Nam Chính Luôn Muốn Độc Chết Tôi

Chương 11




Vũ Lâu suy nghĩ đến chuyện Vương Lân vừa kể: “Tấn vương trúng độc sao? Có chết không?”

Vương Lân nói: “Đương nhiên là không phải lo gì về tính mạng của Tấn vương rồi……”

Vũ Lâu nhíu mày: “Hắn muốn để mọi người nghĩ là Lam Tranh hạ độc? Chẳng lẽ có người lại tin là Lam Tranh sẽ ngây thơ đến mức hạ độc hắn ở đó?”

“Tần cô nương, cô không để ý à, ly rượu này, trước khi Tấn vương uống, là dành để kính Hoàng thượng……”

Vũ Lâu chấn động, hóa ra sự việc không đơn giản như nàng nghĩ.

Vương Lân tiếp tục nói: “Tất cả mọi người đều nhìn thấy, sau khi Tấn vương uống xong ly rượu của Thái tử mời mới bị trúng độc. Cho dù có người nghĩ theo hướng là Tấn vương tự hạ độc mình để vu oan cho Thái tử thì cũng không dám nói ra. Hoàng thượng hạ lệnh cấm túc Thái tử trong Chiêu Đức cung, chờ điều tra rõ chân tướng sự việc.”

“Tình hình của Lam Tranh hiện giờ thế nào?”

Vương Lân nói: “Điện hạ bị giữ lại trong Chiêu Đức cung, không được gặp người ngoài, nhưng ta có mua chuộc cung nhân nên nghe được một số chuyện. Nghe nói Thái tử gia đang mắng chửi rất dữ dội, nói muốn đào tro cốt Tần Khải Canh lên.”

Vũ Lâu không hiểu: “Sao đang là chuyện Tấn vương, lại đổ sang người cha ta rồi?”

“Ta cũng không hiểu.” Vương Lân nói: “Nên ta mới đến tìm cô, xem cô có manh mối gì không……”

Cha mình đã chết, vì sao Lam Tranh còn không buông được oán hận, không chịu tha thứ cho ông? Nàng cứ tưởng sau khi hắn nghe tin cha tự tử thì mọi chuyện cũng coi như xong rồi.

Vũ Lâu băn khoăn, không biết rốt cuộc Vương Lân biết được bao nhiêu bí mật của Lam Tranh. Nhưng hắn cũng là người nhà họ Vương, là cháu của Hoàng hậu, chuyện Lam Tranh không phải là con ruột của Hoàng hậu, bất luận thế nào cũng không thể để Vương Lân biết được.

Vì thế, Vũ Lâu thở dài: “Ta cũng không biết vì sao Lam Tranh lại hận cha ta đến mức mà ông đã chết rồi còn không chịu bỏ qua.”

“Điện hạ nói với ta là Tần Khải Canh hại ngài đã chết rồi. Nhìn vẻ mặt ngài lúc đó rất thoải mái, có ý không truy cứu gì nữa. Không hiểu sao sau khi bị cấm túc trong Chiêu Đức cung, ngài lại đột nhiên hung dữ mắng Tần Khải Canh như vậy.”

Vũ Lâu chột dạ: “Ta cũng không nghĩ ra.”

Vì sao Lam Tranh lại tiếp tục hận cha mình, thì trong lòng Vũ Lâu cũng có đáp án riêng.

Chỉ có một câu trả lời, đó là cha vẫn không nói toàn bộ sự thật cho nàng và Lam Tranh. Mấy ngày này, có lẽ Lam Tranh đã phát hiện ra chân tướng tàn khốc mà cha giấu diếm, nên mới không nhịn được, phát hỏa trong Chiêu Đức cung.

“Tóm lại, là về trước đã rồi nói sau.” Vương Lân chợt nhớ ra gì đó: “Đúng rồi, nhị công tử Phương gia đã trở về rồi.”

“Phương Lâm đã trở lại à?” Vũ Lâu vui mừng: “Tốt quá‼!”

Vương Lân bĩu môi: “Điện hạ mà nhìn thấy cô vui mừng thế này, chắc chắn sẽ không vui.”

Nhắc tới Lam Tranh, Vũ Lâu lại càng lo lắng: “Liệu Hoàng thượng sẽ xử phạt Lam Tranh thế nào? Chẳng lẽ người thật sự cho là Lam Tranh sẽ hạ độc trước mặt mọi người vậy sao?”

“Điện hạ có làm chuyện ngu ngốc đó không, không phải là chuyện Hoàng thượng lo lắng!” 

Vương Lân nói: “Hoàng thượng muốn dùng chuyện này để đả kích Thái tử mới là điểm mấu chốt!”

Mùa đông lạnh giá, khiến Vũ Lâu run rẩy: “Liệu có phải Tấn vương và Hoàng thượng liên thủ với nhau không……”

Vương Lân đặt một ngón tay lên môi: “Suỵt — mấy lời này không thể nói lung tung được!”

Vũ Lâu thấy vẻ mặt hắn nghiêm trọng, lập tức im lặng.

“Nếu thật sự như vậy thì rất phiền phức.”

Nếu Hoàng thượng thật sự mượn cơ hội này để gây khó dễ, thì Lam Tranh sẽ lành ít dữ nhiều, mười phần thì đến chín phần sẽ bị phế ngôi vị Thái tử.

***

Sau khi Vũ Lâu quay lại kinh thành, Lam Tranh vẫn còn bị cấm túc, còn bên phía Đại Lý tự thì điều tra mãi vẫn không có kết luận về việc Tấn vương trúng độc. Ai nhìn cũng hiểu, đằng sau việc này là một cuộc đọ sức ngầm.

Nên đứng về phía Hoàng thượng và Tấn vương, hay là đứng bên phía Thái tử và Hoàng hậu?!

Vũ Lâu không được gặp Lam Tranh, nên chỉ có thể nhờ Vương Lân mua chuộc cung nhân, giúp nàng truyền lời vào, nhắc hắn đừng vội vàng, nhất định họ sẽ có cách cứu hắn ra.

Nhưng làm sao có thể dễ dàng như vậy được.

Quay lại kinh thành, Vũ Lâu không có chỗ nào để ở, vì Phương Lâm đã quay về, nên nàng lại ở nhờ trong y quán của hắn. Phương Lâm cười nhạo nàng, nói: “Cái người ăn không ở không rồi mang phiền toái về cho chủ nhà lại tới nữa.”

Mỗi ngày Vũ Lâu đều sống trong sự lo lắng, chờ đợi tin tức từ trong cung ra, nàng sợ chỉ cần có một biến động nhỏ cũng khó mà vượt qua được.

Cứ thế qua hơn một tháng, cả người nàng gầy rộc đi, nhưng rốt cuộc cũng nghe thấy tin tốt: Thái tử đã được thả. Phương Lâm nghe thấy tin này, lập tức bấm đốt ngón tay nói: “Cô chờ đi, trong vòng ba ngày nữa, chắc chắn Thái tử sẽ tìm tới đây.”

Quả nhiên, đúng như hắn tính toán, sáng sớm ngày thứ ba, Thái tử lén lút lẻn khỏi cung trốn đến y quán gặp Vũ Lâu.

Tình nhân gặp mặt, người ngoài ghen đến đỏ mắt. Phương Lâm thấy hai người nồng tình mật ý, nghĩ đến thân phận mình vòng quanh hơn nửa thiên hạ quay về vẫn lẻ loi một mình, trong lòng lại thầm chua xót, lặng lẽ lui ra ngoài, giữ cửa giúp hai người.

Chờ Phương Lâm đi khuất, Lam Tranh liền bĩu môi nói: “Sao nàng lại đến đây?! Ở cùng cái tên có khuynh hướng giới tính lệch lạc này?!”

Vũ Lâu thấy hắn vẫn còn có tâm trạng mà đùa cợt, liền nhéo hắn một cái: “Nói chuyện nghiêm túc xem nào! Tình cảnh hiện giờ của chàng thế nào? Hoàng thượng có gây khó dễ cho chàng không? Độc trong người Tấn vương đã được giải chưa?!”

“Nàng hỏi liên tục nhiều câu như vậy, ta trả lời làm sao được!”

“Ta còn chưa hỏi xong đâu, vì sao chàng lại mắng cha ta nữa?! Có phải chàng phát hiện ra ông còn giấu diếm chuyện gì không?”

Lam Tranh xua tay: “Nói từng chuyện một đi. Hoàng thượng không nói thẳng ra là ta hạ độc Tấn vương. Độc của Tấn vương vẫn chưa giải được hoàn toàn, giờ rất yếu ớt. Còn cha nàng……” Lam Tranh hình như không muốn nhắc đến chuyện này: “Người chết cũng chết rồi, không nói đến nữa.”

Vũ Lâu oán hận nắm chặt tay: “Cái cách tự hạ độc mình để vu oan cho chàng mà hắn cũng nghĩ ra được, quá đê tiện!”

Lam Tranh nhíu mày: “Ta cũng không hiểu, nàng nói hắn tự hạ độc để vu oan cho ta, nhưng như thế cũng quá mạo hiểm. Cho tới bây giờ, trời yên biển lặng, vẫn không thấy hắn đổ tội hạ độc lên người ta. Có điều, hắn ta giả dối như vậy, chưa biết chừng lại ra đòn sát thủ gì.”

“Lam Tranh, Hoàng thượng có tin chàng không?”

“Ta không đoán ra!” Lam Tranh hừ giọng: “Nếu ông và Tấn vương liên hợp để hại ta, thì dù ta có mười cái miệng cũng không thể cãi được. Nhưng nhìn tình hình trước mắt, ta cho rằng Hoàng thượng cũng không nghĩ ta hạ độc Tấn vương. Nếu không cũng sẽ không chỉ giam giữ ta vài ngày rồi thả như vậy.”

“Còn gì nữa! Dù có hạ độc, cũng sẽ không hạ độc trước mặt mọi người như thế.” Vũ Lâu nói: “Hoàng thượng chỉ cần suy nghĩ một chút là cũng đoán ra thôi. Không biết người có nhìn thấu khổ nhục kế của Tấn vương không. Đứa con mình yêu thương lại hèn hạ như vậy, chẳng lẽ không khiến tim ông băng giá hay sao?!”

Lam Tranh cười lạnh: “Ta chỉ e rằng Hoàng thượng biết rõ Tấn vương đang giở trò quỷ nhưng vẫn thiên vị hắn thôi.”

“Vậy Hoàng hậu thì sao?”

Lam Tranh vừa nghe hai chữ Hoàng hậu, mặt lập tức biến sắc: “Hoàng hậu à…… Dạo này thái độ của bà với ta rất kỳ lạ, không nóng không lạnh. Ta gặp chuyện lớn như vậy mà bà cũng chưa hề đến liếc ta lấy một cái.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.