[NakxButt] Hãy Ở Lại Với Ta (Phần 1)

Chương 20: Điện thoại của quỷ




“Cô đơn? Tôi có cô đơn, cũng không đến lượt các anh đến “an ủi”! Buông tay cho tôi!” Cô dùng sức muốn thoát khỏi cái ôm của hắn, nhưng cô uống quá nhiều, ngay cả đứng còn không vững, càng không có sức lực.

“Được rồi, anh An, đừng nói chuyện vô nghĩa với cô ấy, cứ dẫn đi thôi.” Một người đàn ông khác lắc đầu sốt ruột. Đang muốn kéo Cung Tiểu Mạn lên xe.

Chỉ nghe thấy, Hàn Ly Thương nhanh chóng đuổi gầm lên: 

“Đứng lại!” Ngay lập tức hai người đàn ông dừng bước.

“Ừ?” Cung Tiểu Mạn quay đầu trước tiên, khi thân ảnh Hàn Ly Thương chiếu vào mắt cô, cô lập tức nhăn mày, ảo giác ư?

“Người đẹp, có quen không?” Hai người đàn ông tò mò hỏi. 

Cung Tiểu Mạn cười toe toét:

“Không, không biết.”

Câu nói vừa nói ra, bước chân Hàn Ly Thương lập tức dừng lại. 

“Này, tiên sinh, cô gái xinh đẹp này nói rằng không biết anh. Anh tốt nhất không nên lo chuyện bao đồng.” Hai người đàn ông cười âm hiểm, quay đầu chuẩn bị rời đi.

Hàn Ly Thương bước lên một bước, kéo mạnh Cung Tiểu Mạn vào lòng mình:

“Em có biết họ không, em thế mà đi với họ?” 

“Ông chú, chú là ai của tôi? Chuyện của tôi đến lượt chú quản sao?” Cung Tiểu Mạn cười khiêu khích, nhưng ẩn chứa trong ánh mắt lại bi thương như vậy.

Cô thực sự không cần người đàn ông này trong lúc này cho cô bất kì sự quan tâm nào, nếu không cô sẽ ngày càng trầm luân.

“Đúng vậy, tôi nói ông bạn này, cậu nên biết điều một chút. Đừng trách tôi không cho cậu biết, chúng tôi là người của Ngự Long xã đó.” Hai người đàn ông âm hiểm nheo mắt. 

Không đợi Hàn Ly Thương mở miệng nói, hai người Long Kỳ và Long Diệp đuổi theo ra ngoài chạy tới bên cạnh Hàn Ly Thương.

“Chuyện gì thế?”

“Kìa, tiểu Long tiên sinh!” Khi hai người đàn ông nhìn thấy Long Kỳ, cung kính cúi đầu. 

Hàn Ly Thương lạnh lùng nheo mắt, u ám nói:

“Long Kỳ, hai người này nói với tôi, kêu tôi biết điều một chút, họ là người của Ngự Long xã. Cậu xem mà xử lý cho tôi!!!” Nói xong, anh bế Cung Tiểu Mạn lên đi thẳng đến gara dưới hầm.

“Này...” Đôi mắt Long Kỳ mở to, tức giận bừng bừng đi đến trước mặt hai người đàn ông tóc vàng, hung hăn đạp cho hai phát. 

“Tiểu... tiểu Long tiên sinh?” Hai người đàn ông tóc vàng dường như chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Long Diệp đứng một bên nhìn thấy cảnh này không nhịn được cười châm chọc:

“Quả nhiên là người cậu đào tạo ra, ai cũng vô dụng!” 

Bị Long Diệp thêm dầu vào lửa, Long Kỳ càng cảm thấy không ngẩng đầu lên được, tức giận cho hét lên với hai người kia:

“Hai tên ngu ngốc các ngươi! Lúc nãy là nhị đương gia Ngự Long xã Hàn Ly Thương, các ngươi còn kêu anh ta biết điều chút?”

“Hả?” Hai người nghe xong, liền hít ngược một hơi. 

“Tiểu Long tiên sinh, chúng tôi... chúng tôi chưa thấy Hàn tiên sinh, cho nên... cầu xin anh, tiểu Long tiên sinh, nói tốt vài câu giúp chúng tôi trước mặt Hàn tiên sinh đi.”

“Cút! Cút! Cút! Đừng để tôi gặp lại các người nữa.”

“Tiểu Long tiên sinh...” 

“Tôi kêu các người cút! Nghe thấy không?” Chết tiệt, Long Kỳ hắn trước mặt các anh chị đã làm qua không ít chuyện xấu hổ, ai ngờ... thuộc hạ của hắn, ai ai cũng đều không có đức hạnh. Thật là... mất hết mặt mũi!

“Thả tôi xuống! Thả tôi xuống!” Trong bãi giữ xe vắng vẻ không ngừng vọng tới tiếng kêu của Cung Tiểu Mạn.

Hàn Ly Thương một khuôn mặt lạnh, không nói lời nào, một khuôn mặt, ném cô vào chiếc xe thể thao, sau đó khởi động máy. 

“Anh định đưa tôi đi đâu?”

“Đưa em về trường.”

“Không cần anh đưa, tôi có thể về một mình, dừng xe! Dừng xe!!” Cung Tiểu Mạn không yên phận đấm lên vai Hàn Ly Thương. 

Anh ta nhanh chóng đạp thắng, vững vàng đỗ xe sát bên lề đường, tức giận nhìn cô:

“Nha đầu, em cứ sa ngã như vậy sao? Với ai cũng có thể phát sinh quan hệ?”

Chà... 

Hóa ra, trong mắt Hàn Ly Thương cô là người như vậy? Một cô gái có thể phát sinh quan hệ với bất kỳ ai?

Cũng đúng, trước mặt anh ấy, mình không phải luôn thể hiện bộ dáng khinh rẻ sao?

“Ừ, tôi chính là như thế. Chú à, bây giờ thời đại nào rồi, tôi không tin chú không có tình một đêm với người khác!” 

“Em!!!” Hàn Ly Thương giận dữ siết chặt nắm tay, rất lâu, không nói một lời.

“Ha ha ha, anh không phải thật sự bảo thủ như vậy chứ?” Cung Tiểu Mạn lắc lư quỳ một chân trên ghế xe, khuôn mặt xinh đẹp từ từ đưa về phía anh:

“Có muốn… thử với tôi không?” Ngón tay móc vào cà vạt của anh, khóe miệng tự nhiên nở một nụ cười quyến rũ. 

Chỉ thấy, khuôn mặt lạnh lẽo của Hàn Ly Thương ngày càng âm u:

“Em thực sự không yêu thương bản thân mình vậy ư!?”

“Tôi con mẹ nó chưa nói gì cả, anh lôi thôi làm gì? Muốn hay không, không muốn thì thôi!” Nói xong, Cung Tiểu Mạn buông cà vạt của anh ta ra, muốn xuống xe. 

Lúc này, Hàn Ly Thương giơ tay kéo lấy cánh tay cô.

Giây tiếp theo, đôi môi lạnh lẽo ấy bá đạo đè lên môi cô...



Bên trong khoang máy bay.

“Sao anh cũng ở đây?” Lông mày Dao Dao sắp bị xoắn thành một cụm, đánh chết cô cũng không ngờ rằng Ngự Ngạo Thiên cũng sẽ xuất hiện trên chiếc máy bay này!

“Bảo bối, chẳng lẽ chỉ có em mới có thể bàn công việc với Bartholomew, không cho phép tôi theo ông ấy bàn công việc sao?” 

“Ôi, ha ha.” Cô hừ lạnh hai tiếng:

“Anh có chắc là giành nổi với tôi không?”

“Đáng lẽ đây là lời tôi nói với em mới đúng.” 

“!!!” Ngủ! Ngủ thôi! Dao Dao đen mặt, nhanh chóng tìm thấy một chiếc mặt nạ mắt từ túi vật dụng trên sofa và đeo lên mặt, vừa muốn nằm xuống.

Ai ngờ, Ngự Ngạo Thiên một lần nữa mở miệng:

“Bảo bối, có muốn nằm cạnh tôi không?” 

“!!!” Tháo bịt mắt, cô trừng mắt nhìn Ngự Ngạo Thiên, đứng dậy lấy bản kế hoạch bên cạnh đi đến ghế sofa ở dãy trước và nằm xuống.

Lần này, cách Ngự Ngạo Thiên xa như vậy chắc sẽ không bị anh ta quấy rối nữa nhỉ!?

Nhưng... cũng chưa chắc, anh chàng này! Chuyện gì cũng có thể làm được, nhưng may mắn thay đây là máy bay cá nhân của ông Bartholomew, nếu anh ta dám làm bậy, cô hét lên là được. 

Nhưng...

Khi đến nơi thì cô phải làm sao?

Xì... 

Nếu Ngự Ngạo Thiên chọn ở lại, thì cô chọn rời đi, nếu Ngự Ngạo Thiên chọn rời đi, thì cô chọn tạm thời ở lại, như vậy cô sẽ không phải gặp anh ta rồi?! Ừ, cứ làm thế đi...

Suy nghĩ rồi suy nghĩ, Dao Dao tiến vào mộng đẹp.

Nhưng không biết qua bao lâu... 

“Lộp bộp... lộp bộp... lộp bộp” cô giật mình tỉnh dậy từ trong tiếng lắc lư của máy bay.

Xoa xoa đôi mắt mơ ngủ, đã xảy ra chuyện gì rồi?!

“Lộp bộp... lộp bộp” máy bay lắc lư dữ dội hơn, chính là cảm giác như trời long đất lở, bay vào vùng không khí xấu ư? 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.