Nam Chính Là Quỷ Ngọc

Chương 28: Chương 28:




Editor: Nguyetmai

Tai Hạ Kỳ cứ ong ong lên như bị nhét thứ gì đó. Cậu bỏ điện thoại đang xem dở xuống, vội vàng bịt tai lại, nhìn chằm chằm vào Miêu Kỳ Phong với sắc mặt u ám: "Cậu làm trò gì thế?"

Tiếng của Hạ Kỳ không to lắm, nhưng trong giọng nói lại ẩn chứa sự lạnh lùng và khó chịu, khiến trái tim nhỏ bé của Miêu Kỳ Phong không ngừng run rẩy theo.

Miêu Kỳ Phong vừa rồi vẫn còn giận dỗi vì Hạ Kỳ không nghe thấy mình nói gì, bây giờ lại thấy dáng vẻ như sắp nổi cơn lôi đình của Hạ Kỳ thì đâu còn dám giận nữa, chỉ còn lại sự khủng hoảng mà thôi.

Miêu Kỳ Phong rụt cổ lại, nhỏ giọng nói: "Vào... vào giờ học rồi, chúng... chúng ta phải... đi học thể dục thôi."

Trong lòng Miêu Kỳ Phong tự khinh bỉ bộ dạng hiện giờ của mình, nhưng ai bảo cậu ta vừa làm chuyện trái với lương tâm, nên giờ đâu còn dám gào vào mặt Hạ Kỳ với vẻ cây ngay không sợ chết đứng được nữa.

Hạ Kỳ xoa xoa đôi tai bị chấn động đến đau nhói, ánh mắt thâm trầm nhìn Miêu Kỳ Phong: "Lần sau nếu cậu còn dám gào vào tai tớ, tớ sẽ lấy băng dính quấn lưỡi cậu lại."

Miêu Kỳ Phong vô thức giơ tay lên che kín miệng mình.

Hạ Kỳ nhướng mày, lạnh lùng lườm Miêu Kỳ Phong một cái, sau đó chẳng nói chẳng rằng đi lướt qua người cậu ta.

Miêu Kỳ Phong chờ Hạ Kỳ đi ra khỏi phòng học rồi mới vỗ về trái tim nãy giờ vẫn thót trên cổ họng của mình, như thể vừa trút được gánh nặng. Ánh mắt của Hạ Kỳ vừa rồi quả thật rất đáng sợ, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống người khác vậy.

...

Trong giờ thể dục, các bạn nam và nữ xếp thành hai hàng ngang theo thứ tự từ thấp đến cao. Hàng các bạn nam ở ngay sau hàng các bạn nữ. Vừa hay, Hạ Kỳ lại đứng ở ngay phía sau Vương Tiểu Vũ.

Hạ Kỳ nhìn lướt qua gáy của Vương Tiểu Vũ, trong đáy mắt chỉ hiện lên một vẻ chán ghét. Cậu đang chuẩn bị tìm một chỗ khác để đổi vị trí, thì tiếng còi của thầy thể dục vang lên.

"Cả lớp nghiêm, bây giờ chạy khởi động hai vòng theo chiều kim đồng hồ." Thầy thể dục vừa dứt lời, ngay lập tức thổi còi một lần nữa. Tiếng hô dõng dạc vang lên: "Bên trái quay, bắt đầu chạy!"

Hạ Kỳ tạm dừng suy nghĩ mà bắt đầu chạy bộ, cậu định lát nữa, nhân lúc thầy giáo không chú ý sẽ âm thầm đổi chỗ.

Khi Vương Tiểu Vũ biết Hạ Kỳ đứng ở ngay phía sau mình, tâm trạng khỏi phải nói kích động biết bao nhiêu. Cô bé dè dặt liếc nhìn Hạ Kỳ mấy lần, nhưng cũng vô ích vì trên mặt Hạ Kỳ không hề có cảm xúc, ngay cả một ánh mắt cũng không hướng đến người cô bé.

"Hạ Kỳ!"

Bên tai Hạ Kỳ vang lên tiếng gọi nho nhỏ như muỗi vo ve của người nào đó. Hạ Kỳ chau mày, làm bộ không nghe thấy, tiếp tục chạy về phía trước như không có chuyện gì xảy ra.

"Hạ Kỳ!"

Lần này Vương Tiểu Vũ đã gọi lớn hơn một chút, Hạ Kỳ nhìn về phía trước, khó chịu mở miệng: "Chuyện gì?"

"Tớ chỉ muốn hỏi cậu, có phải bây giờ cậu đã không còn thích cô vợ chưa cưới của cậu nữa rồi không?"

Hạ Kỳ thật sự mất hết kiên nhẫn, đôi môi đỏ mọng chậm rãi mở ra, phun ra mấy chữ quý giá: "Liên quan gì đến cậu?"

Vương Tiểu Vũ bị câu nói của Hạ Kỳ làm nghẹn họng, khuôn mặt đỏ lên vì xấu hổ, nhưng cô bé vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi tiếp: "Hạ Kỳ, thế có phải bây giờ cậu thích con trai hay không?"

Thích con trai?

Hạ Kỳ nghe Vương Tiểu Vũ nói vậy, trong lòng dường như đang suy ngẫm điều gì. Chẳng lẽ là cảnh tượng sáng hôm nay không chỉ để lại ám ảnh trong lòng Miêu Kỳ Phong, mà ngay bạn học trong lớp cũng đều bắt đầu nghi ngờ xu hướng giới tính của cậu?

Nếu như đúng là vậy, để khiến những ngày tháng sau này của bản thân có thể mất đi mấy con ruồi bọ quấy rầy, Hạ Kỳ cảm thấy lấy Miêu Kỳ Phong ra làm bia đỡ đạn cũng không có gì to tát.

"Đúng thì sao, không đúng thì thế nào?" Hạ Kỳ trả lời nước đôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.