Nam Chủ Chết Tiệt Tha Cho Ta Đi Nữ Chính Kia Cơ Mà

Chương 23




Du Phi Dương thấy tình hình không ổn vội vàng lấy cớ có việc kéo Vương Quốc Hoa đi ngay. Vừa lui hắn vừa oán giận Hứa Phỉ Phỉ bán anh cầu vinh, Hứa Phỉ Phỉ nghe css giận không đưa hai người ra cửa. Vương Quốc Hoa cười cười đi tới kín đáo nhét một chiếc thẻ vào tay Hứa Phỉ Phỉ.
- Mật mã là ngày sinh nhật của em, Phi Dương đưa cho em đó.

Hứa Phỉ Phỉ nghe vậy không khỏi có chút cảm động, cô chu miệng đi lên khoác tay đưa Du Phi Dương xuống dưới lầu.

Hai người lên xe chạy một đoạn Du Phi Dương mới hỏi:
- Con bé này.
Đột nhiên hắn đổi giọng:
- Quốc Hoa, chuyện giữa ông và Sở Sở thế nào rồi?

Vương Quốc Hoa theo bản năng giẫm phanh, hắn có chút tức giận nói:
- Tôi đang lái xe đó, đừng hỏi vấn đề kích thích như vậy được không?

- Ôi, phụ nữ…
Du Phi Dương thở dài một tiếng, Vương Quốc Hoa lặng lẽ lái xe một lúc sau mới nói.
- Chúng ta đều là thằng khốn.

Du Phi Dương không hề tức mà còn gật đầu nói:
- Đúng, ở vấn đề với phụ nữ chúng ta đều là thằng khốn.

Chu Lạp Phong đứng trong gió lạnh trông rất hợp với cái tên của hắn, hơn nữa trên người còn mặc chiếc áo khoác Armani khá rộng bay trong gió.

Thấy xe chạy tới, Chu Lạp Phong xác định là xe của Vương Quốc Hoa mới đi lên mở cửa. Y đưa tay lên định ôm Du Phi Dương nhưng lại bị Du Phi Dương đẩy ra.
- Cút ngay, anh không thích ôm trai.
Vương Quốc Hoa ở bên kia xuống cũng cười nói:
- Lão Chu, mấy em gái Nhật Bản mà ông giới thiệu giúp dâu rồi?

Chu Lạp Phong cười hì hì sóng vai cùng hai người vào trong. Hắn vừa đi còn cười đầy bỉ ổi:
- Cái này thì dễ, mấy hôm nữa tôi sang Tokyo, mấy em từ 14 tới 40 tùy các ông chọn.

- Cút, ông mới lấy em 40.
Chu Lạp Phong bị hai người đẩy càng cười bỉ ổi hơn. Nói thật Chu Lạp Phong này rất biết điều. Trong nháy mắt khi cửa thang máy đáng lại, bên ngoài có người thấy Vương Quốc Hoa liền không nhịn được kêu lên một tiếng.

Trong phòng Du Khánh Dương đang nói chuyện với hai người đàn ông. Thấy Chu Lạp Phong dẫn người vào, ba người bên trong đều đứng lên. Lệ Hổ rất khách khí đưa tay ra nói:
- Cậu nhất định là Vương Quốc Hoa, đã nghe danh từ lâu, tôi là Lệ Hổ.
Trên đường tới Chu Lạp Phong cũng đã giải thích hôm nay có ai nên Vương Quốc Hoa không kinh ngạc.

- Chào anh.
Sau khi khách khí bắt tay, Du Khánh Dương đi lên một bước nói:
- Tôi là anh họ Phi Dương – Du Khánh Dương.
Người cuối cùng tiến lên cười hì hì bắt tay nói:
- Lại gặp rồi Vương Quốc Hoa.

- Giám đốc Mai nhìn rất vui vẻ xem ra kiếm được không ít.
Vương Quốc Hoa khách khí nói một câu, Mai Hiểu Thần cười nói:
- Chút tiền đó của tôi đáng mẹ gì, đều nhờ anh em giúp đỡ nên kiếm được tiền chơi gái.
Lúc rượu mang lên, trước mặt Vương Quốc Hoa là chai Beaujolais, Mai Hiểu Thần có chút đắc ý cười nói:
- Tôi nhớ Quốc Hoa huynh thích loại này.

Lệ Hổ bưng chén đi tới nói:
- Quốc Hoa, tôi mời cậu một chén.
Mai Hiểu Thần biết Lệ Hổ, tên này thường rất kiêu căng không ngờ chủ động mời Vương Quốc Hoa, Mai Hiểu Thần không khỏi có chút bất ngờ.

Lệ Hổ uống trước, Vương Quốc Hoa đương nhiên không thất lễ, cũng cạn chén. Lệ Hổ thuận thế ngồi xuống bên cạnh đẩy Du Khánh Dương đang nói chuyện với Du Phi Dương. Mai Hiểu Thần cười cười nhìn cảnh này, hắn quay đầu lại nhỏ giọng nói với Chu Lạp Phong ở bên:
- Lão Chu, hôm nay sao vậy?
Chu Lạp Phong nhìn Mai Hiểu Thần rồi nói nhỏ:
- Lão Mai, phải học thêm đó, lão Lệ hôm nay bày tiệc vì đón tài thần.

Câu này làm mặt Mai Hiểu Thần hơi đổi, hắn lẩm bẩm.
- Tôi thật ra nghe nói có cao nhân chỉ điểm nên tập đoàn Z kiếm lớn lần này, chẳng lẽ là vị nào ở đây?
Chu Lạp Phong thản nhiên nói:
- Tôi đi rửa tay.

Chu Lạp Phong vừa nói vừa đứng lên, Mai Hiểu Thần cũng đi theo nói:
- Lão Chu, có nội tình gì vậy?

- Chỉ điểm cái rắm, ông nghe từ đâu vậy thế? Lệ gia trước không có quan hệ gì với Vương Quốc Hoa, không phải vì có họ Du thì hai người vừa vào sẽ không nể mặt Lệ Hổ.
Chu Lạp Phong có quan hệ khá tốt với Mai Hiểu Thần. Bố Mai Hiểu Thần tuy chỉ là cấp phó nhưng cũng có thể giơ tay trong hội nghị ban bí thư, vì thế Chu Lạp Phong coi như bán chút nhân tình.

- Hả?
Mai Hiểu Thần không thiếu kiến thức nên biết lai lịch của Lệ gia là gì.
- Vậy chuyện bên Hongkong là?

- Là gì nữa? Du Phi Dương kiếm đủ thuận tiện kéo một chút. Không sợ nói với anh, đừng nhìn Vương Quốc Hoa có xuất thân bình thường nhưng tôi dám nói hôm nay hắn chỉ cần nói không có chỗ chơi thì một hàng dài người lao lên muốn mời hắn đi ăn uống. Hơn nữa tôi cũng là người có kiến thức, không phải chưa thấy tiền đẻ ra tiền nhưng so với thủ đoạn của hắn thì giống như trẻ mồ côi, còn hắn là tiến sĩ, còn là tiến sĩ kinh tế học hàng đầu của Mỹ.
Ví dụ của Chu Lạp Phong hơi quá nhưng đây là cảm giác thật của hắn. Lúc ở Hongkong đi theo Du Phi Dương, hắn tận mắt thấy trước khi Du Phi Dương quyết định gì đều gọi điện ỏi Vương Quốc Hoa, sau đó tiền trong tài khoản của Du Phi Dương tăng vọt như bão tố. Rung động này là điều trong nước không thể cảm nhận nổi. Chu Lạp Phong vốn chỉ thuận mắt với Vương Quốc Hoa, nghĩ hắn mặc dù có tài nhưng không quá, ai ngờ…

Đến lúc này Chu Lạp Phong coi như hoàn toàn phục Vương Quốc Hoa.

Mai Hiểu Thần bị chấn động, Chu Lạp Phong lại thở dài nói.
- Đáng tiếc tôi không có em gái, nếu không nhất định bảo con em gái tắm rửa sạch sẽ đưa tới, như vậy chẳng khác nào mời tài thần vào nhà mình.

Mai Hiểu Thần có em gái nhưng cảm thấy Chu Lạp Phong nói hơi quá. Hắn cười nói:
- Lão Chu, có hơi quá không thế?
Chu Lạp Phong thấy y không quán tin nên cười khổ nói:
- Lúc đầu tôi cũng không tin nhưng người ta có thể làm tôi và Du Khánh Dương lãi mấy trăm triệu chỉ trong vài ngày. Đúng, còn là Usd.

Mai Hiểu Thần lảo đảo. Câu lạc bộ này của hắn nhìn như làm ra tiền nhưng thực tế một năm chỉ kiếm được vài chục triệu. Bây giờ Chu Lạp Phong nói chỉ có hai ba tháng mà tài khoản có thêm mấy trăm triệu Usd bảo sao hắn không giật mình.

Nghe tới đây Mai Hiểu Thần không khỏi hối hận sao mình không thấy năng lực của thằng Vương Quốc Hoa kia? Đáng tiếc mình không nịnh bợ hắn nếu không trong tài khoản không phải cũng có tiền rồi sao? Dù không là Usd cũng được, có nhân dân tệ là đủ.

Chu Lạp Phong lại bồi thêm một câu.
- Tôi đây là còn vào chậm, Du Phi Dương kiếm lớn ở Thái Lan, cũng kiếm nhiều ở Hongkong. Gần như là một vốn mười lời. Du Phi Dương mới từ Mỹ về, trước đó trong một năm hắn biến mấy chục triệu tệ thành hơn trăm triệu Usd.

Sự nhiệt tình của Lệ Hổ đối với Vương Quốc Hoa được viết rõ trên mặt nhưng lại làm Vương Quốc Hoa cảnh giác, chỉ ứng phó qua loa. Điều này làm Lệ Hổ có chút tức tối. Nhưng nhìn anh em Du gia ở đây, lại nhớ tới câu dặn của ông anh làm hắn phải nhịn.

- Khánh Dương, người ông chuẩn bị đâu rồi?
Lệ Hổ không phải người lỗ mãng, nhiệm vụ lão đại dặn phải hoàn thành.

Xin lỗi một câu Lệ Hổ đi đến ngồi xuống bên cạnh Du Khánh Dương, Du Phi Dương thuận thế ngồi xuống bên Vương Quốc Hoa.
- Sao không cho hắn thể diện?
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Ông cho hắn thì tôi cũng sẽ cho.

Du Phi Dương cười ha hả nhưng trong lòng thầm cảm động, đây là do mình định đoạt. Du Phi Dương lập tức cười nói:
- Hôm nay chơi cứ chơi, uống cứ uống nhưng không nhận gì cả.
Vương Quốc Hoa gật đầu hiểu ý.

Du Khánh Dương có một công ty truyền thông giải trí ở Bắc Kinh, đây cũng là một trong các nguyên nhân mà lão gia tử không nhận hắn. Chẳng qua hắn vẫn là cháu ruột của Du gia, chỉ riêng điểm này đã không ai dám coi thường hắn, cũng không tùy tiện chọc vào hắn. Hơn nữa Du Khánh Dương là cháu trai đích tôn của Du gia, có gây chuyện gì cũng có người trong nhà giúp, ví dụ như bà cô Du Vân Vân vậy.

Du Khánh Dương lăn lộn nhiều năm nên rất khôn khéo, vì thế không nhằm vào lão gia tử mà chủ yếu thò tay vào bên Du Phi Dương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.