Nam Chủ, Thỉnh Tự Trọng

Chương 6-2




Quả thực mưu kế này quá thành công, Sở Dạ an bài Trác Quân ở phòng ngủ của hắn, tận tâm chăm sóc, không cho phép có gì sơ xuất, tất cả thái y đều vây quanh Trác Quân, ngay cả việc Nhan Sắc Sắc cảm mạo cũng không người tới hỏi thăm.

Ngoài cửa sổ, những giọt mưa tí tách, Nhan Sắc Sắc nằm ở trên giường, trên gương mặt không thể nhìn ra cảm xúc, có lẽ nàng chỉ là một kẻ qua đường, nàng ở đây làm sao có tình yêu? Có lẽ đây chỉ là một giấc mộng, tỉnh mộng, hết thảy cũng chấm dứt, nhắm mắt lại, những việc trước đây như hiện ra trước mắt.

"Tiểu thư, Thành Nhân không hiểu Trác Quân quận chúa đó có cái gì tốt, cả ngày giữ Dự Vương gia không cho người rời đi nửa bước, nếu không phải chỗ này đau chỗ kia nhức, chỉ cần ở gần Dự vương cái gì cô ta cũng không đau, thật là già mồm cãi láo, nếu không phải tiểu thư khoẻ hơn, sợ là cũng không nhịn nổi trận phong hàn này, Dự vương cũng thật là, rõ ràng thích tiểu thư, sao lại cứ phải trông coi Trác Quân quận chúa, hết sức tận tâm chăm sóc, Thành Nhân thật sự vì người bất bình!" Thành Nhân căm giận nói, không hề chú ý cô cùng lắm chỉ là một tiểu nha đầu, luôn miệng càu nhàu.

Nghe tiếng mưa ngoài cửa sổ, Nhan Sắc Sắc cũng bình tĩnh lại, nhưng vẫn câm lặng, không nói lời nào.

"Tiểu thư đừng bận tâm nữa, ai, thôi thôi, người uống canh gừng đi, tối qua mắc mưa cả đêm, sốt cao đã bớt nhưng người có còn thấy lạnh không ? Hay để nô tài lấy thêm chăn đệm?" Thành Nhân nhẹ giọng hỏi.

"Không cần, tôi cảm thấy ấm hơn rồi. Canh cứ để đó, chút nữa tôi uống, cô ra ngoài trước đi, tôi muốn tĩnh tâm nghĩ ngợi một chút." Giọng Nhan Sắc Sắc bình thản, mặt còn mỉm cười, Thành Nhân cũng chỉ có thể thở dài, không nhiều lời nữa, khép hờ cửa sổ rồi lui ra ngoài.

Nhan Sắc Sắc nhìn chén thuốc, hét lên thì thế nào? Đẩy được rét lạnh trong cơ thể, nhưng không thể đẩy rét lạnh trong tim, bỏ thêm chăn đệm thì thế nào? Thân thể ấm áp, tim sẽ ấm áp sao?

Thành Nhân đứng ngoài, nhìn mưa, một mình ngẩn người, đã yêu nhau mà sao không tài nào ở cùng nhau được? Đêm qua tiểu thư mắc mưa, Vương gia đi ngay tại sau lưng tiểu thư, nhưng người không gọi cô chăm sóc tiểu thư, tiểu thư thì ưu thương trong mưa, nhìn kia bên kia đèn đuốc sáng trưng như cũ, mà Vương gia thật ra cũng không ở nơi ấm áp kia, lẳng lặng đứng sau lưng tiểu thư nhìn người, hai người một mực yên lặng, trầm mặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.