Nam Chính Xuất Sắc Nhất

Quyển 1 - Chương 5: Thần tượng và người hâm mộ




Lúc tỉnh dậy đi ra lều trại , Mặt Trời đã lười biếng lặn xuống phía Tây Hồng Cầu , ánh lửa bùng cháy khiến tôi có chút cảm giác ấm áp

“Mộc ………Mộc tiên sinh………..bọn họ đâu?”

Tôi phát hiện chỉ Bắc Nguyên Ái và Bính thúc ở cạnh đống lửa

“Ở bờ sông trong rừng, không biết bận rộn việc gì! Nào, ăn cá!” Bắc Nguyên Ái lấy một con cá đã nướng chín đặt vào tay tôi

Cánh gà ăn lúc giữa trưa đã sớm được tiêu hóa gần hết, tôi vội vàng cắn lấy 1 miếng lớn

“Thu Thu!” Không biết từ khi nào Mộc tiên sinh đã đi đến phía sau tôi, hắn vỗ vỗ bả vai tôi, cười tủm tỉm nói

“Thái Nhất còn bận việc trong rừng, cô giúp hắn đem cá tới đi!”

“Tôi……………” Trải qua chuyện tình buổi chiều, tôi ko biết nên làm thế nào để đối mặt hắn

“Bắc Nguyên Ái tỷ………………..Bắc Nguyên Ái tỷ………………..” Tôi cầu cứu nhìn về phía Bắc Nguyên Ái

“Em bảo chị đưa cá cho cái đồ tai họa kia sao?!” Bắc Nguyên Ái tỷ trừng trừng ánh mắt nhìn tôi “Trời có sập xuống chị cũng ko làm”

“…………………..”

Tôi lại nhìn về Mộc tiên sinh đang cười tủm tỉm cùng Bính thúc nướng cá, sau đó đành thở dài 1 hơi đi về phía khu rừng nhỏ

“Mông……………Mông Thái Nhất………………”

Thật lạ? Mộc tiên sinh nói rõ ràng hắn ở trong này a……………..

“Ma Thu Thu…………..”

Thật lạ? Sao lại có tiếng nói vọng xuống từ trong cây a. Tôi tò mò ngẩng đầu nhìn lên trên………………

“A________”

Từ trên trời giáng xuống một đống vật thể ko rõ hình dạng làm tôi sợ tói mức phải nhắm nghiền mắt lại, hét lên chói tai

“Đồ ngốc………………..Cô mở to mắt cho tôi! Làm nhanh lên!” Giọng nói hổn hển của Mông Thái Nhất từ ở trên vọng xuống, tôi có chết cũng ko dám mở to mắt

Chờ cho bốn phía đều trở lại với sự im lặng vốn có, tôi mới dám mở to mắt ra, Mông Thái Nhất thở phì phì từ trên cây nhảy xuống , rồi dùng sức chỉ vào cái trán tôi

“Đồ con heo ngu ngốc này! Cô có biết tôi kiếm đống đồ đó mất bao nhiêu tâm huyết không……….”

Mông Thái Nhất đột nhiên giống như đang nghỉ ngợi điều gì đó rồi ngồi xổm xuống ôm lấy 1 đống lá cây dưới chân tôi…………….

Thứ vừa mới rơi xuống là đống này sao?

Mông Thái Nhất sao lại hướng tôi phủ đống lá cây này

“Đồ ngốc! Trong phim truyền hình ko phảo đều chiếu như vậy sao?!” Đắm chìm trong đau khổ, Mông Thái Nhất tức giận liếc trắng mắt tôi 1 cái

phim truyền hình………….phim truyền hình? Không phải chứ? Mông Thái Nhất vừa rồi là muốn làm cảnh Thiên Nử Tán Hóa sao?

“A…………….” Tôi dùng sức che miệng mình lại , không cho chính mình cười ra tiếng

“Ha ha…………ha ha…………….” Tiếng cười vẫn ko nghe lời tuôn ra từ khe miệng

“Muốn chết a, dám cười tôi!” Mông Thái Nhất hung hăng thưởng cho tôi một cái vỗ đầu ” Nhưng mà ……………quên đi, dù sao cô cũng rất vui………”

Hắn là vì muốn tôi vui vẻ sao? Hắn là vì muốn tôi vui vẻ nên mới làm ra cái cảnh này…………..

Đồ ngốc này!!!

Tôi ko biết bản thân mình nên nói cái gì, bởi vì tôi từng vì hiểu lầm mà hoàn toàn không để ý đến cảm thụ của hắn, nhừng còn hắn, dù cho tôi đối đãi với hắn tệ cỡ nào, hắn vẫn là bên cạnh bảo vệ tôi, toàn tâm toàn muốn tôi vui vẻ. Ma Thu Thu, ở trước mặt Mông Thái Nhất, mày so với những người bình thường khác có điểm gì khác nhau?

Im lặng thật lâu, tôi cố thu dũng khí lôi kéo ống tay áo hắn

“Mông Thái Nhất, thật…………..thật xin lỗi………….Cám ơn!”

“Cô đang nói cái quỷ gì a? Sao lại nói xin lỗi? Còn cảm ơn nữa?” Mông Thái Nhất đem một viên đá dùng sức ném vào nước, nhưng viên đá ko lập tức chìm xuống mà lại ở trên mặt nước nhẹ nhàng nhảy nhảy vài cái, khiến mặt sông nổi lên những vòng tròn nhỏ

“Tôi……….tôi muốn nói……….chuyện trước kia……………thật xin lỗi!” Tôi cố lấy thật nhiều dũng khí nói………..

Mông Thái Nhất ngơ ngác nhìn tôi, khiến cho tôi cảm thấy dường như mình đã trải qua một thế kỉ, cuối cùng hắn cũng nhẹ nhàng mở miệng

“Sẽ con, nếu cô quên đi chuyện ko thoải mái, cô sẽ quay về trường học đúng ko?”

“Đúng…………có lẽ vậy……….” Tôi ko biết nên sợ hãi hay ngượng ngùng, đem đề tài chuyển dời lên con diều trong tay hắn “Con……..diều này…….”

Mông Thái Nhất nhìn nhìn con diều trong tay, trầm tư 1 chút, sau đó cái mũi mũi mời hừ hừ, nhưng vẫn ko nói

“Có phải muốn…………thả diều?” Một lát sau, tôi cẩn thận hỏi thử

“Đúng vậy!! Đã biết còn ko mau cầm!??” Mông Thái Nhất thở phì phì, kêu to

Tôi mỉm cười, thật kia đôi lúc vẫn rất đáng yêu!!

Tôi nhận lại con diều trong tay hắn, nhìn đường chân trời ánh lên màu đỏ rực

Những chuyện ko vui vẻ của tôi, có thật sẽ theo còn diều này bay xa ko?

Nếu có thể, tôi tình nguyện mình chưa từng gặp qua hắn…………..

Hình ảnh Kim Ánh Minh hiện ra lại thật sâu in vào mắt tôi

“Cô còn chần chờ cái gì a?” Mông Thái Nhất đứng dậy nhìn tôi

“Không không……..tôi………tôi không có……….”

“Nói mớ à! Đúng là Sẻ con ngu ngốc” Mông Thái Nhất vừa oán giận, vừa ở một bên điều khiển dây diều

“Gió nổi rồi! Chạy mau!” Mông Thái Nhất lớn tiếng nói

Tôi sửng sốt, sau đó lại vội vàng chạy dọc theo bờ sông

Gió thật lớn, còn diều thoáng chốc đã được gió nâng lên. Tôi cảm giác như nó cũng có sinh mệnh , ở trên bầu trởi càng bay càng cao, càng ko ngừng lôi kéo cuộn dây trong tay tôi, cũng kéo ra luôn tâm tình không tốt tôi vẫn giấu kín

Diều bay thật cao, bay đến bầu trời xa xa! Tôi hưng phấn nhìn theo cánh diều hồng hồng, vui vẻ vừa nói lại vừa nhảy

“Nhìn xem xem!! Bay thật cao thật cao!!”

“Đúng! Ha ha………”

Trời ạ! Mông Thái Nhất nở nụ cười…hắn cười rộ lên như vậy……….rất đẹp trai a……………..

Không được!! Tôi sao lại háo sắc như thế!! Tôi dùng sức lắc đầu

“Ê! Sẻ con!! …………..Thả dây, mau thả dây!! Sắp………..rơi!!” Mông Thái Nhất đột nhiên chỉ vào con diều lo lắng kêu to

Tôi bị tiếng kêu của Mông Thái Nhất làm cho hoảng sợ tới mức phát run, sợi dây từ trong tay tôi dần dần ngã xuống

“Diều!!!” Tôi phi như bay lên trên lôi kéo thu lấy sợi dây diều

“Sẻ con!! Cẩn thận!!”

Nhưng đã ko còn kịp nữa rồi, tôi chỉ nghe thấy Mông Thái Nhất ở phía sau tôi kêu to 1 tiếng, sau đó lại trợt chân , ngã xuống dòng sông

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.