Nam Chính Xuất Sắc Nhất

Quyển 1 - Chương 18: Nhóm




“Rầm___!”

“A!!!!”

“Trời ạ! Bọn họ còn sống ko?!!”

“Đừng………..Kim Ánh Minh………ô ô ô ô…………”

……………………………

Giữa tiếng ồn ào bàn tán, tôi chậm rãi mở mắt. Trời ạ! Mông của tôi đau quá! Nhưng sau khi té từ lầu hai xuống, tôi cũng thật may mắn khi còn sống

Tại sao vậy? Thật kì quái…………kì quái………….Má ơi!!

Khi tôi vừa cúi đầu xuống nhìn thì phát hiện , cư nhiên bên dưới tôi là hai tấm đệm thịt!! Chính là hai kẻ nước lửa khó gần , Mông Thái Nhất và Kim Ánh Minh đang bị đặt dưới mông tôi

“Mẹ nó! Sẻ con đáng chết! Cô còn muốn ngồi trên người đại ca bao lâu a! Nhanh chút lăn xuống đi! Ôi……….”

Tôi nghe hắn nhắc nhở liền vội vàng đứng dậy, chỉ cảm thấy phía sau mình là một đống ngưới, có cả tiếng thét chói tai của nữ sinh,có Bắc Nguyên Ái tỷ gặp nguy ko loạn chỉ huy mọi người, cả tiếng thét to của nam sinh

Tôi đã quên chính mình đến bệnh viện như thế nào, thật may là Kim Ánh Minh và Mông Thái Nhất ko gặp vấn đề gì nguy hiểm, chỉ bị yêu cầu nằm viện hai ngày để quan sát

“Mệt chết, Thu Thu, chúng ta cũng trở về đi” Bắc Nguyên Ái tỷ giải quyết đám bạn học xong xui lại trở về phòng bệnh “Hai người các cậu liệu hồn mà an phận cho tôi, ngày mai chúng tôi sẽ trở lại thăm 2 người!”

Bắc Nguyên Ái tỷ đàn áp sự kháng cự của Mông Thái Nhất, một tay kéo tôi ra ngoài cửa, hoàn toàn ko để ý đến tiếng la hét phía sau

“Còn nhớ Kim Ánh Minh đã cứu em ko?” Bắc Nguyên Ái tỷ đột nhiên đặt vấn đề khiến tôi ko thể ko đối mặt với sự thật

“em………….”

Tại sao…………..tại sao hắn lại cứu tôi………….hắn ko phải vẫn thường tỏ ra thờ ơ sao…………….

Vấn đề này vẫn quanh quẩn trong đầu tôi mãi cho đến ngày hôm sau tôi đến bệnh viện, Bắc Nguyên Ái tỷ ra chỉ lệnh yêu cầu tôi phải tới bệnh viện hai ngày, càng khiến cho tôi đối với vấn đề trên mù mờ

“Tại sao ko có người nào đem cơm đến cho tôi!” Mông Thái Nhất tức giận đập mạnh cánh tay bó thạch cao thật dày, tức giận nhìn lên tủ đầu giường Kim Ánh Minh được đặt đầy hoa tươi và quà cáp

“Ko phải tôi đã chuẩn bị cơm hộp cho anh rồi sao?”

Hắc hắc………tiểu tử này chắc là đang ghen tị! Tôi trong lòng thầm xem thường hắn

“Cô mang ko tính!”

“Là có ý gì?”

Tuy rằng cơm hộp tôi làm ăn ko ngon lắm, nhưng tôi cũng bị buộc phải chạy về nhà một chuyến mới làm xong nha!

“Cô đưa cơm cho tôi là đương nhiên a! Đồ ngốc!”

“Vậy anh còn muốn ai đưa?”

“…………….” Mông Thái Nhất đột ngột đỏ mặt, im lặng trở lại

Chẳng lẽ tên Mông Thái Nhất kia đối với Tử Lôi…………còn có ý? Tôi ko nghĩ nhiều đã đoạt lấy hộp cơm trên tay Mông Thái Nhất trực tiếp ném vào thùng rác!!

Mông Thái Nhất sau một thời gian choáng váng, liền xì một tiếng bật cười, cuối cùng hóa thành cười to………

Đồ ngốc! Tôi hung hăng trừng mắt với hắn, vẫn là Kim Ánh Minh đáng yêu, đáng yêu? Sao tôi lại dùng 2 chữ này?

“Quên đi! Xem qua hành động cố tình của cô, bổn thiếu gia sẽ rộng lượng tha thứ! Tôi đói bụng, cô đem cơm hộp đến đây!”

“Nhưng mà…………….cơm hộp….tôi đã ném………..” Tôi chỉ vào thùng rác

“Không phải cô là hai cái sao?! Ngu ngốc a! Chuột chết nhiều cơm hộp như vậy, cơm hộp của cô hắn xem thường ko thèm nhìn tới đâu!”

Mông Thái Nhất vừa nói xong liền trừng mắt nhìn Kim Ánh Minh 1 cái, bỗng nhiên ánh mắt của hắn trở nên vô cùng tức giận

“Chuột chết!! Cậu đang ăn cơm hộp của ai ?!!”

“Cô ấy” Kim Ánh Minh cũng ko ngẩng đầu chỉ chỉ tay vào tôi

Ko phải chứ?! Trước một đống cơm hộp chất cao như núi, Kim Ánh Minh lại cố tình chọn hộp cơm tôi làm?! Tôi nửa tin nửa ngờ, quay đầu nhìn lại

Là thật a! Thứ mà Kim Ánh Minh đang bỏ vào miệng chính là tuyệt kỹ “Trứng Uyên Ương” của Ma Thu Thu tôi sao? Tôi đột ngột cảm thấy thật ấm áp! Trời ạ, bộ dạng hắn ăn nhìn qua cũng thật nho nhã, rất đẹp trai a……………

“Ko cho phép cậu ăn cơm hộp của cô ấy!”

Kim Ánh Minh ăn ngấu nghiến đem vài miếng đồ an cuối cùng nhét vào miệng , buồn bực nói

“Ăn xong rồi”

“Kim Ánh Minh! Tên chết tiệt! Đồ con rùa! Đồ trứng thối!!”

Tôi còn đang đắm chìm trong hạnh phúc……….

“Cho ngươi này”

“Tôi ko cần tên chuột chết như cậu bố thí! Cút sang một bên đi!!”

“Tôi ngủ”

“Chết tiệt!X&%#%%^!”

ZzZz………………..

“Sẻ con! Ngày mai cô chỉ làm cơm hộp cho mình tôi thôi! Nếu cô dám làm cho con chuột chết kia, tôi sẽ cho cô biết tay!”

“Vậy ngày mai tôi ko tới!”

“Cô thử ko tới xem!”

“Tôi muốn ăn cơm hộp cô làm”

A? Vừa nãy là Kim Ánh Minh nói chuyện sao? Hắn nói muốn ăn cơm hộp tôi làm?! A…………..tôi muốn xỉu rồi đây!

“Ko cho phép làm!!”

Mông Thái Nhất xú tiểu tử này, một chút tính tốt cũng ko có! Hừ!

“Tôi chỉ ăn cơm hộp cô làm!”

A! Kim Ánh Minh còn nói rõ chỉ ăn cơm hộp tôi làm…….tôi xỉu……….

“Ko cho phép làm!!”

Hừ

“Tôi muốn ăn cơm hộp cô làm”

Tôi xỉu………….

“Ko cho phép!!”

Được rồi được rồi! Thần kinh của tôi sắp rối loạn cả lên rồi!

“Nói tóm lại…………ngày mai tôi lại đến…………….”

Dọn dẹp xong đồ đạc, tôi choáng váng mơ hồ đi ra khỏi phòng bệnh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.