Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Chương 1-3




Lúc Đản Hoàng Tô vừa dậy là…Đản Hoàng Tô cũng không biết bây giờ là mấy giờ, bên ngoài cửa sổ, nắng vẫn ánh lên màu nhàn nhạt như những buổi sáng bình thường, không rõ là sớm hay muộn, hoặc Ma giới chính là nơi không bao giờ có thể nhìn thấy mặt trời?

Đản Hoàng Tô nhún nhún vai, thật cẩn thận nhảy xuống giường, dùng đầu ẩy cửa ra.

Trong phòng im ắng như thể không có ai bên trong, Đản Hoàng Tô hoàn toàn yên tâm, lập tức biến thành người, nhanh tay tìm quần áo trong không gian giới tử, bay vào phòng vệ sinh tắm rửa một phen.

Nửa tiếng sau, Đản Hoàng Tô thoải mái ngồi xuống trước máy tính.

Khởi động máy, lên mạng, lúc con chuột lướt qua biểu tượng chim cánh cụt của QQ, Đản Hoàng Tô chợt giật mình —— hình như có lần nàng đã thấy Tử Phủ Đế Quân chat QQ, hay là nàng cầu cứu Tử Phủ Đế Quân qua QQ?

Nhưng nghe Tử Phủ Đế Quân nói tiên ma quyết không đội trời chung, ngàn năm trước còn đấu đá nhau ầm ĩ, hắn còn đánh đại ca đội nhà người ta trọng thương, để cho hắn tới đây cứu nàng…Lỡ như hắn bị người ta hội đồng thì sao? Mà một nhân vật quan trọng như vậy hạ cố xuống Ma giới…nếu đại chiến thần mã gì đó lại xảy ra thì nàng chính là tội đồ!

Nhưng mà cứ thế mà bị nhốt cả đời hay sao?

Đản Hoàng Tô lo lắng, tay mở QQ lên, cho dù không thể tìm Tử Phủ Đế Quân cầu cứu nàng vẫn có thể lên QQ chơi một tí cũng được.

Nhập số QQ, nhập mật mã, mật mã không đúng.

Kiểm tra số QQ, đúng, lại nhập mật mã, mật mã vẫn không đúng.

Lần thứ ba nhập mật mã vào Đản Hoàng Tô chợt nhớ ra, nếu di động ở nhân gian không thể nhận tín hiệu ở đây, thì chỉ sợ máy tính internet cũng hệt như vậy, số QQ nàng dùng ở nhân gian tất nhiên sẽ không sử dụng được.

Cho nên thật ra không phải là sai mật mã, mà là không có số QQ này!

Hèn gì hắn lại rộng rãi cho phép nàng sử dụng máy tính như vậy, mặt Đản Hoàng Tô không chút thay đổi lên mạng kiếm trò “Đập nát vi tính”, đập nát màn hình tanh bành cho bõ ghét.

(Hẳn là các bạn nhớ trò đập màn hình máy tính ngày trước bằng búa, khoan, cưa gì đó ~ Đản Đản đang chơi trò này.)

Đúng là nàng nên dùng suy nghĩ độc ác nhất để đoán được con người hắn!!!

Vì thế Đản Hoàng Tô hoàn toàn từ bỏ ý định cầu cứu Tử Phủ Đế Quân, chán nản mở đại cái gì đó để xem.

Trên màn hình máy tính chỉ còn có trình duyệt IE và 360, nhớ đại chiến giữa 360 và QQ ngày trước ở nhân gian, Đản Hoàng Tô tò mò lên baidu, chỉ một thoáng, tin tức về đại chiến giữa hai ông lớn 360 và QQ ngập màn hình làm mém chút nữa mắt cún của nàng —— à không, bây giờ là mắt hồ ly nổi hột —— giống hệt như mạng Tencent ở nhân gian vậy.

(Tencent là một công ty cung cấp nhiều dịch vụ trực tuyến ở Trung Quốc. Việc sử dụng mạng ở Trung Quốc khá phức tạp, cho nên đoạn này mình lược bỏ một vài chữ, chỉ giữ lại ý chính.)

Đản Hoàng Tô nhìn mà vô cùng sung sướng, không ngờ Ma giới lại hiện đại đến mức này. Nàng nên tố cáo Ma giới ăn cắp bản quyền hay là ăn cắp bản quyền hay là ăn cắp bản quyền đây trời?

Đây không chỉ đơn giản là hàng sơn trại à nha!

Đản Hoàng Tô lại đi gõ “Hoàng Châu Cách Cách”, rồi Phù Dung tỷ tỷ gì đó, nhưng lần này không nhiều tin tức liên quan như lần trước, chỉ có mấy dạng từ điển baidu baike, giải thích đây là phim truyền hình hoặc cái gì đó đăc biệt tồn tại, còn liệt kê các thứ tương tự, tỷ như của “Hoàn Châu Cách Cách” là “Lục công chúa của Ma vương”, của Phù Dung tỷ tỷ là Bỉ Ngạn Hoa muội muội.

Đản Hoàng Tô tò mò lại gõ Tử Phủ Đế Quân, suýt chút nữa thì tin tức kín màn hình lại làm mắt cún…mắt hồ ly nàng nổi hột.

Không ngờ hắn nổi tiếng ở Ma giới như vậy à!

Đản Hoàng Tô ngạc nhiên coi từng chủ đề một, cơ bản đều nói về đại chiến giữa tiên và ma, hắn vừa nhúng tay vào đã hủy diệt hy vọng thống nhất giang hồ của bao nhiêu Ma tộc, khí thế ngất trời, người người sùng bái tôn thờ. Mà đối tượng được sùng bái rõ ràng là Tử Phủ Đế Quân, lý do bởi vì chuyện mật mà không nói rõ, nhưng mà Đản Hoàng Tô biết nhất định là vì Tử Phủ Đế Quân đánh bại Ma vương của bọn họ.

Ma giới là nơi xem trọng năng lực cá nhân, Ma tộc không hề che giấu sự sùng bái tôn thờ của mình với kẻ mạnh, chuyện kỳ thị chủng tộc gì đó chưa bao giờ là vấn đề lớn, thậm chí còn có nữ ma tộc nói toạc ra rằng muốn gả cho Tử Phủ Đế Quân, dù không gả được cũng nguyện tình một đêm chia sẻ cô đơn gì gì đó.

Đản Hoàng Tô vừa đọc vừa giật giật khóe miệng. Đúng như lời Tử Phủ Đế Quân nói, quả thực hắn rất được chào đón, thậm chí còn vượt qua chủng tộc dây máu ăn phần đến Ma giới.

Làm người mà màu mè khoa trương đến mức này…không hiểu sao đáy lòng Đản Hoàng Tô chợt phừng lên một cuộn lửa không tên, mở trò “Đập nát vi tính” bắn phá một phen xong lại tiếp tục đọc.

Kéo xuống cuối cùng, có một người tên là Tử Lam Cư mở một diễn đàn nhỏ, kể đầy đủ về đại chiến tiên ma. Đản Hoàng Tô ngồi đọc một hồi, người ta kể là Ma tộc chiến thắng liên tiếp như thế nào, sao đó Tử Phủ Đế Quân đột ngột dẫn tất cả đệ tử Tử Thần Phủ tham gia chiến đoàn ra sao. Thực lực của các đệ tử Tử Thần Phủ không thể khinh thường, đánh lui vài cuộc tiến công của Ma tộc, cuối cùng Tử Phủ Đế Quân chỉ đích danh Ma vương, muốn đối đầu với gã. Ma vương đâm lao phải theo lao, không thể không chấp nhận khiêu chiến, vì thế một tuyệt thế văn chương oanh oanh liệt liệt, có một không hai đã ra đời. Trong đó ra sức tô vẽ, thêm mắm dặm muối cho câu chuyện, khen Tử Phủ Đế Quân là thiên thượng nhất đẳng, Ma giới vô song. Cuối cùng còn có một tranh minh họa, hình ảnh tranh minh họa này có vẻ huyễn huyễn, vạn tia tử lôi trên trời giáng xuống, lửa khói cuồn cuộn thiêu rụi cả bầu trời thành màu ráng đỏ. Hình ảnh không hề giống chiến tranh mà giống một trò chơi 3D nào đó, bóng dáng kêu sấm gọi sét kia quả thực ngông cuồng, nhưng lại có gì đó giống giống Tử Phủ Đế Quân.

“Em lại nhớ hắn như vậy.” Phía sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh như băng, lưng Đản Hoàng Tô chợt cứng ngắc.

Thầy giáo sải bước đến trước máy tính, ngón tay gõ nhanh trên bàn phím mấy cái, sau đó diễn đàn kia…đen thui.

ORZ, chủ topic, ta thực xin lỗi nhà ngươi…Đản Hoàng Tô yên lặng xin lỗi người mở chủ đề kia.

“Không đi ăn cơm mà còn tìm mấy thứ này để xem, em nhớ hắn đến vậy?” Thầy giáo ngó Đản Hoàng Tô, không nóng không lạnh hỏi.

“Ăn cơm?” Đản Hoàng Tô ngẩng đầu nhìn thầy giáo.

“Đừng nói với tôi là em không biết tôi nấu cơm cho em.” Ngón tay thầy giáo lúc có lúc không gõ gõ mặt bàn. Đản Hoàng Tô thầm nghĩ, nếu nàng trả lời “đúng vậy, ta không biết” thì giây tiếp theo có bị hắn ném thẳng tới không gian dị thứ nguyên hay không, nhưng mà Đản Hoàng Tô vẫn thành thực nuốt nuốt nước miếng: “Quả thực em không biết ạ.”

“Em…” Thầy giáo túm Đản Hoàng Tô vào bếp, lần lượt bê từng đĩa thức ăn lên: “Bắt đầu từ lúc em ngủ đến giờ là đã 6 tiếng, em không đói hả, không biết tìm đồ ăn hả!”

“Nhưng mà em không có đói bụng.” Đản Hoàng Tô vô tội trả lời.

Trước mắt đúng là toàn món nàng thích, mùi rất thơm, trông ngon lành vô cùng, nhưng đúng là nàng không hề có cảm giác thèm ăn, cũng không hề có cảm giác đói.

“Hay là em…” Đản Hoàng Tô sờ cằm: “Ích cốc?”

Lách tách mấy tiếng, BLX của thầy giáo vỡ nát.

(BLX là từ dùng để chỉ trái tim làm bằng thủy tinh, rất dễ bị đả kích, yếu ớt quá đáng, kiểu bệnh công chúa.)

“Đây là lần đầu tiên tôi nấu cơm cho em ăn.” Thầy giáo trầm giọng nói.

“Nhưng mà hình như em ích cốc thiệt rồi.” Đản Hoàng Tô cố gắng.

“Cho dù ích cốc em vẫn có thể ăn, chỉ là không phải thỏa mãn nhu cầu cơ thể mà thỏa mãn cái miệng mà thôi.” Thầy giáo nói từng chữ một.

“…” Đản Hoàng Tô không tìm được lý do từ chối, đành mặt dày ăn mỗi món một chút.

“Vậy được chưa ạ?” Đản Hoàng Tô cẩn thận hỏi thầy giáo.

Dũng mũi nhìn cũng thấy được đây là làm cho có lệ! Thầy giáo: “…”

Thầy giáo im lặng tu bổ BLX của hắn.

“Không có việc gì nữa em về phòng học đây.” Đản Hoàng Tô xin, nghĩ nghĩ lại bổ sung tiếp: “Viết luận văn.”

“Nếu tôi còn phát hiện em tìm Tử Phủ Đế Quân trên mạng nữa thì tôi cắt net cho xem.” Thầy giáo uy hiếp.

Cùng lắm thì không để ngươi phát hiện là được rồi, chuyện này không làm khó được nàng!

Đản Hoàng Tô chớp chớp mắt, vui vẻ nói một tiếng: “Được!”

“Đừng bao giờ lén xem sau lưng tôi. Tôi là thầy hướng dẫn của em, tiêu chuẩn chuyên nghiệp của tôi thì em biết rồi đấy.” Thầy giáo nhắc nhở.

Cho dù ngươi là thầy hướng dẫn của ta thì cũng không rảnh hơi mà khôi phục phần cứng để chơi đi! Đản Hoàng Tô không mấy thành ý trả lời: “Biết rồi thưa sếp.”

“…” Thầy giáo nhìn Đản Hoàng Tô, hình như không tìm được lý do nào để giữ nàng lại, đành phải vẫy tay: “Thôi đi đi.”

Đản Hoàng Tô bay ngay vào phòng, bắt đầu…làm luận văn.

Lúc này mà tìm thông tin về Tử Phủ Đế Quân trên mạng chẳng khác nào tự chui đầu vào dây thong lọng, nàng còn muốn thoát khỏi đây!

Mà nói đến luận văn, lúc chọn đề tài nàng cũng đã xây dựng hệ thống cấu tứ trong đầu, bây giờ chỉ việc gõ nó ra mà thôi. Hai tay Đản Hoàng Tô gõ lách cách trên bàn phím như bay.

“Đừng gọi tôi là sếp, gọi tên.”

Đang gõ đến chỗ cao trào, phía sau lại truyền tới giọng nói ‘âm hồn bất tán’ của thầy giáo, Đản Hoàng Tô mất hứng dừng lại.

Nhưng mà bắt đầu từ lúc ăn cơm cho đến giờ phản ứng của thầy giáo cũng phức tạp quá đi!

“Vậy không lễ phép lắm ạ.” Đản Hoàng Tô khách sáo từ chối.

“Em cho là hai người chung nhà như chúng ta bây giờ mà cần dùng tới từ ‘lễ phép’ kia sao.” Thầy giáo nói vô cùng mờ ám.

“Nam tử hán đại trượng phu, học tập văn hóa lễ nghi chi bang của nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.” Đản Hoàng Tô dõng dạc nói, rất có phong phạm của một nước lớn.

“Khách tùy theo chủ, nhập gia tùy tục.” Thầy giáo âm âm hiểm hiểm cười: “Em đừng quên, ta là ma tộc, ở đây là Ma giới.”

“Da mặt của người trần gian đúng là không dày bằng ma tộc nhà thầy.” Đản Hoàng Tô cảm thán.

Vì thế coi như đã thỏa hiệp, thầy giáo vừa lòng tiếp lời: “Gọi tôi Lam Dực, hoặc là Dực.”

“Thật ra em muốn gọi thầy là Đại Vô Dực hơn à nha.” Đản Hoàng Tô quăng cho ánh mắt xem thường.”

(Đại Vô Dực – Ozora Tsubasa trong truyện Kyaputen Tsubasa, được xuất bản ở Việt Nam dưới tên “Giấc mơ sân cỏ”. Ở đây tớ dùng từ Hán cho hợp lý.)

“Đại Vô Dực trong “Giấc mơ sân cỏ” đúng không, phim này quá cũ rồi.” Thầy giáo Lam Dực tỏ vẻ khinh bỉ: “Nhưng tôi nhớ Đại Vô Dực còn có một tên khác, gọi là Tiểu Dực, nếu em muốn gọi tôi như vậy cũng không sao.”

Huệ!

Tiểu Dực, hắn nghĩ hắn là ai? Đản Hoàng Tô bị mấy từ ngữ kia tấn công đến xanh mặt, giơ tay đầu hàng: “Được rồi, sếp Lam Dực vậy.”

“Bỏ ‘sếp’ đi.” Lam Dực bất mãn Đản Hoàng Tô vẽ rắn thêm chân.

…Được rồi.

Coi như Đản Hoàng Tô gặp xui, lạnh tanh nói: “Lam Dực.”

“…” Lam Dực lại không còn lý do tới gần, sờ sờ cái mũi, xám xịt ra ngoài.

Nhưng chỉ mười phút sau Lam Dực lại đến thăm: “Luận văn có gặp vấn đề gì không?”

Đản Hoàng Tô: “…”

Đản Hoàng Tô khóc òa: “Sếp à, em van xin sếp, sếp buông tha cho em đi, đêm dài yên tĩnh, chẳng lẽ ngài không biết mệt hay sao?”

Da mặt Lam Dực có dày thì cũng không thể dày thêm nữa, chỉ có thể ngượng ngùng rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.