Nam Chính Luôn Muốn Độc Chết Tôi

Chương 52




“Chính ngươi hạ độc Tấn vương, đừng tưởng ngươi giả vờ vô tội thì có thể rửa sạch tội nghiệt của mình.”

Vũ Lâu cũng nói với Vân Triệt: “Nếu đúng là đệ làm, thì thừa nhận đi, tỷ tỷ tin đệ có lý do riêng của mình.”

Vân Triệt trầm mặc, từ lúc Lam Tranh uống xong rượu độc cũng không sao, hắn đã biết hai người này có thể đã nhìn thấu quỷ kế của mình rồi. Đã đến nước này, giấu diếm cũng vô dụng, hắn cười lạnh một tiếng, nhướng mày nói với Lam Tranh: “Thái tử điện hạ, Tấn vương bị hạ độc, chẳng lẽ ngươi không vui sao?”

“Đương nhiên là rất vui, ta còn nên cảm ơn ngươi mới phải.”

“Không cần phải cảm ơn, ngươi rời khỏi tỷ tỷ ta là được rồi.”

Lam Tranh mỉm cười gật đầu: “Được lắm, rốt cuộc ngươi cũng nói ra mục đích của mình. Ta cho ngươi biết, ta biết Tần Khải Canh đã nói gì với ngươi, ta cũng biết quan hệ giữa ngươi và Vũ Lâu là gì.”

Vân Triệt biến sắc, thân thế của hắn là bí mật không thể cho ai biết, sao Lam Tranh lại biết được, nhất định là Phương lão đầu kia đã tiết lộ: “Lão già lắm mồm, sao lại sống dai thế chứ. Giờ ngươi đã biết thân thế của ta, ngươi định làm gì? Tố giác ta à? Nói ta là con trai của Tần Khải Canh phạm tội khi quân sao?”

Lam Tranh cười khẽ: “Đừng căng thẳng như vậy, sau đây ta sẽ nói cho ngươi biết, một bí mật còn quan trọng hơn, cẩn thận đừng sợ đến ngất xỉu nhé.”

Vân Triệt nghi ngờ: “Rốt cuộc là ngươi muốn nói gì?”

Lam Tranh chỉ chỉ vào mình: “Ta là ca ca của ngươi.”

“Ta biết.” Mặt Vân Triệt không chút thay đổi nói: “Dưỡng phụ Hàn vương của ta là ca ca của Hoàng đế mà.”

Lam Tranh xua tay cười tủm tỉm nói: “Không, chúng ta là huynh đệ cùng mẹ khác cha.”

Vân Triệt ngẩn người, hơi nhíu mày nhìn Vũ Lâu đang cười khổ: “Ta không hiểu…… Tần Khải Canh nói với ta, ta là con trai của lão, tỷ là tỷ tỷ của ta, sao ta và Lam Tranh lại là……”

Lam Tranh thu lại nụ cười: “Ngươi dám gọi thẳng tục danh của ta à! Ngươi là vãn bối của ta đấy!”

Vân Triệt không còn tâm trạng nào mà để ý đến chuyện xưng hô với Lam Tranh nữa, chỉ kinh hoàng truy hỏi: “Rốt cuộc là tại sao lại thế này?”

Lam Tranh nói với Vũ Lâu: “Nàng nói đi, ta không muốn nhớ lại chuyện mà cha nàng làm khiến người ta giận sôi người lên.”

Vũ Lâu không có cách nào khác, đành nói với Vân Triệt: “Đệ là đệ đệ của ta, cũng là đệ đệ của Lam Tranh.”

“Ta là con của Hoàng hậu?” Vân Triệt kinh ngạc: “Chuyện bê bối chốn cung đình sao?”

Vũ Lâu lắc đầu: “Mẹ của đệ tên là Lãnh Tử Nhạc, là con gái sư phụ của cha ta……” Nàng dịu dàng kể lại chuyện xưa, nói đến đoạn thương tâm khổ sở, mọi người đều lặng người đi. Đến khi nhắc lại chuyện Lãnh Tử Nhạc chết, Lam Tranh bị hại, Vũ Lâu nức nở không thể nói tiếp được.

Lam Tranh lau nước mắt cho nàng, chính hắn cũng sụt sịt mũi rồi nói tiếp.

Vân Triệt cúi gằm đầu như muốn chôn vào trong ngực: “Đừng nói nữa, những chuyện như thế này, xin các người……”

Lam Tranh thở dài một hơi, tiếp tục nói cho hắn nghe, bọn họ đã nghe Phương lão nói thế nào về thân thế của ba người.

Chờ đến khi kể xong mọi chuyện, ba người cùng im lặng thật lâu.

“Vân Triệt?” Vũ Lâu thấy hắn không nói gì, dè dặt gọi hắn.

Vân Triệt cúi đầu cười hai tiếng: “Thì ra là vậy…… Thì ra lại là như vậy……”

Lam Tranh nói: “Này, ngẩng đầu lên, thảm thì cũng thảm thật, nhưng ngươi cũng đâu cần phải sa sút tinh thần đến thế chứ.”

Vân Triệt ngẩng đầu nhìn Lam Tranh, nói: “Ngươi vừa mới nói, ngươi chỉ hận không thể đào tro cốt Tần Khải Canh lên, nếu ta mà là ngươi, thì chắc chắn đã làm thế rồi. Sao lão có thể, sao lại có thể……”

Cho dù từ đầu đã biết Tần Khải Canh là cha mình, nhưng nghe đến hành vi không bằng cầm thú của lão, hắn vẫn giận không kìm được: “Lão chạy tới Hàn vương phủ ở Vân Nam tìm ta, chỉ nói ta là con của hắn và một người khác, nhưng không hề nhắc đến ẩn tình trong chuyện này.”

Lam Tranh nói: “Chuyện thân thế lớn như vậy, mà chỉ nghe lão già kia nói vài câu tầm bậy ngươi đã tin à?”

Vân Triệt buồn bã: “Ta không thể không tin…… Ta đã nghe người ta nói từ lâu, rằng cơ thể phụ vương ta có tật, không thể sinh con, vì thế ta còn hỏi mẫu phi, lần nào bà cũng mắng ta. Hôm đó, vì chuyện này mà ta và bà còn ầm ĩ một trận. Hôm đó, ta rời khỏi Vương phủ đi giải sầu thì gặp Tần Khải Canh. Lão chỉ ra chính xác vết bớt trên người ta, còn nói có thể đưa ta đi gặp Phương ngự y……”

Lam Tranh lại nói: “Biết ngươi có bớt, sao ngươi không nghi lão là trượng phu của bà đỡ?!”

Vũ Lâu luồn tay xuống dưới bàn nhéo Lam Tranh một cái, thấp giọng nói: “Chàng nói ít một hai câu đi.”

“Nàng chỉ che chở hắn thôi!” Lam Tranh vẫn không thể thoải mái, thản nhiên đối mặt với thái độ bao che của Vũ Lâu dành cho Vân Triệt: “Hừ, ta không nói nữa, các người tâm sự đi!” Dứt lời, hắn quay đầu hờn dỗi.

Vũ Lâu vội quát hắn: “Mau bàn chuyện nghiêm túc đi, đừng vì những việc nhỏ không đáng có này mà chậm trễ nữa.”

“Nàng hôn ta một cái, ta sẽ không tức giận.”

“Chàng……”

“Mau lên!” Lam Tranh ghé sát mặt vào Vũ Lâu. Đột nhiên cảm thấy một vật cứng đập thẳng vào gáy. Hắn kêu a lên một tiếng rồi quay đầu, thấy Vân Triệt vẫn còn đang giữ tư thế ném gì đó, mà thứ được ném đi kia, là ly rượu vừa rơi vỡ nát trên mặt đất.

“Không được bắt nạt Vũ Lâu tỷ tỷ!”

Lam Tranh vỗ bàn đứng lên: “Ta nhịn ngươi lâu rồi! Hôm nay ta phải cho ngươi một bài học!”

Vũ Lâu vội tách hai người ra, tức giận dậm chân: “Ngồi xuống nói chuyện chính cho ta, không được ầm ĩ nữa‼!”

Nàng đã nhìn thấy trước cuộc sống ồn ào đến gà bay chó sủa trong tương lai rồi.

Vân Triệt cười lạnh với Lam Tranh: “Ta biết ngươi giả vờ mà, ở bữa yến tiệc lần trước, ngươi hộc máu ra, ta vì nghĩ thân thể ngươi thực sự có bệnh nên mới tạm thời tha cho ngươi, không ngờ lại là giả vờ. Bộ dạng khỏe như rồng như hổ này của ngươi, ai tin là ngươi không còn sống được bao lâu chứ!”

Lam Tranh hít một hơi lạnh, nói với Vũ Lâu: “Nàng mau nhìn mà xem, nhìn xem đệ đệ nàng độc ác thế nào, thì ra đã sớm lên kế hoạch giết ta!”

“Đừng ồn ào nữa mà, ngồi xuống rồi từ từ nói.”

Vũ Lâu trấn an hai bên xong, mới hỏi Vân Triệt: “Vừa rồi, hình như đệ còn chưa nói xong.”

Vân Triệt hừ lạnh: “Đương nhiên là ta chưa nói xong. Thật ra, trước khi Tần Khải Canh đến tìm ta, ta đã định đi kinh thành tìm lão. Vì vài năm trước, có một lần vào kinh thành, Tấn vương từng đưa ta đi gặp một cậu bé rất giống ta, còn nói, đó là người hầu nhà Tần Khải Canh.”

“Tô Tiêu.” Lam Tranh nói.

“Đúng là hắn, nhưng lúc đó ta không biết, chỉ thấy giống thôi. Sau đó lại phát hiện thân thế của mình có vấn đề, càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, nên muốn quay về kinh thành hỏi cho rõ, không ngờ Tần Khải Canh đã đến tìm ta trước. Lúc ấy, lão lên án Huệ vương rất dữ dội, nói là hắn bắt nạt tỷ tỷ ta thế nào. Lúc ta thấy Tô Tiêu, đã từng núp ở một góc bí mật nhìn Vũ Lâu tỷ tỷ, khi đó ta đã cảm thấy cô bé này thật đẹp, sau lại biết nàng là tỷ tỷ cảu ta, ta thật sự rất vui, đương nhiên không thể chấp nhận chuyện có người ức hiếp nàng.”

Lam Tranh hừ giọng: “Vì vậy nên ngươi mới quay về kinh thành.”

“Đúng, trên đường về kinh, ta nghe tin Vũ Lâu tỷ tỷ bị phạt vào giáo phường tư, nên ta mới bám lấy ngươi, để ngươi đưa ta tới giáo phường. Tận mắt nhìn thấy ngươi khi dễ nàng, ta đã luôn nghĩ xem làm thế nào để diệt trừ ngươi. Thật ra, độc mà Tấn vương trúng, là thứ ta chuẩn bị cho ngươi.” Vân Triệt nhìn Lam Tranh, hờn giận nói: “Ngoài việc bắt nạt Vũ Lâu tỷ tỷ ra, chưa bao giờ ta thấy ngươi đối xử tốt với nàng, nàng chỉ cần vừa gặp ngươi là khóc, rồi lại khóc……”

“Lúc ta đối xử tốt với nàng, chẳng lẽ lại gọi ngươi đến nhìn à?”

Vân Triệt đứng dậy, túm tay Vũ Lâu: “Tỷ tỷ, tỷ đừng sợ, giờ có ta ở đây rồi, tỷ quay về Vân Nam cùng ta đi, cách xa tên khốn này một chút!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.