Nam Chính Xuất Sắc Nhất

Quyển 1 - Chương 4: Nhà của ai




“Tức chết ta! Tức chết ta……………..”

Bắc Nguyên Ái tỷ đùng đùng nổi giận đi phía trước thờ hông hộc cầm theo bao lớn bao nhỏ, mang theo tôi vừa vặn dạo qua năm cửa hàng lớn, đi qua ba con đường cái, đảo qua mấy siêu thị

“Thu Thu đi!Trước tiên chúng ta đi uống nước hạ hỏa!”

Bắc Nguyên Ái tỷ ra thánh chỉ,để cho nhóm bọn tôi ngồi vào một quán ăn dưới lầu siêu thị. Ô ô ô………..chân tôi! Đều mỏi đến không còn cảm giác

“Thu Thu…………..tại sao có thể như vậy! Tại sao có thể như vậy?!” Bắc Nguyên Ái tỷ ra sức đâm vào một đôi cánh gà đáng thương, nó nhất định là hóa thân của Bính thúc và Mông Thái Nhất

Buổi sáng hôm nay , Bính thúc thức dậy đã lấy đồ trang điểm của Bắc Nguyên Ái tỷ vẽ lên mặt Mông Thái Nhất một cái vòng tròn lớn , Mông Thái Nhất thịnh nộ hướng Bính thúc ném vỡ một hộp son Channel…………Bính thúc trong lúc chạy trốn đã dẫm lên hộp “Son phấn hồng” khiến nó trở thành “than đá đen”

Đêm qua Bính thúc trong lúc nướng cá, vì thiếu nhiên liệu đã chạy vào lều lục lọi , lúc chạy ra lại ném vào lửa cái váy ngắn hiệu Dior số lượng có hạn , thứ mà Bắc Nguyên Ái tỷ khi mắc đều luyến tiếc

Giữa trưa hôm kia , Bính thúc ko cẩn thận đem một tảng đá đốt nóng đặt lên thảm, làm cho “Mỹ nữ” có màu lốm đốm

………………………

Mông Thái Nhất gia nhập cùng Bính thúc phá phách, đã khiến cho cuộc sống mấy ngày này đầy mưa gió

“Muốn chết!” Bắc Nguyên Ái cứ thế nói “Em có biết là chị không phải cố ý muốn mắng hắn, chị chẳng qua rất tức giận! Liên tiếp, liên tiếp a!”

“Ừ………..đúng vậy, đúng vậy………….” tôi có thể hiểu rõ buổi sáng bão táp của Bắc Nguyên Ái tỷ , hiểu rõ đến nỗi bụng đói ngấu phải thì thầm kêu

“Ha ha ăn! Ăn chết ngươi, xú nha đầu này!” Bắc Nguyên Ái tỷ nhìn tôi tay trái cầm hamburger , tay phải cầm cánh gà , giống như người cả đời chưa ăn,nàng tặng tôi một cái liếc mắt xem thường

“Mấy thứ làm sao có thể khiến em ăn chết, cánh gà mẹ em làm còn có thể…………..”

Nói đến đây, tôi lại đột nhiên không thèm ăn, không biết trong nhà hiện ra sao rồi? Đã lâu chưa ăn qua cánh gà mẹ làm, tôi có nên thừa dịp này gọi điện thoại về nhà………………

“Tiểu …………..tiểu thư, xin hỏi tôi có thể trao đổi danh thiếp với cô chứ?”

“Thật ngại, tôi không có…………..có cũng không đưa”

Một tên cố ý đến gần đánh tan suy nghĩ của tôi, Bắc Nguyên Ái tỷ vẫy tay tống cổ kẻ đến gần làm quen, miệng đắc ý cười trộm , rồi nhìn gương, thản nhiên cột lại tóc

Ai………….hư vinh nữ nhân……………..

Tôi bất đắc dĩ đem một khối gà lăn bột nhét vào miệng, lại lo lắng có nên gọi điện thoạivề nhà hay không!

“Không xong!” Bắc Nguyên Ái tỷ đột nhiên hoảng sợ hô lên một tiếng , đem đầu quay lại, dựa lưng vào cửa sổ

Sao…………sao lại thế này? Tôi khó hiểu nhìn Bắc Nguyên Ái tỷ phía dưới bàn, sau đó lại quay đầu về hướng cửa sổ

Kim Kim Kim……………………Kim ÁNh Minh!!! là Kim Ánh Minh!! Hắn đang đeo theo một cái ba lô thể thao thật lớn đứng ngoài cửa sổ!!!

Sao lại khéo như vậy?! Ở chỗ này cũng có thể gặp hắn!!

Đang lúc tôi kinh ngạc, sự kiện càng làm tôi thập phần kinh ngạc đã xảy ra . Việt Mỹ từ bên cạnh chạy tới , tay gắt gao khoát lấy cánh tay Kim Ánh Minh, giống như sợ hắn sẽ biến mất . Nàng cười tủm tỉm nhìn Kim Ánh Minh, nói nói cái gì đó với hắn

Tôi cảm giác máu toàn thân mình đang đông lại , cương trực ngồi yên ko nhúc nhích

Bỗng nhiên, Việt Mỹ bất chợt nhìn tôi, nàng kinh ngạc mở tỏ hai mắt, nhưng ánh mắt của nàng rất nhanh đã trở nên càng thêm kiêu ngạo, đắc ý . Nàng kiễng chân đối với lỗ tai Kim Ánh Minh nói nói cái gì đó

Không xong! Nàng chắc là nói cho Kim Ánh Minh biết tôi đang ở trong này!! tôi sợ tới mức ngẩn ra, cô ca trong tay rơi xuống

“A………..” Bắc Nguyên Ái tỷ bị cô ca rơi tung tóe vào người thét lên 1 tiếng chói tai , mọi người xung quanh chúng tôi đều quay người lại kỳ quái nhìn. Mà Kim Ánh Minh ngoài cửa sổ cũng đang quay đầu……………..

Đối với người đã muốn quay đầu lại nhìn , phản ứng đầu tiên của tôi là lập tức muốn chui xuống bàn núp trốn

Tiêu đời………………

Hắn đã nhìn thấy tôi………………

Tôi như người bị dính keo dán , chỉ có thể luống cuống ngồi trên ghế, lòng thẳng thắng kinh hoàn . Bởi vì ánh mắt của tôi cũng gắt gao dán vào người Kim Ánh Minh, khiến cho tôi ko cách nào động đậy

Thời gian nhưng dừng lại………….thế giới như biến mất……….trên trái đất này dường như chỉ còn lại 2 người chúng tôi……………

Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau

Bi thương , ủy khuất, thống khổ……………..

Kim Ánh Minh……………Kim Ánh Minh………………….

Anh có thể hiểu được toàn bộ cảm xúc đó của tôi không? Anh có biết những chuyện tôi từng trải qua chứ?

Chúng tôi vẫn nhìn nhau không nhúc nhích như vậy, nghĩ……….

Tại sao? Tại sao? tôi trong mắt anh cũng có thể nhìn thấy hoang mang, tiếc nuối, buồn……….là vì ai? Việt Mỹ? Hay là Hà Ảnh Nguyệt…………

Tôi tham lam hưởng thụ từng giây từng phút khoảng khắc này, cũng sợ hãi giây tiếp theo hắn sẽ đi……………

Nhưng rồi, rốt cuộc, hắn vẫn xoay người bỏ đi, dưới sự thúc giục của Việt Mỹ hắn khuất khỏi tầm nhìn tôi

Ma Thu Thu…………mày hi vọng xa vời làm gì…………………Cho dù hắn có thể thấy được mày, thì sao a?

Nhưng……………tại sao?

Tại sao hắn lại đi cùng Việt Mỹ? Cùng kẻ đã hãm hại hắn sau lại vu tội cho tôi!! Hắn sao lại ở cùng nàng!!

Tôi cảm giác lòng mình đau nhói, tôi đau khổ gục xuống bàn, nước mắt chảy xuống………….

“Thu thu, em làm sao vậy? Có khỏe không” Bắc Nguyên Ái tỷ nhìn tôi khóc rối tinh rối mù, lo lắng hỏi

Tôi lắc lắc đầu, nước mắt không ngừng tuôn rơi

Bắc Nguyên Ái tỷ không nói gì thêm chỉ lẳng lặng chờ lòng tôi bình tĩnh trở lại

“Đã khá hơn chưa?” Bắc Nguyên Ái tỷ đưa cho tôi một chiếc khăn tay

Tôi nhận khăn tay, nhẹ nhàng mà lau khóe mắt, gật gật đầu

“Nói đi!” Bắc Nguyên Ái tỷ không đầu không đuôi nói

“Nói………….nói cái gì?” Tôi ánh mắt hồng hồng, hoang mang nhìn nàng

“Nói , em tại sao lại khóc thương tâm như vậy a? Phải có nguyên nhân chứ!”

Tôi cúi đầu không lến tiếng, bởi vì tôi thật sự không muốn nhớ lại cái chuyện trước kia, cái sự đau khổ ấy, trải qua một lần đã là quá đủ…………

“Không nói?Vậy giúp chị đền cái váy này! Em vừa đem Cô ca hất lên váy chị! thật đắt tiền nha!”

Không biết vì sao, nàng không phân phải trái như vậy lại khiến lòng tôi ấm áp, tôi lại đem mọi chuyện xảy ra trong cuộc sống như Địa Ngục kia

Tất cả đều nói hết cho Bắc Nguyên Ái

“Kim Ánh Minh và Mông Thái Nhất đúng là hai tên hồ đồ! Bọn họ là heo đầu thai a!” Bắc Nguyên Ái bốp lon nước trái cây đến dẹp lép , lòng đầy căm phẫn mắng to

Ủy khuất nghẹn trong lòng thật lâu khuynh đảo đi ra, tôi lại cảm thấy có chút thoải mái

“Nhưng mà, Thu Thu em yên tâm, Việt Mỹ xú nha đầu đó, sớm muộn gì cũng sẽ gánh lấy quả báo!” Bắc Nguyên Ái tỷ hung tợn nói

“Tại …………tại sao?” Tôi kinh ngạc hỏi

“Ách……….ha ha……………” Bắc Nguyên Ái tỷ cười gượng 2 tiếng “Cái này………..trên TV rất hay chiếu a……………tin tưởng chị, nhất định sẽ đúng như vậy!”

Tôi vô lực nhìn Bắc Nguyên Ái tỷ , muốn nàng cho tôi một câu trả lời thuyết phục có vẻ như khiến nàng rất khó xử

“Đúng rồi, Thu Thu……………”Bắc Nguyên Ái tỷ, đột nhiên chăm chú nhìn tôi

“Cái gì………..cái gì?” Tôi còn đắm chìm trong phức tạp

“Miệng…………em dính rất nhiều mỡ, em biết không?” Bắc Nguyên Ái tỷ vừa nói xong liền đưa cho tôi một cái gương nhỏ

Tôi tiếp nhận gương liền thấy………

Má ơi………..giông như tôi vừa ăn cái gì đó rất mãnh liệt , đâu chỉ là mỡ, còn có tương salad màu trắng

Đúng rồi!! Chẳng lã Kim Ánh Minh vừa nãy cũng thấy tôi ở cái hình dáng như vậy?!!

Tôi hoảng sợ vạn phần nhìn Bắc Nguyên Ái tỷ

Bắc Nguyên Ái tỷ khổ sỡ nhìn tôi, gật gật đầu…………

Oanh………………

Tôi cảm giác như bầu trời đổ sập

Sau một buổi chiều thể xác lẫn tinh thần đều tổn hại, tôi ôm nửa cái mạng cùng Bắc Nguyên Ái tỷ về Hồng Kiều Động Thiên

Trên đường , lại gặp Mông Thái Nhất, cái kẻ mấy ngày nay tôi muốn né tránh . Tôi chỉ có thể làm bộ không quen, cúi đầu định chạy qua

“Ê! Sẻ con” Mông Thái Nhất đột nhiên gọi tôi lại

“…………….” Tôi chỉ có thể đứng tại chỗ, cũng không dám quay đầu lại

“Cô………..thật sự quyết định không về trường sao?” Giọng nói của Mông Thái Nhất từ phía sau truyền đến

“Quay về trường học………………” Tôi sững người thì thào nói

“Đúng vậy a! Cô cũng không thể ở đây cả đời” Mông Thái Nhất chạy đến trước mặt tôi , sau đó ánh mắt lại nhìn về phía mặt sông “Cô không về, tôi cũng không về………….”

Tôi ngẩn ra, hắn vì sao muốn nói như vậy? Tôi về hay không về chẳng lẽ rất quan trọng sao? Tôi luôn cảm thấy mình là kẻ dư thừa, huống chi tôi còn đối xử với hắn không tốt, tại sao hắn tuyệt không trách tôi, còn kiên trì muốn tôi trở về………….

Tôi mờ mịt nhìn Mông Thái Nhất trước mắt , lời nói của Mộc Tiên SInh hôm đó lại xuất hiện bên tai tôi

Cô không thể giống tôi sống dưới chân cầu này làm dã nhân chứ?

Lần đầu tiên, tôi lại do dự, không biết mình nên làm gì bây giờ. Tôi ko biết nên trả lời Mông Thái Nhất như thế nào , cho dù cái thế giới kia đối với tôi mắt lạnh ác ngữ , nhưng tôi cũng có chút hi vọng có thể trở về làm người

“Đúng vậy a…………không …………….không muốn trở về………….trừ phi…………”

Đầu óc của tôi lại hiện về bóng hình Kim Ánh Minh vừa gặp qua lúc chiều

Đồ ngốc, mày còn ảo tưởng cái gì a!!

“Trừ phi cái gì?!” Mông Thái nhất mở to mắt nghiêm túc nhìn tôi

“Trừ phi…………trừ phi tôi có thể…………..quên hết mọi chuyện……………ko vui…………..”

“Thật chứ?!” Mông Thái Nhất kích động hỏi

“Thật…………..thật sự……………..”

Mông Thái Nhất dường như đã phát hiện chính mình phản ứng quá mức kịch liệt, liền xấu hổ quay người lại ko nói

Trở về lều , tôi nghĩ đến vấn đề Mông Thái Nhất vừa hỏi tôi, cùng với thân thể vừa bị kéo đi dạo phố,tôi rất nhanh đã bước vào mộng đẹp

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.