Nam Chính Luôn Muốn Độc Chết Tôi

Chương 22




“A ——” Chung Khuê nảy lên hồi ức ngắt quản, hít thở sâu. Tay ôm trán, quỳ quỳ, hắn đối Tiểu Khuê rống to: “Tránh ra!”

“Tiểu Chung, đây chính là ta.” Tiểu Khuê đối hắn nói: “Ngươi nói một chút, ngươi đối xử ta như thế nào?”

Chung Khuê đối y hung hăng trừng, “Ta không xin lỗi ngươi. Lục Từ năm đó cũng không làm cái gì, ngươi lại là như thế nào đối đãi cô ấy?”

“Đừng nhắc ả! Không cho phép ngươi nhắc ả! Ngươi như thế nào nhẫn tâm đối ta như vậy?” Mặt Lâm Gia Duy bắt đầu vặn vẹo. Mặt Tiểu Khuê phẫn nộ, từng bước tới gần Chung Khuê.

“Là ngươi phản bội ta trước.”

[Bây giờ là phải quỳ xuống nhận sai, hay là chịu đòn nhận tội? ] Một bên Hồ Ly xem không kiên nhẫn, nhịn không được ra tiếng.

Một câu ngươi hẳn là muốn biết, một câu ngươi như thế nào nhẫn tâm đối ta, không phiền sao? Rốt cuộc có cái gì muốn nói, không có thể một lần nói rõ ràng, mau giải quyết chút. Lục Ngôn Thâm xuất môn đã lâu rồi, trong cơ thể hắn còn có yêu khí của mình, đến lúc đó âm khí nhập thể, phải làm thế nào mới tốt. Đáng giận, y đã nói hôm nay đừng xuất môn, Lục Ngôn Thâm chính là không nghe lời. Hồ Ly trong lòng phiền táo.

“Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?” Chung Khuê hỏi, trợn to mắt trừng y.

Tiểu Khuê chậm rãi ngồi xổm xuống, ngồi ngang hắn, khôi phục cảm xúc, đầy mặt lạnh lùng. Đưa tay nắm tay Chung Khuê, hai tay bao lên tay Chung Khuê, y nói: “Ta muốn ngươi trở lại bên cạnh ta.”

Chung Khuê không thể hiểu được, “Ngươi không phải hận ta sao? Vì cái gì còn muốn ta trở lại bên cạnh ngươi?”

“Đúng vậy ta hận ngươi.” Tiểu Khuê nắm chặt hai tay, “Ta chỉ muốn ngươi trở lại bên cạnh ta, chúng ta vốn chính là nhất thể.”

Chung Khuê sửng sốt. Lấy lại tinh thần, hỏi: “Chẳng lẽ ngươi muốn ăn ta?” Một lần nữa biến trở về nhất thể?

“Đương nhiên không phải, ta như thế nào bỏ được ăn ngươi.” Tiểu Khuê đầy mặt hoang đường, “Ta chỉ là muốn cùng một chỗ với ngươi. Ngươi nếu không muốn ta giết người, ta không giết người là được.”

“Không có khả năng. Ngươi không có khả năng không giết người.”

“Tin tưởng ta, ta hiện tại ký sinh trên thân thể Lâm Gia Duy, ta không cần giết người duy trì nhân hình. Ta có thể không giết người.” Tiểu Khuê ánh mắt chợt lóe chợt lóe, lóe quang mang hy vọng.

“Vậy Lâm Gia Duy đâu!? Hắn cũng là người a!” Chung Khuê phản bác, trừng y. Lúc trước Lâm Gia Duy là một người tốt bao nhiêu, tính cách thiên chân vô tà sáng sủa hoạt bát, toàn tâm toàn ý thầm nghĩ nghiên cứu ảo thuật càng khốc càng huyễn. Nay lại vì tư dục của Tiểu Khuê, mà hủy diệt nhân sinh của cậu ta.

“Tiểu Khuê, ta làm không được.” Chung Khuê lắc đầu, vẫn lắc đầu cự tuyệt y.

Tiểu Khuê dừng lại, tất cả động tác bất động. Hai người chỉ là nhìn đối phương, đều là vẻ mặt thống khổ.

[Ngại quá, đánh vỡ, ] Hồ Ly xen vào hai người, trên cao nhìn xuống nói: [Có phải hay không chỉ cần Tiểu Khuê có hình thể ban sơn, ngươi có thể ngoan ngoãn cùng y bên nhau, hay là như thế nào? Ngại quá, hôm nay thời tiết thật sự không tốt, chúng ta thời gian không nhiều. Ta muốn làm nanh cho xong mọi việc, sau đó nhanh về nhà. Các ngươi nói như thế nào? ]

“Hồ Ly, có lễ phép chút.” Ngôn Thâm nhẹ trách, đi đến bên người Hồ Ly.

[Ta rất có lễ phép, được chưa. Ta nói hai lần ngại quá nha. Ngươi phải biết chúng ta ngồi ở chỗ kia xem cuộc vui, một hồi lâu, ta đến bây giờ còn chưa bắt được trọng điểm. Phim tám giờ so các ngươi có hiệu suất hơn. ] Hồ Ly bạch nhãn trừng hắn. Bộ dáng không kiên nhẫn.

“Hồ Ly!”

[Đạo sĩ thúi tìm chúng ta đến, là muốn làm người chủ trì lôi đài chia tay sao? Hiện tại đang giải thích, kế tiếp nếu muốn đánh một trận hay là làm gì đều được, tóm lại có thể nhanh lên hay không? ]

“Vậy thu tiết mục lại tốt không.”

[Đáng giận, nói đến liền tức, ta siêu thích xem. Không nhớ thu. ]

Tiểu Khuê cùng Chung Khuê ngửa đầu nhìn Hồ Ly Ngôn Thâm bọn họ một đáp một xướng, đột nhiên ngoài trạng huống, song song tràn ngập nghi hoặc nhíu chặt lông mày.

“Hồ yêu, ngươi nguyện ý giúp ta?” Không rõ nhất là Tiểu Khuê, y còn từng muốn ăn nó đâu, thậm chí thiếu chút nữa hại chết Lục Ngôn Thâm. Như vậy y còn nguyện ý hỗ trợ? Tiểu Khuê không tin.

[Chỉ cần có thể để ta nhanh đem người này mang về nhà. Chút bận rộn ấy không tính cái gì. ] Hồ Ly một bộ không ngại phiền toái, từ áo trong rút ra giấy trắng Thức Thần.

“À à.” Ngôn Thâm nhìn động tác của y, biết Hồ Ly muốn làm cái gì, bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, tán thành: “Phương pháp như vậy không tệ, bất quá hữu dụng sao?”

[Vậy phải xem ý chí của y. ] Hồ Ly trả lời, liếc Tiểu Khuê một cái.

“Cái gì cái gì? Có ý tứ gì?” Chung Khuê bị hai người một hỏi một đáp không hiểu ra sao.

Ngôn Thâm thay hắn giải đáp: “Hồ Ly muốn đem Tiểu Khuê chuyển qua trên giấy Thức Thần. Như vậy hẳn là có thể làm ra một hình thể. Tiểu Khuê không cần phụ thân người khác nữa.”

“Các ngươi thật muốn làm như vậy? Y là yêu ma vạn ác không tha! Y, y còn từng hại ngươi! Các ngươi điên rồi sao?” Chung Khuê kích động muốn ngăn cản Hồ Ly.

“Tiểu Chung! Ta sẽ không giết người nữa!” Tiểu Khuê bắt lấy tay Chung Khuê, siết chặt không buông, “Ta đáp ứng ngươi không giết người, ta sẽ không giết người nữa!”

“Ta thấy ngươi giết rất nhiều người, ta không có biện pháp tin tưởng lời ngươi nói.” Chung Khuê đẩy y, thử rút tay mình về, nhưng đối phương không buông tay.

[Đơn giản. Nếu y lại giết người, ngươi tới tìm ta, ta phóng hỏa thiêu giấy Thức Thần, y lập tức hôi phi yên diệt. ] Hồ Ly ha cười một tiếng, đến bên bàn làm việc của hắn rút bút đen viết chú ngữ lên giấy. Đối Tiểu Khuê vẫy tay, mệnh lệnh y: [ Yêu ma, tới nơi này. ]

Tiểu Khuê đứng lên, rốt cục buông tay Chung Khuê, đến trước mặt Hồ Ly. Có chút do dự, “Hồ yêu, ngươi thật muốn giúp ta? Vì lý do muốn sớm về nhà?”

[ Có phiền hay không, nhanh một chút. Nói thực ra, ta đối với ngươi một chút hảo cảm cũng không có, nếu không phải các ngươi lải nhải lắm mồm, chúng ta đã sớm rời khỏi nơi này. Phiền ngươi phối hợp chút, đừng lãng phí thời gian lẫn nhau. ] Hồ Ly một phen nói ra khiến Ngôn Thâm nhéo mạnh một cái.

[ Rất đau nha! Lục Ngôn Thâm! ]

Ngôn Thâm không để ý tới y, đối Tiểu Khuê nói: “Ngươi phải cam đoan không đả thương người, chúng ta mới có thể giúp ngươi.”

[ Cái gì chúng ta, có thể giúp y chỉ có ta mà thôi. ] Hồ Ly một bên than thở.

“Hồ Ly, im lặng.” Ngôn Thâm cười nói. Hồ Ly ngoan ngoãn ngậm miệng.

“Ta cam đoan không giết người.” Tiểu Khuê cam đoan.

Ngôn Thâm nhẹ nhàng lắc đầu, sửa đúng y: “Ngươi phải cam đoan không đả thương người.”

Tiểu Khuê chần chờ hồi lâu, cúi đầu nhìn phía Chung Khuê, hắn cũng nhìn mình. Hỏi hắn: “Tiểu Chung, nếu ta cam đoan không đả thương người, ngươi sẽ trở lại bên cạnh ta sao?”

[Hừ, điều kiện thật nhiều. Lòng vòng quá. ] Hồ Ly hừ một tiếng. Ngôn Thâm muốn y đáp ứng không đả thương người, mới cho y hình thể; y yêu cầu Chung Khuê lưu ở bên cạnh y, mới nguyện ý cam đoan không đả thương người. Có chuyện tốt như vậy, y cũng phải trộn thêm một cước, [ Lục Ngôn Thâm ta giúp bận rộn, ngươi tháng này phải ngoan ngoãn chờ ở nhà cho ta, không được xuất môn. ]

“Không được, ngươi đây là hạn chế tự do thân thể, là phạm pháp. Ta cự tuyệt.” Ngôn Thâm bác bỏ.

[ Không thì ta không giúp. ] Làm bộ muốn thu hồi giấy Thức Thần.

“Ngươi yêu cầu nói không thông a, nếu ta một tháng đều chờ ở nhà, vậy ai xuất môn mua thức ăn?” Ngôn Thâm hỏi.

[ Không cần lo lắng, Thức Thần sẽ mua. ]

“Thật không phân rõ phải trái.”

[ Coi như ngươi đáp ứng. ] Hồ Ly cười hì hì. Tầm mắt trở lại hai vị Chung Khuê, Tiểu Khuê này. Ngôn Thâm đã đáp ứng, hai vị này cư nhiên còn đang kéo tha, rốt cuộc là đang lo lắng cái gì? Hồ Ly thập phần phiền táo.

[ Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào? ] Hồ Ly giận dữ hỏi Chung Khuê: [ Không thì đáp ứng y, không thì cự tuyệt y, quyết định nhanh một chút được không! ]

Chung Khuê quay mặt qua, lảng tránh ánh mắt Tiểu Khuê tràn đầy hy vọng, “Nhưng mà ta có sinh hoạt của ta. Ta thực thích cuộc sống bây giờ.”

“Nói đến cùng ngươi vẫn là không thích ta.” Tiểu Khuê thương tâm khổ sở. Y đều nguyện ý không hề đả thương người, cũng không theo đuổi trở thành nhân loại, y thầm nghĩ cùng Tiểu Chung bên nhau. Nhưng Tiểu Chung vẫn không thích y.

“Ta đối với ngươi —— ta cũng không biết.” Chung Khuê thở dài.

“Ngươi đối với ta công bằng chút.” Tiểu Khuê thực ai oán.

Lục Ngôn Thâm giật nhẹ ống tay áo Hồ Ly, đối y kề tai nói nhỏ. Hồ Ly nghe kế hoạch của hắn, bừng tỉnh đại ngộ, [ Không nói sớm! Còn lãng phí nhiều thời gian như vậy. ]

“Ta cũng là vừa quyết định.” Ngôn Thâm nhún vai.

[ Ta đây liền không khách khí. ] Hồ Ly một chưởng đánh lên Tiểu Khuê. Trừu tượng mà nói, là đem Tiểu Khuê trong cơ thể Lâm Gia Duy đánh ra; cụ thể mà nói, là Tiểu Khuê chất lỏng từ trong miệng Lâm Gia Duy nhổ ra. Hồ Ly lấy hỏa hồ bao tròn, Tiểu Khuê phát ra kêu thảm thiết.

“Ngươi làm gì!?” Chung Khuê dọa nhảy dựng.

[Chuyện không quan ngươi. Dù sao chỉ cần đem yêu ma này cách ngươi ra, không phải sao? Hỏi nhiều như vậy làm gì! ] Hồ Ly quát một tiếng.

“Hồ Ly, phải có lễ phép.” Ngôn Thâm nhắc nhở không đến nơi đến chốn.

[Còn chưa thô tục, cũng đã rất có lễ phép. ] Hồ Ly hừ nói.

“Tóm lại, chúng ta đem Tiểu Khuê mang đi. Những chuyện khác ngươi đừng lo lắng, chúng ta sẽ xử lý. Đúng rồi, vị bạn học này phiền toái ngươi chiếu cố, chúng ta đi trước.” Bởi vì Lâm Gia Duy mất đi ý thức mà ngã xuống do Ngôn Thâm đỡ hắn, Ngôn Thâm công đạo xong sau, cẩn thận buông Lâm Gia Duy.

“Ngươi muốn mang Tiểu Khuê đi đâu?” Chung Khuê hỏi.

“Rất trọng yếu sao?” Ngôn Thâm hỏi lại.

Chung Khuê nhất thời không nói gì, không biết nên truy vấn như thế nào. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Ngôn Thâm cùng Hồ Ly mang theo chất lỏng Tiểu Khuê rời văn phòng, lưu lại hắn cùng với Lâm Gia Duy hôn mê, cứ như vậy mà đi. Hắn nhìn chằm chằm cửa chậm rãi khép lại, vì cái gì trong lòng hắn lại có chút thất lạc?

Rời khỏi văn phòng Chung Khuê Ngôn Thâm cùng Hồ Ly, đến bàn ghế đá trong sân trường ngồi xuống, Ngôn Thâm cầm dù, ngăn âm khí bốn phía, đối mặt chất lỏng Tiểu Khuê nói: “Như vậy đáng giá sao?” Hỏi Tiểu Khuê.

Theo Hồ Ly cởi bỏ hỏa hồ, thả Tiểu Khuê lên bàn, Tiểu Khuê vẫn lớn tiếng khóc.

Mặc dù Tiểu Khuê từng đối cha bất lợi, cũng hại thảm mình, thậm chí một kéo cắt đứt quan hệ hắn cùng Hồ Ly. Nhưng hiện tại ngẫm lại, này hết thảy đều là vì có thể cùng Chung Khuê lâu dài cùng một chỗ. Nhưng mà, đến cuối cùng Chung Khuê đối y là ý tưởng như thế nào, cũng không nói rõ. Hai người ở chung mấy trăm năm, rõ ràng là tâm linh tương thông, đã ngăn cách như núi. Nghĩ đến, Tiểu Khuê còn thật đáng thương.

[ A —— Tiểu Chung Tiểu Chung —— ] Tiểu Khuê gào khóc.

[Yêu ma mà như ngươi vậy, cũng thật là thật mất mặt. ] Hồ Ly thập phần khinh thường.

“Ngươi không có thể bớt tranh cãi sao?” Ngôn Thâm lắc đầu, không gật bừa hành vi Hồ Ly bỏ đá xuống giếng.

[ Tiểu Chung —— A —— ] Tiểu Khuê vẫn khóc.

“Đừng khóc, ngươi lại khóc tiếp cũng không phải biện pháp.” Cho dù Ngôn Thâm nói như vậy, Tiểu Khuê vẫn khóc.

Nói không cốt khí cũng thế, y chính là khóc, gào khóc khóc lớn.

Ngôn Thâm ngẩng đầu, nhìn sắc trời, mặt trời sắp xuống núi.

[Ngươi không thể chờ tiếp. ] Hồ Ly ra tiếng cảnh cáo, thúc giục hắn: [Không cần lo cho ý nguyện của y, ta xem trước làm hết rồi nói sau. ]

Xem ra cũng chỉ có thể như vậy. Ngôn Thâm vô thanh đồng ý.

Hồ Ly cầm ra giấy Thức Thần vừa họa xong, một chưởng đánh lên Tiểu Khuê trên bàn, hét lớn một tiếng: [ Thu! ]

Thu? Ngôn Thâm tràn ngập nghi hoặc.

Trên mặt bàn chất lỏng Tiểu Khuê bắt đầu tụ tập lên giấy, trở thành một viên tròn vo, đến đó dừng lại, không hề thành hình.

“Đây là chiêu nào?” Ngôn Thâm hỏi.

[Lúc trước nhìn trúng pháp thuật quốc tướng đã dùng qua, ta xem qua một lần, liền học vui đùa một chút. ] Hồ Ly hai tay ôm ngực, đầy hứng thú nhìn Tiểu Khuê hình cầu, y nói: [ Hiệu quả hình như không được tốt lắm. ]

“Dùng phương pháp bình thường! Bình thường là được!” Ngôn Thâm nhịn không được thổ tào.

[Đợi đã, ta nhớ rõ còn hình như có mấy cái trình tự. ] Hồ Ly nhớ lại một chút, rốt cục nghĩ ra, [Hình! ]

Hình? Ngôn Thâm vẫn nghi hoặc.

Chỉ thấy hình cầu Tiểu Khuê bắt đầu xuất hiện hình dạng bất quy tắc, đậu phụ chiên, cá hồi nướng, cơm thịt kho —— hiển nhiên phản ánh ra vật phẩm trong lòng Hồ Ly suy nghĩ.

“À à, thì ra bữa tối ngươi muốn ăn mấy món này.” Ngôn Thâm cười nói.

[Cũng sắp đến giờ rồi, đã đói bụng. ] Hồ Ly ha cười.

Bụp một tiếng, một chiêu vỗ lên ngực Hồ Ly, là tay Ngôn Thâm vỗ vào, cả thổ tào cũng giảm đi. Tiểu Khuê còn đang biến hóa, mắt thấy tiếp như vậy cũng không phải biện pháp. Ngôn Thâm nói: “Ngươi phải nghĩ một người.”

[Nghĩ người —— ] Hồ Ly nói nhỏ, não trung lập tức hiện lên bóng người.

Chất lỏng Tiểu Khuê trực tiếp phản ứng suy nghĩ Hồ Ly, dần dần đắp nặn ra Lục Ngôn Thâm thời kì mười bảy, mười tám tuổi.

[ A! Này không được! ] Hồ Ly kêu to.

“Chỗ nào không được?” Ngôn Thâm hỏi, bản tôn ở đây cũng chưa nói không được.

[Cho y bộ dáng này, về sau ta làm sao hạ thủ giết y được? Không được! Này không được!] Trong đầu Hồ Ly một lần nữa tìm tòi bộ dạng nhân loại.

“Ta thấy y cái dạng này rất tốt. Không cần thay đổi đi.”

[ Không được, không được. ] Hồ Ly mạnh lắc đầu, chính là không dùng bộ dáng Ngôn Thâm thời kì thiếu niên.

Thiếu niên mặt Ngôn Thâm bắt đầu hòa tan, hình dạng bắt đầu bất quy tắc, nổi sóng lại lần nữa tụ tập. Là Lục Nhân khi hai mươi bốn tuổi.

[Được, này tốt! ] Hồ Ly thực vừa lòng, vừa muốn định hình. Nói cách khác, nếu như là Lục Nhân mà nói, y liền hạ thủ được giết y. (Đem tức giận đọng lại đã lâu đều phát tiết ra ——)

“Tốt cái gì a!” Ngôn Thâm kinh hô: “Đây là ba ta a!”

[A? Không được sao? ]

“Vô nghĩa! Đây là ba ta a!”

[Không thì ngươi nói làm sao bây giờ? ]

“Vừa mới nãy rất tốt, làm gì không cần?”

[Theo như ngươi nói, ta không hạ thủ được. ]

“Không được, tóm lại ba của ta không được!” Ngôn Thâm bác bỏ.

[Thật dong dài. Mặt trời sắp xuống núi. ] Hồ Ly tức giận suy nghĩ chọn người. Mặt Lục Nhân bắt đầu biến hóa. Ngôn Thâm nhìn Tiểu Khuê biến hóa, ánh mắt đều thẳng. Hồ Ly tràn ngập bình cảnh, [Đây là nhân loại cuối cùng trong ấn tượng của ta còn nhớ rõ. ]

Là bộ dáng mỹ thiếu niên Thường Phi. Ngôn Thâm nhịn không được vỗ vỗ tay, “Oa, rất lợi hại nha. Thật sự rất giống.”

[Haiz, lại không đi ta cũng không có biện pháp. ]

“Này không tệ.” Ngôn Thâm tán đồng.

[Vậy cái này. ] Đạt thành nhận thức chung, Hồ Ly gọi tiếng: [Định! ] Tiểu Khuê liền như vậy định hình.

Thường Phi nếu biết hai người này cư nhiên nhẫn tâm lấy hắn làm mô hình, khẳng định sẽ khóc ——

Bất quá trước mắt Tiểu Khuê đã khóc đến thảm thương, cũng là phi thường đáng thương.

[ Tiểu Chung —— ]

Ngôn Thâm, Hồ Ly hai mặt nhìn nhau, liếc mắt nhìn nhau, âm thầm trao đổi.

Mặt trời lặn về tây, sắc trời đã tối.

Lâm Gia Duy rốt cục tỉnh lại, nhìn chung quanh một hồi lâu, mới nhận ra đây là văn phòng thầy Chung.

Thầy cau mày, đầy mặt nghiêm túc, như có điều suy nghĩ đang nhìn mình xuất thần. Ngay cả cậu tỉnh cũng chưa phát hiện. Phảng phất như là xuyên thấu qua cậu nhìn người khác.

“Thầy ơi?” Lâm Gia Duy gọi về suy nghĩ hắn của.

Chung Khuê sửng sốt, còn nói: “Lâm Gia Duy, cậu tỉnh rồi.”

“Em như thế nào ——” không biết nên hỏi như thế nào, cậu dừng lại, ký ức dừng từ sau khi gõ cửa đi vào.

“Cậu té xỉu.” Chung Khuê giải thích. Một câu té xỉu có thể giải thích hết thảy.

“Em gần đây rốt cuộc là làm sao?” Lại là đánh mất ký ức lại là té xỉu, Lâm Gia Duy đỡ trán, rất là phức tạp.

Chung Khuê thần sắc hoảng hốt, khuyên: “Người trẻ tuổi đừng chơi nhiều, chơi mạt chược, chơi game online, ngày thức đêm không ngủ, đối đãi mình như người sắt. Cậu hiện tại chỉ là mất đi ký ức, tiếp theo làm không tốt ngay cả mạng sống cũng không còn. Đừng ỷ vào mình tuổi trẻ liền sơ sẩy thân thể —— “

Lâm Gia Duy nghe, nhịn không được phản bác: “Nhưng là thầy nói này em đều không có ——” Cậu lại không chơi mạt chược (không biết chơi), lại không chơi game online (không có hứng thú), cũng không có ngày thức đêm không ngủ (lúc không báo cáo, mỗi ngày trễ nhất mười giờ rưỡi liền ngủ). Lâm Gia Duy đầu vừa nâng, nhìn phía Chung Khuê, sửng sốt.

Chung Khuê mím môi, run rẩy, nước mắt tuông rơi.

“T, thầy!” Lâm Gia Duy bị dọa nhảy dựng, nằm mơ cũng không nghĩ tới, thầy cư nhiên sẽ khóc, nhưng lại khóc thành như vậy —— nước mắt rơi như mưa.

Chung Khuê đè nặng tâm, cảm giác thật là khổ sở. Khó chịu sắp hít thở không thông. Bi thương khó nói thành lời, là của hắn hay là Tiểu Khuê? Hắn phân không rõ, nhưng mà đây cũng là thật sự khổ sở.

“Giáo sư thầy làm sao vậy?” Lâm Gia Duy hỏi, một tay đáp lên vai Chung Khuê, hy vọng như vậy có thể an ủi hắn một ít.

“Tôi không sao ——” Chung Khuê đẩy tay cậu ra, thối lui, nói với cậu: “Cậu mau đứng lên.”

Lâm Gia Duy đứng lên, sầu lo nhìn Chung Khuê, hỏi: “Giáo sư thầy khỏe chứ?”

“Tôi không sao.”

Bộ dáng tuyệt không giống không có việc gì. Lâm Gia Duy vẫn lo lắng.

“Lâm Gia Duy, phiền toái cậu, hiện tại rời đi được không? Tôi hiện tại không có biện pháp ứng phó cậu.” Chung Khuê hạ lệnh trục khách. Tay che lên mặt mình, khóc lớn.

Bị hắn nói như vậy, Lâm Gia Duy tổn thươn nhiều ít. Chậm chạp rời đi, đứng ở cửa, không tha nhìn hắn vài lần.

“Xin cậu, rời nơi này!” Thúc giục cậu rời đi. Chung Khuê cảm xúc cơ hồ phá vỡ, thỉnh cầu cậu: “Để ta một mình yên lặng một chút.”

Lâm Gia Duy thế này mới rời đi, đóng cửa lại, lưu lại một mình Chung Khuê.

Chung Khuê hai tay che miệng lại, nước mắt tích tích rơi, bi thương không ngừng nảy lên, phải tới khi nào mới có thể dừng lại.

Tiểu Khuê a ——

Tiểu Chung a ——

Buổi sáng sáu giờ rưỡi, đồng hồ báo thức vừa vang lên, người trên giường giật mình tỉnh lại. Gối đầu ướt một khối, hắn hôm nay lại mơ, mơ đến khóc. Chung Khuê ngồi dậy, trên giường ngẩn người hồi lâu.

Thực mờ mịt, lại cũng không biết mình  mờ mịt cái gì. Chính là mờ mịt.

Đánh răng rửa mặt, thay quần áo, chìa khóa cặp tài liệu, cước bộ hoảng hốt xuất môn. Đi đường đăm chiêu, khi đến gần trường học, càng ngày càng nhiều người hướng hắn chào hỏi, không yên lòng nhất nhất đáp lại.

Vào văn phòng, bắt đầu ngẩn người. Giống như lại về đến ngày Tiểu Khuê bị mang đi, rõ ràng đã qua ba, bốn tháng, cũng qua một kỳ nghỉ xuân, học kỳ mới cũng bắt đầu, hắn còn nhớ rõ rành mạch.

Quạ đen giám thị hắn không thấy, hắn khôi phục sinh hoạt thanh tĩnh.

Không, càng hơn dĩ vãng. Bởi vì ngay cả quạ đen giám thị hắn cũng không thấy. Tiểu Khuê thật sự rời khỏi hắn.

Tám giờ, tiếng chuông thứ nhất vang lên, Chung Khuê lấy lại tinh thần, xem xét thời khoá biểu trên bàn, xác định tiết một hôm nay là học ở phòng học nào khóa nào, cầm sách giáo khoa đứng dậy xuất phát.

Trên đường vô tình gặp được thành viên clb ảo thuật, nhất nhất tiếp đón, rốt cục đi vào phòng học.

Đứng ở ngoài cửa có chút không yên, không biết tân sinh năm nhất lần này có nghe nói hay không, dễ bảo hay không. Bất luận như thế nào, hy vọng lớp học tốt nhất đừng có việc gì, đồng học dự thi chịu không nổi, nháo tự sát, giữa đường mang thai sinh con, lấy danh nghĩa mình đảm bảo vay tiền, lại không có tiền trả, phải trốn chạy —— thế sự khó liệu.

Hắn không thể không bội phục mình cư nhiên còn có dũng khí tiếp nhận chức vụ hướng dẫn. Chung Khuê thở dài. Đẩy ra cửa phòng học, đi vào phòng học có hơn năm mươi mấy người. Gặp lão sư đến đây, phòng học còn ầm ầm, rõ ràng mới ngày đầu khai giảng, làm như mọi người đều rất quen thuộc, xem ra ban này thực hoạt bát, không dễ mang a.

“Các vị đồng học, có thể ngồi về chỗ hay không? Đã lên lớp nha.” Chung Khuê kiên nhẫn nói chuyện, khiến mọi người nghe lời ngồi về chỗ. Phương thức nói chuyện tựa như đối đãi học sinh tiểu học.

Các ngươi là học sinh tiểu học sao!? Nội tâm phun tào. Đương nhiên, hắn là không có khả năng thật sự nói ra khỏi miệng.

Thẳng đến mọi người phân phân ngồi yên, mới nhìn đến người vốn bị cản trở, đồng học hàng cuối cùng.

Cậu ta là một mỹ thiếu niên xinh đẹp tuấn tú, an vị tại hàng cuối cùng dựa vào cửa sổ. Ánh mắt lom lom nhìn mình, thần sắc kiên định, không chút nào che lấp, tựa hồ có thể liếc mắt một cái nhìn thấu tâm linh của hắn.

Hắn biết.

Cảm giác này quá quen thuộc. Hắn không có khả năng quên.

Kỳ quái, cảm giác đau lòng kia lại lần nữa nảy lên, rất, rất khó chịu, nhưng là lại có chút vui sướng. Hắn giải thích không rõ, nhưng có thể cảm thụ rõ ràng.

Tâm tình của hắn là kích động như thế.

“A!? Giáo sư sao thầy lại khóc!”

“Chết chắc rồi, chắc không phải là chúng ta ồn quá, giáo sư bị chúng ta dọa khóc đi!”

“Giáo sư thầy đừng khóc, chúng em thật biết điều rất nghe lời, thầy yên tâm, sẽ không khiến thầy phiền toái!”

“Giáo sư, chúng em thật sự thật biết điều rồi!”

Chung Khuê không biết nguyên mình khóc, còn dọa xấu học sinh, nhưng nước mắt của hắn không dừng được, vẫn rơi xuống. Lau mạnh một phen nước mắt, mới thấy rõ ràng, lại thấy không rõ lắm, lại lau một phen.

Người kia vẫn nhìn hắn như vậy, dùng ánh mắt bình tĩnh lại cố chấp, nhìn chằm chằm vào mình. Không có bất cứ động tác nào.

Nhưng mà, hắn chính là biết người nọ so với hắn, có lẽ còn kích động hơn.

Có thanh âm vào đáy lòng, là người nọ nói chuyện với hắn: [ Tiểu Chung, ta tới tìm ngươi. Ta đã cùng hồ yêu bọn họ làm hiệp định, vì duy trì thân thể này, ta sẽ không giết người cũng sẽ không đả thương người. Chuyện ngươi không thích ta làm, ta cũng sẽ không làm. Ta cũng sẽ không cưỡng bách ngươi nhất định phải lưu ở bên cạnh ta nữa, lần này đến lượt ta chờ ở bên cạnh ngươi đi. ]

Chung Khuê tim đau, khóc không thành tiếng.

[ Tiểu Chung, không rõ ràng cũng không có sao, chúng ta còn có thời gian thật dài có thể biết. ] Tiểu Khuê lẳng lặng từ xa nhìn Chung Khuê khóc, hồi lâu lộ ra mỉm cười rất chua xót lại ngọt ngào.

Trong năm tháng bọn họ bất lão bất tử, còn có thời gian thật dài có thể chậm rãi biết rõ ràng.

Mà y nguyện ý chờ.

Có ngày, Chung Khuê sẽ rõ.            HOÀN CHÍNH VĂN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.