Con mắt anh sắc và rất sâu, giống như ngắm biển sâu vô tận, Đoan Mộc Mộc bị anh hút vào, “Ông xã, anh…”
Lời
nói còn dư lại căn bản không cần rồi, anh hôn cô thật sâu, cái anh muốn
chính là hai chữ, cô rốt cuộc chịu gọi anh là ông xã rồi, trong lòng
của cô rốt cuộc thừa nhận anh là người đàn ông của cô.
Lưỡi của
anh liếm láp môi của cô, đây là phương thức sau khi anh tỉnh lại thích
hôn cô nhất, liếm tựa như một khối mật đường, thỏa mãn liếm, mới có thể
đẩy môi của cô ra, hôn thật sâu vào.
Mùi của cô tại sao có thể mỹ vị như vậy?
Hình
như chỉ cần dính, sẽ không khỏi rơi vào, giống như là cô, không thâm
nhập nữa căn bản không biết cô, chỉ có gần sát cùng với cô, mới có thể
phát hiện cô giống như bao bọc anh. Một khi đụng chạm, sẽ không thể tự
kềm chế, chỉ muốn xâm nhập, chỉ muốn lấy được nhiều hơn.
Lãnh An
Thần siết chặt lấy eo ếch cô, cánh tay buộc chặt, chặt đến mức không còn
bất kỳ khe hở, anh có thể cảm thấy thân thể mềm mại nhảy lên, có thể
ngửi được mùi vị nhàn nhạt trên người cô, không phải mùi thơm nước hoa,
hình như là mùi thơm cơ thể bẩm sinh, trên người những cô gái khác đều
không có, hình như phụ nữ toàn thế giới vẻn vẹn chỉ có mình cô có.
Lửa nóng hôn mở màn cho tình dục, anh buông cô ra, chóp mũi chống đỡ ở trên, nhưng nhịp tim lại nhảy dữ dội, “Bà xã, anh muốn!”
Âm
thanh của anh khàn khàn giống như ẩn nhẫn, tròng mắt đen nhánh có ánh
lửa đang nhảy nhót, hình như muốn nấu chảy cô, Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy
mơ hồ, cả người đều giống như không có ở đây, loại cảm giác này để cho
cô sợ, chỉ có thể bấu víu anh theo bản năng.
“Cho anh.” Không nghe được cô đáp lại, anh lại thì thầm.
Đoan Mộc Mộc như bị đầu độc, lại quỷ thần xui khiến gật đầu một cái, thấy cô đồng ý, anh cũng không thể chờ đợi nữa…
Bóng
đêm ngoài cửa sổ càng đậm, làm thế nào cũng không thể che hết xuân ý
bên trong phòng, kẹo cùng tranh vẽ trên chăn sớm đã bị bọn họ hất tung ở
mặt đất, ai cũng không kịp, thậm chí cũng quên truy cứu người nào đang
mơ ước cô.
Giờ phút này, lúc này, chỉ có anh và cô, chỉ có thân
thể bọn họ cùng reo vang khúc nhạc, từng đợt từng đợt, cao vang như vậy,
thẹn thùng núp vào, chỉ có đêm tối vô biên không chút kiêng kỵ rình coi
tất cả.
Hậu quả cả đêm triền miên, chính là toàn thân Đoan Mộc
Mộc vừa mỏi vừa đau, sáng sớm, cô thừa dịp anh vẫn còn ngủ say, liền len
lén chạy vào phòng tắm, hiện tại không thể so với ngày trước, cô là
tổng tài, không thể lười biếng.
Trong phòng tắm, thân thể của cô
nước ngâm, hình như đem từng cái lỗ chân lông mềm hóa, cô thổi bọt trên
đầu ngón tay, nhìn khuôn mặt hạnh phúc, cô đều không thể tin được đây là
cô.
Cô đang tắm, anh đang ngủ say phòng ngoài!
Bọn họ như
vậy giống như đôi vợ chồng bình thường trên thế gian này, tình cảnh như
thế, Đoan Mộc Mộc chưa bao giờ dám nghĩ, không nghĩ tới bây giờ lại
chân thật ở trong sinh mệnh của cô.
Vừa nghĩ tới tối hôm qua anh
quấn mình xâm nhập, anh ở bên tai cô nói ra mấy lời động lòng người, cô
đã cảm thấy huyết dịch cả người lại gào thét.
Lãnh An Thần tới liền liếm…
Ban đầu cô vô ý trêu chọc người đàn ông này, hiện tại lại thành toàn bộ cuộc sống của cô, chi phối toàn bộ hỉ nộ ái ố của cô!
Ngực hình như có đồ vật gì đó bành trướng, càng trướng càng mãn, cuối cùng cũng tan không được…
Bên
ngoài phòng tắm, người đàn ông dựa đầu trên giường lớn, chăn chỉ che vị
trí phần eo trở xuống, trên người trần trụi, bắp thịt bại lộ ở trong
không khí, da thịt màu mật ong càng thêm đại biểu cho khí phách của
người đàn ông, nhưng cần cổ có hai vết tích nhỏ, lại tiết lộ mập mờ.
Có
lẽ là quá lâu không muốn cô, tối hôm qua động tác của anh có chút gấp
gáp, thời điểm cô không thoải mái liền cắn anh, giống như con thỏ nhỏ,
thật ra thì cũng không đau, khi cô cắn lên anh, thậm chí để cho anh càng
thêm tình dục bành trướng.
Lãnh An Thần đưa tay sờ sờ chỗ cô
cắn, khóe môi tràn ra nụ cười, thật ra thì ngay từ lúc cô né ra từ trong
ngực anh, một nháy mắt kia anh liền tỉnh.
Yên lặng lắng nghe
động tĩnh trong phòng tắm, thỉnh thoảng có tiếng nước truyền ra, nhưng
không phải liên tục, anh biết cô đang tắm, suy nghĩ một chút tối hôm qua
làm cô mệt mỏi thành ra như vậy, nếu như không tắm một cái, đoán chừng
hôm nay sẽ không có cách nào đi làm.
Lãnh An Thần nghĩ tới đây,
bụng dưới không ngờ lại căng thẳng, anh vội vã mở to mắt, thật sợ mình
hướng về phía phòng tắm, lại không nhịn được phá cửa mà vào, lần nữa
đoạt lấy.
Ánh mắt rơi vào trên mặt thảm lông cừu màu trắng, thấy tranh vẽ cùng kẹo ném lên mặt đất, đôi mắt anh lập tức trầm xuống.
Đứng
dậy, anh mặc bộ áo choàng tắm, nhặt tranh vẽ cùng kẹo lên đi tới trước
cửa sổ, vang lên bên tai là những lời của cô, ánh mắt không khỏi ngó ra
ngoài cửa sổ.
Tòa nhà to như vậy, vào sáng sớm lại hết sức u
tĩnh, chỉ có trên sân cỏ cách đó không xa có hai người giúp việc đang
dọn dẹp cỏ dại, bên cạnh hồ bơi có gợn nước nhộn nhạo, chẳng biết tại
sao, anh lại có ý nghĩ tới lần cô rơi xuống nước.
––”Mới vừa rồi có người đẩy em, là Tiểu Đằng đã cứu em.”
Nhớ đến lúc ấy cô từng nói với anh như vậy, nhưng lúc đó anh căn bản không tin cô, chẳng lẽ lần đó thật có người muốn hại cô?
Ánh
mắt Lãnh An Thần quét qua từng tấc trong tòa trạch viện này, ban ngày ở
tòa nhà lớn như vậy xem ra đều là sâu ám như vậy, ai biết trong bóng
đêm lại trình diễn cái gì?
Đoan Mộc Mộc nhận được quà tặng đều là
ban đêm, cô rơi xuống nước cũng là ban đêm, không hiểu, Lãnh An Thần
sinh ra một tia chán ghét đối với tòa nhà lớn này.
Khi đáy mắt
Lãnh An Thần xem xét kỹ lưỡng tòa đại trạch thì chợt thấy bước chân một
người làm nữ vội vã chạy hướng cửa, định thần nhìn lại, lại có một người
đứng ở cửa trạch viện, bởi vì cách quá xa, Lãnh An Thần không thấy rõ
dáng vẻ của người kia, nhưng từ mặt ngoài hình thái có thể thấy được là
một người đàn ông trung niên còn khá trẻ.
Chỉ trong chốc lát,
người làm nữ trở lại rồi, chỉ là trong tay nhiều hơn một thứ gì, có chút
giống bức họa, nhìn lại người đàn ông trung niên còn đứng ở cửa, không
ngừng nhìn quanh vào trong, tựa như đang tìm kiếm cái gì?
“Anh đã tỉnh?” Đúng lúc này, âm thanh ngọt ngào vang ở sau lưng.
Lãnh
An Thần quay đầu lại, thấy Đoan Mộc Mộc đang lau tóc đi ra, khuôn mặt
nhỏ nhắn phấn hồng, tròng mắt đen nhánh, giống như nho đen, áo choàng
tắm màu trắng chỉ che đến vị trí đầu gối, lộ ra bắp chân trắng như tuyết
phía dưới, mỗi một bước đều thu hút mắt người.
Cô như vậy, trái tim của anh co rúc lại, sải bước đi tới, sau đó ôm chặt cô với trong ngực.
Đoan
Mộc Mộc bị hành động ôm như vậy làm cho không biết làm sao, chính là
không thể phủ nhận, cô rất ưa thích loại người bá đạo ôm như anh, để cho
cô cảm thấy thực tế, mặc cho anh ôm một hồi, cô mới đẩy anh, “Đừng làm
rộn, em còn phải đi làm.”
Khi cô nói chuyện hô hấp còn mang theo hơi nước, trêu chọc anh ngứa ngáy, “Bà xã, chúng ta dọn ra ngoài ở nhé?”
“Cái gì?” Cô cho là mình nghe lầm.
“Không
có gì” Lãnh An Thần nói xong cũng hối hận, nếu trong tòa nhà này có
người ở tính toán cô, anh sẽ tìm ra người kia mới đúng, tại sao có thể
rời đi như vậy? Đối với Lãnh An Thần mà nói, trốn tránh vĩnh viễn không
phải biện pháp giải quyết vấn đề.
Đoan Mộc Mộc nháy mắt to mông
lung nhìn anh, ánh mắt kia sạch sẽ để cho anh nghĩ tới nước trong hồ,
“Lần em rơi trong bể bơi, thật sự có người đẩy em sao?”
Không ngờ
anh đột nhiên hỏi cái này, Đoan Mộc Mộc nghĩ sâu xa mấy giây, cuối cùng
gật đầu, “Em cảm giác có người đẩy em, nhưng sau lại không thấy người.”
Lãnh
An Thần buộc chặt tay nắm cô, tròng mắt đen giống như càng ngày càng
sâu, khiến Đoan Mộc Mộc không khỏi cảm thấy một cỗ ý lạnh, “Ông xã, anh
làm sao vậy?”
Tròng mắt đen của anh giật giật, nhanh chóng đem ý
lạnh trong mắt thu lại, sau đó cầm lấy khăn lông trong tay cô thay cô
lau lọn tóc, “Không có việc gì, đột nhiên nhớ tới thôi.”
Reng––
Điện
thoại di động ở đầu giường vang lên, đây là chuông báo thức Đoan Mộc
Mộc đặt, kể từ khi làm tổng tài, cô sợ mình trễ nên đặt đồng hồ báo
thức.
Lãnh An Thần nhấn tắt cho cô, sau đó nhéo chóp mũi của cô, “Ngây thơ!”
Đoan Mộc Mộc chu mỏ, không phục đối đáp anh, “Em không ngây thơ thì ngày ngày đều trễ”
“Có anh ở đây, sẽ không trễ” Lãnh An Thần nói xong, cúi đầu, môi dán bên tai của cô, “Nói thí dụ như hôm nay em dậy rất sớm.”
“Anh…”
Khuôn mặt Đoan Mộc Mộc đỏ rỉ máu, hôm nay cô dậy sớm như thế, vẫn bị
anh chơi đùa toàn thân đau nhức căn bản không ngủ được.
Cảm thấy
anh hôn dời đén trên da thịt, Đoan Mộc Mộc vội vàng đẩy anh ra, “Đừng
làm rộn, em còn phải đi làm” Nói xong, né ra từ bên cạnh anh, nhanh
chóng chạy vào phòng thay quần áo.
Lãnh An Thần nhìn bóng lưng
cô, nụ cười đáy mắt phóng đại, một hồi lâu, anh mới nhớ tới cái gì, lại
hướng nhìn ngoài cửa sổ, người đàn ông xa lạ đứng trước cửa đã không
thấy.
Trên bàn ăn sáng, mỗi người đều an tĩnh ăn bữa ăn sáng.
Lãnh An Thần đem sữa tươi thả vào trước mặt Đoan Mộc Mộc, sau đó đem nước trái cây đổi đi, “Bà xã, nên uống sữa tươi.”
Gần
đây cô hình như rất thích uống nước trái cây, mặc dù cũng không có chỗ
xấu với thân thể, nhưng nghĩ đến tối hôm qua cô tiêu hao thể lực quá
nhiều, Lãnh An Thần vẫn cảm thấy sữa tươi bổ sung thể lực hơn.
Đoan Mộc Mộc đỏ mặt lên, đầu cúi thấp hơn, tâm tư của anh, thật ra thì cô đều hiểu.
“Chị,
buổi tối chị dạy em gấp con ếch” Lãnh An Đằng nói chuyện, đây là Đoan
Mộc Mộc đồng ý cậu, nhưng tối hôm qua cũng không có thực hiện.
Mẹ hai lôi con trai mình, “Chị dâu con rất bận, làm sao có thời giờ?”
“Không
có việc gì, buổi tối chị trở lại dạy em” Mộc Mộc ngẩng đầu, cầm sữa
tươi uống vào, âm ấm, nhẵn nhụi trơn mềm, tựa như cùng người đàn ông bên
người quan tâm, thật ra thì cảm giác được che chở thật vô cùng tốt.
Ăn
sáng xong, Đoan Mộc Mộc cùng Lãnh An Thần đứng dậy, người làm nữ tới
dọn dẹp bữa ăn sáng, thấy người làm nữ thì Lãnh An Thần chợt nghĩ đến
cái gì, “Chị Lý, sáng sớm hôm nay người đàn ông ở cửa là người nào?”
Buổi sáng chính là chị Lý mở cửa cho người đàn ông xa lạ, hơn nữa cô còn giống như cầm lại một túi đồ.
Chị Lý nghe được câu hỏi, bản năng nhìn về phía mẹ hai, trong lời nói lại nói quanh co, “Đúng, đúng…”
“Là ai?” Lãnh An Thần nhìn thấu khác thường.
“Là bà con xa thân thích của mẹ” Mẹ hai nói tiếp, sau đó hướng người làm nữ nháy mắt, để cho cô ta nhanh chóng rời đi.
Đoan Mộc Mộc không rõ tình huống, tò mò chen vào nói, “Mẹ hai có thân thích, tại sao không thấy?”
Cô
cho rằng mẹ hai sợ mình hà khắc, thân thích cũng không dám vào cửa nhà,
thật ra thì trước đây Đoan Mộc Mộc cho làm như vậy, đơn giản chỉ là
muốn hù dọa người trong nhà này một cái vì xem thường cô, cô vẫn có thể
phân rõ người nào đối xử tệ với mình, đối với mẹ hai chăm sóc mình, Đoan
Mộc Mộc Tâm vẫn hiểu rõ.
“A, người đó không có vào, đi rồi” Không ai thấy lòng bàn tay mẹ hai cũng rịn ra mồ hôi.
“Con thấy được người đó cầm đồ đi vào, là cái gì?” Ánh mắt của Lãnh An Thần cũng sắc bén kiểu khác.
Mẹ hai nhìn anh một cái, vẻ mặt thoáng qua một tia hốt hoảng, nhưng chốc lát liền khôi phục tự nhiên, “Không có gì.”
“Con nhìn hình như là một bức họa” Lãnh An Thần nhàn nhạt nói ra tiếng.
Hình
như không ngờ tới anh sẽ thấy, mẹ hai rõ ràng trở nên khẩn trương, Lãnh
An Thần nhìn bà, khóe môi khẽ giơ lên, “Không ngờ mẹ hai còn biết vẽ!”
Thâm
ý của lời này ngay cả Đoan Mộc Mộc cũng cảm thấy rồi, nhớ tới mình nhận
được giấy vẽ thần bí, Đoan Mộc Mộc cũng nhìn về phía bà, “Mẹ hai, mẹ
biết vẽ tranh sao?”
Mẹ hai cũng không có lập tức trả lời, không
khí lâm vào yên lặng giống như chết, cũng quỷ dị làm cho người ta cảm
thấy lo lắng, hình như có đáp án gì…
“Mẹ không biết” Đúng lúc
này, Lãnh An Đằng chợt mở miệng, mặt vô tội khẽ giơ lên, “Mẹ đần, sẽ
không biết vẽ tranh, Tiểu Đằng dạy mẹ cũng không biết.”
Lãnh An
Đằng trả lời khiến cái gì lập tức ngã trở về, hình như lại trở về nguyên
điểm, Đoan Mộc Mộc rõ ràng nghe được âm thanh trái tim mình tâm rơi
xuống đất, mới vừa rồi một khắc kia, cô hình như rất sợ nghe được cái
gì, không biết vì sao?
“A, nếu là như vậy, tại sao thân thích của
mẹ hai lại đưa tranh vẽ tới đây?” Hôm nay Lãnh An Thần hình như có chút
tư vị đuổi tận cùng không buông.
“Là trong nhà gửi món đồ cổ, cho nên đưa tới đây” Mẹ hai tựa như đã khôi phục trấn định lúc trước.
“Đồ
cổ?” Lãnh An Thần cau mày, “Loại vật này có thể là bảo bối, con có
người bạn là chuyên gia phương diện này, nếu như mẹ hai không để ý, để
cho bạn con giám định một chút đi.”
“Không cần” Mẹ hai trực tiếp
cự tuyệt, chỉ là lúc chạm vào ánh mắt của Lãnh An Thần thì lại giải
thích, “Cũng không phải là thứ gì đáng tiền.”
Nói vậy thì mọi
việc đều đã quyết, hình như không còn có cái gì cần thiết, Lãnh An Thần
cười cười, “Vậy thì không miễn cưỡng, chỉ là lúc sau có thân thích,
không cần nhốt ở ngoài cửa, bà xã con mặc dù không thích người ngoài
quấy rầy, nhưng là thân thích của mẹ hai có thể ngoại lệ” Nói xong, nhìn
về phía Đoan Mộc Mộc, “Có phải hay không, bà xã?”
Đoan Mộc Mộc
gật đầu, “Mẹ hai, trước kia nói cũng không bao gồm mẹ, mẹ và Tiểu Đằng
không cần câu nệ như vậy, nếu quả thật có thân thích tới, cứ để cho ở
nhà mấy ngày nữa cũng không sao.”
“Không cần, không cần!” Mẹ hai vội vàng cự tuyệt.
“Vậy
chúng con đi làm” Tay Lãnh An Thần tự nhiên kéo eo Đoan Mộc Mộc, sau đó
hướng cửa đi tới, bọn họ không nhìn thấy người phụ nữ sau lưng ngay cả
sắc mặt cũng trắng bệch, một chút xíu sụt xuống.
Trên xe, Đoan
Mộc Mộc lấy từ trong bao ra một viên kẹo cao su thả vào trong miệng, bây
giờ cô có thói quen mỗi sáng sớm ăn một viên kẹo cao su rồi, hình như
là cảm giác đê mê, thấy người đàn ông bên cạnh thì lại đổ ra một viên
nữa giơ lên trước mặt Lãnh An Thần, “Có muốn hay không?”
Lãnh An
Thần vừa định nói không muốn, bởi vì anh không thích nhất là nhai kẹo
cao su, đặc biệt là đàn ông nhai kẹo cao su, sẽ luôn để cho anh cảm thấy
đó là hành động lưu manh, nhưng anh vô tình thoáng nhìn, lại phát hiện
hộp đóng kẹo cao su này rất đặc biệt, vì vậy thuận tay lấy tới, “Sao
chưa từng thấy qua nhãn hiệu này, mua ở đâu vậy?”
Nghe anh hỏi
như vậy, Đoan Mộc Mộc chột dạ, đây là Tô Hoa Nam đưa, cô cũng không dám
nói cho anh biết, bằng không anh lại ghen tức đại phát, vì vậy cười một
tiếng, “Không nói cho anh!”
Nói xong, lại chuyển mũi nhọn, “Sao anh biết thân thích của mẹ hai tặng tranh vẽ cho bà?”