Nam Cương Trực Sợ Nữ Dây Dưa

Chương 27




Mai đuổi theo những suy nghĩ, nó ngủ quên lúc nào không hay. Mệt nhọc mở mắt, nó phát hiện giờ đã xế chiều. Ngồi dậy toang bước ra ngoài thì cửa phòng nó bật mở, hắn bước vào.

Tay hắn vẫn bỏ trong túi quần, dáng vẻ vẫn lạnh lùng nhưng có gì đó không còn như trước. Không nói gì, hắn tiếp tục tiến về phía nó, quỳ ngay trước mặt nó, hắn nâng chân nó lên đặt lên đầu gối. Hắn cẩn thận xem xét, chân nó đã gần bình phục rồi.

Lại im lặng, hắn bế xốc nó lên, đưa nó ra ngoài, đặt nó ngồi vào bàn ăn.

– Anh đang làm gì vậy?

Nó thắc mắc.

Hắn xắn tay áo sơ mi lên, đeo vào chiếc tạp dề, và việc hắn đang làm chính là… nấu bữa tối.

Quay sang nhìn nó, hắn nở nụ cười châm chọc:

– Đang thực hiện nghĩa vụ với em, nấu bữa tối cho… người yêu.

Hắn cố ý thì thầm hai từ cuối đủ cho nó nghe thấy khiến tim nó lại được dịp biểu tình đập loạn xạ. Nó im lặng, không nói thêm gì nữa, nằm gục xuống bàn chờ đợi bữa tối của hắn. Nó thật không ngờ Hoàng tử như hắn mà cũng biết nấu ăn.

Tiếng cửa ngoài mở ra, nó ngước nhìn, là Yun – anh đã về.

Thấy nó, Yun lập tức tiến tới, giọng nói mang theo nhiều sự lo lắng:

– Cả buổi chiều em đi đâu vậy?

Nó cười hiền với anh:

– Em bị trật chân nên Ren đưa em về nghỉ ngơi thôi.

– Trật chân sao?

Nét mặt anh càng thêm lo lắng, anh nhìn xuống chân nó, cảm giác tim hơi nhói lên, toang nâng chân nó lên kiểm tra xem sao thì:

– Chân cô ấy đang hồi phục, nghỉ ngơi thêm tối nay là khỏi.

Hắn cất tiếng lạnh lùng khiến anh dừng hành động định làm lại. Anh hiền từ nhìn nó:

– Hôm nay em phải nghỉ ngơi sớm đấy. Anh về phòng đã rồi sẽ ra sau.

Liếc nhìn về phía hắn, rồi lại nhìn nụ cười của nó, anh quay đi, trở về phòng. Anh vừa đi, hắn lại tiếp tục nấu ăn, còn nó tiếp tục nằm ra bàn, suy nghĩ vẩn vơ.

Suốt bữa ăn, hắn liên tục gắp thức ăn cho nó trong khi nó đỏ mặt vì ngại, anh cứ nhìn nó, trong đôi mắt dường như có điều gì muốn nói nhưng lại thôi. Bữa ăn kết thúc, anh lên tiếng:

– Ryu này.

Cả nó và hắn đều quay sang nhìn anh. Nó hỏi:

– Có chuyện gì sao anh?

– À… Chuyện là… Anh sẽ về cung điện trong vài ngày để giải quyết vài công việc. Có khi sẽ mất đến 1 tuần.

Nó trầm ngâm:

– Um… Vậy là… Em cũng sẽ trở về cùng anh?

Anh lắc đầu:

– Anh không muốn ảnh hưởng việc học của em.

– Không sao mà.

Nó mỉm cười. Anh cũng mỉm cười với nó:

– Không cần đâu. Em cứ ở đây đi. Ren, nhờ cậu chăm sóc Ryu giúp tôi.

Hắn đứng tựa vào cửa, khoanh tay, lạnh lùng đáp:

– Không cần cậu nhắc tôi cũng sẽ chăm sóc cho Ryu.

– Vậy thì được rồi. Sáng mai tôi sẽ đi. Ryu, em về phòng nghỉ ngơi đi.

Nó gật đầu, bước từng bước chậm về phòng.

– Ryu về phòng rồi, rốt cuộc là chuyện gì?

Ren ngồi đối diện Yun, hắn hỏi.

– Người của tôi đã thấy vài thuộc hạ của Gurena xuất hiện ở Vương quốc Ánh sáng. Có lẽ mục tiêu của bà ta là Ryu, tôi phải về để điều tra rõ việc này.

Khuôn mặt cả hai đều trở nên căng thẳng.

– Nếu đúng như cậu nói thì sẽ rất nhanh thôi bà ta sẽ tìm đến Vương quốc Bóng tối và Học viện Witchard này.

Anh gật đầu.

– Nếu bị bắt chắc chắn Ryu sẽ chết. Nhưng tôi cũng rất bất ngờ khi con bé là người duy nhất thoát khỏi bà ta trong cuộc tàn sát lúc đó.

– Đúng vậy. Nguyên nhân thì chỉ có nhóc đó mới biết được nhưng kí ức của nhóc Ryu thì… Mà thôi, cậu cũng nghỉ ngơi đi để mai còn đi nữa. Tôi cũng đi nghỉ thôi.

– Ừ.

===

Sáng.

Nó thức dậy, chân nó đã hồi phục bình thường rồi. Nó tháo lớp băng quấn quanh chân ra, làm VSCN rồi bước vào bếp. Ren cũng bước ra, nó cùng hắn ăn sáng. Xong, cả hai cùng dịch chuyển đến lớp.

Đến trước lớp, nó toang bước vào thì đã nghe tiếng gọi:

– Ryu!

Nó quay người hướng về phía có tiếng gọi, nó bất ngờ:

– Sa… Saphia?

Là Saphia, cô đang đứng trước mặt nó, trong bộ đồng phục phù thủy ánh sáng, cô mỉm cười thật tươi:

– Nãy giờ mình đang tìm xem cậu học ở đâu thì thấy cậu xuất hiện ở đây. May quá.

Nó cũng mỉm cười. Vui vẻ hỏi lại:

– Tìm mình có chuyện gì không?

– Phải có chuyện mới được tìm cậu sao?

Cô nàng tỏ vẻ giận dỗi, trông rất đáng yêu, khiến nó bất giác bật cười:

– Không, không. Mình không có ý đó.

– Mình đùa với cậu thôi. Trưa nay đi ăn với mình nhé! Ở ghế đá sau dãy A.

Nó suy nghĩ rồi gật đầu:

– Được, nhưng có lẽ mình sẽ đến hơi trễ.

– Không sao, mình sẽ đợi. Giờ mình vào học đây, tạm biệt cậu.

Nói rồi, Saphia nhanh chóng chạy đi. Còn nó thì vui vẻ vì nhận được lời mời ăn trưa của cô bạn mới.

Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó mà đã hết buổi học. Nó lập tức dịch chuyển đến chỗ hắn đặt bữa trưa xuống rồi nhanh chóng dịch chuyển đi mất.

Sau một lúc tìm đường, cuối cùng nó cũng tìm được nơi Saphia hẹn nó. Thấy nó, Saphia lập tức vẫy tay, nó mỉm cười, vui vẻ chạy đến.

– Hi Ryu, cậu đến rồi.

Nó gật đầu. Nó nhìn thấy bên cạnh Saphia còn có 2 người nữa, một cô gái xinh đẹp có mái tóc xoăn màu hạt dẻ và một chàng trai cũng rất đẹp có mái tóc nâu đen. Giờ thì nó mới phát hiện, thì ra trường này toàn trai xinh gái đẹp.

– Đây là…

Nó ấp úng nhìn Saphia. Cô bạn vui vẻ:

– Đây là Gin, còn cậu ấy là Kai. Cả hai là bạn cùng lớp cấp cao với mình.

Rồi Saphia quay về phía Gin, Kai:

– Đây là Ryu, người bạn mà mình đã kể với hai cậu.

Cả hai đều nhìn nó. Gin vui vẻ, đưa tay ra với nó:

– Chào Ryu, rất vui được biết bạn. Chúng ta cũng làm bạn luôn nhé.

Nó đưa tay ra, bắt tay với Gin, mỉm cười vui vẻ:

– Mình rất hân hạnh nếu được làm bạn với cậu.

Cậu bạn kia nhìn nó một lượt rồi cũng mở lời chào hỏi:

– Mình là Kai. Trông cậu có vẻ thần bí thật đấy. Làm bạn chứ?

Nó cũng không quên tặng Kai một nụ cười:

– Mình cũng chẳng có gì thần bí đâu. Rất vui khi được kết bạn với cậu.

Rồi nó quay sang phía Saphia, mỉm cười cảm kích:

– Cảm ơn Saphia, nhờ cậu mà mình có thêm hai người bạn nữa.

Saphia cũng mỉm cười với nó.

Cả ba đứa nó ăn trưa cùng nhau, cùng trò chuyện, nói cười rôm rả làm quen với nhau.

===

GIỚI THIỆU NHÂN VẬT:

Saphia: học viên lớp phù thủy cấp cao, hòa đồng, thân thiện. Cô luôn đối xử tốt với mọi người, ghét những người thủ đoạn và sẵn sàng trừng trị những người đó. Là hội trưởng hội bảo vệ quyền lợi học sinh của trường. Thân phận từ từ sẽ biết. ^^

Gin: Bạn thân của Saphia, tính tình cũng giống như Saphia nhưng có phần cá tính, hung dữ. Thông minh, rất thích đọc sách. Là hội phó hội bảo vệ quyền lợi học sinh của trường.

Kai: Bạn thân Saphia, tính tình thất thường, lúc nóng lúc lạnh. Rất thích chọc phá Gin, là người luôn quan tâm, bảo vệ bạn bè, sẵn sàng hy sinh vì bạn bè.

===

Tại lớp nó:

– Này, biết tin gì chưa? Con nhỏ Ryu đó kết bạn với Saphia đấy.

– Gì chứ?

Nhỏ Yuri lên tiếng đầy bực tức.

– Con nhãi đó. Giở trò làm Hoàng tử Ren giúp nó, giờ lại kết bạn với Saphia. Đúng là cố tình muốn làm trung tâm mà. Không biết thân phận gì cả.

Bên cạnh Yuri, Mira cũng bực tức không kém:

– Nhưng Hoàng tử Ren đã cảnh cáo chúng ta rồi. Nếu để anh ấy biết được chúng ta làm gì nó, chắc chắn chỉ có con đường chết.

Cả bọn đều trầm ngâm. Đột nhiên, Yuri nở nụ cười đầy nguy hiểm, thì thầm vào tai Mira.

Cả hai đều khẽ cười, dường như, chúng đang có một âm mưu.

===

Ngày hôm sau, nó đến trường với nụ cười vui vẻ trên môi. Saphia, Gin và Kai đều hẹn nó trưa nay ăn trưa cùng, điều này khiến nó cảm thấy mình không còn lạc lõng nữa.

Bước vào lớp, nó đi thẳng về bàn mình. Bỏ cặp vào ngăn bàn, nó phát hiện một mẩu giấy.

“Hẹn gặp cậu ở trong khu vườn phía tây vào sáng hôm nay. Mình có chuyện quan trọng muốn nói với cậu. Mình sẽ đợi cậu, nhưng xin cậu đừng cho ai biết về chuyện này. Saphia.”

Cầm lấy tờ giấy, nó tức tốc chạy đến khu rừng phía tây để xem Saphia đang muốn nói gì với mình.

Đứng trước khu rừng, nó cảm thấy lạnh sống lưng. Nơi này thật âm u, xung quanh không có một bóng người. Saphia hẹn nó ở nơi như vậy khiến nó cảm thấy thật kì lạ nhưng nó vẫn quyết định bước vào vì nó tin chắc phải có lí do gì đó Saphia mới hẹn nó ở trong này.

Bước vào khu rừng, cây cối, mọi thứ xung quanh làm nó cảm thấy hơi sợ. Những tiếng động kì lạ phát ra không biết từ nơi nào khiến nó giật mình. Càng lúc nó càng tiếng sâu vào trong rừng.

Mọi thứ thật u ám, những âm thanh ghê rợn khiến gai óc nó nổi lên, bước chân của nó ngày một rụt rè, nó muốn quay trở lại nhưng nghĩ đến Saphia hẹn gặp mình ở đây vì có chuyện muốn nói, nó cố lấy dũng khí tiếp tục bước về phía trước.

Nó cứ bước đi mà không hề hay biết rằng cây cối phía sau nó đã dịch chuyển che đi lối ra. Nó cũng không hay biết rằng nơi nó đang vào chính là khu rừng cấm, nơi mà các phù thủy đồn đại có những sinh vật huyền bí và một con quái vật ghê rợn đang ở nơi này.

===ENDCHAP15===

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.