[Fairy Tail][Nalu] Cuộc Hôn Nhân Ép Buộc

Chương 2




Rốt cuộc Sở Giao có quay về thế giới gốc hay không thì Hiên Viên Ngạo Thiên cũng không biết.

Còn về phương pháp xuyên việt kia, Hiên Viên Ngạo Thiên quyết định cả đời này sẽ không nói cho Sở Ca.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến cuối năm.

Công việc công ty cuối năm luôn ngập đầu, thời gian về nhà của Hiên Viên Ngạo Thiên càng lúc càng muộn. Sở Ca cũng không giận dỗi quái đản, buổi tối mỗi ngày đều nằm trên sofa xem tivi, chờ Hiên Viên Ngạo Thiên về nhà ôm cậu về phòng và hai người cùng chìm vào giấc mộng.

Hiên Viên Ngạo Thiên nói cậu vài lần bảo đừng chờ anh nhưng Sở Ca hoàn toàn không nghe, Hiên Viên Ngạo Thiên cũng đành theo ý cậu.

Tổng tài đại nhân không nói ra, kỳ thật vào khuya mỗi ngày về nhà thấy có người đang chờ mình đúng là một cảnh vô cùng ấm ấp.

Hôm nay Sở Ca tan học về nhà, vừa mở cửa đã phát hiện có một đôi vợ chồng trung niên ngồi trên sofa vừa nói cười vừa xem tivi.

Sở Ca: ⊙_⊙

Tình huống gì vậy? Cậu đi nhầm nhà hay nhà cậu bị bán rồi?

Cậu yên lặng lui về phía sau, sau khi lùi ra khỏi cửa thì ngẩng đầu lên nhìn biển số nhà, không có vấn đề gì, đúng là nhà cậu mà.

Sở Ca bước chân vào cửa lần hai, hỏi hai vị đang ngồi trên sofa: “Xin hỏi…”

Lời cậu còn chưa nói hết, đã thấy người đàn ông trung niên nhìn có vẻ rất nghiêm túc kia bất ngờ cười phá lên, vừa cười vừa vỗ đùi nói: “Ánh mắt của Tiểu Thiên không tồi, con dâu này thật quá đáng yêu!”

Sở Ca: “…”

Tiểu Thiên kia sẽ không phải là Hiên Viên Ngạo Thiên chứ?

Cậu thử mở miệng gọi: “Bác trai bác gái?”

Người phụ nữ trung niên cười dịu dàng với cậu, vỗ vỗ vị ngồi bên vẫn đang cười lớn ý bảo ông nghiêm túc một chút, sau đó mới nói: “Cháu là Sở Ca đúng không? Hai bác là ba mẹ của Hiên Viên Ngạo Thiên.”

Sở Ca yên lặng nhìn thoáng qua người đàn ông trung niên kia, cậu cảm giác hình như mình có chút hiểu được bệnh thần kinh của hai anh em nhà Hiên Viên được di truyền từ đâu rồi.

Thế nhưng lời này nói ra nhất định sẽ kéo giảm độ hảo cảm, Sở Ca lập tức đứng ngay ngắn và dùng giọng điệu nghiêm túc xưa nay chưa từng có để chào hỏi: “Cháu chào bác trai, bác gái.”

Ba của Hiên Viên Ngạo Thiên là Hiên Viên Vũ tắt nụ cười ngay một giây sau, rất nghiêm nghị nói: “Cậu cho giá đi, cho cậu bao nhiên tiền để cậu rời khỏi Hiên Viên Ngạo Thiên?”

“Mười…một tỷ cháu cũng sẽ không rời khỏi anh ấy.”

Sở Ca muốn tát cho mình một cái lắm rồi, mọe nó thiếu chút nữa thì theo thói quen nói ra mười triệu rồi, nếu thật sự nói ra thì độ hảo cảm về mình trong lòng ba mẹ Hiên Viên Ngạo Thiên tuyệt đối sẽ tụt xuống âm. (Mười triệu cũng bắt đầu bằng từ nhất, một tỷ cũng vậy, mình thay từ đầu bằng mười cho dễ hiểu nha.)

Hiên Viên Vũ nghe thấy khoảng ngập ngừng rõ ràng trong câu trả lời của Sở Ca nhưng cũng không nói gì, ông nhướn mày bảo: “Nếu là hai tỷ thì sao?”

Sở Ca: “…” Cậu có ý muốn hất bàn rồi, tâm lý ghét kẻ giàu của người nghèo đã vọt lên max trong nháy mắt, vừa rồi quả thực thiếu chút nữa liền không nhịn được muốn gật đầu ôm chân đòi tiền hiểu không.

Hiên Viên Ngạo Thiên anh mau trở lại đi, một mình em không chịu nổi đâu.

Lúc này mẹ của Hiên Viên Ngạo Thiên là Âu Dương Yến cười nói: “A Vũ anh cũng đừng trêu thằng bé nữa, Tiểu Ca cháu cũng đừng đứng đó. Ai không biết còn cho rằng thái độ đối xử của nhà Hiên Viên chúng ta với con dâu là phạt đứng đấy.”

Sở Ca bị xưng hô “con dâu” kia làm đỏ bừng mặt, có chút câu nệ ngồi xuống ghế sofa đối diện hai người họ. Hai tay không tự chủ được đan vào nhau, tư thế như một học sinh vừa thi xong đang đợi điểm vậy.

Âu Dương Yến nhìn bộ dạng này của cậu thì nụ cười trên mặt càng rạng rỡ, bà nói: “Tiểu Ca cháu không phải khẩn trương, hai bác cũng không phải đến để chia rẽ uyên ương, chính là muốn đến cảm ơn cháu có thể chịu được khuôn mặt người chết kia của Tiểu Thiên nhà bác.”

Sở Ca vội vàng nói: “Không đâu ạ, Hiên Viên Ngạo Thiên anh ấy rất tốt.” Hiên Viên Ngạo Thiên, mẹ anh đang dìm hàng anh trước mặt tình nhân của anh đấy, anh tính sao?

Âu Dương Yến nghe Sở Ca nói như vậy càng hài lòng hơn, bà bắt đầu nói chuyện phiếm cùng Sở Ca.

Trong lúc nói chuyện, Sở Ca biết được ba mẹ Hiên Viên Ngạo Thiên từ lúc buông chuyện công ty giao hết lại cho anh là bắt đầu đi du lịch vòng quanh trái đất hưởng thụ cuộc sống, cho nên đáng thương anh em nhà Hiên Viên cả năm đều không thấy mặt mũi ba mẹ mình đâu cả.

Còn biết Hiên Viên Ngạo Thiên khi bé thật ra là một đứa trẻ hay cười rất ngoan rất nghe lời, sau đến năm hai cao trung thấy mặt liệt rất ngầu, nên đã luyện biểu cảm trên khuôn mặt thành liệt luôn, từ đó muốn sửa cũng không sửa được nữa.

Còn có Hiên Viên Ngạo Thiên mặc kệ nuôi động vật gì thì cũng sẽ chết rất nhanh, cho nên cuối cùng tức giận mua hai con rùa đen, bây giờ vẫn còn trong chủ trạch nhà Hiên Viên.

Sở Ca cảm thấy toàn thân đều viên mãn rồi, quá khứ của Hiên Viên Ngạo Thiên quả thực là ngập tràn lịch sử đen mà.

Chờ đến khi Sở Ca vạch trần được tất cả quá khứ u ám của Hiên Viên Ngạo Thiên thì Âu Dương Yến mới nói: “Tiểu Ca, kỳ thực trước khi hai bác đến đã điều tra qua cháu, cháu là một đứa bé ngoan, hai bác hi vọng cháu và Tiểu Thiên có thể hạnh phúc bên nhau.”

Sở Ca gật đầu, Âu Dương Yến nếu đã nguyện ý nói cho cậu biết họ đã điều tra mình rồi chính là đang thể hiện sự tín nhiệm cậu, Sở Ca tỏ vẻ cậu rất hài lòng khi được cha mẹ vợ tín nhiệm.

Khi họ đang nói chuyện thì cửa ra vào bất ngờ mở ra một lần nữa. Hiên Viên Ngạo Thiên vốn mang nụ cười trên khóe miệng, khi thấy đôi vợ chồng ngồi ở sofa trong phòng lập tức khôi phục lại vẻ mặt người chết.

Báo cáo tổng kết cuối năm cuối cùng cũng đến những khoản mục cuối, hôm nay vốn có dự định về nhà sớm một chút để cùng vợ ôn tồn thân thiết, kết quả không ngờ đúng dịp ba mẹ trở về. Không thể cùng vợ làm những việc không hài hòa đầy vui sướng, Tổng tài đại nhân rất mất hứng.

Anh vào nhà, treo áo khoác lên giá, quay sang gật đầu với đôi vợ chồng trung niên gọi một tiếng ba mẹ, rồi đi đến ngồi xuống bên cạnh Sở Ca, vươn tay ôm lấy vai Sở Ca như để tuyên cáo chủ quyền vậy.

Hiên Viên Vũ nhìn hành động của con trai, chân mày cau lại, cũng vươn tay ôm lấy Âu Dương Yến đang ngồi bên cạnh.

Sở Ca, Âu Dương Yến: “…”

Lần này cậu dám khẳng định chắc chắn, bệnh tâm thần của Hiên Viên Ngạo Thiên tuyệt đối là di truyền!

Hiên Viên Ngạo Thiên cúi đầu thì thầm bên tai Sở Ca: “Trước khi anh về em không nói với ba anh đưa em mười triệu là em rời khỏi anh đấy chứ?”

Sở Ca: “…” Lẽ nào chuyện cậu thấy tiền sáng mắt đã bị mọi người biết cả rồi hả?

Cậu yên lặng luồn tay ra sau lưng Hiên Viên Ngạo Thiên và cấu anh một cái, để tỏ ý mình đang vô cùng tức giận về sự không tin tưởng của anh với mình.

Hiên Viên Ngạo Thiên hiểu được ý của Sở Ca, khóe miệng anh hơi cong lên thành nụ cười nhẹ.

Còn chưa kịp nói gì thì bất ngờ nghe ba anh ngạc nhiên nói: “Cái mặt người chết này của con trai nhà mình hóa ra cũng có thể cười được, đây đúng là kỳ tích! Yến Nhi, đã bao lâu rồi em chưa thấy con trai cười thế?”

Âu Dương Yến dùng tay che đi nụ cười trên môi, nói: “Cũng chừng mười mấy năm rồi đấy.”

Hiên Viên Ngạo Thiên: “…” Kỳ thực anh vẫn luôn cười, thế nhưng lúc ba mẹ đi du lịch mỗi ngày anh ở nhà chỉ có thể đối mặt với cậu em trai ngu ngốc thôi thì sao có thể cười ra tiếng đây hả trời!

Âu Dương Yến thấy con trai xụ mặt xuống không nói thì liền bảo: “Tiểu Thiên, mẹ với ba con đều thấy Tiểu Ca tốt lắm, các con nếu đã quyết định ở bên nhau thì con không thể lúc nào cũng xị mặt ra với người ta được. Tiểu Ca còn nhỏ, con đừng bắt nạt thằng bé.”

Hiên Viên Ngạo Thiên gật đầu, ba mẹ anh khen Sở Ca tốt còn làm anh vui hơn cả khen anh tốt.

“Tiểu Thiên, các con dự định khi nào thì kết hôn?” Hiên Viên Vũ thấy con trai và con dâu tình cảm tốt như vậy liền rèn sắt lúc còn nóng hỏi.

Sở Ca: “…” Cậu thật không tiện nói cho hai bác biết cho đến giờ cậu vẫn chưa suy nghĩ đến vấn đề kết hôn này.

Hiên Viên Ngạo Thiên lại rất trực tiếp nói: “Chỉ cần Tiểu Ca đồng ý thì chắc chắn là càng nhanh càng tốt.”

Anh vừa nói hết câu thì trong phòng trừ Sở Ca ra, ba người còn lại đều đang nhìn chằm chằm cậu chờ đáp án.

Khuôn mặt Sở Ca đỏ bừng như sắp cháy rồi. Nên nói cho Hiên Viên Ngạo Thiên biết cậu không nghĩ đến vấn đề kết hôn này như thế nào đây? Suy nghĩ của cậu vẫn đang dừng lại trong giai đoạn kẻ nghèo của đời trước. Mấy chuyện như bay ra nước ngoài tìm một nơi cho phép đồng tính luyến ái kết hôn này, hoàn toàn bị xếp ra ngoài phạm vi tư duy đó.

Hiên Viên Ngạo Thiên thấy bộ dạng này của Sở Ca, tuy rằng không biết em ấy đang suy nghĩ gì nhưng vẫn chủ động mở miệng giải vây giúp: “Tiểu Ca còn ngại ngùng lắm, chờ khi nào em ấy đồng ý thì con nhất định sẽ thông báo cho ba mẹ đầu tiên, được không?”

Hai vợ chồng Hiên Viên Vũ không hài lòng với đáp án này lắm, vẫn có chút lo lắng sau này Sở Ca phát hiện ra Hiên Viên Ngạo Thiên nhiều khuyết điểm như vậy rồi vứt bỏ con trai họ thì sao đây. Thế nhưng kết hôn là chuyện của vợ chồng son hai đứa, họ cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ có thể lặng yên cầu khẩn cho con trai trong lòng mong nó cố gắng đừng bị vợ ghét bỏ thôi.

“Được rồi, ba mẹ đã gặp Tiểu Hàn chưa?” Mấy người nói chuyện thêm một lúc thì Hiên Viên Ngạo Thiên mới nhớ đến em trai ngu xuẩn nhà anh.

Hiên Viên Vũ gật đầu: “Ba mẹ khi về không tìm thấy con, là Tiểu Hàn nói cho ba mẹ biết địa chỉ này, chìa khóa cũng là thằng bé đưa.”

Hiên Viên Ngạo Thiên suy nghĩ một lúc, ba mẹ anh khi về chắc là anh đang họp nên tắt máy, nhưng mà năng lực hãm hại đồng đội của em trai quả nhiên vẫn cao siêu trước sau như một, mọe nó không thể để ba mẹ ở chủ trạch trước hả! Đừng có chỉ rõ địa điểm rồi đưa cả chìa khóa chứ, những việc không hài hòa mình đã dự định nhiều như thế rồi lại không thể làm được! Hiên Viên Ngạo Thiên hối hận không gì sánh được về việc anh đã chính tay giao cho em trai chiếc chìa khóa dự phòng của căn nhà này, đây quả thực là tự tìm đường chết mà.

Để báo đáp em trai đã nhanh chóng vạch trần địa chỉ tổ ấm của anh như vậy, Hiên Viên Ngạo Thiên liền nghiêm túc nói: “Ba mẹ, hai người đã biết Tiểu Hàn có bạn gái rồi chưa? Là Mộ Dung Cầm, vị thiên kim của nhà Mộ Dung ấy.”

Hiên Viên Vũ kinh ngạc nói: “Con đừng nói cho ba biết chính là cái con bé khẩu vị nặng quấn đại thúc kia nhé.”

Hiên Viên Ngạo Thiên nặng nề gật đầu xác nhận suy đoán của Hiên Viên Vũ.

Hiên Viên Vũ thấy con trai gật đầu thì lập tức phẫn nộ, ông vỗ bàn nói: “Con nhanh bắt Tiểu Hàn chia tay ngay đi, hiện giờ nhà Hiên Viên chúng ta, con là gay, nếu như Tiểu Hàn còn đổ vỏ cho người khác thì huyết thống nhà Hiên Viên chúng ta phải truyền xuống thế nào hả!” (Nguyên văn là ‘hỉ đương cha’ dùng để trêu chọc cậu chàng vất vả lắm mới theo đuổi được nữ thần, nhưng éo le thay nữ thần lại đang mang thai con của cao phú soái, trong tình huống cùng đường mới nhận lời chàng nghèo, không khác gì từ đổ vỏ hay dùng trên mạng của Việt Nam, nên mình thay luôn :D)

Hiên Viên Ngạo Thiên đau đớn lắc đầu nói: “Đây là mối tình đầu của Tiểu Hàn, con khuyên không nổi.”

Sở Ca: “…” Vì sao cậu lại nghĩ kỳ thực lưng đeo sứ mệnh nối dõi tông đường của gia tộc nói đơn giản chút chính là ngựa đực vậy? Nhất định là cách hiểu của cậu sai rồi! Còn nữa Hiên Viên Ngạo Thiên, anh không muốn quản thì cứ nói thẳng là không muốn quản, đừng có nói đường hoàng như vậy được không?

Sở Ca còn chưa rối rắm đủ thì đột nhiên điện thoại trong túi vang lên, là có tin nhắn.

Sở Ca ấn đọc rồi sửng sốt, bảo Hiên Viên Ngạo Thiên cùng xem.

Hiên Viên Ngạo Thiên thấy rõ ràng trong tin nhắn viết gì thì ngẩng đầu vui mừng nói với ba mẹ anh: “Không cần con khuyên Tiểu Hàn nữa, thằng bé chủ động chia tay rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.