Nam Chính Luôn Muốn Độc Chết Tôi

Chương 10




“Liệu có phải Hoàng hậu phát hiện ra…… chàng đã biết về thân thế……”

Vũ Lâu đoán cũng không phải không có lý, nếu Hoàng hậu phát hiện ra Lam Tranh đã biết được tội nghiệt của bà năm đó, nhất định sẽ lo Lam Tranh trả thù nên sẽ bất hòa với hắn.

Lam Tranh buông tay thở dài: “Họa vô đơn chí. Nếu không có Hoàng hậu đỡ lưng, lần này ta e là lành ít dữ nhiều rồi……”

Tuy ngoài miệng hắn nói tình hình rất nghiêm trọng, nhưng giọng điệu lại nhẹ nhàng, bâng quơ, thậm chí thái độ còn hơi suy nghĩ, cân nhắc. Vũ Lâu kỳ quái hỏi: “Sao không thấy chàng lo lắng gì vậy?”

Lam Tranh liếc nhìn nàng, cười nói: “Lo lắng thì làm được gì đâu? Bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút……”

Vũ Lâu vẫn nghi ngờ, híp mắt đánh giá hắn: “Có phải chàng đã có quyết định gì rồi không?”

Lam Tranh cười hì hì trả lời: “Không có. Chẳng qua tính tình ta tốt nên vậy thôi.”

Vũ Lâu đương nhiên không tin, Lam Tranh không làm việc gì mà hắn không nắm chắc, tình hình không có gì khả quan thế này mà hắn còn có vẻ rất lạc quan như thế, nhất định có chuyện kỳ quái. Vũ Lâu hỏi liên tục: “Chàng nói thật với ta xem nào! Nếu chàng có cách thoát thân thì cũng đừng làm ta lo lắng nữa!”

“Nàng lo cho ta sao?” Lam Tranh vui mừng, hai mắt sáng bừng lên: “Nàng lo cho ta nhiều bao nhiêu?” Nói xong, hắn khoác tay lên vai nàng, cười nói: “Nếu nàng lo cho ta, chi bằng hãy yêu thương ta thật nồng thắm đi?!” rồi dính lên người nàng.

Vũ Lâu tức giận dậm chân: “Đến lúc nào rồi mà chàng còn không chịu đứng đắn một chút thế.”

Vũ Lâu đẩy hắn ra, Lam Tranh thấy nàng đi, vội chạy theo sau, vòng trước vòng sau trêu đùa nàng ầm ĩ, phiền phức mà nàng lại mắng không được, đánh cũng không xong.

Ngay lúc hai tay Lam Tranh vòng qua người nàng, môi định đặt xuống, thì nghe thấy Phương Lâm từ ngoài phòng hô lên: “Điện hạ, hai người đừng đi ra ngoài, người của Tấn vương phủ đến.”

Vũ Lâu kinh hãi: “Tấn vương tự đến sao?”

Lam Tranh gõ đầu nàng: “Ngốc! Đương nhiên là không rồi! Nếu hắn muốn xem bệnh, nhất định sẽ cho người mời Phương Lâm đến phủ chứ!”

Nhưng Phương Lâm cao giọng nói tiếp đã phản bác hoàn toàn lời của Lam Tranh: “Tham kiến Tấn vương điện hạ!”

Vũ Lâu lườm Lam Tranh, thấp giọng: “Nhìn đi, người ta tới tận cửa để nhờ thầy y đấy.”

Lam Tranh bĩu môi: “Vậy nàng có định ra ngoài gặp hắn không?”

“Ta đang có ý này.” Vũ Lâu nói: “Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con. Để ta ra ngoài xem rốt cuộc bộ dạng của hắn thế nào!” Dứt lời, nàng giãy ra khỏi vòng tay của Lam Tranh, mở cửa đi ra ngoài.

Lúc này, Tấn vương đã được Phương Lâm mời vào trong đại sảnh để chẩn bệnh. Vũ Lâu đứng ở cửa, gọi với qua mấy tên hộ vệ đang đứng gác: “Phương Lâm! Để ta vào!”

Vừa bước vào trong đại sảnh, Vũ Lâu thấy Tấn vương mặc một chiếc áo trường bào màu trắng ngồi đó, sắc mặt rất tiều tụy, u ám, thân thể có vẻ thật sự bị trọng thương.

Nếu chỉ để hãm hại Lam Tranh, làm như thế có đáng không?!

Tấn vương nhìn thấy Vũ Lâu, mỉm cười nói: “Tần cô nương, đã lâu không gặp.”

Từ sau khi tranh giành với Lam Tranh trước công đường, hai người chưa từng gặp lại. Nàng bị Lam Tranh ‘đuổi ra’ khỏi hoàng cung, Tấn vương cũng không đi tìm nàng.

Vũ Lâu thi lễ: “Tham kiến Tấn vương điện hạ.”

Tấn vương cười yếu ớt nói: “Ôi, thật không muốn để Tần cô nương nhìn thấy bộ dạng ta bây giờ chút nào.”

Còn không phải tự ngươi gây ra hay sao! Vũ Lâu thầm nghĩ.

“Tấn vương điện hạ là người tốt, ắt sẽ được trời phù hộ, hơn nữa, có cả Phương thần y xem bệnh cho ngài, hẳn là sẽ hồi phục nhanh thôi.”

Tấn vương nghe xong, nói với Phương Lâm: “Ta cố tình sai người gọi ngươi về kinh thành, thật sự xin lỗi.”

Phương Lâm lắc đầu nhẹ giọng nói: “Điện hạ không cần nói vậy, trị bệnh cứu người là bổn phận của ta.”

Trong phòng hoàn toàn im lặng.

Vẻ mặt Phương Lâm càng lúc càng nghiêm trọng, cặp mắt vốn đã hẹp, giờ vì hắn cau mày nên càng híp lại thành một khe hở nhỏ xíu.

“Thế nào rồi?” Tấn vương hỏi, có vẻ hắn cũng đã biết đại khái về tình trạng thân thể của mình, nên dù nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Phương Lâm, hắn cũng không kích động, giọng nói rất thản nhiên.

“Ta…… chưa từng gặp qua…… loại độc mà điện hạ trúng phải. Nhưng độc đã tiến vào gan, tạo ra thương tổn rất lớn đối với cơ thể ngài…… Dù không đến mức lấy đi tính mạng của ngài, nhưng vẫn để lại tàn dư trong cơ thể…… Chỉ e là……”

“Chỉ e cái gì?”

Phương Lâm dừng một chút: “Thể lực của điện hạ sau này, có lẽ không thể chịu được việc cưỡi ngựa bắn tên nữa.”

Tấn vương ngẩn người, rồi cười khổ: “Phương đại phu cũng nói vậy, xem ra, đúng thật là thế rồi, lúc đám người ở Thái y viện nói, ta còn không tin……”

Vũ Lâu vô cùng kinh ngạc, Tấn vương thấy mắt hạnh của nàng mở trừng trừng, liền cười khẽ: “Trong triều có người nói ta tự hạ độc mình, để hãm hại Thái tử…… Thật ra ta rất muốn hỏi, nếu ta tự biến mình thành không thể bắn cung, cưỡi ngựa, có đáng không?!”

Vũ Lâu nói: “Điện hạ đừng để ý đến mấy lời đồn nhảm, chờ Hoàng thượng tìm ra chân tướng sự việc, chắc chắn sẽ đòi lại công bằng cho điện hạ.”

“Làm gì có công bằng gì chứ.” Tấn vương ho nghẹn đến đỏ bừng mặt: “Rõ ràng là có nhiều người chứng kiến như vậy, ta uống xong ly rượu kia mới trúng độc, nhưng không ai đòi công bằng cho ta, ngược lại còn vu oan cho ta tự hạ độc mình……”

Hộ vệ vội giúp hắn thuận khí, sau khi Tấn vương điều hòa được hơi thở, mới cười lạnh: “Nếu ta muốn hãm hại Thái tử, làm sao lại dùng biện pháp ngây thơ như vậy được‼!”

Phương Lâm thấy Tấn vương có vẻ rất ngoan độc, tàn ác, vội nói: “Chỗ rượu độc kia, điện hạ có còn giữ không? Hay là giao lại cho ta, để ta nghiên cứu xem có thể tìm ra cách giải độc không?”

Tấn vương đáp: “Ta vẫn giữ, lát nữa sẽ cho người đưa qua.”

Chưa lấy được cách giải độc từ Phương Lâm, Tấn vương thất vọng rời đi, lúc đi ngang qua Vũ Lâu, hắn khẽ thở dài một tiếng, rồi buồn bã ra khỏi y quán. Mọi người cung tiễn Tấn vương tới cửa, Vũ Lâu nhìn theo xe ngựa của Tấn vương dần đi xa, mới thở dài, quay về tìm Lam Tranh.

Chưa kịp để Lam Tranh hỏi, Vũ Lâu đã nói trước: “Thân thể Tấn vương bị tổn thương rất nặng……”

Lam Tranh cười nói: “Đúng vậy, không thì ta có thể vui vẻ thế này sao. Có lẽ lúc hắn tự hạ độc mình, không bỏ thuốc đúng liều, nên bị trúng độc sâu……”

“Làm gì có ai ngốc như vậy.” Vũ Lâu nhướng mày: “Chàng và Tấn vương đều không phải kẻ ngốc, cho dù có để đả kích đối phương, thì cũng sẽ không hạ độc trước mặt mọi người như thế, huống chi, cơ thể Tấn vương thật sự rất suy nhược.”

“Nàng đau lòng sao?”

Vũ Lâu nhéo hắn một cái: “Là ta lo chàng cũng sẽ bị hạ độc mà thần không biết, quỷ không hay! Khi hồi cung, chàng phải thật cẩn thận đấy! Ta và Phương Lâm sẽ nghiên cứu loại độc của Tấn vương một chút, xem có thể tìm được ra manh mối gì không.”

Lam Tranh xoa chỗ bị Vũ Lâu nhéo, vẻ mặt đáng thương nói: “Ta lén chuồn ra ngoài gặp nàng, thế mà nàng không dịu dàng với ta, còn nhéo ta nữa.”

Vũ Lâu không có cách nào, bèn ôm lấy cổ hắn, hôn lên mặt hắn một cái: “Đừng quậy nữa, chờ mọi chuyện qua đi, chúng ta sẽ được ở bên nhau rồi.”

Lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng này của Vũ Lâu đã đánh bay ý định làm nũng của Lam Tranh.

Trước khi đi, hắn thần thần bí bí ghé vào tai nàng nói: “Nàng yên  tâm, ta đã sắp xếp gian tế bên cạnh Tấn vương rồi, bên phía Tấn vương có tin gì, chắc chắn sẽ có người đến báo.”

Vũ Lâu không để tâm, chỉ ậm ừ đáp lời, rồi tiễn Lam Tranh đi.

Nàng và Phương Lâm nghiên cứu độc dược Tấn vương đưa tới mấy ngày mà không có kết quả gì. Sáng sớm hôm đó, Vũ Lâu đứng trước cửa y quán trông chừng, bỗng nhiên có người kéo kéo ống tay áo của nàng, cúi đầu nhìn xuống, nàng thấy một cô bé đáng yêu, xinh đẹp như búp bê sứ.

Vũ Lâu ngồi xổm xuống, dịu dàng hỏi cô bé: “Tìm tỷ tỷ có chuyện gì thế?”

Khuôn mặt cô bé kia hiện lên một vẻ lo lắng không phù hợp với lứa tuổi của mình: “Cô là Tần Vũ Lâu phải không…… Ta là Hâm Nghi. Cửu ca muốn giết Thập ca……”

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.