Nam Chủ, Ngươi Đừng Đuổi Theo Ta Nữa

Chương 49: Huyết ma tương xuất




Edit: Gà

Beta: Thảo My

"Giáo chủ, phu nhân, các người tỉnh chưa? Thuộc hạ có chuyện quan trọng cầu kiến." Bên ngoài truyền đến âm thanh khàn khàn của Nhị hộ pháp.

Cót két... Tô Nhược Mộng mở cửa phòng ra, nhìn vào hai mắt thâm quầng của nam tử, nói: "Chào buổi sáng, Nhị hộ pháp, có lời gì vào rồi nói." Nói xong, nhìn lướt qua các hộ pháp khác đang mang vẻ mặt hứng thú, phân phó: "Các người cứ ăn điểm tâm trước đi, chúng ta sẽ xuống ngay."

"Dạ, phu nhân." Chúng hộ pháp không cam lòng lên tiếng, trong lòng đều oán giận: Phu nhân à, không cần vậy đâu, tối hôm qua đã khiến chúng thuộc hạ tò mò không ngủ được. Hiện tại không dễ dàng gì đợi đến khi lão Nhị tự chui đầu vào lưới, ngài vẫn không chịu thỏa mãn lòng hiếu kỳ của chúng thuộc hạ.

Ai, lòng hiếu kỳ, thật làm người đau đầu, làm người thao thức.

Tô Nhược Mộng nhìn bóng lưng thất vọng của bọn họ, buồn cười lắc đầu. Đám người này thật là, nếu bọn họ ở đây, Nhị hộ pháp sao dám phóng khoáng nói ra mọi chuyện hắn đã trải qua chứ?

Ở đây không chỉ bọn họ tò mò, nàng cũng rất hiếu kỳ sự việc kia đã xảy ra như thế nào?

"Giáo chủ." Nhị hộ pháp đi tới trước mặt Lôi Ngạo Thiên, nhìn hắn cung kính kêu một tiếng, liền rũ đầu xuống.

Lôi Ngạo Thiên nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của hắn, trong lòng khẽ thở dài, đưa tay chỉ cái ghế bên cạnh, nói: "Lão Nhị, ngồi đi, có chuyện gì ngồi xuống rồi nói."

"Tạ Giáo chủ." Nhị hộ pháp ngồi xuống, nhưng vẫn cúi thấp đầu, dường như không biết mở lời như thế nào?

Tô Nhược Mộng ngồi bên cạnh Lôi Ngạo Thiên, hai người không hỏi, cũng không mở lời trước, mà yên lặng chờ Nhị hộ pháp nói.

Qua thật lâu, Nhị hộ pháp dường như đã sắp xếp xong suy nghĩ, hắn ngước mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên và Tô Nhược Mộng, kiên định nói: "Giáo chủ, thuộc hạ vi phạm điều thứ ba của giáo quy, xin Giáo chủ trách phạt. Thuộc hạ không cố ý phá hủy khuê dự của Tâm Nương, thuộc hạ nghĩ... Nghĩ... Nghĩ..."

Nhị hộ pháp bắt đầu nói cà lăm, thở ra một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn thẳng Lôi Ngạo Thiên dò xét một lúc, rồi nói tiếp: "Thuộc hạ muốn xin Giáo chủ và phu nhân giúp thuộc hạ cầu hôn Tâm Nương, chuyện này thuộc hạ sẽ phụ trách với nàng." Nói một hơi, hắn chợt cảm thấy trong nháy mắt tảng đá lớn trong lòng đã được dời đi.

Hắn biết rõ Tâm Nương không phải mẫu người của hắn, nhưng, đối với chuyện hắn đã làm, hắn sẽ không quên.

Chuyện tình cảm có lẽ có thể bồi dưỡng sau khi thành thân, trước kia hắn chưa bao giờ nghĩ tới, đời này sẽ lập gia thất. Hắn cho rằng Tử Long Lĩnh chính là nhà của mình, có thể cả đời canh giữ bên cạnh Giáo chủ chính là trọng tâm trong cuộc sống của hắn.

Nhưng mà, ngày hôm qua xảy ra chuyện u mê hồ đồ như vậy, hắn không thể không suy tính đến danh tiết của nữ tử. Hắn vốn tưởng rằng nữ̉ tử mỗi ngày trang phục diêm dúa lòe loẹt như Tâm Nương, nữ tử mỗi ngày tươi cười gặp khách, khẳng định sẽ không phải là nữ tử biết quý trọng khuê dự.

Nhưng mà, ngày hôm qua hắn bất ngờ phát hiện vết đỏ thẫm đại biểu cho danh dự của một nữ tử trên giường, không thể không nói, đây thật sự khiến hắn chấn động. Hắn luống cuống, hắn dao động, hắn quan tâm an toàn của Tam Hộ Pháp, với lại hắn không biết nên đối mặt với Tâm Nương như thế nào, cho nên, hắn nhảy ra khỏi cửa sổ bỏ chạy.

Cả buổi tối hắn ở trên núi hứng gió lạnh, hắn chỉnh lại cảm xúc, hắn hạ quyết tâm, hắn biết mình không thể trốn tránh, càng không thể không chịu trách nhiệm mà rời đi, cho nên, hắn trở lại khách sạn, hắn quyết định xin Lôi Ngạo Thiên giúp hắn cầu hôn Tâm Nương.

Hắn không có người thân, càng không có trưởng bối, cho nên, Giáo chủ đại biểu cho trưởng bối giúp hắn cầu hôn, là chuyện vô cùng thích hợp.

Chỉ là, Giáo chủ đồng ý nhưng không biết Tâm Nương có đồng ý hay không? Nàng có ghét hắn không? Chuyện như vậy mặc kệ là cô nương nào, tin rằng sẽ không dễ chịu. Mặc dù bọn họ đều bị người hạ thuốc mới xảy ra chuyện như vậy, nhưng mà, chuyện đã xảy ra rồi.

Hắn không thể dùng lý do như vậy để trốn tránh trách nhiệm.

Tô Nhược Mộng nhìn Nhị hộ pháp khẽ cười, quả nhiên Nhị hộ pháp không để nàng thất vọng, là một người dám làm dám chịu.

"Lão Nhị, ngươi không để ta thất vọng, nhưng mà, chuyện này quan hệ đến hạnh phúc cả đời ngươi, ngươi nghĩ kỹ chưa?" Lôi Ngạo Thiên cũng rất vui mừng, nhưng, ngoài vui mừng hắn vẫn quan tâm cảm thụ trong lòng và hạnh phúc cả đời của Nhị hộ pháp.

Chuyện này cũng không phải lão Nhị cố ý, hắn không muốn nhìn hai người không yêu nhau mà buộc phải thành thân, không muốn nhìn lão Nhị tình như thủ túc trải qua cuộc sống không hạnh phúc.

Nhị hộ pháp nhìn chằm chằm hắn, gật đầu, nói: "Thuộc hạ đã suy nghĩ kỹ rồi."

"Vậy thì tốt, đợi ta tìm cơ hội giúp ngươi cầu hôn, tuy nhiên, chúng ta còn phải chuẩn bị một chút sính lễ đúng không? Sính lễ cưới Tâm Nương, cũng không thể qua loa. Hơn nữa, điều này đại biểu cho thành ý của ngươi, cho nên, ta thấy cứ làm như vậy đi, chúng ta ở【khách điếm Vô Danh】thêm một hai ngày nữa."

Khẽ gật đầu, Lôi Ngạo Thiên trầm ngâm một lát, nhìn Nhị hộ pháp nói ra ý nghĩ của mình.

Đây là hộ pháp Ma Giáo cầu hôn, không thể làm qua loa, không thể thua kém gia đình phú quý, chuẩn bị sính lễ thật thỏa đáng, thu xếp hôn sự thật tốt.

Tô Nhược Mộng hiểu rõ ý Lôi Ngạo Thiên, nhưng, thời gian bọn họ đến núi Thánh Phật rất gấp rút, dọc đường còn không biết sẽ gặp phải bao nhiêu trở ngại, nên không thể nán lại【khách điếm Vô Danh】.

Con ngươi đen nhánh khẽ chuyển vài vòng, Tô Nhược Mộng nhìn Nhị hộ pháp và Lôi Ngạo Thiên, nói: "Ta thấy hay là vậy đi? Chúng ta sẽ để Đại Hộ Pháp mang vài người đi chuẩn bị sính lễ, chúng ta cầu hôn trước, như vậy cũng xem như đã̃ đính hôn. Hôn sự, không cần vội vã làm, chờ qua đại hội võ lâm, chúng ta lại chọn một ngày tốt, chuẩn bị thật tốt, thật náo nhiệt. Cũng không thể khiến hôn sự của Nhị hộ pháp và Tâm Nương làm vội vàng như vậy."

Nghe vậy, Lôi Ngạo Thiên đồng ý nhìn Tô Nhược Mộng, cười nói: "Vẫn là nương tử nghĩ chu đáo." Nói xong, hắn nhìn Nhị hộ pháp, rồi nói tiếp: "Lão Nhị, chuyện này nghe theo phu nhân, ngươi thấy được không? Cầu hôn cũng tương đương với đính ước, trong lúc này các ngươi còn có thể có thời gian tìm hiểu lẫn nhau một chút. Thật ra thì, rất nhiều chuyện cũng không phải như mặt ngoài, có lẽ, trải qua một đoạn thời gian chung đụng, ngươi sẽ phát hiện Tâm Nương không tồi."

"Đúng vậy, đúng vậy. Có rất nhiều người đều thành thân rồi mới bắt đầu thích đối phương, không tìm hiểu kỹ, làm sao ngươi có thể dựa vào bề ngoài hoặc ấn tượng đầu tiên đã kết luận đối phương không phải là người trong sinh mệnh của ngươi? Tâm Nương không chỉ có vóc dáng rất đẹp, tâm địa cũng nhất định không tệ. Nếu một nữ nhân dùng sức mạnh trở thành vũ khí, vậy thì có nghĩa, nàng ngoài mạnh trong yếu, nàng sợ bị thương tổn, cho nên mới lấy cường thế đè người."

Tô Nhược Mộng tiếp lời Lôi Ngạo Thiên, khách quan nói ra cảm giác của nàng với Tâm Nương cho Nhị hộ pháp nghe.

Ở trên giang hồ này cá lớn nuốt cá bé, một nữ nhân như nàng có thể có hôm nay, những khổ sở nàng trải qua nhất định không ít.

"Ta hiểu rõ." Nhị hộ pháp nhẹ nhàng đáp một tiếng.

Lôi Ngạo Thiên nhìn hắn nâng môi cười, nắm tay Tô Nhược Mộng, nói: "Đi thôi, chúng ta ăn điểm tâm đi. Còn rất nhiều chuyện phải làm, chúng ta còn phải thương lượng danh sách sính lễ cầu hôn một chút."

"Được." Tô Nhược Mộng ôn thuận gật đầu, đứng lên nhìn Nhị hộ pháp, nói: "Nhị hộ pháp, đi thôi. Ta nhìn ngươi chắc là cả đêm không ngủ, đợi sau khi ăn điểm tâm xong, ngươi trở về phòng nghỉ ngơi đi, chuyện cầu hôn này giao cho chúng ta là được rồi, chúng ta bảo đảm sẽ không để ngươi thất vọng."

"Cám ơn Giáo chủ, cám ơn phu nhân."

Nói xong, ba người liền một trước một sau đi ra khỏi phòng, đi xuống lầu một.

Mới vừa đi tới cửa cầu thang, liền nghe thấy tiếng các hộ pháp nghị luận trong hành lang.

"Tiểu nhị, những thứ ghi chép này là sao? Vì sao người khác được miễn phí điểm tâm, còn điểm tâm của chúng ta là giá trên trời?" Tứ hộ pháp nhìn lướt qua ghi chép trong tay Đại Hộ Pháp, bị số bạc làm cho giật mình.

Bọn họ rõ ràng đang làm thịt người, có một bình trà nào mất đến năm mươi lượng bạc, một nồi cháo nhỏ và vài bánh bao hấp hết một trăm lượng bạc, chút thức ăn tốn 150 lượng bạc. Đáng giận hơn phía dưới ghi chép này còn có phí sửa cửa 500 lượng bạc.

Sửa cửa gì? Cửa nhà hắn ta là cửa vàng hay cửa ngọc? Sao có mức giá trên trời vậy chứ?

Càng nghĩ càng giận, Tứ hộ pháp cầm giấy tờ giấy đưa tay chỉ vào hàng chữ phía dưới, nổi giận hỏi: "Đây là cái gì? Phí sửa cửa là gì? Tên nào ngứa tay làm hỏng cửa nhà ngươi?" Tứ hộ pháp vừa nói vừa quét mắt nhìn những người đang ngồi trên bàn.

Đáng giận, đây rốt cuộc là chuyện tốt tên nào làm? Rõ ràng biết 【 khách sạn Vô Danh 】 này là siêu cấp hắc điếm, đánh vỡ một cái chén cũng phải bồi thường với giá trên trời, lại còn làm hư cửa phòng của bọn hắn. Cái này không phải là tìm cơ hội cho người ta làm thịt sao?

"Khụ khụ..." Lạc Băng Vũ nghe hắn nói, không khỏi cả kinh bị nước trà làm sặc, ho khan mấy tiếng, đỏ mặt lên nhìn hắn, ngập ngừng: "Cái đó... Cái đó cửa phòng của chưởng quỹ là ta..."

"Ha ha." Tứ hộ pháp nhìn dáng vẻ Lạc Băng Vũ, sửng sốt một chút sau đó kịp phản ứng, dùng sức vỗ vai Ngũ hộ pháp bên cạnh, nói: "Ha ha, thật là danh sư xuất cao đồ, không ngờ trong khoảng thời gian ngắn Lão Cửu đi theo ta học võ công, có thể dùng thân thể nhỏ nhắn phá vỡ cửa phòng, ta thật sự cảm thấy vui mừng."

"Cái gì?" Mặt Lạc Băng vũ càng thêm đỏ, nhìn hắn một cái, lập tức nàng bị Bát hộ pháp bên cạnh kéo ngồi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.