Nam Chính Xuất Sắc Nhất

Quyển 1 - Chương 19: Hiện hình




“Cá vàng Sẻ con, tài nấu nướng của cô có tiến bộ nha! Rất ngon rất ngon!”

Hừ!Còn phải nói! Chuyện gì khác tôi làm ko được chứ đối với nấu nướng thì tôi siêu tự tin! Chỉ có diều cá vàng Sẻ con như hắn nói nghĩa là sao?

“A? Hôm nay sao nơi này lại im lặng như vậy?”

Tôi kinh ngạc nhìn bốn phía xung quang, Việt Mỹ đâu? Tử Lôi đâu? Cả đám nữ sinh mắt trái tim ra sức hét chói tai nữa?

“Đám phụ nữ điên loạn đó bây giờ ko thể xuất hiện ở đây nữa! Hắc hắc!” Mông Thái Nhất cười gian nhìn nhìn Kim Ánh Minh “Bà gia đã hạ lệnh cấm, ko cho phép họ thăm viếng”

Bắc Nguyên Ái tỷ? Ko phải nàng đã bảo tôi hai ngày này ko cần đến trường sao? Chẳng hiểu nàng suy nghĩ cái gì trong đầu…………..

“Ko được ăn cơm hộp Sẽ con làm!”

Tên Mông Thái Nhất kia đúng là ko thể im lặng được một giây

Kim Ánh Minh cũng ko táp lại, vẫn tiếp tục nho nhã nhấm nháp chỗ thức ăn tôi tìm tòi nghiên cứu. Hắn so với tên Mông Thái Nhất ầm ỹ kia đúng là một Thiên Sứ a! Ai……….tôi lại đắm chìm trong ảo tưởng của chính mình

“Ko cho phép ăn có nghe thấy ko?!”

Mông Thái Nhất vừa đe dọa xong, đã đem bốn khối “thịt bò ninh rượu đỏ” tôi phải mất bốn giờ mới làm xong ném vào mặt Kim Ánh Minh! Tên chết tiệt này! Tôi thật hận ko thể bóp chết hắn!

Hoàn toàn ko ngoài dự tính của ta, Kim Ánh Minh cũng ko tỏ ra yếu thế, lập tức đã đáp lễ Mông Thái Nhất bằng một mảnh rau diếp xanh

“Kim Ánh Minh!tên chuột thối này dám ném tôi! Tôi muốn giết cậu”

Lại một khối thịt bò bay qua mặt tôi!

Chiến tranh càng lúc càng trở nên nghiêm trọng, lửa giận trong lòng tôi càng đốt càng vượng

“Các người dừng tay cho tôi!”

“A!”

Mông Thái Nhất đang chuẩn bị đem cà mên cơm hợp đập vào đầu Kim Ánh Minh đột ngột dừng lại, kết quả là cả cà mên cơm đã đập trúng vào đầu tôi

Sẻ con……….cô có sao ko ….ha ha…….”

“Làm sao mà ko chứ!!? Sáng nay tôi vừa gội đầu hiện tại cả đầu lại toàn là mỡ!” Tôi đang đứng giữa trạng thái xúc động và kích động cực độ

“Vừa hay tôi ko ăn mỡ! Ha ha…..”

Mông Thái Nhất

“Anh…….”

“Thật xin lỗi”

Tiếng xin lỗi đã cắt ngang lời nói của tôi, là Kim Ánh Minh nói! Hắn chỉ cúi đầu khiến tôi ko thể nhìn thấy được nét mặt của hắn

“Thật xin lỗi!!………từ trước đến giờ”

Hắn đang xin lỗi tôi, cái tên Kim Ánh Minh ko bao giờ để ý đến cảm nhận của người đang xin lỗi tôi?!!

Từ trước đến giờ? Những lời này là ý gì? Từ trước……….

Từ trước là khi nào

Tôi đột nhiên ko biết nên đối mặt với hắn như thế nào, cũng đột ngột ko biết nên biểu hiện cảm xúc ra sao……………..

Cạch………..tôi nặng nề đóng cánh cửa phòng bệnh lại, để hai kẻ khiến tâm tình tôi phức tạp lại

Tít….tít………tít……………

Di động ra sức kêu lên, đem tôi từ trong mộng đẹp trở về với hiện thực

Đã trễ thế này rồi, mà tên chết nào lại gọi điện thoại cho tôi a! Tôi nhắm mắt lại, tay ở trên giường sờ soạng cả nữa ngày

“Ma Thu Thu! Cô nghe điện thoại lâu vậy! Muốn chết a!”

Giọng nói ác bá này là của…………….Mông Thái Nhất! Cái tên này quả thật rất có uy lực, đầu của tôi lập tức thanh tỉnh hơn phân nữa, xoạt một cái đã ngồi thẳng dậy

“Mông Thái Nhất sao? Đã trễ thế này, có chuyện gì a?”

“Sẻ con………cô ngủ a?”

“Ừ…..ngủ……….” đã hơn hai giờ, hắn gọi điện thoại đến ko phải là muốn hỏi cái vấn đề này chứ!!?

“À………hôm nay….chuyện hộp cơm..thật xin lỗi……….”

“A? Anh nói cái gì?”

“Cô muốn chết sao Ma Thu Thu! Dám ko nghe thấy! Mẹ nó! Kim Ánh Minh! Cậu dám lấy gối đập đầu tôi!”

Chẳng lẽ hắn muốn xin lỗi tôi chuyện hộp cơm? Lòng tôi đột nhiên sáng tỏ, hoàn toàn minh bạch. Tôi cầm di động, nghe từ trong điện thoại truyền ra tiếng “binh…bốp….”, y tá của bệnh viện hai ngày này nhất định sẽ rất vất vả a………………

1 phút sau……………

“Ê! Sẻ con!” Đầu dây bên kia rốt cuộc cũng truyền lại giọng nói hổn hển của Mông Thái Nhất

“Gì…….gì chứ?”

“Ngày mai…….cô sẽ đến chứ?”

“A, ko biết”

Tôi cũng ko có hứng thú lấy tâm huyết của mình làm cơm hộp để cho các người có vũ khí chọi nhau (cuối cùng kẻ bị thương vẫn là tôi) hơn nữa sau chuyện Kim Ánh Minh xin lỗi hôm nay, tôi vẫn chưa sắp xếp được cảm xúc của chính mình

“Tôi thích ăn món thịt bò của cô! Ngày mai cô phải làm nó mang lại đây cho tôi!”

Xú tiểu tử này rốt cuộc có nghe tôi nói hay ko a! Nói tiếp nữa sẽ thành “ông nói gà, bà nói vịt” mất!

“Tôi ko muốn đi”

“Cô mà ko đến tôi sẽ ném Kim Ánh Minh từ trên lầu xuống!”

“Mông Thái NHất! Anh muốn làm gì?!”

“Sao cô lại gấp như vậy?” Giọng nói của Mông Thái Nhất đột ngột trùng xuống “Ê…………”

“Lại………..lại chuyện gì nữa?”

“Nếu mà tôi ngã từ trên lầu xuống, cô cũng sẽ lo lắng cho tôi như vậy sao?”

Tên này thần kinh thác loạn sao?! Sao lại nói ra những lời này?!

“Mông Thái Nhất, anh bị ngốc sao! Ko có chuyện gì sao có thể ngã từ trên lầu xuống được!”

“…………….”

“…………….”

“Nói tóm lại, nếu ngày mai cô ko đến , tôi sẽ cho cô biết tay! Nghe rõ chưa?” Mông Thái Nhất lại ko phục bản tính hung ác của mình

“Ầm ỹ chết được…………..”

Từ đầu dây điện thoại bên kia truyền ra giọng nói ngáy ngủ của Kim Ánh Minh

“Chuột chết! Cậu câm miệng lại cho tôi!”

“Giường số 24! Giường số 25! Các người im lặng một chút cho tôi được ko?!”

“Sẻ con! Y tá đến rồi! Tôi cúp máy đây! Y tá nơi này so với cô còn xấu hơn!”

“Ê, anh đang mắng hay khen tôi vậy?!”

Tút tút tút tút…………cuộc gọi đã bị cắt

Tôi thật là chịu ko nổi hắn! Tự nhiên gọi đến nạt nộ tôi , hắn thật sự muốn cái gì a?

Nhưng mà nếu như hắn đã hướng tôi nói xin lỗi thì Ma Thu Thu tôi cũng ko phải người bụng dạ hẹp hòi, hơn nữa Kim Ánh Minh cũng nói chỉ ăn cơm hộp của tôi………………tôi ko thể để bọn họ đói bụng a! Ngày mai vẫn phải đến vậy!

Tôi mỉm cười chui vào trong chăn, và dĩ nhiên, tôi cũng ko quên tắt đi chiếc điện thoại di động đã làm phiền giấc mộng đẹp của mình

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.