Nam Chủ, Ngươi Đừng Đuổi Theo Ta Nữa

Chương 24: Thiên y vô phùng




Đùng đùng.

Bên chân Tần Mục, hai hộp kiếm trống rỗng rơi xuống đất, lăn hai vòng.

Phía sau hắn là từng tên sĩ tử đang cả kinh, ngay cả đồng tử môn hạ của Lăng Vân đạo nhân cũng quay đầu, cái cổ vặn thành một đường cong kinh người, há to mồm nhìn vào trong điện, lắp bắp nói không ra lời.

Mà phía sau Thuần Dương điện này chính là Thái Học điện của Thái học viện. Thái Học điện lớn gấp mấy lần Thuần Dương điện, trước điện có một cầu thang thật dài, chín trăm chín mươi chín bậc, bậc thang trên cùng trước đại điện chính là chỗ ngồi của Thánh Nhân, là chỗ mà Quốc tử Đại Tế Ti mới có thể ngồi.

Tuy nhiên giờ phút này, ngồi trên Thánh Nhân tọa này cũng không phải là thiếu niên Tổ sư của Thiên Ma giáo, vị Quốc tử Đại Tế Ti này, mà là một người đàn ông trung niên mặc hoàng bào, đầu đội ngọc quan, thiếu niên Tổ sư Thiên Ma giáo ngồi dưới tay hắn, mà trên bậc thang phía dưới Tổ sư đứng mấy trăm vị văn võ triều thần cùng từng vị Quốc Tử giám.

Dưới đài, lại là sĩ tử đến từ các nơi trong toàn quốc chính đang tỷ thí.

Sĩ tử có thể đi tới nơi này đều là thần thông giả, nội dung kiểm tra không giống những sĩ tử như Tần Mục, sĩ tử tới được nơi này cũng đã trải qua tầng tầng lớp lớp thử thách, rất là gian nan.

Sau khi những sĩ tử này thiên tân vạn khổ đến đây, nhìn thấy vị trung niên mặc hoàng bào trên chỗ ngồi Thánh Nhân kia, lại thấy tình cảnh lớn như vậy, có người liền sợ đến ngất đi, lập tức bị đào thải.

Vị ngồi trên chỗ Thánh Nhân kia, chính là Thiên tử hiện giờ của Duyên Khang quốc, Duyên Phong Đế.

Duyên Phong Đế đích thân tới Thái học viện, chuyện này cũng không ngoài dự đoán của mọi người, Duyên Phong Đế đã từng nhiều lần giáng lâm nơi này, kiểm tra việc học của sĩ tử trong thiên hạ, để trở thành môn sinh thiên tử.

Thái học viện cùng đại học, tiểu học là vũ khí sắc bén mà Duyên Phong Đế dùng để đối kháng với những thứ thâm căn cố đế của tông phái, đặc biệt là Thái học viện, càng là quan trọng nhất, không thể không quan sát.

Dưới đài, rất nhiều sĩ tử chính đang tỷ thí, chiến đấu quyết liệt, đột nhiên chỉ nghe một tiếng nổ ầm vang, cửa sau của Thái Dương điện trước Thái Học điện nổ tung, một bóng người bay ngược đến, rơi vào bên trong chiến trường!

Theo sát sau bóng người này chính là từng thanh kiếm gỗ, dùng tốc độ nhanh hơn đâm về bóng người đang bay ngược đến kia.

Kiếm phong gào thét, tiếng va chạm bộp bộp bộp không ngừng truyền đến, liên tục bảy mươi mốt tiếng, đóng đinh bóng người kia vào trên bậc thang, ngã chỏng vó lên trời ở đó.

Dưới Thái Học điện, một mảnh lặng ngắt như tờ, rất nhiều sĩ tử đang tỷ thí ánh mắt đờ đẫn, kinh ngạc nhìn người trên bậc thang kia.

Trước Thái Học điện, cũng là yên lặng như tờ, mấy trăm vị văn võ đại thần trên bậc thang cũng sợ hết hồn.

Sau một lát, Duyên Phong Đế không nhanh không chậm cười nói: "Đại Tế Ti, xem ra tỷ thí của sĩ tử tiểu học các ngươi còn muốn náo nhiệt hơn cả sĩ tử đại học đấy, ngay cả Quốc Tử giám của trẫm đều bị đánh bay. Trẫm ngược lại có hứng thú muốn nhìn tỷ thí của sĩ tử tiểu học một chút."

Thiếu niên Tổ sư cười nói: "Bệ hạ muốn nhìn, như vậy liền để những sĩ tử này cùng tiến lên, tỷ thí ở đây là được. Lăng Vân, còn không mau mau đứng lên, còn ngại chưa đủ mất mặt à?"

Lăng Vân đạo nhân vừa thẹn vừa mắc cỡ, vươn mình bò lên, cáo tội với Duyên Phong Đế.

Ngực của hắn còn cắm một thanh kiếm gỗ, thanh kiếm gỗ này là thanh thứ bảy mươi hai, liên tục bảy mươi hai thanh kiếm gỗ đâm vào cùng một vị trí trên ngực hắn, kiếm gỗ đã đâm vào bên trong da thịt của hắn, suýt nữa đâm vào trái tim của hắn.

Cũng may trên đường bị đánh bay hắn đã mở ra mấy cái Thần Tàng khác đang bị phong ấn của mình, hồi phục pháp lực, lúc này mới không bị Tần Mục đánh gục.

Thế nhưng lần này lại là mất mặt trước toàn bộ Thái học viện, thậm chí bị ném đến trước mặt Hoàng Đế, trước mặt triều thần, hơn nữa còn thêm sứ giả các nước tới đây.

-- bên trong những văn võ đại thần trên bậc thang kia, có mấy vị là sứ giả nước khác.

Duyên Phong Đế cười nói: "Quốc Tử giám, ngươi thực sự có tiền đồ, càng bị sĩ tử tiểu học đánh thành như vậy. Ai đánh ngươi? Bảo hắn lên đây, để trẫm nhìn người phương nào dám to gan đánh đập quan tứ phẩm của trẫm."

Lăng Vân đạo nhân càng thêm xấu hổ không chịu nổi, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.

Thiếu niên Tổ sư gọi một vị Quốc Tử giám khác, để hắn và Lăng Vân đạo nhân đồng thời đi vào, cười nói: "Bệ hạ, Lăng Vân quá nửa là khinh địch, bị sĩ tử tiểu học chiếm tiên cơ. Tuy nhiên bản lĩnh của sĩ tử tiểu học này ngược lại cũng tuyệt vời, có thể đánh Lăng Vân thành như vậy, ngay cả ta cũng động lòng hiếu kỳ, muốn nhìn một chút ai có bản lĩnh bực này."

Trước Thuần Dương điện, Tần Mục làm như không có chuyện gì xảy ra, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mấy tên sĩ tử phía sau mình vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, chỉ có cô bé tên Tư Vân Hương kia đang trừng đôi mắt to nhìn mình, khi thấy hắn quay đầu, cô bé này lại vội vã thu hồi ánh mắt, cúi đầu xoa góc áo.

"Dáng vẻ ngượng ngùng này tuyệt đối không phải là Tư bà bà!" Tần Mục đầy tự tin, thầm nghĩ.

Đúng vào lúc này, Lăng Vân đạo nhân và một vị Quốc Tử giám khác bước nhanh tới, đồng tử kia vội vã nghênh đón Lăng Vân đạo nhân, kêu lên: "Sư tôn... "

Đùng.

Đồng tử kia bị Lăng Vân đạo nhân đánh cho một chưởng té ngã, vị Quốc Tử giám đứng bên cạnh cau mày, nói: "Sư huynh, ngươi cần gì nhỏ mọn như vậy, giận cá chém thớt với một đứa bé?"

Sắc mặt Lăng Vân đạo nhân âm trầm, nhìn về phía Tần Mục, lòng tràn đầy căm phẫn khó có thể tiêu mất, cứng rắn nói: "Ngươi đi theo ta!"

Vị Quốc Tử giám kia nhìn các sĩ tử khác một chút, nói: "Các ngươi cũng theo tới, kiểm tra của Thuần Dương điện ngừng lại chút đã."

Mấy tên sĩ tử phục hồi lại tinh thần, vội vàng đuổi theo.

Mọi người tới dưới đài trước Thái Học điện, trái tim không khỏi kịch liệt nhảy lên, cũng không ai biết nơi này vậy mà có nhiều người như vậy, hơn nữa đều là nhân vật có máu mặt của đế quốc, thậm chí ngay cả Hoàng Đế đều ở trong đó!

Tần Mục nhìn xung quanh một chút, sau đó thu ánh mắt lại, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Vệ Dung cũng đứng ở dưới đài, nhưng không có kiểm tra, nhìn thấy Tần Mục muốn đến bắt chuyện, nhưng nhẫn nhịn lại, gấp đến độ vò đầu bứt tai.

Duyên Phong Đế cười nói: "Sĩ tử tiểu học nào đánh bay Quốc Tử giám của trẫm? Đứng ra, để trẫm nhìn."

Tần Mục tiến về phía trước một bước, ngẩng đầu lên, trực diện Hoàng đế, thầm nghĩ: "Đây chính là Hoàng đế hiện nay của Duyên Khang quốc, Duyên Phong Đế sao?"

Duyên Phong Đế có chút không giống như trong tưởng tượng của hắn, Duyên Phong Đế phải là một tồn tại anh minh thần võ, uy phong lẫm liệt tựa như Thiên Thần, mà Duyên Phong Đế này lại là có chút hòa ái, trên người mặc long bào màu vàng, eo quấn đai lưng màu đỏ nạm vàng ngọc, mặt có chút mập, mi rất rộng, mũi cao thẳng, mọc ra bốn cái râu cá trê.

Chòm râu của hắn mọc hai cái ở môi trên, môi dưới cũng mọc hai cái, ngắn hơn môi rất nhiều, nhưng cũng không đột ngột, hẳn là có người thường thường hỗ trợ sửa sang chòm râu, chỉnh tề không loạn, có vẻ rất có mùi vị.

Cặp mắt Duyên Phong Đế hiếu kỳ đánh giá hắn, cười nói: "Rất trẻ đấy, có thực lực như thế thật là hiếm thấy. Ngươi đến từ nơi nào?"

Tần Mục khom người, đang muốn nói ra phủ Lệ Châu, đột nhiên lại thay đổi chủ ý, đàng hoàng nói: "Thần đến từ Đại Khư."

Hắn vừa dứt lời, đột nhiên một vị tiểu tướng quân từ trong quần thần ra khỏi hàng, khom người nói: "Bệ hạ, xin hạ lệnh bắt người này! Hắn là vứt bỏ dân của Đại Khư!"

Lời vừa nói ra, cả sảnh đường lập tức ồ lên.

Tần Mục theo tiếng nhìn lại, trong lòng có chút lo sợ, chỉ thấy vị tiểu tướng quân kia chính là Tần Phi Nguyệt Tần tiểu tướng quân, Tần Phi Nguyệt đương nhiên sẽ không xa lạ gì hắn, hai người chạm mặt không chỉ một lần, hơn nữa còn có ngày tán gẫu với nhau trong khách sạn của Tương Long thành.

Tần Phi Nguyệt biết một ít nội tình của hắn.

Nhưng vào lúc này, một vị lão thần bên cạnh thấp giọng nói: "Bệ hạ, vị tiểu ca này chính là thần y mà thần tìm được trong hẻm Hoa kia."

"Thần y hẻm Hoa, còn trẻ như vậy?"

Duyên Phong Đế ngớ ra, cười nói: "Tần tiểu tướng quân lui ra, người ta đã nói là đến từ Đại Khư, ngươi cần gì phải kinh sợ đột ngột như vậy?"

Tần Phi Nguyệt cưỡng lại nói: "Bệ hạ, người này lai lịch khó lường, có quan hệ với Thiên Ma giáo, kính xin bệ hạ minh giám!"

Duyên Phong Đế khẽ cau mày, nói: "Thiên Ma giáo cũng là một giáo phái nằm dưới sự quản lý của trẫm, cũng là con dân của trẫm. Ngươi lại để trẫm bắt con dân của trẫm, như vậy trẫm còn làm thế nào thống trị Thiên Ma giáo?"

Tần Phi Nguyệt còn muốn tranh luận: "Nhưng là... "

Sắc mặt Duyên Phong Đế hơi trầm xuống, phất tay nói: "Lui xuống. Bên trong triều thần của trẫm, có tinh anh tinh nhuệ của các môn các giáo, nếu bàn về xuất thân, có một nửa là ma giáo ma đạo. Tần tiểu tướng quân, ngươi có chút quá đáng rồi!"

Tần Phi Nguyệt chỉ đành lui xuống.

Duyên Phong Đế nhìn Tần Mục một chút, cười nói: "Trong thiên hạ tất cả đều là đất của vua, đất ở xung quanh đều là thần dân của vua. Giang sơn của trẫm không chỉ là Duyên Khang, con dân đến từ Đại Khư cũng là con dân của trẫm. Ngươi là đệ tử của Thiên Ma giáo?"

Tần Mục khom người nói: "Vâng."

Duyên Phong Đế cười to, nhìn văn võ quần thần hai bên trái phải, nói: "Thiên Ma giáo luôn luôn xuất quỷ nhập thần, hiện nay đệ tử trong giáo cũng tiến vào Thái học viện đi học. Đại Tế Ti, công lao của ngươi lớn lắm đấy!"

Thiếu niên Tổ sư hạ thấp người nói: "Đây là nhờ hồng phúc tề thiên của bệ hạ."

Một vị đại thần đứng bên cạnh nói: "Bệ hạ, thế nhưng người này là vứt bỏ dân... "

"Vứt bỏ dân?"

Duyên Phong Đế không để ý lắm, thản nhiên nói: "Dân bị Thần vứt bỏ, chưa chắc trẫm đã vứt bỏ. Thần có thể bỏ chúng sinh, trẫm không thể bỏ chúng sinh. Đến đất nước của trẫm, bất luận lai lịch, đều là chúng sinh của trẫm, từ đâu tới vứt bỏ dân?"

Một vị lão thần tiến lên, khom người nói: "Nhưng là bệ hạ, gần nhất thường xuyên có tông phái làm loạn, thần chỉ sợ Thiên Ma giáo cũng rục rà rục rịch, nếu người này là gian tế của Thiên Ma giáo... "

"Những môn phái giang hồ này, cứ muốn làm lớn chuyện để doạ trẫm."

Duyên Phong Đế cũng là có chút đau đầu, cười lạnh nói: "Trên danh nghĩa là bọn họ phản đối quốc sư, kì thực là phản đối trẫm! Muốn trấm dời cái mông, cho cái mông bọn họ ngồi lên Long tọa. Thực sự là mơ hão! Trước đây quốc gia là lệ thuộc của môn phái, ai làm Hoàng đế đều do tông phái quyết định, những tông phái này nằm nhoài trên người quốc gia hút máu, nằm nhoài trên người lê dân hút máu, Hoàng Đế nào không nghe theo tâm ý của bọn họ liền đổi đi, giết chết. Bây giờ không giống ngày xưa, môn phái chỉ có thể phụ thuộc vào quốc gia!"

Hắn nói nói, không biết xúc động tiếng từ tận đáy lòng nào, đứng dậy, có chút kích động: "Trẫm và quốc sư thúc đẩy cải cách, chính là vì muốn thay đổi tình huống tông phái nắm giữ mạch máu lê dân, mạch máu quốc gia, trẫm không chỉ muốn cải cách, còn muốn cách mạng, thay đổi vận mệnh của những tông phái này, thay đổi vận mệnh của chính mình! Những tông phái này không muốn cải cách, vậy thì chờ trẫm đến khai trừ vận mệnh của bọn họ! Tài nguyên những tông phái này nắm giữ, đều muốn quy về sở hữu của quốc gia, đừng hòng tiếp tục gây khó dễ cho trẫm! Không chỉ tông phái phải thay đổi, triều đình cũng phải thay đổi, triều đình không thay đổi, sớm muộn cũng xong đời! Các ngươi đều nói quốc sư cấp tiến, quốc sư không cấp tiến bằng trẫm, việc làm của quốc sư đều là theo ý trẫm!Phản đối quốc sư, chính là phản đối trẫm!" 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.