Nam Cương Trực Sợ Nữ Dây Dưa

Chương 4: Gặp lại mỹ nam (2)




Edit + Beta: Saki

Trong bữa ăn, Tuyết Đại chỉ yên lặng ăn đồ trong chén của mình, cẩm y nam tử cũng không còn làm ra hành động gì khác người, Dạ Khuynh Thành thì lại sợ làm Tuyết Đại mất hứng nên cũng không tìm nam tử đối diện gây sự, mà Ly Nặc lại càng không có lý do gì đi nhiễu loạn tâm tình ăn cơm của mọi người. Khách khứa trong tửu lâu thấy không còn trò hay để xem, cũng nhao nhao quay đầu đi, tiếp tục quay về với đề tài đang dang dở lúc trước.

Im lặng, rốt cuộc cũng ăn xong một bữa cơm đầy căng thẳng, mọi người thu thập một chút rồi thanh toán liền xuất phát.

Sau khi đi được mấy canh giờ, Dạ Khuynh Thành rốt cuộc không nhịn được nữa, mặt âm trầm nhìn nam tử mặc cẩm y đang đi bên cạnh Tuyết Đại nói: "Ngươi còn muốn đi theo chúng ta đến bao giờ?"

Nam nhân này cũng đủ vô sỉ, mặt dày ăn ké một bữa ở tửu lâu thì cũng thôi đi, hiện giờ lại cứ quấn lấy Tuyết Đại không rời, tuy dọc đường đi hắn cũng không nói được bao nhiêu, nhưng nhìn thấy hắn đi bên cạnh Tuyết Đại cũng đủ khiến hắn không thoải mái rồi.

Cẩm y nam tử quay sang nhìn hắn với vẻ mặt ngoài ý muốn, nói: "Ta đâu có đi theo ngươi, ta còn thấy kì quái a, ta nghĩ là chúng ta cùng đường nên mới đi cùng, thì ra từ nãy giờ ngươi vẫn cho là ta đi theo ngươi sao, ha ha."

Dạ Khuynh Thành nghe vậy lại càng tức giận, cùng đường? Thật mệt cho hắn còn nghĩ ra được lí do nhưu vậy, đang lúc hắn muốn châm chọt lại vài câu thì đột nhiên nghĩ đến cái gì, lúc này mới nguy hiểm hỏi nam tử kia: "Ngươi cũng muốn cướp đoạt thần khí?"

Sao lúc trước hắn không nghĩ đến khả năng này? Xuất hiện tại nơi này, đại đa số đều là hướng về phía thần khí, mà cái nam nhân nhìn qua không dính bụi trần này vậy mà cũng hướng về phía thần khí mà đến, thật là khiến người khác có chút ngoài ý muốn.

Mà Tuyết Đại ở một bên đã sớm biết hắn vì thần khí mà đến, dù sao hắn cũng giống nàng si mê cầm, ai mà không muốn có được một thanh nhạc khí tốt chứ?

Cẩm y nam tử gật gật đầu, trả lời một cách khẳng định: "Đúng vậy."

Dạ Khuynh Thành khẽ nheo mắt phượng lại, nhàn nhạt phán một câu: "Ngươi sớm bỏ cái ý niệm đó đi, Phục Ma cầm sẽ không thuộc về ngươi đâu, dù cho ngươi có mạnh đến mức nào thì nó cũng không có khả năng thuộc về ngươi, cho nên ngươi vẫn nên là về nhà bám váy mẹ ngươi đi." (1 like cho câu này của ca :v)

Tuy hắn nhìn ra được thực lực của người trước mắt này không kém, nhưng Phục Ma cầm vốn là vũ khí của Tuyết Đại, có quan hệ ngàn năm gắn bó với nàng, mà nó cũng đã sớm chỉ nhận nàng là chủ nhân, những người khác dù có lợi hại hơn nữa cũng không có khả năng đoạt được, cho nên hắn đi chuyến này cũng là bằng không. Nếu là người khác hắn cũng sẽ không hảo tâm đi nhắc nhở như thế, chẳng qua là người này quá mức nguy hiểm, hắn muốn phòng ngừa vạn nhất, đem ý định trở thành tình địch của tên kia bóp chết từ trong trứng nước. (ng ta bảo ghét của nào trời trao của đó, nên anh này xác định sẽ là tình địch của ca r nhé, hơn nữa còn là 1 tình địch rất mạnh, ca cẩn thận nha :v)

Cẩm y nam tử nghe hắn nói vậy cũng không tức giận, vẫn là cười nói như cũ: "Tại hạ có thể đoạt được hay không cũng không quan trọng, quan trọng là được đi ngắm thần khí."

Nói xong liền nhanh chóng đuổi theo Tuyết Đại đang đi phía trước, Dạ Khuynh Thành thấy vậy thì gắt gao nắm chặt quả đấm, sau đó cũng đuổi theo ba người.

Chuyện xảy ra giữa bọn họ, có lẽ những người khác không để ý, nhưng lại có một ánh mắt đã thu hết thảy vào trong mắt, bởi vì ánh mắt ấy vẫn luôn dõi theo bóng dáng của nam tử áo đỏ, thấy hắn vì một nữ tử mà tìm mọi cách gây khó dễ cho nam tử mặc cẩm y kia thì sắc mặt nàng ta cực kỳ khó coi.

"Yên Nhiên, muội nhìn gì vậy? Chuyên tâm như vậy, đến cả đại ca gọi mấy lần cũng không đáp lại?" Nói chuyện là thái tử Lan quốc Mặc Tử Hằng, mà đứng bên cạnh hắn đúng là muội muội của hắn, từng đi qua đỉnh Tuyết Sơn Mặc Yên Nhiên.

"Thái tử ca ca, sau khi trở về huynh hãy xin phụ hoàng một chuyện giúp Yên Nhiên được không? Yên Nhiên muốn gả cho Lục Vương gia của Hi quốc, không phải hắn quyết không lấy." Lần ở đỉnh Tuyết Sơn ấy nàng đối với hắn là vừa gặp đã thương, mỗi đêm đều mơ thấy bóng dáng của hắn, mà nàng cũng đã phái người hỏi thăm lai lịch của nam tử áo đỏ kia, lại không thu được kết quả gì, về sau lại nghe được tin đồn, nói là Lục Vương gia của Hi quốc không chỉ chữa khỏi một thân tàn tật mà dung mạo cũng là độc nhất vô nhị, có thể nói là thiên hạ đệ nhất mĩ nam.

Nàng không tin, lúc này mới cho người đem bức họa của hắn tới, vốn định so sánh hắn với nam tử trong lòng mình một phen, nhìn xem hắn có bì được với nam tử trong lòng mình hay không, lại không nghĩ tới cả hai đều là cùng một người, nên lần này đi Vân Vụ sơn cũng là nàng mãnh liệt yêu cầu, cốt để được nhìn thấy người trong lòng, lại không nghĩ tới lại nhìn thấy một màn hắn đang tranh giành một cô gái với một nam tử cũng xuất sắc không kém, mà nữ tử kia không phải là nữ tử đại chiến cùng Kỳ Lân ở đỉnh Tuyết Sơn sao, nàng ta không phải là đã chết rồi sao? Trong bụng nàng cảm thấy kỳ quái, xong lại dùng vẻ mặt âm độc nhìn bóng dáng màu trắng kia, móng tay đâm vào da thịt cũng không khiến nàng thấy đau, nếu đã không chết thì nàng cũng không ngại tiễn nàng ta một đoạn đường, kẻ cướp đoạt nam nhân của nàng, nhất định sẽ không có kết quả tốt. (ai là nam nhân của mi hả, đúng là nằm mơ giữa ban ngày *bĩu môi*)

Mà vẻ mặt độc ác này của nàng cũng bị Mặc Tử Hằng nhìn thấy, hắn cũng có chút giật mình, người muội muội này của hắn quả thật là bị chiều hư rồi, mới có thể điêu ngoa tùy hứng như vậy, nhưng hôm nay lại lộ ra vẻ mặt dọa người thế này, căn bản ở tuổi nàng không nên có, một nữ nhân lại có thể vì một người nam nhân mà trở nên khủng bố như vậy sao? Sau khi trở về hắn nhất định phải báo chuyện này cho phụ hoàng mới được, để tránh cho người muội muội này làm ra chuyện gì dẫn đến hậu quả khó lường.

Vào đêm, tiếng ồn ào đã biến mất hoàn toàn, mọi người đã sớm ăn tối xong đóng cửa nghỉ ngơi, trên đường cái tối đen như mực không có lấy một bóng người, ngẫu nhiên còn truyền đến vài tiếng chó sủa, càng làm nổi bật lên cái yên tĩnh của màn đêm, thậm chí là yên tĩnh đến mức dọa người.

Mà bãi tha ma cách thành mười dặm lại càng khủng bố hơn, ban đêm vừa buông xuống liền có vẻ âm trầm khiến người ta sợ hãi, toàn bộ bãi tha ma đều tràn ngập mùi hôi thối cực kỳ khó ngửi, thường thường còn xuất hiện vài ánh sáng trông như ma trơi, cùng với tiếng quạ kêu càng khiến người ta rợn tóc gáy.

Âm khí lượn lờ trên không trung, đột nhiên có một vật thể không rõ ràng động đậy, sau đó lại bất động, nhìn giống như là ảo giác, một hồi lâu sau, cái vật thể kia lại bắt đầu chuyển động, lần này không phải là ảo giác, cách đó không xa thật sự có một vật thể đang chuyển động.

Chỉ thấy vật thể đó vừa động vài cái liền ngã xuống, tiếp theo lại truyền đến một âm thanh đau đớn.

"Shit!" Âm thanh phẫn nộ truyền đến từ vật thể kia, nếu Tuyết Đại mà có ở đây, nhất định sẽ nhận ra âm thanh này, bởi vì chủ nhân của âm thanh này chính là người mà nàng hận nhất cuộc đời này.

Ôn Uyển, không, bây giờ phải gọi là Lynda mới đúng, cố gắng ngồi dậy nhưng vẫn là lực bất tòng tâm ngã xuống, nàng tức giận mắng một tiếng, sau đó quan sát bốn phía.

Phóng mắt nhìn quanh, mấy dặm chung quanh đều là mồ mả, cực kỳ hiển nhiên nơi đây là một khối mộ địa (!?), nhìn tình cảnh hoang vu cùng với những ngôi mộ xiêu vẹo, nếu nàng đoán không sai thì đây hẳn là một bãi tha ma, tuy không có ánh trăng chiếu sáng, chung quanh lại là một mảnh tối đen, nhưng nàng và Tuyết Đại giống nhau, từ nhỏ đã được huấn luyện trong bóng đêm, cho nên tình cảnh này đối với nàng căn bản không là gì.

Kỳ quái, đây là đâu?

Bỗng nhiên trong đầu nàng hiện lên chuyện phát sinh cuối cùng trước khi nàng mất đi ý thức.

Hôm nay là sinh nhật của nàng, nam nhân kia nói muốn tặng cho nàng một đại kinh hỉ, nàng vô cùng vui vẻ, tưởng rằng bao nhiêu trả giá của nàng rốt cuộc cũng được hồi báo, nam nhân kia sẽ trở thành sở hữu của nàng.

Lại không nghĩ tới khi nàng mở cái lễ vật "kinh hỉ" đó ra, cả căn phòng theo động tác của nàng mà nổ tung, trong nháy mắt liền trở thành một đống tro bụi.

Nàng thật không ngờ tới, nam nhân kia thật đúng là nhẫn tâm, không muốn cưới nàng còn chưa tính, vậy mà lại tặng cho nàng một trái bom vào đúng ngày sinh nhật của nàng. Đến một khắc trước khi chết nàng mới hiểu được, chính mình cam tâm tình nguyện móc tim móc phổi vì hắn, ngay cả tỉ muội tốt nhất cũng bán đứng, đổi lại hắn lại cho nàng một trái bom, vậy tất cả những gì nàng làm vì hắn vứt đi đâu?

Vốn cho là chính mình đã bị bom nổ cho banh xác, lại không nghĩ rằng vẫn còn sống một cách kỳ tích, đây thật đúng là ông trời có mắt, lưu lại cho nàng một mạng để có thể tìm nam nhân kia báo thù, Hách Trình, ngươi chờ đấy, Lynda ta thề, một ngày nào đó ta nhất định sẽ đem ngươi bằm thây vạn đoạn, nghiền xương thành tro.

"Hí...." Mới vừa rồi nhất thời kích động, không cẩn thận động vào miệng vết thương, nhất thời toàn thân đau nhức không thôi, sau đành phải nằm im không nhúc nhích.

"Có ai không? Cứu mạng!" Nàng nằm trên mặt đất lớn tiếng kêu cứu, mặc dù nàng biết rõ ràng, nơi này khẳng định sẽ không có ai dám mò tới, vì không phải ai cũng có lá gan lớn như nàng, từ nhỏ đã không sợ trời không sợ đất, lá gan lại càng khác so với người thường?

Nàng liên tiếp lớn tiếng kêu gọi hồi lâu nhưng vẫn không hề có người xuất hiện, nàng cũng không còn khí lực kêu hô nữa, đang lúc nàng nhắm mắt lại, chuẩn bị chịu đựng đau đớn cho đến khi chết đi thì một bóng dáng màu đen xuất hiện bên cạnh nàng.

Bóng dáng màu đen đó đến bên cạnh nàng lúc nào nàng cũng không biết, giống như mọi nhất cử nhất động đều lặng yên không phát ra một âm thanh nào, lại thêm toàn thân chỉ mặc màu đen, toàn thân bao phủ bởi âm khí đáng sợ, mà sau khi bóng đen xuất hiện thì âm khí xung quanh càng trở nên nồng đậm hơn, khiến cho nàng, một kẻ trước giờ luôn lớn mật cũng không nhịn được cảm thấy sợ hãi.

Tuy không nhìn rõ diện mạo của cái bóng đen kia nhưng nàng có thể khẳng định một điều, người này chắc chắn là một nam nhân, nói không chừng chính là một nam quỷ đã chết, mà nàng cũng có thể cảm giác được, người kia đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt hắn lộ ra hàn ý, khiến cho nàng sởn gai ốc.

Nam nhân toàn thân hắc bào nhìn nàng một hồi lâu liền đi về phía nàng, tuy là bước đi nhưng dưới chân lại không hề phát ra một tiếng động.

"Ngươi, ngươi là người hay quỷ?" Lynda trong cơ thể Ôn Uyển run giọng hỏi.

Bóng đen cũng không trả lời nàng, chỉ là nhìn nàng, nửa ngày sau mới mở miệng nói: "Đại tiểu thư phủ tướng quân, hiện giờ lại rơi vào tình cảnh người không ra người, quỷ không ra quỷ này. Người xưa nói thật đúng: ác giả ác báo, ngày hôm nay ngươi rơi vào kết cục này, đều là do ngươi gieo gió gặt bão, không oán ai được."

Giọng nói của nam nhân rất dễ nghe nhưng giọng điệu lại lạnh như băng, mà lời hắn nói Lynda lại không hiểu, cái gì mà tiểu thư phủ tướng quân? Tuy ngày thường nàng làm không ít chuyện xấu, nhưng đâu có liên quan gì đến tiểu thư phủ tướng quân gì gì đó chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.