Nam Chủ Chết Tiệt Tha Cho Ta Đi Nữ Chính Kia Cơ Mà

Chương 47




Lý Quốc Quang nói được làm được, tối đúng là tới nhà ăn cơm, còn dẫn theo một người đàn ông trên 30 tuổi.

- Giới thiệu một chút, đây là anh trai tôi Lý Quốc Hổ.

Lý Quốc Hổ hơi ngăm đen, người không cao nhưng rắn chắc, lúc bắt tay Vương Quốc Hoa có thể cảm nhận tay đối phương như kìm sắt, rõ ràng là cố ý.

- Chào anh.
- Chào anh.
Sau câu khách khí, Vương Quốc Hoa nói.
- Đi đâu ăn?

Lý Quốc Quang thu nghiên cứu, hắn nghiêm túc nói:
- Chủ tịch quận quyết định đi.
Vương Quốc Hoa nhíu mày nói.
- Anh gọi tôi Quốc Hoa đi, gọi chủ tịch quận không được tự nhiên.

Đoàn người xuống lầu, thấy Lý Quốc Hổ, mắt Cao Thăng lóe lên giống như con hổ gặp con hổ khác tiến vào địa bàn của mình. Vẻ mặt Lý Quốc Hổ rất quỷ dị, hai người nhìn nhau rồi cùng chuyển tầm mắt đi.

Anh em lên xe, Lý Quốc Hổ hít sâu một hơi nói.
- Thằng vừa rồi có sát khí quá nặng nề.

Gần như đồng thời Cao Thăng nói với Vương Quốc Hoa:
- Vương ca, người đàn ông kia là quân nhân, còn là bộ đội đặc chủng.
Ngô Minh Chỉ ngồi bên cạnh vểnh tai lên, Vương Quốc Hoa hơi mở mắt.

Cao Thăng nhìn gương chiếu hậu mới cười hắc hắc.
- Hồ đồ, mặc hắn làm gì.
Vương Quốc Hoa lúc này mới cười.

Chủ nhà hàng Đức Sinh là bạn của Ngô Minh Chỉ, Vương Quốc Hoa nếu không ở nhà ăn cơm thì nhất định tới đây.

Vương Quốc Hoa đến ăn cơm đương nhiên được phòng tốt nhất. Do có quan hệ với Ngô Minh Chỉ nên nhà hàng này nhận được không ít bữa chiêu đãi của ủy ban quận. Vương Quốc Hoa coi như không phát hiện việc này, nước quá trong không có cá.

- Uống gì?
Vương Quốc Hoa gọi đồ ăn xong cười nói. Nhìn qua là hỏi Lý Quốc Quang nhưng thực tế hắn đang hỏi Lý Quốc Hổ. Lý Quốc Hổ này khá lạnh lùng.

- Rượu cốc, sáu chai.
Lý Quốc Hổ quả nhiên lên tiếng. Nhân viên phục vụ do dự một chút nói.
- Ở đây không có rượu Cốc.

Lý Quốc Hổ tỏ vẻ khó chịu.
- Không có thì mở nhà hàng làm gì?

Vương Quốc Hoa cười cười nói với nhân viên phục vụ.
- Ra siêu thị mua đi.
Ngô Minh Chỉ đứng lên nói.
- Để tôi.

Lý Quốc Hổ uống rượu rất được, hắn rót ba cốc to đặt trước mặt, trước mặt Vương Quốc Hoa cũng là ba cốc. Lý Quốc Hổ bưng một cốc giơ lên với Vương Quốc Hoa.
- Trước cạn.
Nói xong hắn uống hết ba chén rồi nhìn Vương Quốc Hoa không nói gì.

Lý Quốc Quang ở bên mỉm cười không can thiệp. Vương Quốc Hoa không hiểu ý của Lý Quốc Hổ mấy, nhưng không thể không uống theo.

Lý Quốc Hổ lại mở hai chai khác rót đầy ba cốc. Lúc này Lý Quốc Quang hơi ngồi thẳng lên, Ngô Minh Chỉ có chút khẩn trương định nói nhưng không dám.

Lý Quốc Hổ lại uống hết ba chén, ánh mắt đầy ý khiêu khích nhìn chằm chằm vào Vương Quốc Hoa.

Vương Quốc Hoa cũng uống theo vì hắn không muốn thua khí thế của đối phương. Khí thế ngày trước vì kiếm tiền, vì cuộc sống tốt, vì chơi gái đẹp mà phấn đấu cố gắng, bây giờ cũng đang trở lại với hắn.

Uống hết hai chai rượu vào bụng, Lý Quốc Hổ không thoải mái gì, thứ này rất nóng ruột. Nhìn Vương Quốc Hoa không hề do dự uống cạn ba cốc nữa, trong ánh mắt lạnh như băng của Lý Quốc Hổ cuối cùng thoáng hiện một tia tình cảm.
- Được, hôm nay tới đây.

Cách uống này của Lý Quốc Hổ không ai có thể chịu được, ít nhất nếu thêm lượt nữa thì ai cũng ngã xuống. Mặt Vương Quốc Hoa đang đỏ bừng bừng, sắp ngã tới nơi. Vì thế Lý Quốc Hổ thấy đối phương khá kính trọng. Mặc dù thấy bất lợi nhưng vẫn làm.

- Anh nói thôi là thôi ư? Tôi mới là địa chủ, đến chỗ tôi thì do tôi lên tiếng.
Vương Quốc Hoa cười lạnh một tiếng hai tay chống bàn nhìn thẳng tới.
- Minh Chi, rót rượu.
(Đính chính lại thư ký của Vương Quốc Hoa là Ngô Minh Chi không phải Ngô Minh Chỉ. Xin lỗi các bác)

- Ồ.
Lý Quốc Hổ thầm nghĩ thằng này có phải giả bộ uống kém không, hắn đã gặp không ít người giả vờ uống kém, lúc cần sẽ quật ngã mình. Ngô Minh Chi có chút khó xử muốn khuyên nhưng thấy ánh mắt dữ tợn của Vương Quốc Hoa nên đành phải ngoan ngoãn rót rượu.

- Tiếp.
Vương Quốc Hoa cố gắng lắm mới uống được ba cốc, cố nuốt hơi rượu dồn lên tận cổ.

Lý Quốc Hổ cắn răng.
- Trên bàn rượu không thể say, trên chiến trường không sợ chết.
Đây là câu nói cửa miệng của Bộ đội đặc chủng. Ba chén vào bụng, ánh mắt của Lý Quốc Hổ trở nên mơ hồ. Trong nháy mắt vừa rồi Lý Quốc Hổ phải thừa nhận mình khiếp sợ. Con người khiếp sợ thì tửu lượng và ý chí cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Lý Quốc Hổ lắc lắc đầu không thể ngồi ổn định được nữa. Vương Quốc Hoa hai tay chống bàn đắc ý cười hắc hắc:
- Uống với tôi ư?
Chút tỉnh táo cuối cùng mất sạch, Vương Quốc Hoa ngã sang bên nhưng được Ngô Minh Chi giữ lại nếu không hắn cũng nằm xuống bàn cùng Lý Quốc Hổ.

Ba người còn lại nhìn nhau, Lý Quốc Quang cười khổ một tiếng nâng Lý Quốc Hổ dậy.
- Mẹ chứ, lần nào cũng như vậy, làm loạn rồi bắt tôi đi lau đít.

Cao Thăng tiếc đồ ăn trên bàn nên nói:
- Bỏ vào túi mang về ăn.
Vừa nói hắn vừa đỡ Vương Quốc Hoa từ tay Ngô Minh Chi, cõng Vương Quốc Hoa đi xuống.

Vương Quốc Hoa dậy thì trời đã sáng, rửa mặt đi ra thấy Lưu Linh đang dựa cửa nói.
- Dậy rồi à, sao anh uống nhiều như vậy?

Vương Quốc Hoa cười ha hả nói.
- Anh trai Lý Quốc Quang hình như là bộ đội đặc chủng muốn đấu với anh.

Lưu Linh trừng mắt nói:
- Tranh cường làm gì. Quần áo ở trên giường, bếp có cháo, em xuống xem một chút.

Vương Quốc Hoa nói vọng theo.
- Có đôi khi không thể mềm yếu, nếu không cả đời không xoay người được.

Vương Quốc Hoa thay quần áo xuống lầu, Cao Thăng từ ngoài đi vào hỏi.
- Vương ca không sao chứ?
Vương Quốc Hoa cười cười ra hiệu không sao.

Cao Thăng ngồi xuống đối diện lấy bánh ăn, vừa ăn vừa nói.
- Nhất Nguyên nói đã chuẩn bị xong nhà, để đó hai tháng là có thể tới ở.
Lưu Linh đang bưng bát cháo tới nghe vậy ngẩn ra một chút, Vương Quốc Hoa mặt không chút thay đổi nói.
- Biết rồi, đúng, hóa đơn khách sạn thì cậu giữ lấy, tôi thanh toán.

Cao Thăng không nói mà ăn nhanh hết đồ ăn của mình rồi đi vào bếp tìm thêm đồ ăn.

Lưu Linh ngồi cạnh Vương Quốc Hoa, cô im lặng một lúc mới nói.
- Em muốn có con.
Vương Quốc Hoa ngẩn ra nhưng lập tức nói ngay.
- Được, muốn thì muốn.
Lưu Linh khóc.

Vương Quốc Hoa biết vấn đề tác phong sống là mối uy hiếp với bất cứ quan chức nào nhưng hắn vẫn đồng ý với Lưu Linh. Nếu yêu cầu này cũng không thể thỏa mãn thì đó là thất bại của một người đàn ông.

Mùa hè ở tỉnh Nam Thiên tới sớm, xuống xe đi bộ năm tầng là trán đầy mồ hôi.

Vương Quốc Hoa vừa ngồi xuống Diêu Hiểu Hoa gõ cửa tiến vào, hơn nữa còn kiên trì bảo Ngô Minh Chi vào thông báo. Cửa trong phòng không đóng, Vương Quốc Hoa nghe thấy rõ.

Diêu Hiểu Hoa vào ân cần thăm hỏi.
- Chủ tịch quận, ngài thấy sao về Quan Tất Thắng?
Vương Quốc Hoa có chút mất hứng, mình đến mới mấy hôm chứ mà hỏi mình như vậy?

- Gặp qua một lần, bí thư đảng ủy thị trấn Hoành Hưng à? Không quá rõ, nếu anh thấy được thì chính là hắn.
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói, ánh mắt thoáng lướt qua mặt Diêu Hiểu Hoa làm Diêu Hiểu Hoa bất an.

- Chủ tịch..
Vương Quốc Hoa xua tay cắt ngang lời giải thích của Diêu Hiểu Hoa.
- Tôi nói chuyện giữ lợi, anh và Đặng Ngâm không nên băn khoăn làm gì. Nói thật chí của tôi không ở nơi này.

Diêu Hiểu Hoa giật mình không dám tin. Vương Quốc Hoa xua tay nói.
- Sau này anh sẽ biết, chỉ cần làm tốt công việc thì sẽ được lợi.

- Vâng, tôi về chuẩn bị chuyện hội nghị.
Vương Quốc Hoa đưa mắt nhìn Diêu Hiểu Hoa cẩn thận rời đi, hắn không khỏi thở dài một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.