Nam Chính Xuất Sắc Nhất

Quyển 1 - Chương 17: Sau lưng




“Thu Thu! Sao em còn ngồi ở chỗ này?” Bắc Nguyên Ái tỷ đột ngột bước xuống khán đài, một phát đã bắt được tôi, nàng ko để tôi phân trần đã đem tôi từ dưới khán đài tha lên

“Em em………………….Bắc Nguyên Ái tỷ……………..”

“Mọi người phía dưới xin hoan nghênh bạn học Ma Thu Thu sẽ vì chúng ta biểu diễn”

Bắc Nguyên Ái tỷ căn bản đã mặc kệ xem tôi có sợ hãi hay ko, thậm chí nàng còn ko bận tâm cân nhắc tôi có hát hay ko đã đem tôi đẩy lên giữa khán đài. Khán phòng vang lên một trận vỗ tay thưa thớt

Tôi bị động ngây ngốc đứng tại chỗ, nhìn vẻ mặt cười hì hì của Bắc Nguyên Ái tỷ, căn bản ko biết nên làm cái gì bây giờ……………

“Bụp!” Mọi ánh đèn bất ngờ tối sầm lại, đèn chiếu từ trên đỉnh đầu tôi rọi xuống

“A………” Thật chói mắt

Chầm chậm mở mắt, ngoại trừ tôi ra, tất cả đều một màu tối đen, cái gì cũng ko nhìn thấy, giống như cả thế giới đều biến mất! Nhưng tôi vẫn có thể nghe được trong bóng đem truyền đến tiếng vang

“Ma Thu Thu! cố lên!” Tôi nghe thấy Bắc Nguyên Ái tỷ ở khán phòng đang hướng tôi kêu to

Cầm chết mic rô trong tay, tôi cả người ko ngừng run run

“Con nhỏ hầu rượu muốn hát kìa!! ha ha ha ha!”

“Cô mà hát được cái gì a! Xuống đi! Đừng ở trên đó kẻo mất mặt!”

………………………

Cố lên Ma Thu Thu!!! Tôi cố gắng tự trấn an bản thân mình

Đột ngột trong bóng đêm truyền ra một âm thanh thanh thúy của Piano, tiếng đàn từ trên khán đài lan tỏa, khiến cho xung quanh trở nên yên tĩnh trở lại

Giai điệu rất quen thuộc, khiến tôi ko khỏi men theo giai điệu bắt đầu hát lên

“Ngủ ngon, my love, tạm biệt thật khó khăn, xin đừng trách em sẽ bị thương , xin đừng thương hại, thông cảm, em đã quen, nếu ko thì phải làm thế nào đây…………….”

Là ai đã đàn ra ca khúc này? Kim Ánh Minh sao? Bài hát vừa kết thúc tôi liền nhìn về chỗ chiếc đàn……………..

Mông Thái Nhất!!!

Tôi kinh ngạc đánh rơi mic rô! Từ những hàng ghế dưới khán đài truyền đến một trận vỗ tay như sấm rền

“Gì chứ?! Tôi đàn Piano kỳ quái lắm sao?!” Mông Thái Nhất thấy phản ứng của tôi, bất mãn đi tới, đối với tôi kêu to

“Tôi tôi…………….” Hình ảnh trong nháy mắt vừa rồi, thật sự tôi còn tưởng nhầm là mình gặp ảo giác, bài hát này tôi chỉ ờ trước mặt hắn hát qua một lần, ko ngờ tới hắn lại nhớ rõ

“Được, kế tiếp là ai đi lên……………….”

Mọi người dưới khán đài bởi vì một câu của Bắc Nguyên Ái tỷ càng trở nên hưng phấn, tôi chen chúc bước xuống, nhưng ko nhìn thấy bóng dáng của Kim Ánh Minh nữa? Hắn ở đâu? Tôi theo bản năng đi ra khỏi đại sảnh

“Việt Mỹ! Chúng tôi gọi điện thoại cho cô, cô cũng ko bắt máy, cô rốt cuộc là có ý gì? Tại sao lại để chúng tôi dây dưa với Mông gia? Hôm nay nếu ko trực tiếp gặp mặt cô, cô ko phải sẽ muốn trốn tránh chúng tôi……………..”

“Đừng chạm vào tôi! Hôm nay tôi còn có chuyện!”

“Cô nói cái gì? Bảo chúng tôi đến thì chúng tôi sẽ đến, bảo chúng tôi đi thì chúng tôi sẽ đi sao?!Cô cho cô là ai a?!”

“Các người là ai a! Việt Mỹ đã nói ko đi!” Tử Lôi hết sức bình tĩnh nói

“Đừng nói nhảm! theo chúng tôi đi!”

Giọng nói này nghe thật quen quen…………..Tôi đột ngột ngẩng đầu, hướng về phía phát ra âm thanh nhìn lại

Là bọn họ!! Tiểu Bạch Long và tên cao gầy!! Bọn họ đang đứng ở đại sảnh tranh chấp cái gì đó với Việt Mỹ!

“Là các người, chính là các người………….” Tôi ko suy nghĩ nhiều đã lao ra!

“Xú nha đầu này , tránh ra!”Cao gầy dường như ko nhận ra tôi, một tay gạt phát tôi ra

Tôi bất ngờ ngã xuống, nhưng một thân hình đã đỡ được tôi

“Kim Ánh Minh…………….” Nhìn thấy sắc mặt khó coi của Việt Mỹ, tôi đã biết kẻ đứng sau tôi là ai

“Chính là các người!! Các người hãm hại tôi!” Tôi nhìn chằm chằm vào vẻ mặt âm hiểm cười của tên cao gầy, vì kích động mà giọng nói của tôi cũng run run lên

“ha ha! Tiểu nha đầu này nói cái gì a! tôi căn bản ko quen biết cô!” Tên cao gầy bị tôi quấy rầy tỏ ra phiền chán

“Chính là các người! Các người thừa dịp tôi uống rượu đã kéo tôi đi ra khỏi quán bar, còn chụp ảnh, nói tôi đi hầu rượu!”

“Chính là xú nha đầu đó, đại ca!!” Tiểu Bạch Long bổng tỉnh ngộ, nhắc nhở tên cao gầy

“Cút ngay, xú nha đầu, hôm nay tôi ko có hứng thú chơi đùa với cô, hôm nay tôi tìm nhỏ này!”

“Nhưng tôi đối với các người có hứng thú muốn chơi đùa……………” Mông Thái Nhất!! Hắn sao lại đi ra đây, còn có Bắc Nguyên Ái tỷ và rất nhiều bạn học khác

“Mẹ nó, Ông đây hôm nay đến là muốn tìm người để giải quyết số sách, đi tìm nó! Tao ko có thời gian……………..!” ÁNh mắt mọi người đều chuyển hướng về phía “nó” , Việt Mỹ mặt càng đỏ bừng đứng yên một chỗ

“Các người nói năng lung tung cái gì?!!” Việt Mỹ kêu to

“Sao vậy? Hối hận?!! Tôi cũng ko muốn bán đứng cô! Ai bảo cô lau ko sạch mông, hại huynh đệ bọn tôi ko có cách nào trốn tránh…………”

“Các người nói bậy! tôi ko có! Kêu cảnh sát, mau gọi cảnh sát………….” Việt Mỹ đã muốn phát hoảng

“Cô dám kêu cảnh sát!!” Mắt thấy cái tát của tên cao gầy kia sẽ giáng xuống, nhưng hắn lại bị một bàn tay bất ngăn trở

Kim Ánh Minh!!!

“Là mày? Xú tiểu tử, mày còn che chở cho nó? Nó lần trước đem mấy tấm ảnh quỷ quái của mày cho bọn tao phóng lớn, dán ở trường học của mày…………………..”

“Anh nói bậy!!!” Việt Mỹ gần như sụp đổ

“Tao nói bậy? Hừ, có muốn tao cho mày xem mấy tấm ảnh mày gửi còn lưu trong điện thoại của tao ko? Còn có tên của mày……………..”

“Ảnh chụp là các người dán?” Chưa bao giờ thấy qua Kim Ánh Minh trở nên như vậy, giọng nói lạnh lùng của hắn khiến cho người ta ko lạnh cũng phát run

“Nói lại cho mày biết chính là do con nha đầu chết tiệt kia, mẹ nó, mày thật ngu a!” Tên cao gầy có chút ko kiên nhẫn

“Bốp…….”

Kim Ánh Minh hiển nhiên đã động thủ, một quyền đánh xuống, làm khóe miệng tên cao gầy phải bậc máu

Tên cao gầy dường như đã bị chọc giận, hắn dữ tợn cười, xông lên đá vào bụng Kim Ánh Minh một cước, Tiểu Bạch Long bên cạnh cũng xông lên…………….

“Đừng……………” Tôi ko suy nghĩ nhiều, thân thể đã muốn lao lên phía trước

Sao ko cảm thấy đau đớn, tôi mở mắt ra, là Mông Thái Nhất

Hắn đã đỡ một cước của “Tiểu Bạch Long”, bắt đầu hiểm ác đánh trả. Tiểu Bạch Long bị Mông Thái Nhất từng bước ép sát, dường như đã ko còn đường sống đánh trả, Kim Ánh Minh cũng đã chiếm thế chủ động, tên cao gầy chỉ có thể chống đỡ vài phần

Mấy bạn học khác cũng bắt đầu có phản ứng, cùng nhau xông lên, hai vị kia thấy tình hình ko ổn, nên bắt đầu hướng về đại sảnh bỏ chạy

“Đừng đuổi theo……………..” Giọng nói của Bắc Nguyên Ái tỷ từ phía sau truyền đến!!!

Tôi lo lắng đuổi theo sau Kim Ánh Minh và Mông Thái Nhất

“Cẩn thận_____________”

Mắt thấy Tiểu Bạch Long rút từ trong ngực ra một mũi dao nhọn

Người căn bản chưa kịp phản ứng, thân thể tôi đã xông về phía Kim Ánh Minh

Kim Ánh Minh đứng ở lan can đột nhiên nhìn thấy tôi xông lên liền hoảng sợ, Mông Thái Nhất để ý “Tiểu Bạch Long” đang cầm dao đâm đến, liền dùng sức đạp tên cao gầy một cái, tên cao gầy ngã lên người Tiểu Bạch Long , hai người té lăn quay xuống đất

Phù……….nguy hiểm qua rồi!! Tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi

Nhưng mà……………Nhưng mà tại sao cơ thể tôi còn đỗ về phía trước?!! Tôi hoảng sợ nhìn Kim Ánh Minh trước mặt, hắn cũng mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn tôi

“Sẻ con!!!” Tôi nghe thấy Mông Thái Nhất từ phía sau kêu to 1 tiếng

Nhưng mà lúc này, tôi cảm giác cơ thể đã hoàn toàn mất đi thế cân bằng!!Tôi đang từ trên lan can lầu hai nhào xuống!!

Tiêu đời!! Tôi sợ hãi , nhắm nghiền hai mắt lại, đầu óc đều trống rỗng…………

A? Là ai? Có một đôi tay……….Ko…………….Hình như là hay đôi tay đang vội vàng ôm chặt lấy tôi!!

Cùng tôi đồng thời rơi xuống………………rơi xuống…………

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.