Nam Cương Trực Sợ Nữ Dây Dưa

Chương 2: Chuẩn bị đồng phục




Editor: NgocLee

Tuyết Ẩn nhíu mày, không nói gì thêm, nếu là Nghịch Mãng nói, nàng là tuyệt đối tin tưởng, nhưng là hiện tại bên người Tiểu Đoàn Tử không có năng lực, Ngôn Thành lại không giúp được gì . Mà võ đạo của Sơn , đã tiến nhập kim giáp chiến sĩ, có được hỏa thuộc tính bát giai lửa cháy thú.

Kim giáp chiến sĩ, tương đương một vị cửu tinh trung cấp ma pháp sư , cùng cao cấp ma pháp sư chỉ kém một khoảng cách nhỏ . Mà thực lực hiện tại của nàng, cũng chỉ có thể tính là tứ tinh trung cấp ma pháp sư.

Thực lực của hai người là hoàn toàn chênh lệch, nếu đánh, thắng thua là thật rõ ràng .

Nhưng là nàng làm sao có thể buông tha cho cơ hội như vậy, nàng không cho phép bản thân thua. Tất cả là vì bản thân, vì chân tướng của năm ấy.

Cắn nuốt Nghịch Mãng thú hạch. Hiện tại còn hai ngày nữa mới đi, nàng nỗ lực dung hợp thú hạch, có lẽ còn có cơ hội.

Đêm khuya rạng sáng đến buổi sáng thái dương dâng lên, Tuyết Ẩn thời thời khắc khắc đều ngồi xuống tu luyện.

Tiểu Đoàn Tử có ăn , cũng không dám quấy rầy Tuyết Ẩn, mà Ngôn Thành ở một bên lẳng lặng canh giữ, đồng thời cũng yên lặng tu luyện .

Nàng nói qua , bên người nàng, không cần kẻ yếu.

Mà hắn, một khắc kia đi theo nàng, cũng đã hạ quyết tâm, làm một người có thể bảo hộ bên cạnh nàng.

Tam tỷ thấy Tuyết Ẩn nỗ lực, cảm thấy quyết định của chính mình không hề sai.

Phong, lựa chọn của ta hẳn không sai đi, ngươi chừng nào thì mới trở về?

* ba ngày sau *

"Tuyết Ẩn, nếu là không thể thắng, hi vọng ngươi không cần miễn cưỡng."

Khi đến trước tổng bộ của Lam, tam tỷ bất an nói, tuy nàng tin tưởng, cũng vô cùng lo lắng , dù sao Sơn cũng đã tiến nhập kim giáp chiến sĩ .

Tuyết Ẩn lãnh mâu, thua? Còn chưa có bắt đầu, nàng như thế nào nhanh như vậy liền cho rằng bản thân thất bại.

Đánh, không phải chỉ dựa vào sức mạnh , còn phải dựa cả vào kỹ xảo .

"Yên tâm, ta sẽ không lấy mạng của bản thân ra đùa."

Mạng của nàng? Nàng thật vất vả mới trọng sinh một lần, làm sao có thể dễ dàng đánh mất như vậy. Hơn nữa cái thế giới này, làm cho nàng có một loại cảm giác cực kỳ gần gũi quen thuộc. Thật giống như nàng vốn sinh ra ở đây , hiện tại bất quá là trở về mà thôi.

Cảm giác rất quái dị, nhưng là so với ở hiện đại tốt hơn một chút.

"Vô luận lần này ngươi có hay không đoạt được vị trí thủ lĩnh, ta Manh Tử Hề cùng thủ hạ của ta đều cho ngươi Tuyết Ẩn sử dụng."

Tam tỷ, cũng chính là Manh Tử Hề, lời nói giống như một lời thề, nói thập phần kiên định.

Vô luận thắng thua, nàng Manh Tử Hề đều vì Tuyết Ẩn sử dụng, nàng ở Lam coi như có chút vị trí, cho nên nếu có thể giúp nàng, nàng đều có thể làm .

Tuyết Ẩn ân một tiếng, thua? Từ này, trừ bỏ ở hiện đại cùng sư phụ đấu, nàng Tuyết Ẩn khi nào thì thua .

"Chủ nhân, Tiểu Đoàn Tử buồn ngủ quá." Tiểu Đoàn Tử lại cúi đầu, híp mắt ở trong lòng Tuyết Ẩn ngủ gà ngủ gật .

"Ngươi ngủ đi." Không phải là không cho nó ngủ, nó ăn. Nói với nàng một tiếng, muốn ngủ còn phải nói với nàng , cùng cái tiểu hài tử giống nhau.

Tiểu Đoàn Tử mơ hồ mở mắt, đi đến bả vai Tuyết Ẩn, sau đó nằm sấp vù vù ngủ.

"Tuyết Ẩn, tiểu sủng vật của ngươi thật là đáng yêu. Nó là cái giống gì vậy, ta chưa bao giờ thấy qua đâu." Manh Tử Hề hâm mộ nói.

Một tiểu sủng vật thật đáng yêu, nàng cũng rất muốn có một con nha.

"Đây là ấu tinh linh, ta trên đường mua được , không tác dụng gì."

Nhìn Manh Tử Hề khuôn mặt sau khi tẩy trang, không còn đôi mày rậm mắt nhỏ , thật là một khuôn mặt thanh tú, không hề bị nhiễm chút phong trần nào ở chốn thanh lâu.

Rất khó tưởng tượng người như vậy, dĩ nhiên là trà trộn vào thanh lâu làm tú bà vài năm, nói ra chưa chắc có người tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.