Nam Chủ, Ngươi Đừng Đuổi Theo Ta Nữa

Chương 20: Thâu thương khiếu ngọc




Buổi tối Chu Tự Hằng mới xuống đến sân bay Nam Thành, cậu vội vã đi lên ô tô luôn, dọc đường đi cậu cứ giục tài xế lái nhanh nữa lên nhanh nữa lên, mà đường xá ở Nam Thành thì lại đang trong giai đoạn trùng tu, có nhiều đá vụn và chỗ trũng, nên khi lái nhanh xe sẽ bị rung lắc mạnh.

Chu Xung vì đường xóc nảy nên không hút nổi điếu thuốc, chỉ còn biết nói với con trai: “Tiểu tổ tông của tôi ơi, trời ạ, bố ngồi lắc lư muốn chết rồi đây này.” Tuy nói vậy nhưng hắn cũng không bảo tài xế lái chậm lại, chiều theo ý con trai, chỉ nói với Tưởng Văn Kiệt: “Con tôi vì quá nhớ một người nên mới vậy, cậu thông cảm nhé.”

Tưởng Văn Kiệt là cậu thanh niên mà hắn rất coi trọng, có tri thức và sức khỏe, biết tiến lùi đúng lúc, lại trọng tình nghĩa.Chu Xung muốn bồi dưỡng anh ta để sau này trở thành trợ lý đắc lực cho con trai mình.

Có đôi khi Tưởng Văn Kiệt cũng tự cười bảo mình là bảo mẫu nam của Chu đại thiếu gia, nhưng anh cũng chỉ nói giỡn mà thôi, chứ trong lòng rất hiểu thâm ý của Chu Xung.Chu Xung chỉ có một đứa con trai, sau này mọi tài sản đều sẽ thuộc về Chu Tự Hằng.

Tưởng Văn Kiệt rất hiểu, anh nhìn Chu Xung rồi gật đầu.

Chu Tự Hằng cực kỳ mong về đến nhà, cậu mặc kệ chuyện xe lắc lư, thấy Chu Xung kêu khổ thì chỉ bĩu môi nói: “Sắp qua ngày sinh nhật của Tiểu Nguyệt Lượng rồi, tại bố ý, thế mà nói sẽ về nhà sớm.”

Chu Xung ngượng ngùng cười, nét mặt dịu dàng không hề giống dáng vẻ của một ông chủ lớn, lại còn có chút vô lại: “Chỉ suốt ngày nhớ Tiểu Nguyệt Lượng thôi.” hắn lầm bầm, “Còn ông bố này thì nó chả quan tâm.”

Con trai hắn không nói gì.

Chu Xung lặng lẽ liếc mắt nhìn con, thấy tai của cậu nhóc đã đỏ rực lên rồi.

Ồ! Xấu hổ đây mà!

Chu Xung còn muốn nói thêm vài câu trêu chọc Chu Tự Hằng, nhưng biết tính con trai hay cáu, sợ con trở mặt nên lại thôi, song vẫn không nhịn được mà liếc con thêm vài lần nữa.

Chu Tự Hằng đang dần trưởng thành rồi, biết mua quà cho con gái, nhớ sinh nhật người ta, còn dễ dàng xấu hổ đỏ mặt nữa.

May là đường không đông, nên lúc về đến khu nhà thì mới có 11 giờ.

Xuống xe, Chu Xung do dự một chút rồi nói: “Muộn rồi, không chừng Tiểu Nguyệt Lượng đã đi ngủ rồi cũng nên, hay sáng mai bố con mình đến chúc mừng sinh nhật muộn có được không?” hắn sợ sự nhiệt tình của con trai sẽ bị một gáo nước lạnh dội tắt nên mới an ủi trước.

“không đâu.” Chu Tự Hằng tức giận nói: “Tiểu Nguyệt Lượng sẽ chờ con, bọn con đã hứa là sẽ cùng nhau ăn mừng rồi.” Tuy nói thế nhưng thật ra trong lòng cậu cũng không quá tin tưởng cho lắm.

Chu Tự Hằng sải bước đi vào khu nhà, Chu Xung thở dài rồi đi theo sau con trai, tài xế và Tưởng Văn Kiệt cũng cầm đồ đi theo.

Chu Tự Hằng đi rất nhanh, dáng vẻ rất bá đạo, Chu Xung cũng phải bước thật dài mới theo kịp.

Nam Thành đang dần vào thu, ban ngày vẫn nắng chói chang, nhưng ban đêm thì trời đầy sương mù, hơi lạnh ào tới từ bốn phương tám hướng.

Chu Tự Hằng gấp gáp chạy, từ xa đã ngẩng lên nhìn trên tầng cao, xem nhà Minh Nguyệt đã tắt đèn hay chưa, lúc thấy tối thui một mảng thì cậu chỉ biết mím môi, trong lòng có phần mất mát.

Về muộn thế này, không phải cậu cố ý mà, cậu thật sự rất muốn về nhà sớm để nói câu chúc mừng sinh nhật với Minh Nguyệt.

Năm nào hai đứa cũng cùng dự sinh nhật của nhau, năm nay lại bỏ lỡ thế này, cậu cảm thấy rất hụt hẫng, như thể vừa mất đi một thứ gì đó vậy.

Càng nghĩ cậu lại càng không dám đi tiếp nữa, bước chân dần trở nên nặng nề hơn.

Người bảo tài xế lái nhanh lên là cậu, mà người vừa mới về đến cửa đã muốn rời đi ngay cũng là cậu.Chu Tự Hằng không hiểu mình bị làm sao nữa, thứ cảm xúc vừa xa lạ vừa mãnh liệt nào đó cứ chiếm lấy tâm trí của cậu vào lúc này.

Chu Xung đứng cách con hai mét từ phía sau, nhìn bóng dáng tủi thân và cô đơn của con thì không biết phải khuyên con thế nào, chỉ buồn bã hút mộtđiếu thuốc.

“Tiểu Nguyệt Lượng theo mẹ về nhà nhé? anh Chu Chu của con chắc có chuyện gì đó nên không về kịp rồi.” Giang Song Lý là giáo viên tiếng anh, côcó chất giọng rất nhẹ nhàng êm tai, lúc này đang ngồi xổm xuống khuyên con gái, “Muộn lắm rồi, ngày mai con lại không dậy sớm được mất.”

Minh Đại Xuyên trước nay không giỏi ăn nói, nên chỉ đứng đằng trước chắn gió cho hai mẹ con, hắn thuộc phái hành động, nói ít làm nhiều, nghiêm túc lễ độ.

Minh Nguyệt đã đứng chờ rất lâu rồi, cô bé còn cầm theo một hộp bánh ngọt nhỏ, lớp kem đã bắt đầu bị chảy.

“Nhưng anh nói là sẽ về dự sinh nhật con mà, nếu anh về mà không nhìn thấy con thì con chính là người không giữ lời.” Minh Nguyệt lắc đầu, lời cô bé nói rất đúng với tư tưởng mà Minh Đại Xuyên đã dạy bảo.

Giang Song Lý nhìn đôi mắt to tròn của con, cô oán giận liếc Minh Đại Xuyên một cái, Minh Đại Xuyên thấy thế thì chỉ biết cười khổ.

hắn cũng gia nhập vào đội ngũ khuyên con, nói: “Đây là do Chu Tự Hằng không làm được đúng lời mà nó đã hứa với con, cho nên con không có lỗi gì hết.Cả nhà mình cũng đã đứng chờ rất lâu rồi, con không cần phải thấy thẹn với lương tâm.Bây giờ trời đã trở lạnh, bố không muốn thấy Tiểu Nguyệt Lượng bị ốm đâu, cả nhà mình về thôi, về mở cửa bật đèn, nếu nhà họ về thì con sẽ biết ngay mà, được không con?”

Minh Nguyệt suy nghĩ một chút, lại thấy bố mẹ hình như cũng mệt rồi, nên gật đầu đồng ý.

Lúc quay về nhà, cô bé nhìn cái bánh ngọt đang cầm trên tay, năm nào cô bé cũng chia cho Chu Tự Hằng một miếng, mỗi năm một khác, bạn bè côbé đến dự sinh nhật đều thay đổi, chỉ có Chu Tự Hằng là chưa từng vắng mặt trong bất kì bữa tiệc sinh nhật nào của cô bé.

Tiếng bước chân đi lại làm Chu Tự Hằng phải ngẩng lên nhìn.

Cậu chỉ cần liếc qua một cái là thấy được Minh Nguyệt, liền lập tức hô lên: “Tiểu Nguyệt Lượng ơi!”

Cậu không phát hiện ra rằng mình đang vui sướng đến cỡ nào, giọng nói xúc động biết bao nhiêu, chỉ biết chạy thật nhanh đến trước mặt cô bé, cười nói: “Em…” Bỗng dưng lại không nói nên lời.

Minh Nguyệt vui mừng dừng bước, đáp lại: “anh Chu Chu.”

Vừa nãy thì hụt hẫng, bây giờ thì cô bé hạnh phúc quá rồi, hai mắt cười híp lại như vầng trăng khuyết, má lúm đồng tiền sâu thật sâu.

Chu Tự Hằng ở Hồng Kông rất nhớ cô bé, tối nào cậu cũng ngắm trăng, còn đưa tay ra như muốn chạm vào nữa, tối nào cậu cũng nhớ lại câu tiếng anh mà Minh Nguyệt dạy, viết đi viết lại chữ ‘I love you’, sáng sớm tỉnh dậy, cậu lại ngắm nhìn nhiều lần thỏi son hồng mà mình mua tặng cô bé với sựtrân trọng.

Nhưng hiện giờ khi nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của Minh Nguyệt, cậu lại có phần bối rối, chỉ muốn chạy biến đi thôi, ấp úng hồi lâu cũng không biết nói gì.

Chu Xung thấy con trai ngập ngừng, tai đỏ ửng cả lên thì liền tiến tới nắm lấy vai Minh Đại Xuyên, nói: “Con tôi xấu hổ ấy mà, trước mặt nhiều người nó không nói được câu xin lỗi, thôi thì anh em mình giữ chút thể diện cho nó, về nhà trước đi, cho hai đứa nói chuyện với nhau một lúc.” hắn ngậm điếu thuốc vỗ vai Minh Đại Xuyên.

Minh Đại Xuyên không hút thuốc lá, cũng rất ghét mùi khói thuốc, hắn hơi mất tự nhiên gạt tay Chu Xung ra, nói: “Để hai đứa nó ở đây một mình tôi không yên tâm.” Trước đây thì hắn không ưa tác phong của Chu Xung lắm, nhưng sau nhiều năm làm hàng xóm thì hai nhà đã có quan hệ khá tốt với nhau.

“Sao mà không yên tâm? Con tôi thì có gì làm cậu không yên tâm chứ?” Chu Xung hỏi.

Là con anh thì tôi mới không yên tâm đấy! Minh Đại Xuyên chỉ cần nhìn cái chỏm tóc của Chu Tự Hằng thôi là muốn nổi điên lên rồi.

“Con muốn nói chuyện riêng với anh Chu Chu, bố đừng nghe lén nha.” Minh Nguyệt ngẩng đầu nắm vạt áo Minh Đại Xuyên, khua tay múa chân nói, “một lúc nữa bọn con sẽ về mà.”

cô bé phồng má, ánh mắt trông mong nhìn bố.

Minh Đại Xuyên không cự tuyệt nổi trước đôi mắt to long lanh ngập nước của con gái, đành nói: “Vậy hai đứa vào vườn hoa đi, đừng để bị cảm lạnh nhé.” hắn rất tôn trọng con, tuy con chỉ mới tám tuổi, nhưng hắn sẽ để cho cô bé có những bí mật nhỏ của riêng mình.

Vườn hoa nằm ở trung tâm của khu chung cư, ở đó có tường thủy tinh chắn gió giữ ẩm, bốn mùa hoa nở tươi thắm, lại có ghế ngồi nghỉ ngơi, rất được mọi người ủng hộ.

Minh Nguyệt gật đầu rồi kéo Chu Tự Hằng tới vườn hoa.

Minh Đại Xuyên vẫn đứng im tại chỗ, Giang Song Lý thì rất quý Chu Tự Hằng, cô cười nói: “Vậy bố mẹ sẽ ở nhà chờ các con nhé, tiểu Hằng để ý em gái giùm cô nha.”

Chu Tự Hằng được gọi tên thì rất kiêu hãnh đồng ý.

Hai đứa nhỏ đi được một lúc thì Chu Xung đưa chìa khóa cho trợ lý, để anh ta mang hành lý vào, dập điếu thuốc ném vào thùng rác rồi nói: “Tôi đitheo giám sát hai đứa nó.”

hắn mỉm cười rồi bước đi nhanh như mèo, Minh Đại Xuyên cũng muốn theo, nhưng cuối cùng lại quyết định cùng vợ về nhà.

Đêm đã khuya, cách bờ truyền đến tiếng mái chèo trên sông Tần Hoài, chợ trung tâm thì vẫn náo nhiệt như cũ.

Trong vườn hoa có bật đèn sưởi ấm, Minh Nguyệt vừa ngồi xuống đã mở hộp lấy bánh kem ra đưa cho Chu Tự Hằng.

Chu Tự Hằng nhận lấy, không cẩn thận đụng nhẹ vào tay cô bé, toàn thân liền cứng cả lại.

Minh Nguyệt thấy cậu không ăn thì liền liếc nhìn cái bánh kem, thấy bông hoa bên trên đã bị chảy ra thì ngượng ngùng nói: “Chảy hết rồi, xin lỗi anh, anh không thích đúng không?”

Nào có chuyện không thích chứ? Chu Tự Hằng vội vàng múc một thìa to cho vào miệng, ăn hùng hục như hổ, còn nói: “Ngon lắm, cực kỳ ngon luôn, anh rất thích.”

Vì ăn nhanh quá nên hầu như cậu không cảm nhận được mùi vị, nhưng cậu không muốn thấy Minh Nguyệt thất vọng.

Ăn xong miếng bánh to, thần chí cậu mới quay trở lại, chẹp chẹp miệng nhìn Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt cũng đang nhìn cậu, thấy vậy cậu liền ấp úng nói: “Xin lỗi vì đã để em phải chờ lâu.”

Minh Nguyệt dường như không ngờ là cậu sẽ nói lời xin lỗi, Chu đại thiếu gia là một tiểu bá vương, từ trước đến nay chỉ có người khác xin lỗi cậu thôi, còn cậu thì tuyệt đối không bao giờ làm sai cái gì hết.

Minh Nguyệt nghiêng đầu, cười nói: “không sao đâu, tại em nhớ anh quá mà.”

Chu Tự Hằng đỏ bừng mặt, vì quá căng thẳng nên bị nấc một cái rồi mới đáp lại: “anh…anh cũng nhớ em lắm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.