cảnh không bắt buộc cậu đi cùng cô, cậu chắc chắn sẽ không gần gũi cô, để rồi cô tự vẽ ra cái viễn cảnh vui vẻ mà cô là nhân vật chính, tự mình mộng tưởng mà không biết rằng đó chỉ là một ảo cảnh mình tự dệt nên. Thật phũ phàng làm sao. Trí nhớ trở lại rồi, người cậu chọn vẫn chỉ có thể là Kiều Anh. Cô tự hỏi, liệu có khi nào, trong một phút giây nào, cậu sẽ chọn cô không?

Nhắm mắt chờ đợi cái chết đến gần, khoảng khắc tan hồn phách tán nó sẽ như thế nào nhỉ?

“Bùm!”

Một tiếng nổ lớn vang lên.

“Xoẹt!”

Một bàn tay lớn bất chợt kéo Nhật Linh lại, ôm cô vào lòng. A, cô chưa chết sao? Nhật Linh mở mắt ra, thấy đôi mắt xám lạnh lùng của anh. Không ai để ý, trong cùng khoảng khắc Khởi Nam phóng người lên không trung, Bảo Khánh cũng phi người theo. Thanh kiếm trong tay anh tỏa ra luồng sáng trong đêm tối, chém đứt dây leo, cứu cô ra khỏi. Anh nhếch mép, khẽ nói:

- Đồ ngốc.

Nhật Linh cười ngốc, nhận ra nước mắt từ khi nào đã tuôn ra như suối, ướt nhòe nhoẹt cả khuôn mặt. Cô vùi đầu vào lòng anh, òa khóc như đã kìm nén từ rất lâu rồi. Nhật Linh cứ khóc như vậy, không che giấu mình trong vỏ bọc cười cợt vui vẻ nữa. Ít nhất, lúc này đây, có một vòng tay sẵn sàng làm chỗ dựa cho cô. Người này, luôn yêu thương cô như thế.

- Bảo Khánh?! – Ryou kinh ngạc đứng bật dậy khỏi ghế. – Sao người phá được kết giới?

- Ngươi nên kiểm điểm lại mình, chưa ai dạy ngươi không nên coi thường đối thủ sao? - Bảo Khánh để Nhật Linh đứng xuống đất, mỉa mai.

Ryou quay đầu nhìn phía dưới. Thiên An đứng tựa tường, giơ tay chữ “V”, biểu tượng chiến thắng, nhe răng cười. Ryou tức như muốn xì khói. Cô ta gầm lên một tiếng lớn. Tiếng gầm làm rung chuyển cả mặt đất. Vài viên đá dưới chân như đang sợ hãi trước cơn giận giữ của cô ta. Trên trần hang, mấy mũi đá nhọn hoắt rung rung như muốn gãy rụng và rơi xuống bất cứ lúc nào. Ryou gầm càng lớn, khuôn mặt xinh đẹp dần biến dạng thành một con quỷ dữ tợn. Trên đầu cô ta mọc ra hai cái sừng vừa lớn vừa dài, cả người biến thành khổng lồ. Đầu cô ta gần chạm đến trần động, răng nanh dài ra như nanh báo, nhọn hoắt, đôi mắt kiều diễm biến thành đỏ au như màu máu, xếch lên đầy dữ tợn. Cả người cô ta chuyển thành màu tím đậm, móng tay dài ra, nhọn hoắt.

Mọi người kinh hãi nhìn Ryou. Cô ta biến thể rồi!

Thiên An vội vàng nhảy vụt lên tầng trên, đứng song song với Bảo Khánh, sẵn sàng chiến đấu. Đám quỷ phía dưới cũng như vừa tiêm thuốc kích thích, chúng rống lên, lồng lộn, nhảy vụt lên trên với tốc độ sấm sét. Tiếng động xung quanh ồn ào nhức óc. Bảo Khánh, Thiên An đồng loạt vung kiếm đến chỗ đám lâu la vừa mới xung trận. Thế nhưng, bọn chúng như không thể tiêu diệt. Mỗi nhát chém, chúng lại được dịp hồi sinh, đã thế lại nhân đôi số lượng, càng ngày càng đông.

Ryou quắc mắt nhìn Nhật Linh, cười điên dại,vung bàn tay đầy móng nhọn về phía cô. Nhật Linh nhất thời không phản ứng kịp, đứng thẫn người. Nhưng mọi thứ lại không diễn ra như Ryou muốn, Khởi Nam thấy Nhật Linh sắp cận kề nguy hiểm thì không suy nghĩ mà quăng cây kiếm trong tay cho Kiều Anh đứng sau đã khôi phục sức mạnh của ác quỷ thuần chủng, lao vút đến đỡ cho Nhật Linh nhát đòn kia. Cùng lúc đó, cậu phóng ra toàn bộ sức mạnh tấn công về phía Ryou ở khoảng cách gần.

Mọi chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt. Ryou trúng đòn, hét lên một tiếng ghê rợn rồi loạng choạng ngã ra sau, miệng phun ra cả đống máu đặc. Khởi Nam cũng bị trúng trọn một đòn của cô ta, người bị văng đi, đập vào vách đá, trượt xuống. Ba người kia nhìn thấy nhưng không thể làm gì vì bị đám lính quỷ cầm chân. Nhật Linh sợ tái mặt, chạy đến chỗ Khởi Nam, quỳ sụp xuống.

Khởi Nam nhắm nghiền mắt, mày nhíu chặt, áo sơ mi lấm lem đất cát, chỗ bụng đầy máu đỏ. Đầu cậu cũng chịu va đập, máu chảy ra lênh láng đất. Nhật Linh định đỡ lấy cậu nhưng vừa chạm đến thì cả bàn tay cũng thấm đầy máu. Máu của Khởi Nam. Đỏ thắm. Chết chóc. Máu đỏ như muốn bao trọn lấy bàn tay Nhật Linh. Tay cô run rẩy, hốc mắt trào nước. 

Giết! Cô phải giết những ai làm tổn thương cậu! Cô sẽ không tha thứ, dù là bất cứ ai!

Đột nhiên, cô hét lớn. Mái tóc đen đã dài lại càng dài hơn, màu đen nguyên thủy chuyển thành màu xanh dương, đôi mắt vằn đỏ. Bàn tay đang giơ lên cũng biến đổi. Nhật Linh cảm thấy cả người cuồn cuộn một dòng chảy, xoáy sâu, xoáy sâu thành gió lốc trong cơ thể. Cuồn cuộn, không thể kìm nén. Mọi sức mạnh được giải tỏa, đầu cũng như mất đi ý thức, chỉ có duy nhất một ý nghĩ: “Giết!”. Đây mới chính là sức mạnh thật sự của Dương Tiêu. 

Bảo Khánh chợt thấy lạnh sống lưng. Sức mạnh Dương Tiêu trỗi dậy, gay to rồi!

Nhật Linh quay người, nhảy phốc lên chỗ Ryou, bàn tay vừa biến đổi túm lấy cô ta, quật mạnh xuống đất. Cô gào lên, như thể một con dã thú bị nhốt lâu ngày đã tìm được dịp tung hoành. Ryou bị trúng đòn của Khởi Nam, sức tấn công đã bị tụt giảm phân nửa, giờ lại bị tấn công đột ngột, không lâu nữa sẽ không chịu nổi. Nhật Linh điên cuồng tấn công. Mỗi đòn giáng xuống tựa như búa đao. Mạnh mẽ, tàn bạo, như phá hủy hết tất thảy mọi thứ. Đôi mắt hiền lành, tinh nghịch mọi khi ngày càng đỏ, ngày càng điên loạn.

Ryou cuối cùng cũng kiệt sức, không còn khả năng duy trì hình ảnh biến thể, trở lại như cũ. Nhật Linh như một chiến thần không biết điểm dừng, một ác quỷ thực sự. Dòng máu của Ma vương chảy trong huyết quản kết hợp với sức mạnh của Dương Tiêu, quả thật làm người ta kinh hồn bạt vía. Cô giơ tay, gầm lên, chuẩn bị tung đòn kết liễu thì bị chặn lại.

Bảo Khánh giao đám quỷ cho Thiên An, nhảy ra, dùng kiếm chắn ngang đòn tấn công của Nhật Linh. Vứt cây kiếm xuống đất, anh tiến tới, ôm ghì lấy Nhật Linh, thì thầm vào tai cô:

- Ngoan nào, ngoan nào, đủ rồi. Khởi Nam không sao hết.

Nhật Linh dừng lại, nước mắt lại trào ra. Mái tóc ngắn lại, trở thành màu đen nguyên thủy. Đôi mắt cũng hiền hòa hơn, tuôn đầy nước mắt. 

- Thật sao?

- Ừ, không sao. Không tin thì nhìn đi. 

Anh dịu dàng an ủi, xoay người cô lại để cô nhìn Khởi Nam đang được Thiên An làm phép phục hồi. Đám linh quỷ khi chủ nhân bị hạ gục thì dễ đối phó hơn nhiều và đã bị tiêu diệt hết. Nhật Linh lại gần. Cô ngồi xuống cạnh cậu, vừa cười vừa khóc:

- Boss… Anh không sao… Thật tốt quá… - Tiếng nói đứt quãng bởi tiếng nức nở. Nhật Linh nhào tới, ôm siết lấy Khởi Nam. – Thật tốt… Em thích anh…

Khởi Nam sững người. Vài giây sau, cậu cười dịu dàng, đưa tay vuốt tóc cô, mặc kệ vết thương trên người vẫn chưa giảm đau đớn:

- Anh… cũng vậy…

Bên cạnh, Bảo Khánh cụp mắt, khẽ cười, không ai hiểu ý nghĩa của nụ cười đó. Kiều Anh đứng cách đó không xa, ánh mắt truyền đến một thứ cảm xúc khó nói thành lời.

Trận chiến… cuối cùng cũng kết thúc rồi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.